Chương 13

Dưới ánh đèn mờ vàng của trạm y tế dã chiến, Mira cẩn thận quấn băng quanh vết thương trên vai Hange. Không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng, máu và mồ hôi, như thể mỗi phân tử không khí đều mang theo dư vị của cơn ác mộng chưa tan. Mùi tanh len lỏi qua từng nhịp thở, khiến cổ họng cô khô khốc, rát bỏng như vừa nuốt phải bụi sắt.

Tay Mira khẽ run, không vì sợ hãi mà vì kiệt sức. Dù vậy, cô vẫn cố siết chặt dải băng, chắc chắn và dứt khoát, như muốn khẳng định rằng bản thân vẫn còn kiểm soát được điều gì đó giữa hỗn loạn. Ít nhất... lúc này, cô vẫn có thể làm được một việc gì đó có ích.

Hange nén cơn đau, cố gắng nở một nụ cười trêu chọc.

"Cẩn thận ghê nhỉ. Mira, cô giỏi hơn tôi tưởng đấy. Muốn chuyển nghề làm y tá luôn không?"

Mira không đáp. Cô chỉ khẽ gật đầu, gương mặt không chút biểu cảm. Như thể chỉ cần mở miệng ra thôi, toàn bộ cảm xúc đục ngầu trong lòng sẽ vỡ òa, tràn ra không kìm nổi.

Trong cô, một cơn bão âm ỉ xoáy tròn: đau đớn, bất lực, giận dữ và một nỗi mỏi mệt sâu thẳm như đang gặm nhấm từng thớ thịt, từng ý nghĩ.

Hange quan sát Mira, ánh mắt như chạm vào sự im lặng chất chứa kia. Một lúc sau, chị thở dài, giọng dịu lại, không còn pha lẫn tiếng cười:

"Hồi nãy cô đã cứu mạng tôi đấy, biết không? Tôi còn nợ cô một ân huệ."

Mira cắn nhẹ môi dưới, cố giữ cho bàn tay không run.

"Tôi chỉ... không muốn mất thêm ai nữa."

Giọng cô nhỏ đến mức tưởng như gió thoảng, nhưng Hange lại nghe rõ từng chữ, như âm thanh đó vừa đủ để khắc sâu vào yên lặng.

Hange bật cười khẽ, như để xua bớt không khí nặng nề bao trùm cả căn phòng:

"Cô nói vậy làm tôi cảm động muốn khóc luôn đấy. Nhưng này Mira, cô biết không?"

Chị ngừng lại một nhịp, ánh mắt trở nên nghiêm túc, giọng nói mang theo một nỗi trầm tĩnh mà hiếm khi thể hiện:

"Chúng ta không thể cứu hết mọi người. Nhưng miễn là còn đứng lên chiến đấu, còn cố gắng, thì chúng ta vẫn chưa thật sự thất bại."

Mira cụp mắt xuống. Bàn tay cô bỗng chốc nặng trĩu, như đang giữ lấy một điều gì đó quá lớn. Cô hiểu những lời ấy là đúng. Tất cả những gì họ làm... chưa bao giờ là đủ. Nhưng chính vì thế, họ không được phép dừng lại.

Ánh mắt cô vô thức quét qua căn phòng chật chội, nơi ánh đèn vàng phủ lên những gương mặt tái nhợt, xanh xao của đồng đội. Có người nằm im không nhúc nhích, có người thở dốc từng hơi yếu ớt, và có những người... sẽ không bao giờ mở mắt được nữa.

Trái tim cô như bị bóp nghẹt trong một nắm tay vô hình.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân nặng nề vang lên nơi cửa. Mira ngẩng đầu theo bản năng.

Levi đứng đó, tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh tanh. Anh liếc một vòng, đánh giá nhanh tình hình, rồi ánh mắt dừng lại ở Mira.

"Mira."

Giọng anh ngắn gọn, sắc như lưỡi dao mỏng.

"Biểu hiện hôm nay... khá tốt."

Mira sững người, gần như không tin vào tai mình. Hange bên cạnh khụt khịt một tiếng khó phân định là ho hay... sốc.

Một lời khen từ Levi — vốn nổi tiếng là khắc nghiệt và ít khi công nhận ai — còn quý hơn cả mười thùng rượu cộng lại.

Levi tiến lại gần, đứng đối diện cô, ánh mắt lạnh lẽo như thường lệ nhưng không hề tránh né:

"Tôi sẽ đề cử cô vào đội trinh sát đặc biệt. Chuẩn bị đi."

Nói xong, anh quay người bước đi không chờ đợi, chiếc áo choàng đội trưởng tung bay sau lưng như một cánh chim sắt.

Mira ngồi bất động vài giây. Cô chưa từng nghĩ sẽ được Levi để mắt tới, càng không phải theo kiểu... nửa khen nửa ra lệnh như vậy.

Hange, sau một hồi cố nín, cuối cùng cũng bật cười, vỗ vai cô:

"Ôi chao... có người được đội trưởng Levi để mắt rồi nha~ Sắp thành nhân vật nổi bật rồi đó!"

Mira đỏ bừng mặt. Một nửa trong cô muốn vùi đầu trốn xuống gầm bàn, nửa còn lại thì chỉ muốn đấm nhẹ cho Hange im lặng. Cô không biết mình nên vui hay nên lo lắng nữa.

Cô buông tay khỏi dải băng, cảm nhận rõ từng đầu ngón tay đang run lên nhè nhẹ. Một phần nhỏ trong cô thấy tự hào, cảm giác được công nhận thật sự rất ấm áp. Nhưng phần còn lại... trống rỗng đến lạ lùng. Như thể lời khen đó, và cả vinh dự được đề cử, đều bị che phủ bởi bóng tối của những mất mát không thể gọi tên.

Mira hít một hơi thật sâu. Không khí lạnh và khô luồn vào lồng ngực, giúp cô lấy lại chút tỉnh táo.

Nếu đã được chọn, nếu đã được công nhận... thì cô không còn quyền được yếu đuối nữa. Không được phép khóc. Không được phép gục ngã. Không còn tuyệt vọng. Chỉ còn con đường phía trước — và sống sót.

Ánh mắt Mira ánh lên một tia kiên định hiếm hoi. Như một đốm lửa nhỏ cháy âm ỉ trong đêm đen, yếu ớt nhưng lì lợm, khước từ cả bão tố lẫn cái chết.

----------------

Dưới bầu trời đêm tối, ánh trăng mờ nhạt hắt lên những vệt máu khô và bụi đất còn vương lại trên các bức tường thành, tạo nên một khung cảnh tĩnh mịch rợn người. Eren nằm đó, giữa không gian gần như tuyệt đối lặng yên, chỉ còn tiếng gió nhẹ luồn qua những khe cửa sổ cũ kỹ của trạm y tế. Nhưng bên trong tâm trí cậu, một cơn sóng dữ âm ỉ không ngừng — một giấc mơ, một cơn ác mộng, cũng là một ký ức.

Ngày hôm đó.

Trong mơ, Eren thấy mình đứng giữa chiến trường rực cháy. Đồng đội của cậu, những người cậu yêu thương, đang chiến đấu trong tuyệt vọng và máu lửa. Mùi thịt cháy khét lẹt hòa lẫn với khói súng, những vệt máu vung vãi khắp nơi, xác chết nằm la liệt dưới chân. Tiếng Titan gầm rú vang dội như xé toạc không trung, tiếng kim loại va chạm chan chát, tiếng người gào thét giữa địa ngục.

Mikasa hiện lên đầu tiên trong tầm mắt. Ánh mắt cô không còn sự vững vàng thường thấy mà đầy đau đớn và hỗn loạn, như thể mỗi cú chém của cô là một lần trái tim bị rạch toạc. Cô chiến đấu bằng tất cả sức lực, nhưng đôi mắt ấy, không phải ánh mắt của một chiến binh bất khuất, mà là ánh mắt của một người đang sợ hãi đánh mất thứ quan trọng nhất. Eren không nhận ra điều đó, cho đến khi đã quá muộn.

Hange cũng hiện lên, vẫn đầy nhiệt huyết và ngạo nghễ. Cô cười khẩy khi bắn những phát pháo hiệu dẫn Titan, như thể đang chơi một trò chơi mạo hiểm, nhưng Eren đọc được trong ánh mắt cô một nỗi bất an sâu thẳm. Cô nhìn đội quân của họ bị xé vụn từng mảnh, và dù không nói, ánh mắt ấy đã nói thay tất cả.

Rồi Mira xuất hiện nhanh nhẹn như một cơn lốc giữa chiến trường nhuốm máu. Cô lao tới cứu Hange trong gang tấc khi một Titan nhào đến. Không chần chừ, không do dự, cô lao vào hiểm nguy bằng một sự quả cảm lặng lẽ. Nhưng Eren vẫn thấy được ánh đau đớn trong mắt cô. Mira đã hứa sẽ bảo vệ tất cả, nhưng liệu có bao nhiêu lần cô phải tự hỏi mình rằng liệu bản thân có đủ mạnh để giữ lời hứa ấy?

Từng người, từng khuôn mặt quen thuộc, đều mang theo vết thương vô hình không ai có thể nhìn thấy. Họ chiến đấu bên nhau, nhưng mỗi người đang một mình đối diện với nỗi đau sâu kín.

Và giữa tất cả những hỗn loạn ấy, Eren thấy chính mình. Cậu đứng đó — bất động, câm lặng, như bị rút cạn sức sống. Không thể cứu Mikasa. Không thể cứu Hange. Không thể cứu Mira. Cậu chỉ đứng đó, vô dụng và bất lực, bị ám ảnh bởi những điều không thể sửa chữa.

Cảnh tượng tiếp theo khiến Eren run rẩy. Hannes — người cha thứ hai, người từng là bức tường vững chắc giữa họ và cái chết — xông lên cứu họ. Nhưng Titan với nụ cười quái đản đã xé nát ông chỉ trong tích tắc. Tiếng thét của Hannes vang lên chói tai, rền rĩ như một nhát dao cứa vào ngực Eren. Cậu muốn lao đến, muốn hét lên, muốn làm gì đó... nhưng đôi chân cậu cứng đờ như bị đóng rễ vào mặt đất. Cảm giác bất lực bao trùm lấy cậu, từng thớ thịt đều đông cứng vì sợ hãi và tuyệt vọng.

Eren cảm thấy tất cả mọi thứ cậu yêu quý, từng người một, đều bị nuốt chửng bởi bóng tối. Và bản thân cậu, người đã thề sẽ bảo vệ thế giới ấy, lại chỉ biết đứng nhìn.

Một Titan khổng lồ xuất hiện — không phải để giao chiến, mà như thể nó đến để tuyên án. Mỗi bước chân của nó như giẫm nát tâm can Eren. Cậu nhìn thấy nó tiến gần, ánh mắt đỏ ngầu khóa chặt vào cậu. Và rồi, trong khoảnh khắc đó, Eren hiểu rằng: dù có mạnh mẽ đến đâu, dù chiến đấu bao nhiêu lần, cậu vẫn sẽ luôn bị lạc mất điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Cơn ác mộng đạt đến đỉnh điểm. Titan giơ tay lên. Eren không chạy. Không thể hét. Không thể thở. Nhưng rồi — một chấn động dữ dội xé nát không gian. Bầu trời chuyển động, và bất ngờ, tất cả các Titan quay đầu. Như bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình, chúng lao vào nhau trong cơn điên loạn, hỗn loạn như một bầy sói mất trí.

Eren mở mắt, gào lên gọi tên Mikasa, gọi tên Mira. Nhưng không ai trả lời. Không gì ngoài ánh sáng chói lòa của những vụ nổ titan đang thiêu rực cả mặt đất, như một ngọn lửa thiêng đang đốt cháy tàn tích cuối cùng.

Cơn gió lạnh thổi qua mái tóc, nhưng Eren không thể cử động. Không thể chạy. Không thể thoát.

Cậu choàng tỉnh giữa đêm. Mồ hôi tuôn ra đầm đìa, cơ thể cứng đờ như vừa trải qua một cuộc chiến thực sự. Mắt cậu mở to, nhưng chỉ thấy bóng tối dày đặc bao phủ. Cậu nằm đó, bị ép chặt giữa thực tại và ký ức, giữa hiện tại và tội lỗi.

Cậu nhớ đến ánh mắt của Hange, của Mikasa, của Mira — những người đã chiến đấu đến cùng, đã ở bên cậu, bất chấp tất cả.

"Mày đã làm được gì để bảo vệ họ chứ?"

----------------

Mira bước lên những bậc thang gỗ của trạm y tế, chân nọ nối chân kia một cách nặng nề, như thể mỗi bước đều là một nỗ lực đầy mỏi mệt. Cơn bão chiến tranh đã lùi xa, nhưng trong tâm trí cô, âm thanh gào thét và những hình ảnh hỗn loạn vẫn quay cuồng không dứt.

Khi cô bước ra ngoài, ánh đèn yếu ớt của các trạm y tế phía sau mờ dần trong sương, để lại bầu trời đêm xám nhạt bao trùm bởi một màn sương mỏng lạnh lẽo. Trên tường thành lúc này hoàn toàn vắng bóng người, không một tiếng động, không một hơi thở. Cả không gian lặng như tờ, tĩnh mịch như một bức tranh đã chết, không còn chút sinh khí nào.

Mira đứng yên đó, ánh mắt hướng vào khoảng không đen thẳm trước mặt. Từ nơi cao này nhìn xuống chiến trường, tất cả chỉ còn là đống hoang tàn, những vệt máu loang đỏ trên cỏ và những thi thể méo mó không còn nhận ra hình hài con người. Những đồng đội từng cùng cô kề vai chiến đấu giờ chỉ còn là những mảnh ký ức nhạt nhòa, chực tan biến trong làn sương lạnh.

Cô hít một hơi thật sâu, nhưng dù không khí có lạnh đến đâu, lồng ngực cô vẫn nghẹt thở, ngột ngạt đến khó chịu. Những khoảnh khắc tưởng như đã chiến thắng, những lần cô nghĩ mình đã hoàn thành nhiệm vụ... rốt cuộc chỉ là ảo tưởng mong manh.

Mira khẽ nhắm mắt, để mặc những ký ức đổ ập về như một làn sóng.

Chiến trường hiện lên như một thước phim quay chậm: tiếng Titan gầm rú, những cơ thể khổng lồ đạp nát tất cả dưới chân, tiếng thét kinh hoàng của đồng đội, tiếng pháo, tiếng súng, và mùi máu tanh nồng nặc. Cô vẫn không thể quên được cảm giác khi nhìn thấy Hannes bị Titan xé nát, máu ông văng lên người cô, nóng hổi và nặng trĩu.

Gương mặt Hannes lúc đó vẫn giữ vẻ kiên cường, dù cái chết đã gần kề. Tất cả những hy sinh ấy... đều trở thành vô nghĩa. Cô đã không thể cứu ông. Cái cảm giác bất lực ấy, như một lỗ hổng không đáy, càng lúc càng ăn sâu vào lòng cô.

Và rồi là Eren Yeager, cậu ta đã thức tỉnh một sức mạnh kinh hoàng, một thứ quyền năng có thể làm đảo lộn cả trật tự. Khoảnh khắc những Titan quay lại tấn công con Titan cười với cái miệng ngoác đến rợn người, chúng xé xác lẫn nhau như đàn thú điên dại... Mira đã chứng kiến tất cả, một cách trân trối.

Nhưng sức mạnh đó không khiến cô thấy nhẹ nhõm, càng không đem lại sự giải thoát.

Dưới ánh chiều tà bạc màu, chiến trường chỉ còn lại tro tàn và những tiếng thở dốc đứt quãng.

Mira tựa vào bức tường đổ nát, tay nắm chặt thiết bị cơ động như một phản xạ vô thức. Ánh nắng vàng vọt soi lên gương mặt lấm lem máu và bùn đất của cô, đổ xuống nền đất một cái bóng dài cô độc.

Quanh cô, những người sống sót đang chầm chậm gom lại. Mikasa quấn vết thương trên tay Eren, trong khi Armin đứng gần đó, lặng lẽ lau nước mắt. Ở xa hơn, Jean và Connie đang khiêng thi thể của Hannes, khuôn mặt họ cứng đờ như đã bị nỗi đau làm tê liệt toàn bộ cảm xúc.

Mira thấy tất cả, nhưng cô như thể không còn kết nối với thực tại.

"Mira." Một giọng nói nhẹ cất lên. Mikasa bước tới, ánh mắt đầy lo lắng.

"Cậu bị thương rồi, để mình xem..."

Mira khẽ lắc đầu, giọng cô khàn đặc như có thứ gì mắc kẹt trong cổ họng.

"Không phải..." Cô cố gắng tìm từ ngữ, nhưng câu nói vỡ vụn. "Không phải vết thương ngoài da." Một cách lặng lẽ, cô giấu bàn tay đầy máu ra phía sau.

Mikasa không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. Một cái chạm dịu dàng, nhưng lại khiến Mira toàn thân run rẩy.

"Tôi đã thề sẽ mạnh lên..." Mira thì thầm, đôi mắt nhắm chặt như muốn giữ nước mắt khỏi trào ra. "Nhưng khi nhìn thấy chú Hannes... tôi đã không làm được gì." Từng chữ như dao cùn cứa vào cổ họng, rát buốt.

Mikasa siết chặt vai cô, giọng trầm và bình thản: "Không ai có thể cứu tất cả mọi người. Ngay cả người mạnh nhất cũng không thể."

Mira cắn môi đến bật máu, vị mặn lan khắp miệng. Hình ảnh nụ cười ấm áp của Hannes, tiếng gào đau đớn của Eren, máu, khói, nước mắt... tất cả cuộn xoáy trong đầu cô.

Armin bước lại gần, ánh mắt sưng đỏ nhưng ánh lên sự kiên định hiếm thấy.

"Nếu hôm nay cậu không lao lên, nếu cậu không bảo vệ Eren và Mikasa..." Cậu dừng lại, hít một hơi sâu. "Chúng ta có lẽ đã mất tất cả."

Cô vẫn im lặng, cúi đầu. Một sự im lặng nặng nề như nhát búa giáng xuống lòng cô.

Một lát sau, Jean và Connie đặt xác Hannes xuống gần đó, cẩn thận phủ lên ông chiếc áo choàng của Trinh sát đoàn như một lời tiễn biệt muộn màng.

Mira bước đến, chậm rãi và nặng nề, quỳ xuống bên thi thể ông.

"Tôi xin lỗi..." Cô thì thầm, giọng nghẹn lại. "Tôi đã hứa... sẽ không để ai phải chết thêm nữa..."

Gió chiều lạnh lẽo luồn qua những mái nhà tan hoang, thổi tung những lọn tóc rối bời của cô. Dưới ánh hoàng hôn tàn úa, Mira cúi đầu thật sâu, trán chạm vào lớp vải thô sờn của chiếc áo choàng.

Một lời thề mới lặng lẽ thành hình trong tim cô, sâu sắc hơn tất cả những gì trước kia cô từng tin vào. Không chỉ mạnh lên. Không chỉ chiến đấu. Mira sẽ trở thành lưỡi kiếm không gãy, bức tường không đổ, là người cuối cùng còn đứng vững để bảo vệ tất cả những gì cô yêu thương—bằng máu, bằng thịt, bằng linh hồn của mình.

Ở phía xa, Eren lảo đảo đứng dậy, Mikasa và Armin đỡ lấy cậu. Cả ba cùng ngoái đầu nhìn về phía Mira. Ba ánh mắt, ba vết thương chưa lành, nhưng trong đó vẫn còn ánh lên một tia sáng mong manh.

Hy vọng. Dù thế giới có đổ nát, dù mọi thứ đều tan vỡ, họ vẫn còn nhau. Và chỉ cần còn điều đó... Mira sẽ tiếp tục bước đi, dù con đường phía trước có nhuộm máu, phủ đầy nước mắt và dẫn đến tận cùng hư vô.

Cô siết chặt tay, lồng ngực vẫn tức nghẹn như có một tảng đá đè lên. Những người đã mất. Những lời hứa chưa trọn. Tất cả đang cuộn xoáy trong cô như một cơn bão âm ỉ.

Cô đã thề sẽ mạnh mẽ hơn, nhưng mạnh mẽ... để làm gì?

Một tiếng động khẽ phía sau kéo Mira ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay đầu lại.

Là Eren.

Cậu đang bước đến gần, ánh mắt mệt mỏi, trũng sâu như thể vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng. Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lấy cả hai người. Eren ngồi xuống cạnh Mira trên tường thành, lưng tựa vào lớp đá lạnh, ánh nhìn hướng về phía xa—nơi những tàn tích của trận chiến vẫn lặng lẽ phủ đầy đất trời.

Mira nhìn sang cậu, cảm nhận được sự cô độc sâu thẳm trong ánh mắt ấy. Cô biết Eren không phải người duy nhất đang vật lộn với những cơn ác mộng, nhưng nỗi cô đơn và cảm giác bất lực vẫn luôn âm ỉ, không thể tránh khỏi. Xung quanh họ, thế giới như co rút lại, nhỏ bé và mờ nhạt, trong khi nỗi đau và mất mát bao trùm tất cả.

Một quãng thời gian dài trôi qua trong im lặng. Mira chỉ lặng lẽ ngồi đó, cố gắng thấu hiểu nỗi buồn mà Eren đang mang trên vai. Rồi, như không thể tiếp tục chịu đựng sự tĩnh lặng ấy, cô lên tiếng.

“Cậu ổn chứ?” Mira hỏi, giọng nhẹ nhàng như đang chạm vào trái tim cậu, như muốn nói: “Cậu không phải chiến đấu một mình.”

Eren không đáp ngay. Cậu hít sâu một hơi, rồi lắc đầu nhẹ.

“Cảm giác... mình chẳng làm được gì cả.” Eren thở dài, ánh mắt lạc vào khoảng không trước mặt. “Ai cũng mất mát quá nhiều... còn mình thì chẳng cứu nổi một ai.”

Mira vẫn im lặng lắng nghe. Cô hiểu rõ cảm giác bị sự bất lực nuốt chửng. Chính cô cũng đã chứng kiến quá nhiều người ngã xuống, đã nhiều lần tự hỏi mình có thể làm được gì hơn. Nhưng cô biết, nếu ai cũng để bản thân chìm trong nỗi đau và mặc cảm, thì hy vọng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội tồn tại.

Cô thở nhẹ, ánh mắt dừng lại nơi những tàn tích loang lổ máu và bụi. Rồi cô lên tiếng, giọng khàn nhưng kiên định.

“Chúng ta đã làm được rất nhiều, Eren. Đừng để một thất bại khiến cậu quên mất điều đó.”

Eren vẫn chưa đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt như muốn tìm kiếm một chút an ủi, một chút hy vọng còn sót lại. Cậu chưa bao giờ là người dễ để lộ cảm xúc, nhưng lúc này đây, Mira có thể nhìn thấy nỗi tổn thương trần trụi trong mắt cậu.

“Không gì thay đổi trong một đêm. Nhưng cậu đã chiến đấu vì tất cả chúng ta. Đừng để nỗi đau che mờ lý do khiến cậu bắt đầu.” Mira nói tiếp, giọng đầy quả quyết, dù vẫn không thể giấu được thoáng run rẩy nơi đáy lòng.

Một cơn gió lạnh thổi qua, lùa giữa những viên đá cổ kính của tường thành, cuốn theo ký ức vụn vỡ.

Mira ngồi yên bên cạnh, mắt dõi theo Eren. Một lúc sau, cô khẽ cất tiếng, phá tan sự im lặng mong manh:

“Eren…” cô gọi, giọng dịu như sợ làm cậu giật mình. “Tại sao cậu lại muốn ra bên ngoài đến vậy?”

Eren ngẩng đầu, thoáng ngạc nhiên. Cậu nhìn cô, rồi lại hướng mắt về đường chân trời đang dần chìm trong bóng tối.

“Mình ghét cảm giác bị nhốt lại. Như một con súc vật bị giam cầm.” Eren đáp, chậm rãi. “Mình muốn biết thế giới ngoài kia thực sự là gì, và liệu nó có giống với những điều mình từng nghe kể không.”

“Và cậu thấy gì?” Mira hỏi, giọng dịu dàng nhưng đầy quan tâm.

Eren ngước lên, đôi mắt phủ một tầng cảm xúc phức tạp, vừa tiếc nuối, vừa khát khao.

“Bên ngoài những bức tường này… là một thế giới rộng lớn.” Cậu nói như đang đọc lại những dòng chữ quen thuộc khắc sâu trong tâm trí. “Một nơi có đại dương mênh mông, nơi nước mặn đến mức không thể uống.”

Cậu ngừng lại một chút, như đang nhìn thấy hình ảnh đó hiện ra trước mắt.

“Có những vùng đất phủ tuyết trắng quanh năm... những sa mạc rực cháy dưới ánh mặt trời... núi lửa phun trào lửa và khói... và những sinh vật khổng lồ bơi lượn trong đại dương xanh thẳm.”

Eren thở dài, giọng trầm lại.

“Thế giới bên ngoài không chỉ có Titan. Nó còn có những điều kỳ diệu, những thứ mà chúng ta chưa từng được thấy.”

Eren ngưng một nhịp, như đang cố diễn tả cảm xúc mơ hồ trong lòng.

“Nó giống một giấc mơ, Mira... Thế giới Armin từng nói tới. Một thiên đường chỉ hiện ra trong sách vở, nhưng chưa một lần được chạm đến.” Cậu cười nhẹ, nụ cười lẫn vào bóng tối, buồn bã. “Nếu có thể... mình muốn thấy nó. Muốn được sống như một con người thật sự. Không vì chiến tranh, không vì sợ hãi—chỉ là sống thôi.”

“Một thế giới rộng lớn, tự do... nơi những người như chúng ta không còn phải chạy trốn. Một nơi không còn đau thương, không còn hy sinh. Nơi mà mình, Armin, và tất cả mọi người có thể tự do mơ ước.”

Eren lại im lặng, mắt vẫn dõi theo đống đổ nát phía dưới. Trong cái giá lạnh đang len lỏi vào cơ thể, có một điều gì đó trong lời nói của Mira đang nhen nhóm trong cậu như một đốm lửa nhỏ giữa đêm đông.

Cuối cùng, Eren quay sang Mira, ánh mắt cậu dày đặc những băn khoăn.

“Mira... cậu nghĩ mình có thể thay đổi thế giới này không?” Giọng cậu thấp, đầy ngập ngừng.

Mira nhìn cậu. Cô định trả lời như mọi khi, một câu nói mang theo hy vọng. Nhưng lần này, những lời bật ra lại hoàn toàn khác.

“Chỉ cần cậu cho tôi sức mạnh…” Mira nói, giọng trầm xuống, như có một sắc thái xa lạ ẩn trong từng chữ. “Tôi sẽ cho cậu thứ cậu muốn.”

Eren khựng lại, mắt mở to nhìn cô.

Và ngay khoảnh khắc ấy, Mira cũng cảm thấy như một luồng điện lạnh xuyên qua người. Cô chợt nhận ra bản thân vừa thốt ra điều gì đó không phải của mình. Tim cô đập dồn, nhịp thở gấp gáp. Cô nhìn xuống bàn tay, như thể chúng đã không còn thuộc về chính mình nữa.

Eren cau mày, khẽ lùi một chút, ánh mắt cảnh giác.

“Mira… Cậu vừa nói gì vậy?” Cậu hỏi, giọng pha lẫn hoài nghi.

“Ý tôi là… tôi không biết.” Mira đáp, như thể câu nói trước đó chưa từng tồn tại. “Nhưng nếu không thử… thì làm sao biết được?”

Eren im lặng, rồi gật nhẹ, môi cậu thoáng nở một nụ cười yếu ớt. Cậu nói, giọng khàn khàn nhưng vẫn mang chút kiên định:

“Mình luôn tự hỏi… liệu có ngày nào mình được nhìn thấy thế giới ấy không? Armin nói nó đẹp lắm. Và mình… chỉ muốn thấy nó bằng chính mắt mình. Nhưng giờ đây… mình không chắc mình còn đủ sức để tiếp tục chiến đấu cho giấc mơ đó nữa.”

Mira nghe xong, tim cô như thắt lại. Cô biết Eren đã phải mang quá nhiều gánh nặng, và chính giấc mơ kia có lẽ là thứ duy nhất còn níu giữ cậu lại với thế giới.

“Armin là người có lý tưởng.” Mira khẽ nói. “Nhưng không chỉ mình Armin mới có thể thấy thế giới ấy. Nếu cậu vẫn còn niềm tin… Eren, tôi tin cậu sẽ tìm được con đường của mình.”

Hai người lại chìm vào im lặng. Mira cảm nhận rõ nỗi cô đơn, nỗi tuyệt vọng đang quẩn quanh giữa những lời Eren vừa nói. Nhưng cô cũng nhìn thấy, ẩn sâu bên trong đó, một tia sáng vẫn còn le lói.

“Có thể một ngày nào đó, chúng ta sẽ thấy được thế giới ấy, Eren.” Mira nói khẽ, giọng cô như một lời hứa vang lên trong đêm tối. “Dù phải trả giá bao nhiêu, dù khó khăn thế nào… chúng ta vẫn sẽ đến được nơi đó. Đừng từ bỏ. Bởi chính giấc mơ ấy… mới là thứ khiến ta còn có thể tiếp tục chiến đấu.”

Eren nhìn cô, trong ánh mắt ấy le lói một tia sáng yếu ớt như được thắp lên giữa màn đêm vô tận. Cả hai ngồi đó, lặng im bên nhau, dưới bầu trời mênh mông và giữa những tàn tích đổ nát, cùng chia sẻ một giấc mơ về tự do mà cả hai vẫn chưa thể chạm tới.

Lần này, khi Eren nhìn Mira, ánh mắt cậu không còn chất chứa sự hoài nghi hay vẻ mệt mỏi thường trực. Có lẽ, ngay trong khoảnh khắc ấy, cậu dần nhận ra rằng mình không còn đơn độc trên hành trình tưởng chừng như vô vọng này. Trong cuộc chiến không hồi kết ấy, cuối cùng, cậu cũng tìm thấy một người sánh bước bên cạnh.

Một lúc lâu sau, Eren đứng dậy. Ánh mắt cậu hướng về phía chân trời xa tít, nơi ánh trăng nhạt dần, như một biểu tượng mong manh của hy vọng. Cậu quay lại nhìn Mira, gương mặt lúc này đã không còn hằn sâu những vết nhăn lo âu như thường lệ.

"Cảm ơn, Mira. Cậu luôn biết cách giúp mình tìm lại lý do để tiếp tục." Eren khẽ nói, giọng cậu trầm lặng nhưng chân thành.

Mira mỉm cười dịu dàng, ánh mắt cô ánh lên vẻ cảm thông sâu sắc, như thể cô hiểu rõ những gánh nặng chưa từng được Eren thốt ra thành lời.

"Không có gì đâu." Cô đáp, giọng nhẹ như gió thoảng. "Chúng ta ai cũng có lý do để bước tiếp. Và miễn là còn sống, chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc."

Cả hai cùng đứng lên, lặng lẽ nhìn về phía xa, nơi bầu trời đêm tĩnh lặng phủ một lớp sương mờ, và những vì sao lấp lánh nhợt nhạt vẫn bền bỉ tỏa sáng. Trong khoảnh khắc yên bình hiếm hoi ấy, họ cảm nhận được một mối gắn kết không lời. Dù chiến tranh có tàn phá đến đâu, dù hy vọng có mong manh thế nào, ít nhất, họ vẫn còn có nhau.

Mira không biết phía trước sẽ còn bao nhiêu trận chiến đang chờ đợi. Nhưng cô biết một điều chắc chắn: cô sẽ không để ai phải chiến đấu một mình thêm lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro