cody x jaysonlei; không thời gian

không thời gian
by dương domic

cody nam võ x jaysonlei

vđn x lhpt

nhà thơ x nhà khoa học

requested by @aokesangda_

.

trong kỷ nguyên mà con người đã chế ngự được ánh sáng và tốc độ, du hành qua các hệ mặt trời không còn là huyền thoại, họ đang hướng tới một điều còn lớn lao hơn, vĩ đại hơn, điều mà tất cả các nhà khoa học đều ao ước - chế ngự được thời gian.

lê hồ phước thịnh tự hào mình là người tiên phong trong dự án thế kỷ này dù tuổi đời mới chỉ hơn hai mươi. họ ca ngợi nó là nhà khoa học của tương lai, là người đi trước thời đại, tôn sùng nó và thậm chí còn có yêu cầu nó nhận chức chủ tịch hội khoa học thế giới. 

nhưng nhiều khi nó buồn, càng biết nhiều càng buồn. khắc khoải. đôi mắt thịnh, sâu thẳm và ưu tư, không nhìn vào những vì sao đã biết, mà nhìn vào những điều chưa được định nghĩa. nó đắm mình trong lý thuyết về không thời gian – một chiều kích vượt ra ngoài sự nhận thức thông thường, nơi nó tin là chìa khóa để giải thoát khỏi sự cô đơn nội tại.

phòng thí nghiệm của thịnh giống một lâu đài bỏ hoang, đồ sộ nhưng lại im lặng đến sợ. đó là nơi thịnh cảm thấy mình an toàn, là nơi nó được sống và công nhận. nó muốn vén bức màn thời gian, không phải để thay đổi quá khứ hay nhìn thấy tương lai, mà để cảm nhận sự hiện diện trọn vẹn của hiện tại.

"nếu ta có thể chạm tới ranh giới giữa các chiều," thịnh ghi vào nhật ký điện tử, những con chữ lấp lánh như sương, "chúng ta sẽ hiểu được bản chất của sự sống, và quan trọng hơn, sẽ chữa lành được nỗi cô đơn – cái cô đơn lớn nhất không phải là thiếu vắng người khác, mà là mất đi khả năng cảm nhận chính mình trong dòng chảy vội vã của thời gian."

buổi tối ấy, trong căn phòng rộng lớn, thịnh đã hoàn thành chiếc máy. ngắm nhìn thành quả sau nhiều năm nghiên cứu không ngừng, nó không hạnh phúc mà nuốt khan. đây là giờ phút quyết định. nếu thành công, con người sẽ bước vào một kỷ nguyên hoàn toàn mới, một bước nhảy vọt của nhân loại có lẽ bằng cả ngàn năm lịch sử khoa học cộng lại. nó quyết định sẽ tự thử nghiệm trước

"xin chào, tôi là lê hồ phước thịnh. hiện tại là mười một giờ hai mươi ba phút đêm theo múi giờ của moscow, nga. đây là lần thử đầu tiên của dự án tmc- 2404 ngày 13 tháng 12 năm 2125..."

nó giải thích nhanh về quy trình thực hiện thí nghiệm rồi bắt đầu khởi động máy. thịnh nhìn thằng vào cái camera, khẽ mỉm cười trước con mắt tròn vô cảm.

 chiếc máy gia tốc thứ nguyên rít lên, không gian xé toạc, tạo ra một vết nứt màu chàm. đó là một vết rách trên tấm lụa của thực tại. lê hồ phước thịnh bị cuốn vào, không phải bằng sức mạnh vũ bão, mà bằng một hơi thở nhẹ nhàng, như thể nó đang bước vào giấc mơ đã ấp ủ bấy lâu.

.

có nơi nào mà thời gian đứng yên?
nắng thôi vàng, quả đất thôi nghiêng
muốn ôm trọn giọt sương trên lá cây
cũng giống như ôm vì sao vào ban ngày

.

thịnh mở mắt. nó thấy mình đang đứng trong một căn phòng. nghe tiếng rao mời mua bánh bao ở ngoài, nó biết chắc đây chính là ở việt nam quê hương nó, chỉ là chưa biết vị trí và thời gian cụ thể mà thôi. tay nó nắm chặt cái điều khiển của cỗ máy tmc- 2404

thành công rồi

đến giờ nó mới chú ý đến căn phòng mình đang đứng. bật công tắc trên tường, một căn phòng trang nhã theo kiến trúc tân cổ điển pháp với tông màu trắng kết hợp cùng vài đồ nội thất màu kaki hiện ra. trước mặt nó là một lan can sắt uốn hoa văn cầu kỳ, tô điểm bởi cửa sổ hình vòm hoặc chữ nhật lớn. tấm lịch treo trên bức tường vàng cho thấy nó đang ở ngày 13 tháng 12 năm 1937, nghĩa là nó đã quay trở về hơn một trăm năm trước so với thời gian hiện đại. 

ở thời điểm những năm ba mươi này, một ngôi nhà như vậy hẳn phải vô cùng giàu có, thịnh cảm thán.

đột ngột, tiếng bước chân ngày càng đến gần khiến phước thịnh căng thẳng. nó không được phép làm đảo lộn trật tự thời gian, càng không được thay đổi những sự kiện của quá khứ. ngó thấy khe hở giữa cái tủ quần áo và chiếc giường, nó không nghĩ nhiều mà chui tọt vào.

.

vì là lần đầu tiên, anh nghe tim mình lên tiếng
sau bao đêm cô đơn triền miên
đôi tay đi tìm hơi ấm, đôi mi đem màu vương vấn
là giây phút anh nhận ra, anh nhận ra, anh nhận ra

.

anh trước giờ chưa từng cãi lời cha, chỉ duy nhất hai lần trong đời mà thôi. lần đầu là khi cha anh cố chấp lấy một ả me tây về làm vợ lẽ ngay sau khi mẹ anh mất, lần thứ hai là ngày hôm nay. 

tâm trạng của đình nam hôm nay dùng chữ 'tệ' để miêu tả thì quả thực là quá sức nhẹ nhàng. chẳng ai muốn mình phải hậm hực vào ngày được sinh ra, đình nam cũng chẳng muốn phải mặt nặng mày nhẹ với gia đình làm gì, nếu cha của nam không ép anh nhận lấy chức quản lý ở cái sở tư pháp chết tiệt kia.

đình nam là một nhà thơ lấy bút danh ẩn, anh bắt đầu làm thơ từ khi du học ở paris. từ khi mẹ anh mất, những cảm xúc của anh chưa bao giờ được ai đón nhận một cách chân thành, vì thế mà anh chọn gửi nó vào thơ. thơ ban đầu là để anh giải tỏa, sau dần trở thành một phần cuộc sống của anh. thơ của đình nam vang danh ở paris, mọi người tìm thấy mình trong thơ của anh. họ gọi anh là sứ giả của muộn sầu, là chữ buồn được nhân hóa. về việt nam, khi phòng trào thơ mới vừa được nổi lên, anh được coi là một trong những nhà thơ tiên phong, là một hiện tượng ngàn năm của văn học nước nhà. anh tự hào vì cảm xúc của mình có thể chạm đến mọi người, vì thế càng yêu thơ và những con người đọc thơ của anh.

đình nam đã thề sẽ sống trọn đời với sự nghiệp thơ ca, sẽ cống hiến hết mình vì sự nghiệp nghệ thuật. nhưng giờ thì, đáng buồn thay, cha của anh lại yêu cầu anh phải làm việc mà anh luôn coi khinh. anh ghét phải làm việc dưới trướng những tên người pháp, làm việc cho chúng trên chính mảnh đất của mình. dù cho đình nam luôn thương và nghe lời cha, anh không thể chấp nhận yêu cầu ấy của ông.

bước vào phòng, anh thả mình xuống chiếc giường trắng, lầm bầm

"mình vẫn kiếm ra tiền, đâu phải loại ăn bám thất nghiệp mà cha cứ nhất nhất ép mình phải làm cái việc đó?"

mắt vẫn dán chặt lên trần nhà, anh chợt nín thinh vì vừa nhận thấy một điều kỳ lạ

tại sao phòng anh lại mở sẵn điện thế này?

đình nam nhíu mày. thói quen của anh là luôn tắt điện trước khi ra khỏi nhà, anh ghét sự lãng phí vô ích. cha anh, một người cẩn trọng và nghiêm khắc, cũng sẽ không bao giờ để điều này xảy ra. anh quay đầu nhìn công tắc, sau đó ánh mắt anh dừng lại ở một khoảng hở nhỏ giữa chiếc tủ quần áo và mép giường, nơi có một bóng đen lờ mờ.

không phải mèo.

cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng. sài gòn thập niên ba mươi không hoàn toàn yên bình, nhưng chuyện trộm cắp đột nhập vào nhà một vị quan chức có tiếng thì hiếm khi xảy ra. đình nam lặng lẽ ngồi dậy, bước chân nhẹ nhàng không gây tiếng động.

trong khe hẹp, thịnh nín thở. nó run rẩy như một đứa trẻ bị bắt quả tang trộm bánh. căn phòng này không có lỗ thông hơi, và nó có thể cảm nhận được mùi nước hoa cologne cổ điển, mùi giấy cũ và một chút mùi thuốc lá từ người đàn ông đang đứng ngay bên ngoài.

tiếng bước chân dừng lại. thịnh thấy một bóng người cao lớn đổ xuống khe hở.

"chà, gì thế này?" giọng đình nam trầm ấm, mang theo sự tò mò pha lẫn cảnh giác, nhưng không hề hoảng loạn. anh nắm lấy mảnh áo blouse lấp ló, kéo nó ra ngoài ánh sáng. khuôn mặt anh ngạc nhiên rồi nhanh chóng trở lại với sự bình thản "tôi không nhớ là mình có khách mời?"

"t-tôi là nhân viên dọn dẹp"

"về luyện lại cách nói dối đi bạn nhỏ. nghe con chó kêu meo meo còn đáng tin hơn là lời nói của cậu"

thịnh không biết phải trả lời thế nào. nó không thể nói "tôi đến từ năm 2125 và tôi vừa vô tình kích hoạt cánh cổng thời gian ngay trong phòng ngủ của anh".

đôi mắt đình nam quét dọc thân người của cậu bạn kì lạ. mặc áo blouse trắng, có lẽ là một bác sĩ. khuôn mặt trẻ mang đôi nét ngây thơ cùng cặp kính to quá khổ, mái tóc cắt ngắn nhưng bù xù, chỉa ra khắp phía. đặc biệt là thấp hơn anh.

"đẹp trai mà rình phòng người khác, sợ thật. nói trước, tôi không thích con trai đâu."

thịnh cau có, ngầm chửi rủa thằng khùng trước mặt

"tôi... tôi xin lỗi vì đã đột nhập," thịnh hạ giọng, cố gắng sử dụng từ ngữ đơn giản nhất. "tôi đến từ một nơi rất xa, và tôi đã gặp tai nạn. tôi cần một nơi yên tĩnh để, chà, sửa chữa? không biết nữa và căn phòng này là nơi an toàn nhất tôi có thể tìm thấy."

đình nam im lặng quan sát. anh không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng anh tin vào những điều bất thường. trực giác của người nghệ sĩ nói với anh rằng người này không phải là kẻ trộm. kẻ trộm sẽ không có ánh mắt của một người vừa lạc mất chính mình.

"sửa chữa gì?" đình nam hỏi.

thịnh ngập ngừng: "một cỗ máy thôi"

đình nam không cười. anh nhìn thịnh một lúc lâu, rồi đột ngỏ lời, không phải bằng sự chất vấn, mà bằng một sự đồng cảm kỳ lạ.

"cậu không thuộc về nơi này, đúng không?"

câu hỏi này khiến thịnh hoàn toàn bất ngờ. nó tưởng mình sẽ phải giải thích hàng giờ liền.

"tôi... sao anh biết?"

"không cần quan tâm" đình nam gạt đi. anh sẽ không nói mình nhận ra vì ánh mắt của nó không giống những người ở đây, hơn nữa là cái đầu xù như tổ quạ mà bất cứ ai ở cái thời này nhìn thấy đều sẽ nhăn mặt. "gọi tôi là đình nam, cứ ở lại nếu cậu muốn"

"gì? mode thời này là cho người vừa gặp chưa đến mười lăm phút ở lại nhà hả?" nó đơ mặt, người gì mà dễ tin người thế?

câu hỏi ấy làm đình nam cau có "không thích ở thì cứ đi đâu thì đi. cậu có ý đồ xấu gì, lúc đấy tôi lục khắp cái sài gòn này tìm cậu cũng chẳng muộn" 

nghe nói thế, phước thịnh im bặt, gật đầu

"tôi là phước thịnh"

.

khi thế gian ngừng xoay vòng theo chiếc kim đồng hồ
hai trái tim cùng đan lấy nhau, mình chưa thấy đau bao giờ
bình yên hóa ra là như thế
ngày đêm không còn vội chia đôi, mặt trời ngưng rơi
là giây phút bên cạnh em, không thời gian như ngừng trôi

.

"lê hồ phước thịnh?" đình nam tiếp tục "hoặc nên gọi cậu là lê hồ phước thịnh, nhà khoa học của tương lai nhỉ? cậu tính sao về việc đột ngột biến mất khỏi cái phòng thí nghiệm của mình ở moscow đây?"

thịnh nuốt khan. "tôi đã rất cẩn thận..."

"tương lai thì làm gì còn khái niệm 'cẩn thận' trong mắt quá khứ nữa, anh thịnh?" đình nam đặt một nụ cười anh mang theo sự chế giễu nhẹ nhàng nhưng đầy triết lý. "sự bất thường của cậu đã tự nói lên tất cả."

đình nam quay lại, hoàn toàn không còn sự cảnh giác, chỉ còn sự tò mò thuần túy.

"được rồi, nhà khoa học. cậu đã phá vỡ rào cản thời gian để làm gì? để tìm vàng, hay để tìm thấy một thứ gì đó đã mất?"

thịnh nhìn căn phòng trang nhã, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi nó có thể thấy những mái ngói dốc và những hàng cây me cổ thụ dưới ánh trăng. sài gòn năm 1937 tĩnh lặng và lãng mạn đến nao lòng.

"tôi đến để tìm... thời gian," thịnh thừa nhận, giọng nó run rẩy. "thời đại của tôi đã chế ngự được mọi thứ, trừ khả năng sống trọn vẹn. tôi đến để xem, ở nơi mọi thứ chậm rãi, con người đã sử dụng thời gian quý báu của họ như thế nào."

đình nam trầm ngâm, tiến lại gần lan can sắt uốn hoa văn, tựa người vào đó.

"thời gian à? có lẽ tôi sẽ giúp được cậu" anh ngập ngừng, rồi tiếp lời "tôi là một nhà thơ. tôi sống bằng việc cảm nhận thời gian, ghi lại sự trôi qua của nó trên những trang giấy mà"

đình nam thấy chuyện này thú vị, hơn hết nó giúp anh tạm thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực về thực tại trước mắt. đồng ý giúp đỡ phước thịnh, biết đâu lại hay ho?

thịnh khá bất ngờ, cái thằng khùng khùng này hóa ra lại là một nhà thơ cơ đấy "vậy nhờ cả vào anh nam nhé?"

anh mỉm cười, làm nó chợt ngơ ngác

"ừ, tùy cậu bạn nhỏ"



những ngày đầu tiên của lê hồ phước thịnh ở sài gòn 1937 là một thử thách về sự kiên nhẫn. mọi thứ diễn ra chậm rãi một cách khó tin đối với người đến từ thế kỷ của tốc độ ánh sáng.

đình nam, người bảo trợ bất đắc dĩ, đưa thịnh đi dạo phố. không phải là đi để đến một địa điểm cụ thể, mà là đi để đi. anh đã tìm cho nó một bộ đồ hợp thời hơn, chải chuốt cho mái đầu tổ quạ kia một chút để không gây chú ý quá nhiều. quả thực là nhìn thịnh mặc bộ đồ hơi rộng so với mình trông rất yêu, giống đứa trẻ con mặc đồ của anh nó vậy.

họ tản bộ dọc theo đại lộ. những chiếc xe hơi cổ điển lướt qua một cách từ tốn, không hề có tiếng còi xe inh ỏi, gấp gáp như thịnh quen thuộc. những cô gái việt nam mặc áo dài lụa trắng, đội nón lá, bước đi duyên dáng như những bức tranh thủy mặc.

thịnh cảm thấy chút ngột ngạt. nó muốn đi nhanh hơn, muốn kết thúc cuộc dạo chơi vô định này để trở về sửa cỗ máy.

"nhóc đi nhanh quá, thịnh," đình nam khẽ cười, kéo nhẹ tay áo thịnh để nó dừng lại. từ lúc biết nó mới chỉ hai mươi hai tuổi, anh toàn gọi nó là nhóc " đang chạy đua với ai ở đây vậy?"

thịnh giật mình. "tôi... tôi quen rồi. tôi cảm thấy lãng phí thời gian khi chỉ đi bộ mà không có mục đích."

đình nam đưa tay chỉ vào một gánh hàng rong bán hoa huệ tây đang nép mình dưới gốc cây me cổ thụ.

"mục đích của việc đi bộ là để nhìn thấy những điều nhóc sẽ bỏ lỡ nếu nhóc chạy. thấy không? người bán hoa kia đang cắm từng bông hoa một cách cẩn thận, như thể cô ấy đang dệt một bài thơ vậy. đó là sự hiện diện."

thịnh đứng lại, hơi khó hiểu nhưng cũng ngờ ngợ. nó nhìn người phụ nữ ấy, nhìn những cánh hoa trắng muốt dưới ánh nắng chiều vàng nhạt. ở thế kỷ 22, hoa được cắm bằng máy, vận chuyển bằng drone, và được mua bằng mã hóa. không có sự tâm huyết và nghệ thuật nào trong quá trình đó.

"ý anh là sao?"

"là sự hiện diện, không phải chỉ xuất hiện thôi"

"sự hiện diện trọn vẹn," thịnh lặp lại, như thể đang học một ngôn ngữ mới.

"chính xác," đình nam nói, ánh mắt anh đầy dịu dàng. "chúng tôi dùng thời gian để thực hiện, chứ không phải để hoàn thành cho xong."

thịnh chợt nhận ra, sự lãng phí thực sự không phải là đi chậm, mà là đi nhanh đến mức bỏ lỡ cả chính cuộc đời mình.

.

ghì thật chặt bờ môi chỉ một lần này thôi
anh mong sao không gian đừng trôi
đôi tay đi tìm hơi ấm, đôi mi đem màu vương vấn
là giây phút anh nhận ra, anh nhận ra, anh nhận ra

.

sau bữa tối đơn giản nhưng ấm cúng (với những món ăn được nấu bằng than củi, một trải nghiệm lạ lẫm với thịnh), đình nam dẫn thịnh lên sân thượng của căn nhà tân cổ điển. anh càu nhàu nó về cái lối ăn cho có mà chẳng chịu thưởng thức đồ ăn, rồi cả cái nết ăn vương vãi khắp nơi như đứa trẻ con, làm nó chỉ biết cúi gằm mặt day day miếng thịt trên đĩa.

kiến trúc nơi này được thiết kế để đón gió và ánh sáng, với lan can sắt uốn thanh mảnh, tạo thành một khung cảnh lãng mạn nhìn ra bầu trời đêm sài gòn.

ánh trăng rằm, sáng vằng vặc, chưa bị ô nhiễm ánh sáng của thế kỷ 22 làm lu mờ. nó trong trẻo và huyền ảo.

"ở thời đại của nhóc, người ta còn ngắm trăng không?" đình nam hỏi, giọng anh trầm ấm như một khúc ca buồn.

"tôi ngắm bản đồ các chòm sao trên màn hình hiển thị 3d," thịnh thành thật. "ánh trăng thật ngoài cửa sổ tôi ít khi chú ý, có lẽ là do nhiều điện và bảng led quá chăng?"

đình nam bật cười nhẹ, dù chẳng biết màn hình 3d với bảng led là gì. anh ngồi xuống mép sân thượng, hướng mặt lên trời.

"nhóc thấy không? ánh trăng này đã soi chiếu qua hàng ngàn năm, nó không cần tốc độ, không cần hiệu quả. nó chỉ cần tồn tại và tỏa sáng. sự vĩnh cửu nằm ngay trong sự đơn giản này."

họ im lặng rất lâu, thịnh cảm nhận được sự tĩnh lặng đang thấm vào tâm hồn nó, rửa trôi đi sự vội vã. trong sự yên tĩnh này, nó nghe thấy nhịp tim mình – chậm rãi và rõ ràng – điều mà thịnh chưa từng chú ý đến trong thế giới công nghệ ồn ào.

"nhóc đã nói về sự cô đơn trong thế kỷ của minhf," đình nam khẽ nói, không nhìn thịnh. "sự cô đơn không phải là thiếu người bên cạnh, mà là khi ta tự tách mình khỏi nhịp điệu của vũ trụ. khi ta chạy nhanh hơn thời gian, ta sẽ lạc mất chính mình."

thịnh cảm thấy một sự rung động không lời. ánh trăng đã kết nối họ, không phải bằng khoa học, mà bằng cảm xúc.

đình nam lấy ra một cuốn sổ nhỏ. đèn dầu được thắp sáng, hắt lên một vầng sáng màu vàng hổ phách dịu dàng. không có màn hình, không có thông báo, chỉ có giấy thô ráp và cây bút máy.

thịnh ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát. nó chưa từng chứng kiến một quá trình sáng tạo nào chậm rãi và thâm trầm đến vậy.

đình nam cầm bút, không hề vội vàng đặt nét. anh nhắm mắt, như thể đang lắng nghe một âm thanh vô hình. dưới ánh trăng và ngọn gió hiu hiu thổi, không gian như hoàn toàn đứng lại.

cuối cùng, nam bắt đầu viết. nét chữ nghiêng và bay bổng, nhưng lại dứt khoát.

thịnh nhìn những con chữ hiện ra. đó không phải là việc sắp xếp từ ngữ, đó là việc chắt lọc cảm xúc. mỗi câu thơ là một hơi thở dài, một sự thừa nhận nỗi buồn, nỗi khắc khoải.

thịnh nhớ lại lời người đời ca ngợi đình nam là "sứ giả của muộn sầu," là "chữ buồn được nhân hóa." nhưng khi nhìn anh viết, thịnh nhận ra, đó không phải là sự yếu đuối, mà là sự dũng cảm khi đối diện trọn vẹn với cảm xúc của mình.

sau một hồi lâu, đình nam đặt bút xuống, nhẹ nhàng như thả một giọt sương. anh đọc thành tiếng:

"trong ánh bạc của chiều không sâu thẳm

nơi thời gian trôi tựa dòng sôngcó những nỗi buồn hóa thành vĩnh cửuchợt nhận rakhoảng chiều hữu hạn không"


thịnh sững sờ. đình nam đã viết về không thời gian, về sự khắc khoải mà anh đang cố gắng giải thoát!

"sao anh biết..." thịnh hỏi, giọng nó như bị nghẹn lại.

đình nam mỉm cười, đôi mắt anh chứa đựng sự thấu hiểu sâu sắc.

"khi chấp nhận sự thật mà không chống cự, nhóc sẽ nhìn thấy nó ở khắp mọi nơi. cảm xúc của nhóc đã quá lớn, đến mức nó xé rách cả tấm lụa không gian và thời gian. thơ ca, đối với tôi, chính là cỗ máy thời gian, nơi tôi lưu giữ trọn vẹn cảm xúc của một khoảnh khắc."

đình nam đưa tay, chạm nhẹ vào tay thịnh.

"nhóc đã tìm thấy thời gian rồi, nhà khoa học. nó không nằm trong cỗ máy kia, mà nằm trong việc nhóc dám dừng lại để cảm nhận nhịp đập của chính mình và của tôi, ngay tại đây, ngay lúc này."

thịnh nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình. cảm giác ấm áp và chân thật. nó, người đã chế ngự tốc độ, người vượt qua thời gian, cuối cùng lại tìm thấy sự an ủi và ý nghĩa trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, bên cạnh một người trí thức đến từ quá khứ, người đã dạy anh về giá trị đắt giá của sự hữu hạn.

"này nhóc" đình nam đưa môi chạm vào bàn tay của thịnh, nó khẽ run lên "có lẽ đã đến lúc rồi. nhóc không thuộc về nơi này đâu"

"tại sao?" giọng nó nghe vụn vỡ, cái chạm của đình nam như đang nóng lên trên bàn tay nó. nó đang mong chờ

"sự chia ly cũng là một phần của thời gian, phần quan trọng nhất. mọi cuộc hành trình đều có điểm kết thúc" anh nuốt khan "không thể cố chấp níu kéo một thứ không thuộc về mình, như vậy là ích kỷ lắm. và cuộc đời cần những cuộc chia ly, nó làm cho đời đáng trân trọng hơn nhiều"

có lẽ vậy, cuộc sống không nhất thiết phải đạt đến sự hoàn hảo, không cần phải là vĩnh cửu, vĩnh hằng. chính sự hữu hạn làm đời người thêm đáng quý, cứ hối hả mãi rồi sẽ đến lúc phải chậm lại.

.

khi thế gian ngừng xoay vòng theo chiếc kim đồng hồhai trái tim cùng đan lấy nhau, mình chưa thấy đau bao giờbình yên hóa ra là như thếngày đêm không còn vội chia đôi, mặt trời ngưng rơilà giây phút bên cạnh em, không thời gian như ngừng trôi


.

thời gian hữu hạn ở sài gòn 1937 đã chạm đến ngưỡng kết thúc. lê hồ phước thịnh, dù đã học được bài học về sự chậm rãi và hiện diện trọn vẹn, vẫn phải đối diện với quy luật nghiệt ngã nhất: sự chia ly.

chiếc tủ điện cũ kỹ, nơi cỗ máy được ngụy trang, đã sẵn sàng khởi động. đêm cuối cùng của họ trôi qua trong sự im lặng nặng trĩu.

họ ngồi trên chiếc lan can sắt uốn hoa văn cầu kỳ trên sân thượng, dưới ánh trăng đã bắt đầu khuyết.

"anh đã nói với tôi," thịnh nói, giọng nó vỡ vụn, "rằng nỗi cô đơn không phải là thiếu người bên cạnh, mà là khi ta tách mình khỏi nhịp điệu của vũ trụ. nhưng giờ đây, tôi phải tự tách mình khỏi nhịp điệu của anh."

đình nam không nói gì, chỉ nắm chặt bàn tay thịnh. cái nắm tay ấy không còn nhẹ nhàng, mà mang theo sức nặng của sự nuối tiếc và thời gian bị tước đoạt.

"anh đã dạy tôi về sự lãng mạn của sự chờ đợi," thịnh tiếp tục, nó cố gắng ghi nhớ từng đường nét khuôn mặt đình nam dưới ánh trăng. "về việc mỗi khoảnh khắc đều là vô giá vì nó sẽ không bao giờ lặp lại. và chính vì bài học đó, sự chia ly này càng trở nên đau đớn đến tận cùng."

đình nam cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh nghẹn lại, chứa đầy chất thơ buồn bã:

"chúng ta đã gặp nhau ở ranh giới của các chiều kích. nhóc đến để tìm thời gian, và nhóc đã tìm thấy. nhóc tìm thấy nó trong sự chậm rãi của những bước chân, trong sự chờ đợi của một bức thư, và trong sự tồn tại của tôi. mối quan hệ của chúng ta, nó không được xây dựng trên sự vĩnh cửu, mà trên sự hữu hạn này."

anh quay sang, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào thịnh.

"nếu chúng ta có thêm một năm, hay mười năm, rồi một ngày nào đó nhóc cũng sẽ phải trở về, và nỗi đau vẫn sẽ ở đây. nhóc đã dạy tôi rằng tương lai của nhóc là sự vội vã. hãy nhớ rằng, sự nuối tiếc này, chính là minh chứng cho sự trọn vẹn của những ngày chúng ta đã sống."

thịnh gục đầu vào vai đình nam, hít hà mùi hương của quá khứ, mùi của giấy cũ và mực tàu. nó đã chế ngự được thời gian, nhưng lại bất lực trước quy luật của trái tim.

"tôi sẽ phải sống tiếp mà không có anh, trong một thế giới mà mọi thứ đều nhanh chóng, đều lạnh lẽo..."

"hãy mang theo nhịp điệu của tôi" đình nam ôm chặt lấy thịnh, như thể cố gắng gói ghém cả một thế kỷ vào trong cái ôm cuối cùng. "hãy sống chậm rãi, hãy trân trọng mỗi giây phút mà nhóc được thở, được nhìn. đừng để thế kỷ 22 lấy đi khả năng cảm nhận của nhóc. và khi cảm thấy cô đơn nhất, hãy nhớ rằng, ở nơi đây, nhóc đã từng là hiện tại trọn vẹn của tôi."

phước thịnh nhón gót, đặt một nụ hôn lên má đình nam. đó không phải là nụ hôn vội vàng, mà là nụ hôn của sự khắc ghi – khắc ghi mọi cảm xúc, mọi lời hứa không thể thực hiện, và mọi nuối tiếc không thể nguôi ngoai.

thịnh bước xuống, đứng trước cỗ máy. nó nhìn đình nam, người đang đứng lặng im, cô độc trong ánh trăng. hình ảnh đó, nỗi buồn đó, sẽ là gánh nặng và cũng là ngọn hải đăng của nó trong suốt phần đời còn lại.

"nhớ xem coi thơ của tôi có được giải nobel không nhé" đình nam mỉm cười trêu 

"kệ anh chứ" thịnh quẹt vội nước mắt "nhớ phải sống cho tốt đấy nhé!"

anh giơ ngón cái, cử chỉ học được từ nó. miệng cười toe

nó khởi động máy. không gian xé toạc bằng luồng sáng chàm. lần này, lê hồ phước thịnh bị cuốn đi không phải trong sự bất ngờ, mà trong sự đau đớn và nhận thức

.

lê hồ phước thịnh trở về phòng thí nghiệm hiện đại của mình. thế kỷ 22 vẫn ồn ào và vội vã. nhưng nó đã khác.

nó tháo bỏ chiếc đồng hồ thông minh, cất đi. thịnh biết, nó đã tìm thấy thứ quý giá hơn mọi công nghệ: giá trị của thời gian hữu hạn.

nó không còn là nhà khoa học chạy đua với thời gian, mà là người trân trọng từng giây phút. nó dành thời gian để lắng nghe, để viết thư tay, để ngắm trăng.

thịnh không thể thay đổi quá khứ, không thể quay lại với võ đình nam. nhưng nó sẽ là minh chính cho tình yêu hữu hạn của cả hai



_____________________

lúc lên cái idea này là t đang ngồi làm nlxh về vde con người và tgian luôn:))))) đọc mà thấy nó mang nhiều lý thuyết vô là tại t đang bị ảo đề á:))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro