6. mudblood.
trong lúc lễ phân loại đang diễn ra, ở một góc khuất có ba người hải đăng, thanh pháp, và anh quân tranh thủ thì thầm với nhau. tiếng nói của họ nhỏ nhưng vẫn bị lấn át bởi tiếng hò reo từ các bàn khi từng cái tên được chiếc nón phân loại xướng lên.
hải đăng vốn là cậu bé hiếu động nhất trong nhóm, ngả người về phía thanh pháp, giọng hạ thấp nhưng ánh mắt lấp lánh sự háo hức.
"tớ nghĩ gryffindor hợp với mình. nhà của những người dũng cảm mà, nghe ngầu không ? mà cậu thấy cậu nhóc đăng dương lúc nãy được xếp vào gryffindor đang ngồi dưới đó không ? nhìn là biết kiểu người gan dạ rồi !"
nói rồi hải đăng quay đầu, ánh mắt hướng về phía bàn gryffindor. ở đó có một trần đăng dương đang cười nói rôm rả với vài học sinh năm hai vừa làm quen được. nụ cười rạng rỡ và sự thoải mái của cậu ta khiến hải đăng gần như không rời mắt. trong lòng hải đăng bỗng xuất hiện một quyết tâm mơ hồ, như thể chỉ cần vào chung nhà với đăng dương thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"gryffindor nghe cũng được đấy."
anh quân lẩm bẩm, đôi mắt nheo lại khi nhìn chiếc nón phân loại đang được chuyển từ người này sang người khác.
"nhưng thật ra tớ nghĩ vào nhà nào cũng ổn. chỉ cần được ở đây, học phép thuật và không bị loại về là được."
"tầm thường."
thanh pháp nhếch mép, ánh mắt sáng lên với giọng điệu đầy tự tin đầy tự tin.
"nếu phải chọn thì tớ sẽ vào slytherin. nơi đó dành cho những người tham vọng và xuất sắc. tớ không muốn phí thời gian ở chỗ mà mọi người chỉ biết an phận."
anh quân quay sang nhìn thanh pháp, hơi nhướng mày.
"slytherin nghe có vẻ khắc nghiệt quá. cậu nghĩ mình chịu được mấy cái luật lệ và ánh mắt soi mói ở đó à ?"
"chính vì thế tớ mới phải vào, tớ muốn chứng minh mình không thua kém ai. nếu đã ở đây thì tớ không chỉ muốn sống sót. tớ muốn trở thành người đứng đầu."
hải đăng phì cười, đẩy nhẹ vai thanh pháp đanh đá kế bên mình.
"được rồi hoàng tử slytherin. để xem chiếc nón phân loại có đồng ý với cậu không. mà tớ nói thật, gryffindor mới là chỗ để thể hiện bản lĩnh. vừa mạnh mẽ, vừa có tinh thần đồng đội. cậu cứ đợi đấy, tớ sẽ trở thành một gryffindor xuất sắc !"
"tinh thần đồng đội ? đừng làm tớ cười, giống mấy cái nội dung phim chiến đấu sến súa lúc trước tớ hay coi rồi đó."
thanh pháp lắc đầu, rõ ràng không mấy ấn tượng với ý tưởng này.
"cậu nghĩ chỉ cần đồng đội là đủ để chiến thắng à ? sức mạnh thật sự nằm ở sự kiên nhẫn và trí tuệ, không phải mấy trò liều mạng."
"thế để xem ai sẽ vào nhà mà mình mong muốn trước nhé."
hải đăng đáp với ánh mắt lóe lên sự thách thức nhìn thẳng vào thanh pháp đang cau có đứng đối diện.
trong lúc hai cậu bạn tranh luận, anh quân chỉ đứng yên, tay chống cằm suy nghĩ. thực ra nó không quá quan tâm đến chuyện mình sẽ được phân vào đâu. tất cả những gì nó muốn là một nơi mà mình có thể học hỏi và trưởng thành. nhưng nhìn hai người bạn đang hăng say tranh cãi, một nụ cười thoáng qua trên môi anh quân. dù vào nhà nào đi nữa, nó chỉ mong rằng cả ba vẫn sẽ giữ được mối quan hệ thân thiết này.
khi tên tiếp theo được gọi, cả ba lại im lặng, tập trung quan sát lễ phân loại. trong lòng mỗi người là một cảm giác háo hức và lo lắng pha lẫn, vì họ biết, sớm thôi sẽ đến lượt mình phải bước lên và đối mặt với chiếc nón phân loại kia.
đỗ hải đăng nghe thấy tên mình được gọi mà chưa kịp định thần thì đã bị hai người bạn đứng cạnh đẩy lên phía trước. cậu nhóc loạng choạng bước đến ghế phân loại trong ánh mắt tò mò của cả đại sảnh. trần minh hiếu ngồi dưới bàn slytherin lòng thầm mong cả ba người bạn mới quen đều sẽ vào chung nhà với mình. không hẳn vì điều gì cao cả, chỉ là hiếu cảm thấy nếu có bạn bè thân quen ở đây, lòng cậu sẽ bớt cô đơn hơn trong ngôi trường rộng lớn này.
khi hải đăng ngồi xuống ghế, chiếc nón phân loại được đặt lên đầu cậu. tất cả mọi người, kể cả các giáo sư, đều chăm chú dõi theo. nhưng vài giây trôi qua, không một tiếng động nào vang lên từ chiếc nón. điều này khiến cả đại sảnh đường bắt đầu xì xào, còn giáo sư tuấn tài đứng gần đó cũng nhướng mày khó hiểu.
hải đăng ngồi yên, đôi mắt tròn xoe nhìn quanh, lòng không khỏi lo lắng. cậu còn nghĩ hay mình đã làm gì sai, hoặc chiếc nón này bị hỏng. nhưng rồi, sau khoảng hai phút yên lặng đến ngột ngạt, một giọng nói già cỗi nhưng mạnh mẽ vang lên bên tai cậu.
"này nhóc, ngươi muốn vào đâu ?"
hải đăng hơi giật mình, nuốt nước bọt trước khi trả lời.
"tôi sao...? gryffindor..."
chỉ vừa dứt lời, chiếc nón lại im lặng thêm vài giây. và rồi, cả đại sảnh đường đột ngột bùng nổ trong tiếng reo hò. hiếm có ai thấy được chiếc nón phân loại lại hỏi ý kiến học sinh như vậy, và sự phân vân của nó càng làm bầu không khí trở nên hồi hộp hơn.
nhưng chỉ vài giây sau, giọng nói của chiếc nón lại vang lên, lần này rõ ràng và dứt khoát hơn.
"được, nhưng sức mạnh của ngươi hợp hơn nếu về slytherin."
ủa rồi là hỏi ý kiến chưa ?
cả đại sảnh đường im bặt. tất cả mọi người, từ học sinh đến giáo sư, đều ngáo ngơ không nói nên lời. cú quay xe đầy bất ngờ của chiếc nón khiến không ít người tròn mắt nhìn nhau. hải đăng đứng dậy, mặt ngây ra như mất hồn. cậu lững thững bước về phía bàn slytherin, lòng nặng trĩu.
minh hiếu nhìn thấy sự lạ lẫm trong ánh mắt hải đăng, cậu im lặng đưa tay vỗ nhẹ vào vai bạn, như một cách an ủi. minh hiếu biết, hải đăng chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ phải đối diện với cảm giác này, cảm giác cô đơn ngay giữa đám đông.
nhưng hải đăng chỉ khẽ gật đầu, không nói gì. cậu ngồi xuống cạnh minh hiếu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì có sự tiếc nuối không thể nói ra. cậu phải học cách chấp nhận quyết định này, dù đó không phải là điều mà cậu mong muốn.
cả đại sảnh dần lắng xuống, nhưng không khí có phần nặng nề. những người ngồi xung quanh bàn slytherin dường như không nhận ra nỗi lòng của hải đăng. họ vẫn đang trao đổi với nhau về các bùa chú và những kỳ vọng của gia đình. hải đăng lại cảm thấy mình càng lạc lõng hơn bao giờ hết, nhưng cậu cũng biết rằng chỉ có thể vượt qua cảm giác này bằng cách tiếp tục đi về phía trước, bất kể con đường tiếp theo có khó khăn đến đâu.
"nguyễn thanh pháp !"
khi chiếc nón phân loại được đặt lên đầu thanh pháp, cậu cảm thấy một làn sóng căng thẳng dâng lên trong lòng. dù đã quyết tâm trong đầu, nhưng giờ phút này, khi đứng trước chiếc nón, thanh pháp lại có một chút do dự. cậu muốn vào slytherin, muốn chứng minh rằng mình có thể làm được, rằng cậu đủ tham vọng và quyết đoán để thuộc về nơi đó, nơi của những người có mục tiêu rõ ràng và khát khao quyền lực.
chiếc nón bắt đầu lẩm bẩm như thể đang suy nghĩ, xoay vòng quanh đầu thanh pháp một cách chậm rãi. cậu cảm nhận rõ sự phân vân trong không khí, giống như chiếc nón đang cân nhắc giữa các khả năng. mọi ánh mắt trong đại sảnh đều đổ dồn về phía cậu, và một cảm giác như thể cả thế giới đang chờ đợi quyết định của mình.
"ngươi có tiềm năng lớn, thanh pháp."
chiếc nón cuối cùng cất giọng lên.
"sự thông minh, quyết tâm và khát khao quyền lực đều có trong ngươi. nhưng ngươi có thể đi con đường khác... một con đường có thể giúp ngươi phát triển mạnh mẽ hơn nữa."
thanh pháp nghe vậy, trong lòng không hề bối rối, ngược lại, cậu càng thêm quyết tâm. đây chính là thời điểm để chứng minh bản thân, để chứng tỏ rằng cậu là người đủ khả năng đối mặt với thử thách và chiến thắng.
chiếc nón phân loại lập tức hô to slytherin khiến cả đại sảnh bỗng chốc im lặng, rồi dần thành những tiếng vỗ tay vang dội. thanh pháp bước xuống một cách tự tin, không quay lại nhìn bất cứ ai, chỉ cảm nhận được sự tự hào dâng lên trong lòng. cậu ngồi xuống bàn slytherin, và ngay lập tức cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh, thanh pháp biết rằng mình đã chọn đúng, đây là nơi cậu có thể trưởng thành, đạt được mục tiêu và trở thành người mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"phạm anh quân !"
"đây là đứa thứ ba, ta cảm nhận được năng lực của cả ba không hề tầm thường, có thể sẽ là mối nguy hại hoặc một sự may mắn cho sau này, được rồi cậu nhóc, ngươi nghĩ mình sẽ vào đâu ?"
phạm anh quân đứng im lặng, cảm giác hỗn độn lấp đầy trong tâm trí, lần này chiếc nón không còn chần chừ suy nghĩ mà đã đi thẳng vào vấn đề. chiếc nón phân loại trên đầu nó như đang thăm dò từng góc sâu nhất của tâm hồn, mổ xẻ từng suy nghĩ, từng cảm xúc. câu hỏi về mối nguy hại khiến nó cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của một sự thật lớn lao, mà chưa thể hiểu hết. nó không thể tin rằng mình có thể trở thành một mối đe dọa trong tương lai, chỉ vì những năng lực mà nó không hề hay biết.
"người nghĩ mình sẽ vào đâu ?"
chiếc nón phân loại lại hỏi một lần nữa, giọng điệu không hề vội vã. anh quân dù trong lòng có bao nhiêu lo lắng, nó vẫn không thể dối lòng mình. nó không phải là một người yếu đuối, không phải là kẻ chạy trốn trước thử thách. nó nhìn về phía hải đăng và thanh pháp, những người bạn thân nhất của mình, những người mà nó muốn ở bên, và rồi quyết định.
"nơi có thể khiến tôi mạnh hơn."
anh quân trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết.
chiếc nón phân loại dường như đã nhận thấy sự kiên định trong câu trả lời của anh quân, và nó không chần chừ lâu. một tiếng hét vang lên trong đại sảnh.
"slytherin !"
toàn bộ đại sảnh đồng loạt im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh quân. nó đứng đó, không tin vào quyết định của chiếc nón, nhưng không thể chối bỏ. slytherin là nơi mà nó đã không ngờ tới, nơi mà dường như không phải là sự lựa chọn dễ dàng cho một đứa trẻ như nó.
có chút bất ngờ, có chút hoang mang, nhưng anh quân bước xuống, lặng lẽ tiến về bàn slytherin, nơi minh hiếu đang ngồi. chiếc nón phân loại không bao giờ sai, và có lẽ, nơi này chính là nơi anh quân phải đến. nó ngồi xuống cạnh minh hiếu, cảm giác nặng nề lẫn lộn với một sự quyết tâm kỳ lạ.
thành an ngồi gần đó, ánh mắt lạnh lùng liếc qua cả ba người, rồi cười nhạt trước khi lên tiếng với giọng đầy mỉa mai.
"ba đứa máu bùn vô dụng mà cũng được vào slytherin sao ? đã vậy thiếu gia gia tộc trần cũng nhắm mắt làm ngơ mà làm thân với chúng nó, hay là cũng muốn trở thành một vết nhơ giống như nguyễn thái sơn ?"
câu nói của thành an như một mũi tên nhọn, đâm thẳng vào lòng cả ba người. hải đăng, thanh pháp và anh quân đều ngỡ ngàng, nhưng ngay lập tức, minh hiếu ngồi không xa, đã đứng dậy, đôi mắt sáng lên với vẻ quyết liệt.
"đặng thành an ! cẩn thận mồm mép của cậu đấy, đừng xúc phạm họ !"
minh hiếu lên tiếng, giọng sắc lạnh chỉ thẳng vào thành an, thanh pháp là người luôn có tính khí nóng nảy, không thể kiềm chế được. cậu quay sang thành an, mắt sáng lên với vẻ giận dữ.
"câm cái mồm vào đi thằng lùn, đừng có vết nhơ vết sẹo gì ở đây."
vừa lúc đó huynh trưởng hoàng kim long, người ngồi gần đấy nhận thấy sự căng thẳng đang dâng lên, lập tức đứng dậy, đến gần nhóm học sinh năm nhất. ánh mắt nghiêm nghị của anh làm cả đại sảnh ngừng lại một chút. anh bước đến gần thành an và mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng giọng nói thì đầy sự răn đe.
"nào nào, vừa gặp thôi mà đã gây chuyện rồi à ? muốn bị cấm túc ngay ngày đầu tiên nhập học không đấy ?"
thành an quay đi, nhưng ánh mắt vẫn đầy khinh bỉ. cậu ta chẳng mấy ngạc nhiên với phản ứng của những người xung quanh, chỉ đơn giản là ném ra một lời lẽ sắc bén rồi quay lại tiếp tục bữa tối. các bàn ăn khác trong đại sảnh vang lên những tiếng xì xào bàn tán, nhưng không ai dám xen vào vụ việc.
hoàng kim long ngồi xuống cạnh anh quân với một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt vẫn giữ vẻ nghiêm túc. dù chưa kịp làm quen với anh quân, nhưng không hiểu sao, trong cái bầu không khí căng thẳng này, anh lại có cảm giác muốn bảo vệ cậu nhóc. thỉnh thoảng cuộc sống ở hogwarts cũng có những biến động bất ngờ như thế lại là điều cần thiết.
"người mới mà, các em sẽ quen dần thôi. nhưng nhớ rằng dù ở đâu, làm gì thì cũng luôn phải có trách nhiệm với những lựa chọn của mình."
anh quân chỉ gật đầu, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của huynh trưởng. cảm giác bối rối từ nãy giờ dường như vơi đi phần nào, thay vào đó là một sự an ủi. dù cho bất kỳ thử thách nào đang chờ đợi phía trước, ít nhất họ không phải đối mặt một mình.
thái sơn từ chỗ ngồi của mình nhìn qua phía em trai mình và lại quay mắt xuống đĩa thức ăn, không hề tỏ thái độ gì với những lời nói khinh miệt của thành an. cậu đã quá quen với những câu nói thế này, nhưng trong lòng lại có chút băn khoăn. gia tộc nguyễn có nhiều truyền thống, nhiều điều phải giữ gìn, nhưng không phải ai cũng hiểu được nỗi đau phải đối mặt với những khác biệt.
sau vài phút im lặng, khi không khí trong đại sảnh đã dần trở lại bình thường, các học sinh năm nhất bắt đầu quay lại với bữa tối của mình. không khí như thoáng qua một làn sóng bất ổn, nhưng mọi thứ dường như sẽ ổn hơn sau khi mọi người đều tìm được chỗ ngồi và tâm trạng bình tĩnh trở lại.
với hải đăng, thanh pháp và anh quân, đây chỉ mới là bước đầu tiên trong hành trình dài phía trước. dù có bất kỳ thử thách nào, họ sẽ phải đối mặt và vượt qua, cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro