✨Chap 17✨

Buổi sáng trong ktx luôn là khoảng thời gian hỗn loạn, nhưng sáng nay, mọi thứ còn loạn hơn bình thường.

5:30 AM

Báo thức kêu inh ỏi.
Không phải báo thức bình thường, mà là một loạt chuông điện thoại, loa Bluetooth, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên từ mọi phía.

Nhóm hội cá biệt từ tầng dưới hét vọng lên:

“DẬY ĐI! Ò E Ò E! DẬY ĐÊ!!”

“AI KHÔNG DẬY SẼ BỊ LÔI XUỐNG NHÀ VỆ SINH!”

Cùng lúc đó, cửa phòng hội trưởng bất ngờ bị mở toang.

Thành An, với chiếc áo hoodie lười biếng, đứng chống hông, tay cầm hộp sữa, cười vô cùng nguy hiểm.

“Chào buổi sáng, mấy con gà!”

Hội trưởng Tuấn Tài nhăn mặt, chưa kịp chửi, đã thấy một xô nước đá được dội thẳng vào trong phòng.

“LẠNH VÃI!”

Trong tiếng cười điên loạn của Thái Ngân và Đăng Dương, cả ktx chìm trong hỗn loạn.

Bảo Khang, vốn đã quá quen với mấy trò này, nhưng vẫn cay cú, hét lên từ phòng bên cạnh:

" VL MẤY NGƯỜI BỊ ĐIÊN À?!”

Thượng Long cười khẩy, vừa lau tóc vừa nói

“Mới sáng sớm đã nhớ anh à?”

“Biến đi!”

Trong khi đó, Hùng Huỳnh vẫn còn cuộn tròn trong chăn, mắt ngái ngủ, lầm bầm

“Mấy ông nội này thiệt là…”

Và rồi…

BỤP

Một quả pháo giấy nổ ngay trên giường cậu.

“HÙNG DẬY ĐI, MAU RA NHẬN GIẤY KẾT HÔN VỚI HẢI ĐĂNG!”

Hải Đăng đứng ngay cửa, nở nụ cười gian tà.

Trong lúc Tuấn Tài vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, hội cá biệt tiếp tục triển khai giai đoạn hai của kế hoạch.

Bất ngờ, một loạt tiếng còi inh ỏi vang lên khắp hành lang KTX.

Báo cháy? Không.

Là còi của đội bóng rổ.

Thái Ngân giơ một cái loa mini, bật max volume, hét vào mic:

“KHẨN CẤP! CÁC ANH EM CÓ BIẾT TIN GÌ CHƯA?!”

Thành An đứng cạnh, giả vờ hốt hoảng

“TIN SỐC NHẤT TUẦN: ANH DUY & PHONG HÀO CỦA HỘI TRƯỞNG ĐANG LÉN LÚT ĐI CÙNG NHAU!!”

Cả ktx đang ngái ngủ chợt tỉnh cmn táo.

Anh Duy  và Phong Hào đang đi cùng nhau trong hành lang, vẻ mặt bình thản, không có dấu hiệu khả nghi.

Nhưng hội cá biệt không quan tâm.
Bọn nó quyết tâm biến chuyện này thành drama.

Đăng Dương đứng trên bậc thang, cười nhếch mép

“Anh Duy, Phong Hào, hai anh đang hẹn hò đấy à?”

Anh Duy nhìn chằm chằm Đăng Dương, giọng lạnh tanh:

“Tôi có đi với ai thì liên quan gì đến cậu?”

Phong Hào, người xưa nay đanh đá, cũng khoanh tay

“Bọn này có cản trở đường đi của tụi mày không?”

Nhưng mà… hội cá biệt thì cần gì lý do.
Nó có thể bịa ra ngay tại chỗ.

Thái Ngân chắp tay ra vẻ suy ngẫm

“Không lẽ… hai người thật sự đang…”

Thành An trợn mắt

“ỦA VẬY CÒN THÁI SƠN THÌ SAO?!”

Lúc này, Thái Sơn  cũng vừa từ phòng bước ra, nghe đến tên mình liền giật bắn.

Phong Hào nhìn sang Thái Sơn.

“Ôi trời ơi, có biến! Có biến! Tam giác tình yêu!”

" Không, tứ đấy, thằng Dương mặt nó đen xì rồi kìa"

Đăng Dương dù đang rất ghen trong lòng  vẫn phải tỏ ra kiêu ngạo nhưng làm sao qua mắt được anh em nó

" Anh nghĩ anh muốn đi với ai cũng được à?"

" Thì liên quan gì đến cậu?"

" Anh là của tôi!"

" Não cậu để trong tủ lạnh hả? Đừng có ảo tưởng"

Tụi cá biệt bắt đầu đập cửa phòng, kéo mọi người dậy xem kịch hay.

Tuấn Tài, vẫn còn đang ướt sũng vì vụ nước đá ban nãy, nhìn đám lộn xộn trước mặt mà muốn bật mode tàn sát.

Hội trưởng siết tay, giọng nguy hiểm

“Được rồi, tụi mày muốn náo loạn đúng không?”

Thành An còn đang sung sướng thưởng thức hộp sữa trong chiến thắng, bỗng nhiên cả người bị nhấc bổng lên.

“WTF! BỎ TÔI XUỐNG!”

Nhưng không, hội trưởng Tuấn Tài với vẻ mặt 'anh đang rất bình tĩnh' vẫn vác Thành An trên vai như vác bao gạo.

“ Cậu thích làm loạn lắm hả?"

“EM CHỈ LÀ NGƯỜI VÔ TỘI THÔI MÀ?!”

Thành An giãy dụa.

“ Vô tội mà đứng cười như thằng nghiện?”

Cả đám cười như điên khi thấy Thành An bị hội trưởng mang ra hành lang để 'phạt'.

Mà hình phạt là gì?

HỘI TRƯỞNG CẦM BÀN CHẢI ĐÁNH RĂNG CỦA THÀNH AN, BẮT  PHẢI ĐÁNH RĂNG TRƯỚC MẶT CẢ KTX.

“Đcm nhục vãi???”
An khóc không ra nước mắt.

Trong khi Thành An bị xử lý, cả KTX bỗng rộ lên một âm thanh khả nghi…

“A! Đừng mà! Cứu với! ĐỪNG MÀ!!”

Tất cả dừng lại.

Nhìn nhau.

Xong chạy vội về phía phòng của Bảo Khang và Thượng Long.

Cửa phòng bị khóa trong.
Có tiếng vật lộn, giường kêu cọt kẹt, tiếng hét của Bảo Khang.

“MÀY LÀM CÁI GÌ ĐÓ LONG?!?!” – Một thằng hét lên.

“TAO ĐANG THAY ĐỒ, CÁI THẰNG ĐIÊN NÀY XÔNG VÀO!”

Bảo Khang gào lên từ trong phòng.

“ Quang Hùng, mật khẩu là gì???”

“Bấm 16209 rồi ENTER.”

“…”

1s sau, cửa bật mở.

Và cả đám thấy…

Thượng Long đang đè Bảo Khang trên giường.

Bảo Khang đỏ bừng mặt, một tay giữ chặt cổ áo, hai mắt trợn trừng vì tức.

Thượng Long thì điềm nhiên, chậm rãi cài lại cúc áo bị tuột.

“Bây giờ mới mở à? Tao sắp xong rồi.”

Cả đám: “…”

Một phút im lặng.

Rồi bùng nổ.

“ Vãi cả lồn, chúng mày hiếp nhau trong này à??”

“ Mẹ, sao mày kêu m ghét nó!!”

" Ủa ấy chưa vậy?"

“KHÔNG CÓ! KHÔNG CÓ NHÉ!!!”

Bảo Khang hét lên.

Nhưng đã quá muộn.
Cfs của trường ngay lập tức có tin mới:

> "SÁNG SỚM Ở KTX, MỘT CẶP ĐÔI ĐÃ CÔNG KHAI!!!"

Bảo Khang nhìn Thượng Long với ánh mắt tức giận đến phát khóc.

“MẸ MÀY LONG! NGÀY MAI RA ĐƯỜNG COI CHỪNG TAO!!!”

Thượng Long chỉ bật cười lười biếng, quàng tay qua vai Khang, thì thầm vào tai

“Hết kèo chạy rồi cưng à.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro