[Tảo] Trả đơn 5
Tác phẩm: [Hoàn] Một chút nữa thôi.
Thể loại: Roman, truyện ngắn.
Tác giả: MIU
Văn án/Giới thiệu:
"Một mẩu truyện ngắn nhỏ.
Một cô gái đáng yêu nhưng luôn mang theo một nụ cười bi thương.
Một chàng trai lạnh lùng nhưng cũng ấm áp.
Một cái kết..."
------
Đây là một truyện ngắn nhẹ nhàng, không quá nhiều biến cố, không có các nhân vật đòi sống chết vì nhau, thích hợp đọc khi đang buồn hoặc cần xả stress.
*Ưu điểm:
-Bìa đẹp:
+Tạo cảm giác ấm áp, dễ thu hút những đọc giả thích văn phong nhẹ nhàng.
-Có văn án:
+Mặc dù văn án ngắn và hơi trừu tượng nhưng bạn có thể chèn một vài lời thoại vào để gây ấn tượng, ví dụ chèn thêm vào:
-"Anh đã từng thử thích em chưa?"
-"Chưa."
Như vậy phần văn án/giới thiệu sẽ hay hơn.
-Ít teencode:
+Đây là một điểm cộng cho truyện, một câu chuyện không có những từ ngữ teencode như: Ko, cx, ns, j, lm j,... không thể nghi ngờ là 'thuận mắt' hơn những tác phẩm có sử dụng teencode.
-Cốt truyện hợp lí:
+Không có những tình huống phi logic theo kiểu: vừa gặp đã yêu; sát thủ máu lạnh vô tình yêu một tổng tài máu lạnh không kém; nhân vật có chỉ số IQ 300/300 hay IQ 200/200;... một điểm cộng cho phần cốt truyện.
-Có miêu tả bối cảnh:
+Phần này có nhưng hơi ít, bối cảnh nên chăm chút cẩn thận hơn; miêu tả tâm lí rất quan trọng nhưng bạn cần một bối cảnh đẹp để gây sự sâu lắng khi đọc giả đọc truyện.
*Nhược điểm:
-Tên chương truyện:
+Bạn không nên để đầu đề của truyện quá 'trừu tượng'. Phần này sẽ nói ở phần Phân tích.
-Chữ viết:
+Tôi không nghĩ roman viết chữ in đậm sẽ tốt hơn chữ viết thương. Một ví dụ nhỏ để so sánh:
'Sáng hôm sau, Nhật Hạ thức sớm và chuẩn bị đến trường. Hôm nay cô muốn đi xe đạp.'
Và...
'Sáng hôm sau, Nhật Hạ thức sớm và chuẩn bị đến trường. Hôm nay cô muốn đi xe đạp. '
Nếu bạn đứng ở lập trường của đọc giả, bạn chắc chắn sẽ thích 'kiểu chữ' bình thường hơn đúng chứ?
-Cái kết truyện: Phần này cũng sẽ nói rõ hơn ở phần Phân tích.
*Phân tích:
-Phần tên của chương truyện:
+Có thể nói tên chương truyện cũng là một phần cần lưu ý, bạn đặt tên khá 'trừu tượng' như thế này:
'Hãy cho em gần anh thêm chút nữa thôi.
Phần 2 (tiếp)
Phần 3
Kết thúc
Kết thúc (2)."
Ở một phuơng diện nào đó, đọc giả chắc sẽ cảm thấy khó chịu khi nhìn vào phần Bảng mục lục.
Vậy sao bạn không thử bỏ ra chút thời gian suy nghĩ một chút chủ đề của các chương, ví dụ như thế này:
'Chương 1: Một chút ấm áp.
Chương 2: Hãy cho em gần anh thêm chút nữa.
Chương 3: "Dù thế nào thì em vẫn thích anh."
(Tên chương có thể trích lời thoại của nhân vật vào.)
Chương 4: Xin lỗi vì đã làm phiền anh.
Chương 5: Cảm ơn anh vì đã ở bên em một ngày ( End/Hoàn)."
Như vậy phần trình bày truyện sẽ hấp dẫn đọc giả hơn rất nhiều.
-Cái kết của truyện:
+Bạn không nên viết ra hai cái kết cho câu chuyện, chỉ nên chọn một trong kết HE hoặc kết SE, hai cái kết khác nhau sẽ khiến đọc giả khó chịu và cảm thấy rối loạn khi đọc cái kết.
+Mặc dù khi bạn viết kết HE Thiên Vũ đã có một giấc mơ về việc mất đi Nhật Hạ, nhưng giấc mơ đó lại làm rối cốt truyện, phá đi sự nhẹ nhàng trong đó, làm đọc giả cảm thấy khó chịu vì sự phi logic của sự việc: Thiên Vũ mơ thấy bản thân mất đi Nhật Hạ rồi liên tục rối rắm tự hỏi giấc mơ rốt cuộc có phải là điềm báo không.
+Trong truyện của bạn, cái kết SE cho Nhật Hạ và cái kết HE là một phân cách tuyến, gần như hai cái kết khác nhau tách hoàn toàn câu chuyện ra. Vì vậy nếu bạn thích viết cả hai cái kết, bạn có thể viết kết SE ra, sau đó bạn viết cái kết SE là giấc mơ của Thiên Vũ rồi phát triển thành kết HE.
-Hình tượng nhân vật:
*Về phần Nhật Hạ: 'Cô rất ngoan lại thông minh lém lỉnh, nhưng cũng rất nghịch ngợm.'
Tính cách nhân vật mâu thuẫn, một cô gái 'chăm ngoan, con cưng của thầy cô, hình mẫu lí tưởng của con trai, làm gương cho con gái' sẽ nghịch ngợm sao?
Hơn nữa, 'nghịch ngợm' không phải là một tính từ tốt dành để miêu tả tính cách của những cô gái chăm ngoan, dễ thương như Nhật Hạ. Thử hỏi, một chàng trai tự nhận không quan tâm tới Nhật Hạ như Thiên Vũ mà cũng biết cô đôi lúc nghịch ngợm và hay chọc phá mọi người rồi cười ngây thơ để xin lỗi, vậy những người khác thì sao? Các bạn nữ khác trong lớp liệu có thể lấy Nhật Hạ- một cô bé nghịch ngợm làm tấm gương cho mình? Giả dụ dù có thì cũng rất ít, đúng chứ?
Vì vậy, chỗ này bạn nên đổi thành: 'Cô rất ngoan, hay cười và khá hoạt bát nên cô được nhiều thầy cô và bạn bè yêu mến.' Logic hơn nhiều và không tạo thành mâu thuẫn trong tính cách của Nhật Hạ, những tình huống Nhật Hạ hay cười hoặc cô hay chạy nhảy sẽ hợp lí hơn.
Hơn nữa, nhiều khi tôi có cảm giác Nhật Hạ rất thánh mẫu, tốt quá mức, như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy cô giả tạo. 'Xin... xin lỗi mọi người. Là mình không tốt, xin lỗi.' Tại sao cô lại phải xin lỗi? Chỉ vì nghỉ học ba hôm khiến mọi người lo lắng?
*Về phần Thiên Vũ: 'Một chàng trai lạnh lùng nhưng ấm áp.' (Trích phần văn án/Giới thiệu truyện.)
+Thiên Vũ lạnh lùng nhưng cũng ấm áp? Không, hoàn toàn không!
Đây chính là một sai lầm to lớn trong việc đặt ra tính cách/ hình tượng nhân vật Thiên Vũ- nam chính của câu chuyện này.
Tác giả Miu đã viết: 'Chỉ cần anh nhìn cô ấm áp, chỉ cần anh đừng tránh mặt cô và chỉ cần anh ở cạnh cô một chút là đủ rồi.' Câu nói này tương đương câu 'Anh cười ấm áp với mọi người, trừ cô ra.' Như vậy có nghĩa Thiên Vũ là một chàng trai ấm áp, không thuộc tuýp 'lạnh lùng boy'
+Thiên Vũ không ấm áp, anh nhìn Nhật Hạ bị đánh hội đồng rồi bỏ đi, bỏ mặc Nhật Hạ chịu đựng từng cái tát, cho dù nhìn đến cũng không bỏ ra một chút xíu thương cảm nào, chỉ nhoi nhói khi nhìn thấy nụ cười của cô, đó, gọi là vô tâm, không phải ấm áp.
+Một người con trai, dù cho ghét một cô gái đến thế nào thì cũng không thể nhìn cô gái ấy bị đánh hội đồng mà có thể thản nhiên đến vậy, hơn nữa, Nhật Hạ không giết người, không cướp đồ vật trân quý của Thiên Vũ, không tổn thương người thân của anh, không làm gì tổn hại đến danh dự của anh, Thiên Vũ chỉ là thuần túy ghét Nhật Hạ, mà Thiên Vũ và Nhật Hạ đều còn đến trường, vậy, lí do gì khiến Thiên Vũ có thể thản nhiên nhìn một cô gái yếu đuối ở trước mặt mình như vậy?
+Bạn hoàn toàn mắc vào một lỗi sai lớn: nhân vật mâu thuẫn trong tính cách và hình tượng. Gây mâu thuẫn trong tính cách và hình tượng của nhân vật không khác gì một cái kim từ từ đâm vào trong lòng các đọc giả, những đọc giả mới đọc truyện thì không nói, nhưng những đọc giả có kinh nghiệm sẽ rất nhanh nhận ra: nhân vật Thiên Vũ không thích hợp với vai nam chính một chút nào, vô lí, tự tin thái quá, vô tâm, tính khí thất thường, hay nổi nóng.
Không sai đâu, tôi sẽ phân tích từng chút tính cách nhân vật Thiên Vũ:
+Nhật Hạ không làm gì Thiên Vũ, không làm tổn hại đến danh dự của Thiên Vũ, chỉ thích thầm Thiên Vũ, mà Thiên Vũ có thể mắng Nhật Hạ là đồ ghê tởm; cút đi cho khuất mắt; ném món quà của Nhật Hạ- người mới quen một năm không quá thân thuộc ra khỏi cửa sổ, đây là vô lí.
+Ở tuổi đến trường thì những cô gái dễ rung động bởi vẻ ngoài, nụ cười của một chàng trai là điều bình thường, vậy Thiên Vũ có quyền dẫm đạp lên lòng tự tôn của một cô gái thích mình sao, có quyền sỉ vả một cô gái mới quen 1 năm sao? Mà ở phần 1, bạn viết rất rõ ràng lời thoại của Thiên Vũ: 'Cô có biết là tôi ghét nhất loại người như cô không? [..] Vậy mà cô cứ đến đây mãi là sao? Ngày nào cũng vô phòng tôi tự nhiên tự tiện. [...] Cút đi! Đừng có lượn lờ trước mặt tôi nữa. Ghê tởm lắm.'
Và còn: 'Thiên Vũ nói xong liền chú ý quan sát Nhật Hạ. Nhưng anh không hề thấy cô khóc. Đáng lẽ ra cô phải khóc chứ!? Nhưng cô lại nhìn anh sau đó mỉm cười. Lại nụ cười ngây thơ ấy. Anh ghét cay cái nụ cười giả tạo đó. Nó khiến anh phát tởm.'
Ở chỗ này, Nhật Hạ có nụ cười ngây thơ, hồn nhiên nhưng Thiên Vũ lại nghĩ nó giả tạo và anh ghét nó, vậy Thiên Vũ cho rằng nụ cười như thế nào thì mới không giả tạo?
+Thiên Vũ đâu phải thần thánh nhìn xuống nhân loại; hơn nữa Nhật Hạ cũng có vẻ ngoài thiên thần, được nhiều nam sinh theo đuổi, vậy tại sao Thiên Vũ có thể tự tin đến mức cho rằng Nhật Hạ theo đuổi Thiên Vũ vì vẻ bên ngoài của anh? Đây gọi là tự tin thái quá.
'+Anh cầm lấy chiếc đèn ngủ trên bàn ném về phía cô khiến cô chợt lùi lại. Từng mảnh vụn của chiếc đèn vỡ văng ra khắp nơi. Có một mảnh lại đâm sau vào chân cô khiến cô nhíu mày. Nhưng lại lập tức giấu đi rồi nở nụ cười.'
Thiên Vũ đã làm gì? Ném chiếc đèn ngủ có thể vỡ vụn vào người một cô gái yếu đuối không mấy thân quen? Và tại sao Nhật Hạ phải giả bộ như mình rất khỏe rồi mỉm cười?
'+Máu từng giọt chảy ra theo lối cô đi.'
Tình tiết ở đoạn này không hợp lí, máu chảy dọc theo lối cô đi vậy ba mẹ của Thiên Vũ tại sao không thấy? Và bạn cũng không viết vết máu của Nhật Hạ trên sàn nhà được xử lí như thế nào, ba mẹ của Thiên Vũ cũng không hỏi han vì sao Nhật Hạ vôi vàng như vậy. Như vậy tại sao sau này khi Nhật Hạ không sang nhà Thiên Vũ chơi ba mẹ của Thiên Vũ hỏi han Thiên Vũ về Nhật Hạ- một cô bé mới quen một năm rất nhiều?
+'Anh biết là vô lí nhưng anh ghét mấy loại con gái cứ vì vẻ bề ngoài của anh mà suốt ngày đeo bám. Và người dai nhất chính là cô. Vì vậy, anh rất ghét cô.'
Thiên Vũ rất tự tin về vẻ bề ngoài của mình, nhưng anh chắc gì đã là người đẹp nhất? Và có vẻ cô gái nào theo đuổi anh thì anh rất ghét; những cô gái đó đã xúc phận danh dự, nhân phẩm của anh sao?
+Và Miu đã nói qua, mẹ hai người là hàng xóm lúc trước, tuy bạn không nói khi nào thì hai nhà không còn là hàng xóm, nhưng nếu mẹ hai người là hàng xóm và bắt hai người gọi là anh em, vậy Thiên Vũ phải gặp Nhật Hạ từ trước chứ, sao Thiên Vũ có thể mắng Nhật Hạ, sỉ vả Nhật Hạ như trong lời kể của Miu?
+Suy nghĩ của Thiên Vũ được tác giả viết ra: 'Anh nghĩ cô cũng như bao cô gái khác thôi thích vẻ bề ngoài của anh rồi đeo bám'
Thiên Vũ có vẻ bề ngoài đẹp, được nhiều nữ sinh mộng mơ theo đuổi là chuyện bình thường, nhưng 'cô cũng như bao cô gái khác thôi thích vẻ bề ngoài của anh rồi đeo bám', suy nghĩ này đã thực sự thể hiện sự tự tin của Thiên Vũ, anh biết rất rõ các cô gái khác khác đeo bám anh vì vẻ bề ngoài.
+Nhật Hạ bị đánh hội đồng vì ai? 'Cũng là do anh mà ra thôi.' Chính anh cũng biết Nhật Hạ bị đánh là do anh, vậy mà 'Tùy các cô! Muốn làm gì thì làm tôi không quan tâm! - Nói rồi anh quay mặt về hướng khác tránh ánh nhìn đó.' Thiên Vũ đã nói những lời như thế nào? Những lời nói đó không khác gì một con dao đâm vào lòng người khác. Người khác bị đánh vì mình mà không hề ngăn cản. 'Dường như có một động lực nào đó muốn anh ngăn ngăn cản nhưng lí trí lại không cho phép. Thế là anh nhìn từng cái tát hướng về cô một cách tàn nhẫn.' Tôi thật sự muốn biết lí trí của Thiên Vũ lớn đến mức nào mới có thể khiến anh thản nhiên như vậy. Và để ý kĩ sẽ thấy, anh không hề thương cảm cô dù chỉ một chút. Đây gọi là vô tâm, rất vô tâm.
+'Anh bàng hoàng nhìn thân ảnh đó. Là cô sao? [...] Thiên Vũ nãy giờ vẫn ngây ngốc một chỗ. Cô ta bị nặng vậy sao? [...] Nếu anh ngăn cản thì có lẽ không đến nỗi này.'
Sao Thiên Vũ có vẻ ngạc nhiên đến vậy? Anh đâu còn nhỏ mà sao không biết bị đánh hội đồng thì Nhật Hạ sẽ ra sao chứ? Và anh chỉ hối hận khi anh không ngăn cản, anh không hối hận khi nói những lời làm tổn thương người khác, Nhật Hạ có lẽ sẽ không bị đánh quá nặng nếu anh không ngầm đồng ý cho những cô gái kia.
+'Thiên Vũ trong lòng bất an mãi nên quyết định đến phòng y tế xem sao. [...] Không lẽ cô ta định khai ra!?'
Tại sao tôi không thấy Thiên Vũ lo lắng cho Nhật Hạ? Anh chỉ bất an, lo sợ Nhật Hạ sẽ khai anh ra mà thôi.
+'Tại sao cô không nói ra hết đi để anh bớt đi cái cảm giác tội lỗi chứ.'
Đoạn trên anh lo sợ cô sẽ khai ra, đoạn dưới anh lại muốn cô nói ra để anh bớt đi cái cảm giác tội lỗi.
+'Đừng vì tôi nữa được không!? Tôi không xứng cho tình cản của en đâu. Đừng ngốc nghếch như thế mà cô gắng nữa. Tôi chỉ sợ tôi sẽ làm em thêm tổn thương mà thôi!'
Tính cách rất mâu thuẫn, mấy ngày trước anh cho rằng cô không xứng với anh, sao bây giờ lại ngược lại rồi?
+'Anh cố gắng nhưng đôi chân không nghe lời chạy nhanh đến đó. 'Rầm!' Thiên Vũ đập bàn khiến mọi người giật mình sau đó anh nhìn Nhật Hạ tức giận hỏi. [...] Thiên Vũ thở dài.'
Thiên Vũ đâu phải người thân của Nhật Hạ mà có quyền chất vấn cô? Thiên Vũ thực sự là thất thường.
-Đại từ xưng hô:
+'Anh và cô' đều là học sinh, học cùng lớp, cùng tuổi, vậy lí do gì Nhật Hạ, các cô gái khác gọi Thiên Vũ là anh khi anh không ở lại lớp? Ngoại trừ Nhật Hạ bị bắt phải gọi vậy, còn những người khác thì sao?
-Tình tiết truyện:
+Anh và cô quen biết không tới một năm, tại sao cô lại đau nhói trong tim khi anh không quan tâm tới cô?
+Bạn cũng nói qua mẹ hai người quen biết từ nhỏ, vậy tại sao cô chỉ thích anh một năm, còn đúng lúc cô có một khối u trong não chỉ có 10% cơ hội sống sót? Trùng hợp cũng không thể khéo như thế chứ?
+Tại sao ba mẹ của Nhật Hạ biết Nhật Hạ bị đánh, đau khổ khi ở bên Thiên Vũ mà vẫn cho Nhật Hạ đi tìm Thiên Vũ?
+Sao bạn không viết thêm một đoạn kể về cuộc nói chuyện giữa Nhật Hạ và ba mẹ mình? Ví dụ như thế này:
'-Nhật Hạ, con đừng tới tìm cậu ta nữa! Con sẽ chỉ mệt mỏi hơn thôi! - Ba Huỳnh tức giận nói với Nhật Hạ đang được mẹ Huỳnh xem xét vết thương.
-Ba! Con đâu có bị sao đâu? Ba đừng ngăn cản con.
-Con! Con không nghe lời nữa chứ gì? - Ba Huỳnh thực sự rất tức giận.
-Ba! Con thích anh ấy, con muốn ở bên anh ấy, con... con không còn thời gian...- Nhật Hạ mở to đôi mắt nhìn ba cô, hốc mắt đã chứa đầy nước nhưng cô vẫn quật cường không cho chúng rơi xuống.
Mẹ Huỳnh đau lòng con gái, vuốt ve đầu của cô tựa như an ủi, bà cũng nhìn chồng mình, bà biết không thể quá ích kỉ, cứ giữ con mình ở bên người, bà muốn con bà có thể làm những gì nó thích.
-Con... con muốn làm gì thì làm đi! - Ba Huỳnh thực sự không chịu nổi con gái đau buồn, bỏ vào phòng.'
Như vậy sẽ giải thích được lí do vì sao Nhật Hạ chiu tổn thương mà không thấy ba mẹ của Nhật Hạ xuất hiện.
+Hơn nữa, bạn có thể viết tính cách Thiên Vũ như vậy, nhưng bạn có thể thay đổi một chút cốt truyện, ví dụ như hồi nhỏ Thiên Vũ và Nhật Hạ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nhưng đến năm mười sáu tuổi, gia đình Nhật Hạ đã phát hiện Nhật Hạ có khối u trong não, bắt Nhật Hạ phải ra nước ngoài để điều trị nhưng tỉ lệ sống không quá cao, trong khi đó Nhật Hạ và Thiên Vũ đã đính ước hai người sẽ kết hôn khi lớn lên, nên Nhật Hạ đã nhờ anh họ- lúc đó vừa từ nước người trở về đóng giả làm người yêu khiến Thiên Vũ bị tổn thương rồi từ một chàng trai ấm áp trở thành một người lạnh lùng, vô tâm. Sau hai năm điều trị tại nước ngoài, tỉ lệ sống của Nhật Hạ không còn bao nhiêu, nhiều nhất chỉ sống được hơn một năm nên Nhật Hạ đã yêu cầu ba mẹ cho cô trở về nước, tình tiết sau đó bạn có thể để như cũ, sau đó bạn có thể viết một cái kết mở hoặc SE, bạn không nên viết HE, thường thường người có khối u trong não tỉ lệ sống chỉ có 10% thì không thể thần kì sống lại được; tác giả có thể viết Thiên Vũ nhận ra thật ra anh rất thích Nhật Hạ sau đó cô bị hôn mê, Thiên Vũ nhờ ba mẹ mình chuyển cô sang Anh quốc, nhờ các mối quan hệ để mời các bác sĩ giỏi để điều trị cho Nhật Hạ, sau khi Nhật Hạ tỉnh lại, mất trí nhớ và chỉ có thể kéo dài sinh mệnh thêm vài năm nhờ thuốc nên Thiên Vũ đưa cô đi vài nơi mà cô và anh thường đi, Nhật Hạ tuy mất trí nhớ nhưng rất nghe lời anh vì cô cảm thấy anh rất quan trọng với cô. Kết cục của truyện tùy vào tác giả.
+Cuối cùng, tác giả nếu muốn Nhật Hạ có cái kết đẹp thì có thể để Nhật Hạ vẫn sống, câu kết truyện: 'Thiên Vũ dịu dàng nhìn Nhật Hạ, cô có thể sống thêm một năm, hai năm; hoặc bất cứ lúc nào anh cũng có thể mất đi cô, nhưng quan trọng sao? Bây giờ anh được ở bên cô, nhìn cô mỉm cười, như thế là đủ rồi...
Anh ôm cô vào lòng, cô dụi dụi đầu nhỏ vào đầu anh, hai người hạnh phúc ôm nhau giữa ánh bình minh.
Nắng sẽ mãi mãi dừng lại trên gương mặt của em- Nhật Hạ.'
*Tóm lại:
+Tác giả Miu nếu có thể để ý một chút tình cách nhân vật, cách sử dụng từ, tính cách nhân vật,... thì truyện của bạn sẽ hay hơn rất nhiều.
Hi vọng tác giả Miu có thể viết truyện hay hơn nữa, bạn có thể follow team hoặc follow nick của reviewer để trả công.
Cảm ơn bạn đã đến với IllusionTeam. <3
------
#Tảo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro