#5

Osamu thức dậy khá sớm, sớm hơn Atsumu, cụ thể là sáu giờ hai mươi phút sáng. Anh quyết định chạy một vòng sẵn tiện ghé ngang chợ nhỏ mua chút bông cải xanh, cà rốt,... vài món mà thằng cùng phòng anh khá ghét. Nhưng Osamu quan tâm chắc, điều đó cần thiết cho việc cân bằng dinh dưỡng đối với người chỉ ăn thịt và tinh bột như Atsumu. Nếu nó không ăn thì anh sẽ dọa cắt bớt phần cơm nắm của nó.

Vừa bước xuống cầu thang, anh đã gặp Hinata, cậu trai nhỏ nhắn mà anh trai anh luôn không ngừng nhắc với mình, đang từ xa chạy đến.

"Anh Samu, buổi sáng tốt lành ạ!" Hinata cười thật sự rất rạng rỡ, con người em ấy chắc luôn vui vẻ và tràn đầy sức sống như vậy nên mới có thể khiến tên khó chịu, khó chiều như Atsumu để mắt đến.

"Chào buổi sáng, Hinata. Em dậy sớm thế, tập thể dục à?"

"Vâng, em đã quen với việc dậy sớm rồi ạ, tầm năm giờ sáng là đã ngủ không được nữa rồi."

Osamu hơi giật mình "Em chạy mấy vòng rồi à Hinata?"

"Em chạy vòng vòng vòng vòng á anh Samu, em mới tới nữa nên muốn xem xung quanh thế nào ấy." Hinata vung tay múa chân miêu tả với anh rằng em thấy những gì trên đường, hỏi anh nhiều thứ lạ kì lắm. Sáng sớm gặp được em, bản thân anh cũng thấy ngập tràn sức sống hẳn.

Osamu đưa chìa khóa phòng cho Hinata, em ngơ ngác không hiểu đây là gì. "Hinata, giờ anh muốn đi mua thêm chút đồ ăn, em giúp anh rửa một phần rau anh chia sẵn trong tủ lạnh, với rã đông thịt gà giúp anh nhé?" Anh tạm ngừng, suy nghĩ chút gì đó "Và em gọi Atsumu dậy giúp anh nữa, thằng đó bám giường lắm đấy."

"Vâng, em sẽ hoàn thành trước khi anh về ạ!" Hinata rất vui vì Osamu đã giao nhiệm vụ cho em, điều đó thật sự khiến em thoải mái hơn về việc ăn chung với họ.

Osamu gật đầu nhẹ, chạy đi trước. Hinata phấn khích chạy lên phòng của anh em Miya, mở khóa và đẩy nhẹ cửa ra, phòng khá tối vì không mở đèn cũng không mở cửa sổ. Em bước đến mở cửa sổ ra, ánh nắng rọi vào khiến căn phòng sáng bừng ngay lập tức. Bây giờ là sáu giờ bốn mươi phút em nghĩ là mình nên hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của anh Samu trước.

Hinata mở tủ lạnh ra, ngăn đông phía dưới chất ba hộp có ghi chú rõ ràng: gà, bò, heo, trong mỗi hộp đều được Osamu phân sẵn thành hai phần. Ngăn đông phía trên cũng có sẵn hai hộp khá lớn cũng được ghi chú rất rõ: kem, đá viên. Chỉ nhìn mỗi ngăn đông đủ để biết Osamu là một người ngăn nắp và kĩ càng thế nào.

Ngăn mát phía dưới cũng được phân ra một cách rõ ràng và ngăn nắp, từ sữa, sữa chua đến nước trà nấu sẵn rồi đến ngăn rau củ quả cũng được Osamu chia sẵn từng phần, mỗi phần đều không giống nhau nhưng chắc chắn lượng rau củ đều cần thiết như nhau. Hinata đã nghĩ rằng, nếu em chụp cả ngăn đông lẫn ngăn mát tủ lạnh của anh Osamu và gửi cho mẹ, chắc chắn mẹ sẽ phần nào an tâm về vấn đề ăn uống của con trai mình lắm.

Làm theo từng nhiệm vụ mà Osamu đã đưa ra cho em xong, Hinata mới bắt đầu tiến đến khu vực nghỉ ngơi của anh em Miya. Đẩy nhẹ cánh cửa nhỏ ngăn cách khu vực ngủ và khu vực bếp núc, đây là lần đầu tiên Hinata tiến vào lãnh địa riêng tư của Atsumu và Osamu.

Trước mắt Hinata là 1 chiếc giường tầng màu nâu được làm từ gỗ. Ở tầng dưới là một cậu trai mà em khá là quen thuộc, anh nằm nghiêng trên giường, mái tóc vàng xõa xuống cũng không đủ dài để che được vẻ đẹp của anh, thậm chí còn tô nét thêm cho sự quyến rũ của anh trong mắt Hinata.

Em nuốt ực một cái, nhìn cánh tay của Atsumu đang ôm lấy chiếc gối, sau đó di chuyển xuống đôi chân lộ hẳn ra ngoài vì mền bị lệch đi. Cặp đùi săn chắc siết chặt gối, một chút mãnh liệt và mạnh mẽ. Hinata siết chặt trái tim mình, hít thở thật sâu lấy lại lí trí mới bước đến giường của anh.

Em lay nhẹ anh, nhỏ giọng thì thầm "Atsumu, Tsumu, anh ơi dậy đi sắp trễ rồi."

Atsumu rất bám giường và gắt gỏng khi bị ai đó phá vỡ giấc ngủ ngon của mình. Thông thường anh sẽ gào lên với Osamu, sau đó thằng sinh đôi nhà anh sẽ đá một phát vào mông anh rồi quay lưng đi mặc kệ anh mà ăn sáng rồi đến trường trước.

Atsumu há miệng ra chuẩn bị gào lên như cắt tiết thì phát hiện thấy khuôn mặt đáng yêu của bé cưng nhà anh. Miệng anh há ra giữa chừng, sau đó khép lại nhỏ nhẹ phát ra từng câu nghi vấn "Sho? Anh còn nằm mơ à? Mơ thấy bé cưng à?"

Nói rồi anh vui vẻ, kéo em xuống ôm vào lòng "Haha, mơ thì ngại mẹ gì." Anh ghì chặt cậu trai nhỏ hơn vào lòng mình, thơm thơm mái tóc em, sau đó ôm em vào phía trong giường, áp thân mình lên thân em, cúi xuống hôn trán em, hôn mắt, rồi hôn cái mũi nhỏ, xong chuyển qua hôn hai má xinh xinh của em, cuối cùng dừng lại ở khóe môi em.

Hinata hoàn toàn đứng hình kể từ lúc Atsumu kéo mình xuống ôm vào lòng, em hoàn hồn lại khi môi của anh dừng ở khóe môi em. "Tsumu, anh! Sao anh hôn em quài vậy!" Em đẩy nhẹ anh ra.

Atsumu không nhúc nhích, còn ôm chặt em hơn "Muốn hôn bé cưng nhà anh, hôn sưng mặt bé luôn." Để chứng minh điều đó, anh lại tiếp tục hôn loạn xạ khắp mặt em, nhưng lại nhẹ nhàng nâng niu chứ không phải kiểu hôn sưng mặt mà anh mạnh miệng nói.

Hôn một lát anh lại di chuyển môi đến tai Hinata, hôn vào vành tai em làm em rùng mình nhẹ nhưng không ngăn cản hành động của anh. Atsumu càng đắm chìm trong giấc mơ mà anh tự cho là vậy, dời môi từ tai em lướt nhẹ xuống cần cổ khiến em run rẩy cả người. Anh kéo nhẹ áo Hinata xuống, hôn từ cổ xuống xương quai xanh lặp lại liên tục rồi dừng lại ở yết hầu đang trượt lên xuống vì nuốt nước bọt, mút nhẹ vào đấy khiến em hốt hoảng bừng tỉnh.

"Atsumu! Anh dậy rồi thì ngồi dậy lẹ đi, anh Samu sắp về rồi." Hinata dùng hết sức lực đẩy Atsumu ra, sau đó chạy về phía bếp. Em không nghĩ chuyện anh hôn mình có gì lạ kì, cũng không hiểu được điều đó sai ở chỗ nào chỉ biết là tim em đập còn nhanh hơn cả khi tập bóng chuyền liên tục trong thời gian dài, mặt nóng phừng phừng, người em run lẩy bẩy, chân đứng không vững muốn xụi lơ xuống sàn nhà.

Atsumu trên giường lúc này mới giật mình nhận ra không phải là mơ. Vậy thì sao giờ? Thì càng tốt chứ sao, được hôn trong mơ với được hôn người thật thì không cần suy nghĩ cũng biết cái nào ngon hơn rồi. Anh bật cười, đứng dậy đi vào phòng tắm. Khởi đầu ngày mới của anh hôm nay đặc biệt khiến anh hài lòng.

__________

Osamu trở về, vừa bước vào phòng thấy cậu trai nhỏ đứng ngay cửa phòng ngủ mặt thì đỏ bưng không ngừng hít vào thở ra thật sâu.

"Hinata, em không bật điều hòa sao? Em cứ việc đóng cửa sổ, mở đèn và điều hòa. Đừng có ngại, chi phí điện nước anh vẫn dư sức trả." Osamu vẻ mặt vẫn thờ ơ nhưng giọng nhẹ nhàng hơn thường ngày một chút. Chịu, anh vốn dĩ chỉ có một thằng anh mất nết như Atsumu, chưa từng có một đứa em trai đáng yêu như Hinata, không nặng lời với em được.

Hinata vội chạy đến xách phụ đồ trên tay Osamu "Không sao ạ, anh cần em giúp gì nữa không?"

"Em chờ anh một chút." Nói rồi, anh lấy túi rau củ ra, rửa sơ để một bên đợi ráo nước, sau đó phân thành nhiều phần để vào từng túi rau củ anh chia sẵn trong tủ lạnh. Anh chừa lại một phần đưa cho Hinata "Em giúp anh rửa kĩ rồi cắt vừa ăn như hôm qua anh làm được không?"

Hinata gật đầu, sau đó bắt tay vào việc của mình bên cạnh Osamu đang bắt đầu nấu nướng.

Atsumu bước ra nhìn thấy khung cảnh hài hòa của em trai và bé nhà anh, anh đột nhiên có cảm giác như gia đình của mình đã đầy đủ và ấm áp quá mức luôn rồi. Anh bước đến choàng tay qua vai người nhỏ hơn, đặt môi nhẹ lên mái tóc em "Sho, em giỏi ghê á biết cắt rau luôn!"

Osamu quay sang nhìn muốn đấm vô mặt thằng anh song sinh của mình một phát, mẹ nó đó giờ mình làm từ A đến Z nó có khen được mình câu nào đâu. Anh đá một phát vào mông thằng khó ưa đó "Không phụ được thì đừng có làm phiền, biến đi hút bụi phòng đi, trải sẵn bàn ra nữa."

Atsumu dạo gần đây lành tính hẳn (mỗi khi bên cạnh bé thôi), anh bỏ qua cho thằng em mình (chứ không bỏ qua nó cho đói thấy mẹ), hôn thêm một cái vào mái tóc cam của em mới hài lòng chạy đi làm nhiệm vụ mà Osamu giao cho mình.

Xong việc ba người cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa sáng đầy đủ dưỡng chất. Có thể khẳng định được rằng, tỉ lệ duy trì một Atsumu sống khỏe mạnh đến ngày hôm nay: 30%: tiền tiêu vặt ba mẹ chu cấp - 70%: Osamu.

Hinata quay trở về phòng mình thay quần áo thoải mái theo yêu cầu của anh Osamu vì một là em vẫn chưa có đồng phục trường hay đồng phục CLB, hai là vì đang là mùa nghỉ chỉ cần mặc quần áo thoải mái để luyện tập là được rồi.

Ba người cùng nhau đi bộ đến trường, chỉ cần mất khoảng mười đến mười lăm phút là tới nơi rồi. Trên đường đi Atsumu vẫn luôn đứng giữa, nắm nhẹ tay Hinata, đi cùng em từng bước từng bước, chỉ cho em đủ thứ. Osamu vẫn thờ ơ mà nghe thằng anh ngu ngốc của mình lải nhải, dù muốn đi nhanh hơn chút nữa nhưng ngặt nổi nếu anh cách hai con người này ra, có chuyện gì hay ho trên đường hai đứa nó nhất định sấn tới tò mò, rồi không biết tới giờ cơm trưa đã có mặt ở CLB chưa nữa. Thôi kệ, tới đó đi tìm còn phiền hơn.















○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●





Helu nay tâm sự mỏng với mọi người 1 chút =))) thật ra chương nào cũng tâm sự, nhảm nhí :v

Đầu tiên, nếu ai để ý tag sẽ thấy là ngay từ khi bắt đầu viết bộ này mình đã để 1 tag cho Osamu. Vì Osamu vốn là anh em sinh đôi, đồng thời là 1 người quan trọng trong cuộc sống của Atsumu. Vậy nên Osamu cũng là nhân vật quan trọng trong bộ này. Mình muốn Osamu là người bên cạnh Atsumu, lắng nghe và quan sát mối quan hệ của hai người. Nói đơn giản nếu Atsumu gặp vấn đề gì thì mình không nghĩ có ai đủ khả năng và đặc biệt mà anh nghĩ đến đầu tiên ngoài Osamu. Kể cả Kita là đội trưởng hay Aran đã quen biết cặp song sinh từ lâu đều không bằng Osamu.

Thứ hai, mọi người muốn xem nhiều về bóng chuyền thì xem lại Haikyuu =))) còn muốn xem hai đứa yêu đương thì xem tác phẩm này :v yếu tố tình cảm ở đây chắc chắn nhiều hơn yếu tố thể thao =)))) Quan trọng tình cảm ở đây mình muốn nói rõ một chút, Atsumu có thể là người tấn công nhưng Hinata cũng là người đã rung động. Nên không có đơn phương nào ở đây cả, chỉ là chưa bày tỏ thôi.

Thứ ba, tác phẩm chỉ đăng tải ở wattpad, nếu ai đang đọc trang khác thì tải wattpad về search tên truyện đi ạ, còn lưu đọc offline được =)))) nói vậy cũng hiểu rồi hen, là mình phát hiện nhiều trang web ăn cắp truyện đăng lên, mà mấy trang web đó vốn dĩ vậy truyện gì cũng ăn cắp đăng lên, không chỉ bộ này mà cả 2 bộ dịch của nhà mình luôn. Buồn nhẹ nhưng không bất ngờ, vì đọc truyện ở wattpad nhiều nên cũng rõ tình trạng này rồi. Mình cũng không muốn làm khó mọi người vì đọc truyện để vui vẻ giải trí mà, mò xong wordpress rồi đặt pass các thứ lại phiền hà, nhiều khi mọi người lại khó chịu :v

Vậy nên ai đang đọc ở đâu đó thì hãy nhớ rằng tác phẩm gốc chỉ được đăng tải ở wattpad nha :)))) Và mọi người có thể search Page: Simp chúa AtsuHina để theo dõi thêm về nhà mình trong tương lai nhen. Link Page mình để trên Tsksk95 ạ.

(Dạo gần đây có người quan tâm, để lại cmt cho bộ này làm tui cũng nôn nao, háo hức ghê kkk)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro