2️⃣ Echoes of Us

Đêm ấy, ánh đèn trong căn phòng chỉ còn là thứ ánh sáng dịu dàng hắt lên từ chiếc đèn ngủ bên đầu giường. Atsumu nằm trên giường, đôi mắt khép hờ nhưng tâm trí vẫn còn lưu luyến những khoảnh khắc vừa trải qua. Hinata nằm gọn trong vòng tay anh, hơi thở đều đặn, dịu dàng tựa như tiếng sóng vỗ vào bờ cát.

Cả hai vừa trải qua một đêm dài, không chỉ vì sự thân mật thể xác mà còn vì những cảm xúc trào dâng không lời. Sau buổi livestream công khai, những rào cản cuối cùng giữa họ dường như đã bị phá vỡ. Nhưng chính trong sự bình yên của khoảnh khắc hiện tại, Atsumu chợt nhớ về những ngày tháng xa xưa, khi tình cảm giữa họ chỉ là những dòng cảm xúc mơ hồ không tên.

"Bé còn nhớ lần đầu mình cùng tập bóng chuyền không?" Atsumu khẽ thì thầm, giọng trầm ấm như sợ phá vỡ không khí yên tĩnh của căn phòng.

Hinata không trả lời ngay, nhưng đôi mắt nâu cam sáng lên trong ánh đèn mờ. Cậu ngước nhìn Atsumu, đôi môi nhếch thành một nụ cười mơ màng. "Nhớ chứ, anh Tsumu. Em nhớ cả những lần anh lén chuyền bóng cho em để trêu mấy anh khác nữa."

Atsumu bật cười khẽ. "Hồi đó anh chỉ nghĩ muốn giúp em tiến bộ, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ anh đã để ý em từ lúc nào mà chính anh cũng không nhận ra."

"Nhưng mà hồi đó em ngốc lắm nhỉ? Chỉ biết cắm đầu chạy, không nhận ra anh tốt với em thế nào," Hinata trêu, nhưng ánh mắt cậu lại lấp lánh một tia xúc động.

"Ngốc thật," Atsumu gật đầu đồng tình, ngón tay lướt nhẹ qua mái tóc mềm mại của Hinata. "Nhưng anh thích sự ngốc nghếch ấy. Lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, như thể cả thế giới này không thể làm khó được em."

Hinata im lặng, đầu gối nhẹ lên ngực Atsumu. Cậu cũng nhớ.

Nhớ những buổi tập kéo dài đến đêm, những lần Atsumu nằng nặc đòi đi ăn sau giờ tập, hay cả những lần anh cố tình chuyền bóng khó để thử thách cậu. Khi đó, cậu không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy Atsumu là một người đồng đội tuyệt vời, một người anh luôn hỗ trợ mình hết lòng.

"Nhưng rồi em lại bỏ anh đi Brazil," Atsumu bỗng khẽ thở dài, ánh mắt ánh lên một chút trách móc dịu dàng.

Hinata cười, đưa tay chạm vào má anh. "Lúc đó em chỉ muốn tiến xa hơn, muốn trở thành phiên bản tốt nhất của mình. Em không biết rằng để lại anh là một quyết định khó khăn đến vậy... cho đến khi em thật sự ở Brazil."

Cả hai rơi vào im lặng, nhưng không khí giữa họ không hề nặng nề. Đó là sự im lặng của những người hiểu nhau, chia sẻ cùng một cảm giác, cùng một dòng hồi tưởng về quá khứ đã gắn kết họ.

"Ai mà nghĩ được, một ngày nào đó, anh với em lại có thể ở đây, cùng nhau thế này," Atsumu khẽ cười, ánh mắt đầy yêu thương nhìn người trong lòng.

"Vì chúng ta chưa bao giờ thật sự xa nhau," Hinata đáp, giọng nói như thì thầm trong gió. "Dù em có ở đâu, trái tim em vẫn luôn hướng về anh, anh Tsumu."

Câu nói ấy như một sợi dây, kéo họ lại gần hơn giữa thực tại và ký ức. Dưới ánh sáng dịu dàng của đêm, cả hai chìm vào những hồi tưởng, để cảm nhận rằng dù hành trình có dài đến đâu, họ luôn thuộc về nhau.

_________

Hinata Shoyo đã tốt nghiệp trung học và giờ đây đứng trước một chương mới trong cuộc đời. Quyết định rời Nhật Bản để theo đuổi bóng chuyền bãi biển tại Brazil khiến em vừa háo hức vừa có chút lo lắng. Atsumu Miya, trong khi ấy, nhận tin này qua một bài đăng trên mạng xã hội của Hinata kèm theo một bức ảnh với nụ cười tươi sáng và dòng chữ: "Brazil, mình đến đây!".

Tối hôm đó, trong phòng ký túc xá của mình, Atsumu không thể rời mắt khỏi bức ảnh ấy. Cảm giác trống trải kỳ lạ lan tỏa, nhưng anh chỉ lắc đầu và tự nhủ: "Shoyo giỏi lắm, tự lập được rồi, thật mừng cho em ấy"

Osamu, đang ngồi bên cạnh xem lại thực đơn mới cho quán onigiri của mình, ngước lên nhìn Atsumu. "Mày lại nghĩ về bé hả?"

Atsumu nhíu mày. "Sao lúc nào mày cũng đoán trúng thế hả, Samu?"

Osamu bật cười. "Tại vì trông mày như mất hồn vậy. Nhưng mà nếu nhớ thì gọi video cho em ấy luôn đi."

Atsumu hơi khựng lại. Phải rồi, anh có thể gọi ngay mà. Nhưng rồi anh lại nghĩ: "Em ấy vừa sang Brazil, chắc đang bận rộn làm quen mọi thứ. Anh không muốn làm phiền."

---

Tại Brazil, Hinata đang tập luyện dưới cái nắng chói chang. Những ngày đầu tiên đầy khó khăn, nhưng em chưa bao giờ cảm thấy mình sống động đến thế. Mỗi tối, sau những buổi tập mệt mỏi, em lại mở điện thoại lên, đọc tin nhắn từ các bạn bè ở Nhật. Một cái tên quen thuộc trong danh bạ luôn khiến em dừng lại: "Tsumu".

Hinata chần chừ, rồi nhắn một dòng ngắn:
"Em vẫn ổn, ở đây vui lắm anh!"

Tin nhắn gửi đi chưa đến một phút, Tsumu đã trả lời: "Giỏi lắm, bé à. Nhưng nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Đừng để gầy quá, anh không thích đâu."

Hinata cười khúc khích, gõ thêm:
"Anh chỉ sợ em không đủ sức chơi bóng thôi chứ gì?"

Bên đầu kia cũng nhanh chóng phản hồi "Ừ, đúng là vậy đó. Lo cho em thôi."

Cuộc trò chuyện ngắn nhưng khiến cả hai đều cảm thấy dễ chịu hơn. Hinata nhận ra, dù ở nơi xa xôi, Atsumu vẫn luôn quan tâm đến mình.

_______

Thời gian trôi qua, Hinata dần quen với cuộc sống ở Brazil. Nhưng không phải lúc nào mọi chuyện cũng suôn sẻ. Một lần, sau buổi tập khó khăn, em cảm thấy chán nản và nhớ nhà. Không suy nghĩ nhiều, Hinata bấm gọi cho Atsumu.

Atsumu đang chuẩn bị đi ngủ khi điện thoại reo lên. Nhìn thấy tên người gọi, anh vội vàng bắt máy "Chào bé, giờ này gọi anh có chuyện gì thế?"

Giọng của Hinata vang lên, hơi run run:
"Em chỉ muốn nghe giọng anh thôi."

Atsumu khựng lại vài giây, rồi nhẹ nhàng nói "Ừ, anh đây. Em mệt lắm hả? Kể anh nghe đi."

Hinata bắt đầu kể về buổi tập hôm đó, những sai lầm nhỏ nhặt nhưng khiến em bị huấn luyện viên quở trách. Atsumu lắng nghe từng câu, thỉnh thoảng xen vào vài lời trấn an.

"Em không phải một mình đâu, bé à," anh nói. "Mọi chuyện khó khăn chỉ là tạm thời thôi. Anh tin em làm được."

Sau cuộc gọi, Hinata cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Em thầm nghĩ 'Anh Tsumu lúc nào cũng biết cách làm mình vui lên.'

Về phần Tsumu, sau khi cúp máy, anh nằm trằn trọc cả đêm. Những cảm xúc hỗn loạn trỗi dậy, nhưng anh không thể gọi tên chúng là gì.

---

Cuộc sống tiếp diễn, Hinata ngày càng tiến bộ, và những cuộc gọi giữa em với Atsumu cũng nhiều hơn. Đôi khi chỉ là vài phút ngắn ngủi, đôi khi là cả giờ đồng hồ. Atsumu thường xuyên trêu chọc em, gọi em là "bé con của anh", còn Hinata thì phản đối yếu ớt nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.

Osamu, quan sát mọi chuyện, không khỏi lắc đầu "Mày đúng là hết thuốc chữa rồi, Tsumu. Lúc nào cũng lo cho bé mà không nhận ra điều hiển nhiên."

"Điều hiển nhiên gì cơ?" Atsumu nhíu mày.

"Rằng mày thích bé." Osamu thản nhiên nói.

Atsumu bật cười, nhưng tiếng cười ấy không giấu được chút bối rối "Thôi đi, Samu. Tao chỉ lo cho bé như em út thôi mà."

Osamu chỉ mỉm cười, không nói thêm gì.

________

Cuối năm ấy, Hinata bất ngờ quay về Nhật vài ngày. Atsumu không thể giấu được sự vui mừng khi nghe tin. Anh lập tức hẹn em đi ăn tối tại một nhà hàng mà cả hai đều yêu thích.

Buổi gặp mặt đầy tiếng cười và những câu chuyện từ Brazil. Atsumu chăm chú lắng nghe, ánh mắt không rời khỏi Hinata. Có lúc, anh vô thức đưa tay xoa đầu em, khiến Hinata đỏ mặt phản đối "Đừng có coi em như trẻ con nữa!"

"Ừ, thì em không phải trẻ con. Nhưng em vẫn là bé con của anh thôi," Atsumu đáp lại với một nụ cười dịu dàng.

Và lần đầu tiên, Hinata cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi nghe câu nói ấy.



●●●●●●●●●●●●●●●

Hello mọi người, bộ này là những phần nhỏ kể về các câu chuyện của 2 bạn trẻ sau khi gia nhập MSBY nha.

Thường mình sẽ viết hết phần mới đăng lên từ từ nên tùy tâm trạng và ý tưởng ngẫu nhiên nữa kkk.

Riêng bộ #ACCEN đủ "sao" mới đăng tiếp nha, tại còn đang lên lại dàn ý cho em nó nữa 🤧

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro