Chương 12

Không khí nặng nề như chì khi Mira siết chặt dây cương, cưỡi ngựa theo sát đội hình của Hange. Khói pháo nồng nặc hòa lẫn với bụi đất, tạo thành một lớp màn mờ chết chóc bao phủ chiến trường. Ở phía trước, đội kỵ binh của Erwin lao đi trong một đội hình gần như hoàn hảo dẫn dụ đàn Titan bằng sự liều lĩnh đến lạnh lùng.

Tiếng gầm của Titan vang lên từ phía sau, vang vọng như tiếng gào thét của quỷ dữ đòi nợ máu. Tim Mira đập dồn dập, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, quét nhanh qua đội hình. Lũ Titan đã áp sát — chỉ còn cách vài nhịp ngựa.

Cô nắm chặt khẩu súng bắn pháo hiệu trong tay, lặng lẽ trao đổi ánh nhìn với Hange. Một cái gật đầu. Không chút do dự, Mira giơ tay bóp cò.

Ánh sáng đỏ rực của pháo hiệu xé toạc bầu trời, kéo theo một tiếng gầm vang dội. Đàn Titan, như những con thú săn mồi phát cuồng, rống lên rồi lao tới, mặt đất rung chuyển dưới những bước chân khổng lồ.

Mira quay đầu lại vừa kịp nhìn thấy một Titan cao bằng ngôi nhà bổ nhào xuống, ngoạm trọn một kỵ binh không kịp tránh né. Máu bắn tung tóe như một cơn mưa đỏ, tanh nồng trong không khí nóng rẫy.

Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng Mira. Bàn tay cô siết chặt dây cương đến bật máu.

“Không được quay đầu. Không được sợ.” Cô tự nhủ. “Phải bảo vệ kế hoạch. Phải bảo vệ Eren.”

Cắn chặt răng, Mira cùng Hange lao lên phía trước, dẫn đầu nhóm điều hướng Titan đến nơi Erwin — người chỉ huy cuối cùng của nhân loại — vẫn cưỡi ngựa hiên ngang như một chiến thần giữa màn khói mịt mù.

Bỗng một tiếng gầm Titan vang lên sát bên. Mira ngoái lại, chỉ kịp nhìn thấy cảnh tượng khiến lòng cô như thắt lại: một Titan xé tan đội hình, ngoạm phập vào cánh tay phải của Erwin. Máu phun xối xả, nhuộm đỏ nửa thân anh.

Mira hét lên, định lao tới, nhưng Erwin — dù trọng thương, chỉ cần một cử động của cánh tay còn lại để ra hiệu, ánh mắt như thép nung chỉ về phía trước: “Tiến lên! Cứu Eren!”

Lời hô ấy ngắn ngủi nhưng vang vọng như tiếng chuông báo trận cuối cùng.

Mira khựng lại, cả người run lên vì sốc. Một người sắp chết vẫn không cho phép mình gục ngã... Ánh mắt của Erwin lúc đó như đóng đinh vào lòng cô — ánh mắt của một con người đã hiến dâng tất cả cho lý tưởng.

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn ra, nhưng Mira lập tức nuốt ngược vào trong. Cô siết chặt bàn tay, cắn môi đến bật máu, rồi quay người hét lớn:
“Nhóm số hai! Tiếp tục dẫn lũ Titan! Dùng pháo hiệu điều chỉnh hướng! Không được để đội hình rối loạn!”

Không ai chần chừ. Mệnh lệnh của Mira trong khoảnh khắc ấy trở thành điểm tựa cho cả đội giữa cơn lốc hỗn loạn.

Mira hành động như một cỗ máy chiến tranh. Với đôi tay đẫm máu và tâm trí sắc bén, cô bắn tín hiệu điều chỉnh hướng đi của Titan, bảo vệ người bị thương, tiếp tế vũ khí, thậm chí liều mạng cứu Hange khi một Titan nhỏ bất ngờ lao tới từ hông, suýt nữa kéo cô khỏi yên ngựa.

Từng động tác của Mira sắc bén như nhát kiếm chém vào định mệnh, nhưng bên trong cô, từng nhịp đập là một cơn đau rát bỏng.

Cô thấy đồng đội bị Titan giẫm nát, máu và bùn đất bắn lên nhuộm đỏ cả bánh xe ngựa. Cô nghe thấy tiếng gào thét của những người gục ngã. Nhưng dù tan nát đến đâu, Mira vẫn không thể dừng lại.

Sau lưng cô là đàn Titan không ngừng truy đuổi. Phía trước, nhiệm vụ cứu Eren là ngọn lửa duy nhất còn cháy.

Từng cú quất roi vào da thịt như nhắc nhở cô: “Mình vẫn còn sống. Mình chưa được phép gục ngã.”

Trong khoảnh khắc ấy, giữa biển máu và khói lửa, Mira thì thầm một lời thề:

“Nếu lần này cứu được Eren... mình sẽ mạnh hơn. Mạnh hơn để bảo vệ tất cả. Không để ai chết trước mắt mình nữa.”

Cô biết lời hứa đó mong manh như một giấc mơ giữa địa ngục. Nhưng trong đêm dài tuyệt vọng, Mira vẫn thắp lên nó như ngọn lửa nhỏ bé cuối cùng chống lại bóng tối đang nuốt chửng cả thế giới.

Và thế là cô lao đi — dưới cơn mưa máu, khói đạn và xác Titan — như một mũi tên rực cháy xuyên thẳng vào cánh cửa mong manh dẫn tới sự sống còn cuối cùng của nhân loại.

Tiếng Titan gầm rú, tiếng người gào thét, tiếng thép va chạm vào xương thịt hòa thành một bản giao hưởng địa ngục, đẩy Mira vào một thực tại mờ mịt, nơi chỉ còn bản năng sinh tồn dẫn đường.

Khi Mira cùng đội kỵ binh áp sát vị trí nơi Reiner và Bertholdt cố thủ, chiến trường bùng nổ như một tổ ong vỡ, đàn Titan tràn ra điên cuồng, phá tan mọi đội hình trong nháy mắt.

Mắt Mira đảo nhanh. Cô thấy Mikasa đang chiến đấu điên cuồng, gương mặt băng giá, lưỡi kiếm vung lên tạo thành những vệt sáng lạnh cắt nát cổ Titan. Gần đó, Jean và Connie đang vật lộn với một Titan hình thù quái dị, còn Sasha — đôi mắt bừng sáng bởi ý chí sinh tồn — liên tục giương cung yểm trợ cho đồng đội.

Bất ngờ giọng Armin vang lên, xé toang hỗn loạn:

“Eren đang tỉnh lại! Mở đường cho cậu ấy!”

Trong thoáng chốc, Mira cảm nhận rõ sự bừng cháy trong tiếng hét ấy — niềm tin, hy vọng, và quyết tâm không để thất bại tồn tại.

Không chút do dự, Mira ghìm cương, bật khỏi yên ngựa như một mũi tên. Cơ thể cô vút lên không, thiết bị cơ động bắn ra như chớp, móc vào một tòa nhà đổ nát phía trước. Gió rít bên tai khi Mira bay lên, thân hình gọn gàng lướt qua không trung. Thanh kiếm rút ra trong một chuyển động mượt mà, ánh thép lạnh lóe lên.

Cú chém sắc ngọt xé toạc đầu một Titan đang vung tay chộp lấy Jean, máu phụt ra như một vòi nước bị chặt đứt.

"Mikasa! Bên trái!" Mira gào lên, cánh tay giơ cao chỉ thẳng về phía nguy hiểm đang ập đến.

Mikasa không cần nhìn theo hướng chỉ tay; cô lập tức phản ứng theo bản năng. Cô xoay người dứt khoát, lưỡi kiếm vẽ một vòng cung hoàn hảo, chém phăng cổ một con Titan vừa lao tới từ bên hông.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt họ chạm nhau: sự tin tưởng tuyệt đối, một mối đồng cảm không cần ngôn từ.

Không để bản thân khựng lại dù chỉ một nhịp, Mira tiếp tục lao đi như một cơn cuồng phong, quét ngang chiến trường bằng những đường kiếm chính xác đến chết người. Nhưng trong tâm trí cô, ánh nhìn vẫn không ngừng lướt qua từng mái nhà, từng đống đổ nát: Eren đang ở đâu?

Một tiếng động long trời lở đất vang lên phía sau. Mira quay phắt lại, tim như thắt lại trong một khoảnh khắc: một Titan khổng lồ vừa đổ sập, cuốn theo cả một tòa nhà gạch nát. Dưới đống đổ nát ấy, Hange đang nằm bất động, thân thể bị kẹt giữa những khối gạch đá chèn ép.

"Không...!" Mira hét lên trong đầu, cổ họng nghẹn lại.

Không chần chừ, cô phóng ngược về phía tòa nhà, thân hình lướt qua những mảnh vụn đang rơi như mưa. Một Titan cỡ nhỏ đang bò tới, đôi mắt đục ngầu tràn ngập khát máu. Mira không do dự, vung kiếm chém một nhát chớp nhoáng, máu bắn tung tóe như mưa đỏ. Cô đáp xuống đất, lăn một vòng rồi trượt đến bên Hange.

"Hange! Hange, cố lên!" Mira gọi lớn, tay run rẩy lay mạnh vai người chỉ huy.

Hange hé mắt. Hơi thở nặng nề, máu rịn ra nơi khóe miệng, nhưng trong ánh mắt ấy vẫn cháy lên một tia sáng, ngọn lửa không bao giờ chịu khuất phục.

"Cảm... ơn... Mira..." Hange thì thầm, bàn tay đẫm máu siết lấy vai cô. Giọng nói yếu ớt nhưng đầy trọng lượng: "Eren... phải cứu cậu ấy... bằng mọi giá."

Trong đôi mắt ấy, Mira thấy một thứ vượt lên trên cả nỗi đau: một ý chí bất khả xâm phạm.

Cô siết chặt môi, cảm nhận vị tanh mặn của máu len vào đầu lưỡi, rồi gật đầu dứt khoát. Không còn chỗ cho do dự. Không còn chỗ cho sợ hãi.

"Tôi sẽ cứu cậu ấy. Tôi thề, bắng tất cả những gì tôi có."

Buông tay Hange, Mira đứng bật dậy. Không ngoái đầu. Không được phép. Cô lại phóng đi, một mũi lao rực cháy xuyên qua cơn hỗn loạn đang nuốt trọn thành phố.

Từ xa, cô thấy Armin đang đỡ Eren—cậu ấy đang dần tỉnh lại, đôi mắt hé mở trong mơ màng. Xung quanh họ, bầy Titan vẫn đang tràn tới như cơn sóng tử thần, từng bước siết chặt vòng vây.

"Armin! Rút lui! Để tôi mở đường!" Mira hét lên, không chờ đợi phản hồi. Cô tung người, vung kiếm chém nát gáy một Titan cao hơn hai tầng nhà đang lao về phía Armin. Bật dây móc, Mira vút lên không trung, lướt qua đầu một Titan khác, xoay người hai vòng giữa không, rồi cắm phập lưỡi kiếm vào gáy nó.

Titan gục xuống phía sau cô với tiếng rền rung chuyển cả mặt đất. Mira thở hắt ra, đôi tay đã rã rời, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, chưa từng một lần dao động.

Không dừng lại. Không gục ngã. Không phải hôm nay.

Một Titan bất ngờ lao đến từ góc chết. Mira chỉ kịp xoay người, chắn trước Armin. Cô siết chặt thanh kiếm, máu rỉ ra từ bàn tay trơn trượt.

"Mira! Cẩn thận!!" Armin hét lên, tuyệt vọng.

Mira nghiến răng, chuẩn bị tung đòn cuối cùng—nhưng một bóng đen lao vụt tới trước cô. Mikasa, với ánh mắt lạnh như băng, xé toạc gáy Titan bằng một nhát kiếm dứt khoát.

"Đừng chiến đấu một mình." Mikasa nói khẽ, như một lời khiển trách nhẹ nhàng.

Mira bật cười khan, cổ họng khô khốc. "Tôi biết rồi."

Không cần nói thêm gì nữa. Trong chiến trường rực lửa, họ đứng cạnh nhau, hai mũi kiếm cùng rực cháy. Sau lưng họ, Eren—hy vọng cuối cùng của nhân loại—đang dần mở mắt.

Và Mira biết, bằng tất cả máu, nước mắt, và ý chí còn sót lại, họ sẽ giành lại cậu ấy. Hoặc ngã xuống. Nhưng tuyệt đối không lùi bước.

Dù phải trả giá bằng tất cả.

---------------

Dưới bầu trời đỏ rực như vết thương há miệng, máu của lịch sử đang rỉ xuống từng giọt. Mira trượt người từ dây móc xuống, đôi ủng nặng trĩu cày rãnh sâu trong lớp bùn lẫn máu đang sủi bọt. Xung quanh cô, tiếng Titan gầm rít xé toạc không trung, tiếng kim loại va đập chát chúa và những tiếng la hét tuyệt vọng hòa quyện thành một bản hòa ca của địa ngục. Nhưng giữa cơn hỗn loạn ấy, Mira chỉ nhìn thấy một hình ảnh duy nhất — Eren và Mikasa, nhỏ bé, đơn độc, tuyệt vọng đang đối mặt với Titan Cười khổng lồ.

Cô siết chặt tay cầm, thiết bị cơ động rít lên như tiếng thét của linh hồn đang vùng vẫy trong lồng ngực. Một bước. Rồi một bước nữa. Mira chuẩn bị phóng mình lao đến nhưng chân cô khựng lại.

Một ký ức mơ hồ ùa qua tâm trí như cơn gió lùa qua cánh trại huấn luyện: Cô bé Mira năm nào, tóc bết mồ hôi, ánh mắt run rẩy lạc lõng trong buổi huấn luyện đầu tiên, từng thì thầm với chính mình — "Mình phải mạnh hơn... nếu không thì sẽ chẳng bao giờ bảo vệ được ai cả."

Cảm giác ấy xé toạc lòng cô như một nhát roi cắm sâu vào ký ức. Không thể thất bại. Không được phép. Không lần nào nữa.

Gào lên như thể để xé tan sự do dự, Mira giật mạnh dây móc. Cơ thể cô vút lên như mũi tên trong ánh chiều tà đang rỉ máu.

Nhưng trước khi kịp chạm tới, một bóng người khác bất ngờ lao ra từ bên cạnh — Hannes.

“Không!!” Mira hét thất thanh, tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Hannes, khuôn mặt không một chút do dự, thanh kiếm đã giương cao. Nhưng Titan Cười nhanh hơn. Bàn tay khổng lồ tóm lấy ông như nắm một nhành cỏ, rồi siết chặt.

Tiếng xương gãy răng rắc vang vọng, như âm thanh của hy vọng đang bị nghiền nát. Máu phun ra như suối, bắn tung tóe khắp không gian, nhuộm đỏ cả một vùng trời.

Mira trượt ngã, thân mình đập mạnh xuống lớp bùn đặc quánh. Đôi mắt cô mở to, ánh nhìn trống rỗng như bị khoét sạch bởi một lưỡi dao vô hình.

“Mình... lại yếu đuối...” Mira nấc lên, giọng run rẩy trong nghẹn ngào. Tất cả những ký ức, những lời thề từng khắc ghi, bao nỗ lực từng gắng gượng... giờ đây chỉ còn lại những mảnh vỡ lạnh lẽo vỡ tan trong tâm trí.

Cô không còn nghe thấy gì nữa. Chỉ còn tiếng tim mình đập loạn — một tiếng trống báo tử cho lòng can đảm đã rã rời.

Và rồi, một tiếng gầm chấn động không gian, xé tan mọi âm thanh còn lại. Không phải tiếng Titan. Đó là tiếng gầm của con người.

Mira ngẩng đầu lên. Đôi mắt đẫm lệ mờ đi, nhưng cô vẫn thấy rõ Eren — đôi mắt cậu bừng cháy, cơ thể run rẩy như đang giằng xé với chính số phận.

Từ cậu, một luồng sức mạnh kỳ lạ bùng nổ, dữ dội như cơn bão mùa hạ. Không khí rung chuyển, mặt đất rạn nứt dưới chân.

Các Titan gần đó đột ngột dừng lại, đôi mắt mờ đục sáng lên một tia khó hiểu. Chúng đồng loạt gầm lên, không còn hướng về Eren nữa mà chuyển mình như lũ thú săn mồi, lao thẳng về phía Titan Cười, cào xé, giằng từng mảng thịt như bị điều khiển bởi một bàn tay vô hình.

Mira lặng người nhìn cảnh tượng không tưởng, như thể cả thế giới vừa bị đảo lộn.

“Eren…” Mira thì thào, không rõ là đang gọi cậu, hay đang gọi chính mình trở về từ vực thẳm.

Eren ngã quỵ. Cơ thể cậu đổ sập như một thân cây vừa bị chặt gốc, hai tay cố gắng chống xuống đất nhưng không còn chút sức lực.

Không do dự một giây, Mira lao đến, bùn máu văng tung tóe theo từng bước chạy. Cô quỳ sụp bên cạnh Eren, đôi tay run rẩy siết chặt lấy bàn tay cậu như muốn truyền đi chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại.

“Eren…” Mira thở dốc, nước mắt lăn dài trên gương mặt đầy bùn và máu.

“Tôi đã hứa... sẽ mạnh lên để bảo vệ mọi người. Nhưng tôi lại để họ chết trước mắt mình...” Giọng Mira nghẹn lại, vỡ òa trong tiếng nấc.

Cô nắm lấy tay Eren chặt hơn nữa, như thể chỉ cần buông ra, cậu sẽ hóa thành tro bụi trong tay cô.

“Tôi không đủ mạnh để cứu tất cả mọi người. Nhưng...” Mira hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần trở nên kiên định, sắc lạnh như lưỡi kiếm rút khỏi lửa nung.

“Tôi sẽ không để cậu gục ngã. Dù phải đánh đổi tất cả.”

Mikasa quỳ xuống bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt chưa kịp khô. Cô cúi đầu thật thấp, giọng run run như gió lướt qua tàn tro: “Cảm ơn... Mira…”

Ba con người nhỏ bé ôm lấy nhau giữa chiến trường đẫm máu — nơi cái chết còn lảng vảng chưa chịu rời đi.

Xung quanh họ, xác Titan ngổn ngang, thịt tanh và khói thuốc súng quện thành một thứ mùi kinh tởm của chiến tranh. Gió thổi qua những tòa nhà đổ nát, mang theo tiếng rên rỉ của người bị thương, tiếng lửa nổ lách tách như tiếng cười khẩy của định mệnh.

Họ còn sống. Nhưng cái giá phải trả là quá đỗi cay đắng.

Mira ngẩng đầu lên. Trên kia, bầu trời sẫm màu như một vết sẹo hằn mãi trong lịch sử. Trái tim cô cũng rỉ máu như thế.

“Chúng ta còn sống...” Cô thì thầm, không rõ là để tự trấn an hay để khẳng định điều gì đó đã quá mong manh.

Nhưng tận sâu trong lòng, Mira hiểu rõ: Đây chỉ là khởi đầu. Những nỗi đau lớn hơn, những trận chiến khốc liệt hơn vẫn đang chờ phía trước. Và cô, nhất định phải mạnh hơn nữa.

Phải mạnh đến mức... không bao giờ để mất thêm một ai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro