Letters You'll Never Read
Nhân vật chính
Trần Đăng Dương - Nguyễn Thanh Pháp
Letters You'll Never Read - Những lá thư mà anh sẽ chẳng bao giờ đọc được.
𓆉︎ ࿔*:・゚☾𓆉 ⋆.˚𓇼 ⋆.˚𓆟ོ༘₊⁺☀︎₊⁺⋆.˚˚˖𓍢ִִ໋🌊🦈˚˖𓍢ִ✧˚.﹌﹌﹌﹌﹌𓅰
Ngăn kéo thứ ba, dưới cùng bên trái trong bàn học cũ, là nơi tôi cất giấu những gì còn sót lại của anh.
Không phải ảnh, không phải món quà kỷ niệm, mà là một chồng thư viết tay, giấy đã ngả vàng, nét mực nhòe đi theo năm tháng.
Anh sẽ không bao giờ đọc được chúng. Nhưng tôi vẫn viết, như một cách để tồn tại, như một cách để giữ lại anh – ít nhất là trong những con chữ.
Tôi và anh vừa kết thúc mối tình bảy năm cả hai đã cùng hay vun đắp, không nước mắt, không oán than, chỉ có sự im lặng giữa hai trái tim nguội lạnh.
Chúng tôi đã biết nhau từ thời còn tắm mưa cùng nhau, thật đáng ghen tị khi cậu ta lớn lên rất đẹp trai, gái theo cậu ta rất nhiều và đôi lúc tôi cảm thấy rằng tôi như là một cái bóng đèn thừa thãi.
Chúng tôi chính thức đặt tên cho mối quan hệ này khi chúng tôi còn là sinh viên đại học, là tôi đã mở lời trước, tôi còn nhớ rất rõ rằng khi đó tôi đã ngại đến mức đỏ lựng cả người nhưng thật sự chuyện này không thể trách tôi được, kế bên tôi là Trần Đăng Dương, với cái gương mặt đó làm sao tôi có thể chống cự nổi cơ chứ!!!
Năm đầu tiên khi yêu, khi ấy tôi và cậu ta còn nhiều bỡ ngỡ vì hai đứa đều là lần đầu nếm thử mùi vị của tình yêu, ban đầu tôi rất sợ bị phát hiện mối quan hệ của hai đứa - một mốt quan hệ trái luân thường đạo lý mà người ta hay nói, nhưng khi ấy Dương đã ôm tôi vào lòng và thủ thỉ rằng
Chúng ta không sai khi yêu nhau. Chỉ là người đời chưa sẵn sàng để chấp nhận điều đúng.
Tôi đã khóc ngay lúc đó, không phải vì sợ hãi, mà vì lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình được trân trọng.
Nhưng tình yêu, giống như những bức thư trong ngăn kéo kia – ban đầu tràn ngập hy vọng, rồi dần úa màu theo năm tháng.
Chúng tôi từng hứa sẽ bên nhau dù có chuyện gì xảy ra. Nhưng hóa ra, những chuyện "dù có" ấy lại lớn hơn những gì chúng tôi tưởng tượng.
Có những ngày tôi nhìn anh ngủ mà tự hỏi: "Chúng ta có đang đi đúng hướng không?"
Có những đêm anh quay lưng về phía tôi, im lặng đến nghẹt thở, tôi chỉ ước được nghe một tiếng thở dài... cũng đủ để biết anh còn ở lại.
Năm thứ hai sau khi yêu, anh ấy vẫn thường xuyên nấu ăn, chăm chút từng chút một cho tôi, vẫn luôn nhớ những món tôi thích.
Có hôm tôi chỉ buột miệng nói thèm bánh flan, hôm sau tan làm về đã thấy anh cẩn thận đậy nắp hai hũ flan nguội trong tủ lạnh, còn gắn thêm miếng giấy note:
"Ăn đi béo, ngon lắm á, nhớ bỏ đá nhé."
Tôi mở nắp ra, flan hơi lỗ tổ ong, hơi cứng, nhưng tôi thấy ngon đến mức suýt khóc.
Người ta hay nói yêu lâu sẽ chán, nhưng tôi thì không – tôi chỉ sợ mình đã quá quen với sự có mặt của anh mà quên mất cách trân trọng nó.
Năm thứ ba, chúng tôi bắt đầu bận rộn hơn.
Anh ra trường trước, đi làm, còn tôi vẫn đang vật lộn với kỳ thực tập.
Giờ giấc lệch nhau, tâm trạng lệch nhau, mọi thứ như hai con tàu đi song song mà chẳng còn cùng hướng.
Năm thứ tư,
Chúng tôi cãi nhau nhiều hơn.
Không phải kiểu to tiếng, mà là kiểu mỏi mệt. Kiểu cãi không để thắng, mà để được lắng nghe.
Nhưng càng về sau, tôi càng nhận ra:
Anh không còn muốn thắng – cũng không muốn nghe nữa.
Anh bắt đầu im lặng, gật đầu cho qua, mỉm cười rồi quay đi.
Năm thứ năm,
Lần chia tay đầu tiên.
Không ồn ào, không ai níu ai. Chỉ là một buổi chiều trời mưa, tôi nói:
"Hay là mình tạm dừng đi."
Anh gật đầu. Nhẹ như thể đã nghĩ đến điều đó từ lâu.
Chúng tôi xa nhau 22 ngày.
Đến ngày thứ 23, anh nhắn tin:
"Anh nấu bánh flan, không rỗ nữa đâu. Em về ăn không?"
Tôi đã quay lại. Nhưng tôi biết... quay lại không bao giờ là trở lại.
Có điều gì đó trong mắt anh đã tắt, còn tôi – vẫn còn yêu, nhưng không còn tin.
Năm thứ sáu,
Chúng tôi dọn về sống chung.
Tôi cứ nghĩ sống cùng sẽ hàn gắn được những vết nứt. Nhưng không, ánh sáng rọi vào mới thấy tường đã bong tróc từ lâu.
Mỗi ngày trôi qua, anh càng im lặng. Tôi càng hay thở dài.
Bữa cơm nguội dần, những tin nhắn "em ăn gì chưa" dần biến mất.
Chúng tôi ở cùng nhà, ngủ cùng giường, nhưng mỗi đêm tôi lại thấy như mình nằm cạnh một người xa lạ.
Năm thứ bảy,
Chúng tôi chia tay.
Không có ai phản bội ai. Cũng không có lý do cụ thể.
Chỉ là... chẳng còn gì để giữ. Tôi vẫn còn nhớ rõ anh đã nói:
"Mình dừng lại nha. Anh không muốn kéo dài thêm khi không làm em hạnh phúc được nữa."
Tôi cười. Không rơi nước mắt.
Vì nước mắt đã rơi hết trong những năm trước rồi.
Lá thư đầu tiên – ngày đầu sau chia tay
"Anh à,
Hôm nay trời mưa. Em ghét mưa, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm vì nó che được nước mắt.
Có lẽ anh không biết, nhưng em đã đứng dưới mái hiên quen thuộc hai tiếng đồng hồ, chỉ để mong nhìn thấy anh lần cuối – dẫu chỉ là cái bóng lưng vội vàng đi qua."
"Em không trách anh đâu. Chỉ là em chưa học được cách buông một người mà em từng coi là tất cả."
Thương anh – theo cách mà anh sẽ không bao giờ biết được."
Đêm đó, tôi gập lá thư lại, đặt vào phong bì, và viết tên anh lên mặt trước.
Không có địa chỉ. Không con tem.
Tôi chỉ cần chắc rằng nó tồn tại – dù không bao giờ được đọc.
Lá thư thứ hai – Ngày nhớ anh
"Anh à,
Em đã quen với việc có anh trong từng chi tiết nhỏ của ngày:
tiếng gõ cửa mỗi sáng, tin nhắn "về nhà chưa đó",
và mùi nước xả vải trên áo anh mỗi lần em dựa vào lồng ngực anh.
Nhưng khi những điều quen thuộc trở nên quá quen,
người ta bắt đầu quên mất phải trân trọng chúng.
Em không trách anh.
Chỉ là... hôm đó em nói "em mệt", còn anh chỉ im lặng.
Đó là lần đầu tiên em thấy mình không còn là điều quan trọng."
Thương anh – theo cách mà càng ngày càng vơi đi.
Lá thư thứ ba – Ngày anh yêu người khác
"Anh à,
Em không biết là vô tình... hay ông trời cố ý.
Nhưng chiều hôm đó, em thấy anh.
Anh đứng trước cồng công ty, khoác balo, tay cầm ly trà sữa — vẫn là vị matcha ít đá mà em hay uống.
Chỉ khác là... người đứng cạnh anh không còn là em nữa.
Cô ấy cười. Anh cũng cười.
Nụ cười đó... từng là của em, đúng không?
Em không trách anh.
Vì em biết, đôi khi người ta mệt quá trong một tình yêu đã cũ,
nên họ đi tìm chút bình yên nơi một người mới.
Chỉ là... em ước, giá như anh quay đầu nhìn lại.
Dù chỉ một lần."
Thương anh – dù anh chẳng còn gọi tên em trong những buổi chiều tan làm nữa.
Lá thư thứ tư – ngày anh cưới một người không phải em
"Anh à,
Hôm nay anh cưới người khác.
Váy trắng, hoa tươi, bạn bè, người thân — tất cả đều rộn ràng,
nhưng em thì đứng lặng im trong khoảng không gian chỉ có mình.
Anh đang nắm tay một người không phải em.
Người sẽ bước bên anh qua những ngày dài phía trước.
Em không khóc.
Nước mắt em đã khô từ lâu rồi.
Chỉ có một điều em muốn anh biết:
Trong khoảnh khắc đó, khi anh nói "Anh đồng ý",
trong tim em vẫn vang vọng lời hứa ngày xưa...
Dù giờ đây, lời hứa ấy chỉ còn là ký ức.
Thương anh – theo cách mà em không thể nào buông bỏ, dù anh đã đi xa."
Lá thư thứ năm – Tạm biệt
"Anh à,
Em đã cố gắng thật nhiều, cố gắng giữ lấy những kỷ niệm,
cố gắng níu lấy những điều đã qua,
cố gắng tin rằng chúng ta sẽ tìm lại nhau.
Nhưng giờ đây, em nhận ra:
Có những thứ dù có cố đến đâu, cũng không thể giữ được.
Em đã hết sức mình rồi. Thật sự là vậy.
Giờ đây, em muốn nói lời tạm biệt,
không phải để quên anh, mà để cho chính em được tự do.
Tự do để không còn đau, không còn đợi chờ,
không còn sống trong những lá thư không gửi.
Chúc anh hạnh phúc – một hạnh phúc mà em không còn thuộc về.
Thương anh – nhưng lần này, là để buông tay."
Ngăn kéo thứ ba, dưới cùng bên trái trong bàn học cũ, giờ đã trống không.
Những lá thư đã được viết xong, không gửi, nhưng cũng không còn cần giữ nữa.
Em đã viết hết những gì cần nói, viết hết những cảm xúc chưa từng thổ lộ.
Dẫu tình yêu ấy đã rời xa, nhưng em biết mình đã sống, đã yêu, và đã buông bỏ.
Bước ra ngoài cửa, ánh nắng chiều phủ nhẹ trên vai,
gió thổi qua mái tóc, mang theo bao nỗi buồn cùng hy vọng.
Em mỉm cười — không phải nụ cười của người đã chiến thắng,
mà là nụ cười của người đã học cách yêu bản thân mình hơn bất cứ ai.
Cuộc đời vẫn còn dài, và em, cuối cùng, đã sẵn sàng để bước tiếp.
End
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro