#9
"Thằng đó tên gì? Câu lạc bộ gì?"
"Akihiko Haruki, câu lạc bộ bóng đá."
Bóng đá! Atsumu ngỡ ngàng rồi chìm vào im lặng. Mới hôm trước bé cưng nhà anh đã nói đi cổ vũ bạn ở câu lạc bộ bóng đá. Mọi người cũng không dám lên tiếng lúc này, chỉ chăm chú nhìn cậu chuyền hai của đội.
"Tao nghĩ là mày nên hỏi em ấy thay vì suy đoán lung tung." Osamu là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí này.
Gin vỗ vỗ vai cậu bạn cùng lớp mình "Tui cũng nghĩ vậy đó, Tsumu. Tin đồn đoán thôi mà, nếu ông lo thì nên hỏi thẳng em ấy hoặc thăm dò thử."
Atsumu hơi ngập ngừng quay sang nắm chặt cánh tay Osamu "Nếu, nếu em ấy nói phải thì sao? Thì tao phải làm sao đây?"
'Thì mày xong đời rồi, chứ sao.' Osamu nghĩ vậy nhưng không muốn nói ra, não anh đang hoạt động hết sức có thể để nghĩ xem nên nói gì với thằng song sinh nhà mình.
"Tới đó rồi tính tiếp, còn hơn là không biết gì mà ngồi suy nghĩ lung tung." Akagi cũng cảm thấy thương cho thằng chuyền hai đội mình, nếu mà Hinata thật sự hẹn hò với một ai khác ngoài tên này, nó sẽ phát điên mất.
Khi mọi người đang tìm cách cho Atsumu, thì Hinata đã quay trở lại và nhìn thấy không gian có phần hơi yên bình so với mọi ngày. "Sao thế ạ? Sao mọi người trầm tư vậy?" Em vọt đến, quay về chỗ ban đầu của mọi người.
"Hinata." Người đầu tiên trả lời em là Suna "Anh nghe bảo..."
"Từ từ đã Suna." Atsumu vội ngăn cản, mặc dù anh rất muốn biết nhưng chưa sẵn sàng nghe câu trả lời từ em.
Hinata bỏ ra thời gian hơn hai tiếng chơi bóng chuyền mà em yêu nhất, để cổ vũ cho một người chơi một bộ môn mà em chẳng biết gì. Trưa nào người đó cũng đến tìm em ăn cơm.
Atsumu cảm thấy, Hinata cũng thích mình, nhưng mọi thứ vừa qua khiến anh mất đi niềm tin rằng em ấy sẽ không thích một ai khác ngoài anh. Có thể cái thích của em vẫn chỉ là rung động nhẹ nhàng, nếu có một người cũng khiến em rung động như vậy, còn nhanh chân tỏ tình trước với em thì thế nào?
Suna nhìn Atsumu trầm tư, mặt nhăn nhó khó chịu còn Hinata thì ngơ ngác, mặt đầy hoang mang. Bất lực thật sự, một đứa gì cũng dám làm mà không dám bày tỏ, một đứa đơn bào, đầu óc không nhạy bén, không nói thẳng thì chẳng hiểu được gì.
Muốn tu thành chánh quả chắc thật sự phải trải qua tám mươi mốt kiếp nạn. Suna đành phải đảo mắt qua Kita, đặt hết niềm tin vào đội trưởng vậy.
"Hinata này." Kita bước đến, ngồi xuống cạnh em. "Dạo này anh thấy em vui vẻ hơn bình thường, có phải đang yêu đương không?"
Khuôn mặt hoang mang của Hinata chuyển sang ngỡ ngàng "Sao anh lại nghĩ vậy, chỉ cần được chơi bóng chuyền thì lúc nào em cũng thấy vui hết!"
"À mà em có biết ai tên Akihiko Haruki không?" Aran cảm thấy hỏi thẳng vẫn tốt hơn là vòng vo đủ đường.
"Dạ em biết, Haruki cậu ấy bên câu lạc bộ bóng đá. Anh cần tìm cậu ấy ạ?"
"Không, dạo này anh nghe tên cậu ấy hơi nhiều nên hỏi thôi." Aran ngừng một chút "Với anh còn nghe em đang hẹn hò với cậu ấy nữa đấy."
"A!" Hinata giật mình "Sao mọi người đều biết thế ạ?"
Tĩnh lặng, mọi thứ như chợt dừng lại, không ai dám phát ra tiếng nào, cũng không dám thở mạnh.
Tim Atsumu thít chặt, cố nén nỗi đau trong lồng ngực mà hỏi lại em nhưng giọng không giấu được sự nghẹn ngào "Ý em là sao, Shoyo?"
"À, em định sau này sẽ dẫn mọi người trong đội mình đi ăn rồi mới kể mà." Chuyện chưa xong xuôi gì hết mà ai cũng biết hết rồi, Hinata hơi không vui, giọng mang chút ấm ức.
"Em đi rửa mặt." Atsumu bật dậy, bước nhanh khỏi phòng.
Mọi người lại im lặng một lần nữa. "Em đi theo nó." Osamu cũng đứng dậy theo bước thằng anh song sinh nhà mình. Suna cũng đứng dậy "Em cũng vậy."
"Mọi người sao vậy ạ?" Hinata không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn xung quanh các thành viên đều im lặng, Aran và Akagi bày ra vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi.
Anh Kita thì thở dài rồi lên tiếng hối thúc mọi người "Được rồi, chuẩn bị khởi động lại rồi đi tập đi." Cả đội nghe vậy liền nhanh chóng đứng lên tản ra.
______________
Osamu ra ngoài tìm, đi một lúc thì thấy Atsumu đang ngồi trong góc gần bồn rửa tay, mặt chôn vào đầu gối. "Mày không biết tìm chỗ nào thoáng mát mà ngồi à?"
"Im đi, Samu." Atsumu không hề gào lên như mọi khi, giọng anh thờ ơ không nghe ra chút cảm xúc gì.
'Có vẻ nó chết lặng rồi' Osamu thầm nghĩ "Rồi sao?"
"Mai đi tìm hiểu thử xem chứ sao." Suna đến sau trả lời câu hỏi của Osamu thay cho thằng đang gục đầu không còn tí sức sống nào bên đó.
"Nhưng em ấy đã đồng ý với thằng đó rồi còn gì?" Vừa đau lòng vừa hối hận, đúng ra anh nên nắm chặt và bày tỏ trước với em ấy, bây giờ thật sự chỉ còn cách chờ hai người họ chia tay thôi. Nhưng mà họ sẽ sao?
"Tao không nghĩ Hinata dễ đổ bởi một ai đó vừa quen chưa đến hai tháng đâu Tsumu."
"Phải quay lại thôi, mọi người sẽ lo lắng đấy." Đây chắc là lần đầu tiên Suna không muốn lấy điện thoại ra và quay lại khoảnh khắc đau khổ của Atsumu. "Trưa mai rồi đến lớp thằng đó thăm dò sau."
Osamu gật đầu, kéo áo Atsumu lên buộc anh phải đứng dậy "Tạm thời mày quên vụ này và luyện tập cho đàng hoàng đi Tsumu, mai rồi tính tiếp."
_________
Kết thúc buổi tập, ba người vẫn cùng nhau đi về như thường ngày nhưng lại có điểm không giống. Atsumu bước chậm hơn nhìn bóng lưng em.
Anh đang rất kiềm chế để mình không chạy đến ôm chặt em vào lòng, chất vấn em rằng tại sao em không thương anh như anh thương em vậy?
Tại sao em có thể thản nhiên hẹn hò với người khác trong khi trước đó lại để anh hôn em, ôm em?
Tại sao em lại động lòng với người khác chứ, anh không đủ tốt sao?
Nếu anh ngỏ lời trước tên đó liệu em có đồng ý hay không?
"Atsumu, anh đau ở đâu ạ?" Hinata không thấy bóng dáng anh bên cạnh liền quay lại thì thấy anh đi rất chậm, biểu cảm có vẻ đau lắm.
Em bước lại gần, chạm vào cánh tay anh, nắm nhẹ "Anh cần em đỡ không?" rồi quay qua nhìn người đi trước. "Anh Samu ơi, anh Tsumu hình như bị bệnh hay sao ấy."
Osamu cũng ngoảnh lại "Em thả nó ra thì nó sẽ ổn thôi, Hinata." Anh đưa mắt nhìn đôi tay đang nắm lấy cánh tay Atsumu.
"À, vậy ạ?" Em nghe lời buông tay Atsumu ra.
Bất chợt, người bên cạnh vội nắm lấy bàn tay em "Shoyo-"
Hinata vẫn tươi cười nhìn anh như mọi khi "Dạ?"
"Không có gì." Atsumu bừng tỉnh, muốn thả tay em ra nhưng lại chần chờ. Hay mình nắm hết hôm nay thôi, mai lại tính tiếp. Nếu ngày mai... "Anh thấy hơi mệt, em dắt tay anh về nhé?"
"Dạ." Em mỉm cười với anh, kéo tay anh đi chậm về phía trước.
Osamu ngoảnh mặt đi thở dài một hơi, từ sâu tận đáy lòng mình, anh thầm đốt ba cây nhang cho thằng anh xấu số phải ra đi khi còn non trẻ.
Cứ kiểu này mà không tìm cách thì chắc Hinata cũng từ từ giết chết nó sớm thôi.
Osamu mở điện thoại ra nhắn một tin cho Suna chia sẻ tình hình rồi tiếp tục bước về, mùa giải sắp tới rồi, phải giải quyết cho xong vấn đề tình cảm của hai đứa này nhanh gọn lẹ mới được.
●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○
Chả biết nói gì hơn, tâm trạng tui dạo này khá tốt mà dàn ý đã lên sẵn thì những chương này là những chương ngược mới ác.
Nên dạo này tui viết chậm vậy đó, tại tâm trạng tui đang vui lắm mà lúc trước đi lập dàn ý kêu phải ngược khúc này, rồi viết sao nổi =))))
Bữa mới đi coi cu Shin về nữa, hài muốn chớt giờ nhớ lại còn muốn cười nữa đây này :v
Gu của tui là ngọt ngào, HE, ôm ôm thương thương kìa, chắc phải đi tìm vài bộ đam ngược luyến tàn tâm để điều chỉnh lại tâm trạng quá 🤧
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro