Chương 20
Năm 850. Quận Shiganshina.
Cánh cổng phía ngoài Shiganshina được Eren dùng hình dạng Titan nhanh chóng bịt lại bằng một lớp tường đá cứng. Phần việc hoàn tất suôn sẻ hơn dự tính. Ánh sáng ban mai nhạt nhòa phủ lên những phiến đá còn tỏa hơi nóng, trong khi nhóm Eren vội vã tiến vào khu vực bên trong qua lối đi hẹp vừa được chừa ra.
Mira không đi cùng đoàn. Từ một mái nhà cao phía đông nam, cô lặng lẽ quan sát mọi động tĩnh qua ống nhòm. Dù không được giao nhiệm vụ cụ thể, Mira đã chủ động đề xuất việc kiểm tra kết cấu tường vì nghi ngờ kẻ địch có thể lợi dụng khoảng rỗng ẩn nấp bên trong. Không thuộc bất kỳ đội hình cố định nào cũng không bị giới hạn trong sơ đồ chính, cô trở thành mắt xích linh hoạt giữa các tuyến – một người cảnh báo tự do, đứng ngoài luồng nhưng lại thấy rõ toàn cảnh.
Bên dưới, Armin cùng đội trinh sát nhanh chóng tản ra, cẩn trọng kiểm tra từng khu vực khả nghi: các tòa nhà bỏ hoang, những góc khuất, và cả những bức tường có dấu hiệu bất thường. Tuy nhiên, trong đầu Armin vẫn còn điều gì đó lấn cấn, một cảm giác mơ hồ nhưng không thể bỏ qua.
“Chúng ta vẫn chưa thấy dấu hiệu của địch.” Jean lên tiếng, giọng khàn đặc sau một hồi trinh sát.
“Có khi nào... chúng đã bỏ đi?”
Armin khẽ lắc đầu.
“Không. Nếu là Reiner và Bertolt, chúng sẽ không rút lui dễ dàng.” Ánh mắt cậu lướt qua những bức tường cao bao quanh khu vực nội thành, nơi mà khả năng mai phục vẫn còn nguyên.
Ở phía xa, Mira nheo mắt. Cô đã để ý thấy một điểm khác thường: phần vữa và rêu trên một đoạn tường phía tây bị bong tróc nhẹ, như thể bên trong có vật thể nào đó từng dịch chuyển rồi dừng lại. Điều này khiến cô nhớ lại thông tin tình báo về khả năng địch có thể dùng các khe tường để ẩn nấp hoặc làm ổ phục kích. Vì thế, cô quyết định gửi tín hiệu cảnh báo, đề nghị kiểm tra kỹ lưỡng bức tường này.
Cô rút pháo tín hiệu – không phải màu đỏ thông báo nguy hiểm, mà là màu vàng, biểu tượng của nghi vấn chiến thuật. Ánh sáng vàng xé toạc bầu trời, bay thẳng lên không trung.
Từ bên dưới, Armin lập tức nhận ra ý nghĩa. Cậu đưa ống nhòm lên, bắt gặp Mira đang chỉ thẳng về phía bức tường phía tây. Không cần lời nói, động tác ấy đã đủ rõ ràng.
“Kiểm tra bức tường phía tây.” Armin ra lệnh, giọng dứt khoát.
“Dùng lôi thương, đừng để sót một kẽ đá.”
Jean ngập ngừng: “Cậu có chắc không?”
“Rất chắc.” Armin dứt khoát.
Ngay sau đó, một tiếng hét vang lên: “Có tiếng động bên trong tường!”
Loạt hành động diễn ra nhanh như bản năng. Lính trinh sát dàn đội hình, lôi thương được kích hoạt. Chỉ vài giây sau, tiếng nổ vang rền khiến mặt tường nứt toác. Thân hình Reiner bật ra khỏi khe nứt, khuôn mặt đầy sát khí.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy — Một bóng người lao xuống với tốc độ phi thường: Levi.
Mũi kiếm sắc lẹm xuyên thẳng cổ Reiner trong một nhát chí tử. Hắn rơi xuống, thở hổn hển, máu trào ra cuồn cuộn.
“Chết tiệt... là một cái bẫy...” Reiner gằn từng chữ. Một tích tắc sau, hắn hóa Titan.
Mặt đất rung chuyển dữ dội. Từ phía xa, đội quân Titan của địch đột ngột xuất hiện đúng như những gì Erwin đã dự đoán.
Mira thu ống nhòm lại, ánh mắt lạnh lùng và trầm tĩnh. Cô không cười, cũng không run rẩy. Đó không phải là niềm tự hào, mà là sự xác nhận: cô đã đúng. Và hơn hết, cô đã đi trước suy luận của Erwin một bước.
Trên mái nhà bên kia, Erwin quan sát tín hiệu pháo vàng, nhìn Armin hành động, khóe môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười mỏng manh.
Khi đội quân Titan địch xuất hiện phía bên kia cổng thành, khói bụi cuộn lên từng đợt dày đặc, làm mờ nhạt ánh mặt trời. Những cơn rung chuyển nhẹ dưới lòng đất vang lên như nhịp thở gấp gáp của con quái vật đang trỗi dậy.
Mira đứng trên mái nhà nghiêng, chếch về hướng đông bắc, nơi cô có thể bao quát toàn bộ bãi chiến trường. Một tay cô giữ thiết bị cơ động, tay còn lại nắm chặt ống pháo tín hiệu đã sẵn sàng. Hơi thở cô đều đặn, chậm rãi, không hề hoảng loạn. Trận chiến đã bước vào giai đoạn không thể lùi bước.
Cô không còn là người ra quyết định trung tâm trong các cuộc họp chiến lược, nhưng là mắt nối giữa những điểm then chốt, là mạch máu âm thầm giữ cho toàn bộ hệ thống không bị sụp đổ. Cô quan sát linh hoạt, nhanh nhạy, và không để cảm xúc cản trở lý trí.
Cô lần lượt phóng tín hiệu lên trời: màu xanh báo hiệu hướng địch tiến công; màu đỏ cảnh báo tuyến phòng thủ đang yếu đi. Các binh sĩ ở các trạm canh nhanh chóng điều chỉnh đội hình. Mira luân chuyển giữa các điểm chiến đấu, phóng đi như mũi tên xuyên qua mạng lưới lửa đạn và hơi thở Titan. Cô tiếp cận những khu vực hỗn loạn để truyền tin, hỗ trợ chuyển người bị thương hoặc củng cố đội hình tạm thời. Cô không ra lệnh hay xưng danh, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, củng cố tinh thần và giữ cho hệ thống liên lạc vận hành trơn tru trong hỗn loạn.
Ở một góc tường phía đông, cô đỡ lấy một trinh sát trẻ bị thương khi cậu trượt khỏi mái nhà. Cậu thở hổn hển, mặt bê bết máu.
“Bỏ tôi lại đi.” Cậu rít qua kẽ răng.
“Tôi sẽ làm chậm chị…”
“Im lặng.” Mira không nhìn cậu, chỉ tháo thiết bị của mình và gắn lên người cậu.
“Cậu là người truyền tin của đội Bravo, nhớ chưa? Đi thẳng tới trạm y tế. Có người đang chờ.”
Cậu gật đầu rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nghẹn ngào nói: “Tôi… cảm ơn chị.”
Cô không đáp lời. Khi cậu lao đi, Mira nhanh chóng lấy bộ thiết bị cũ từ một thi thể gần đó, thay thế rồi tiếp tục lao đi.
Một tiếng rít xé gió vang lên từ phía bắc. Mira khựng lại trên mái nhà, ngẩng đầu nhìn bóng dáng quen thuộc của Reiner trong hình dạng Titan Thiết Giáp đang lao vào trận chiến với Eren. Dưới ánh sáng lấp loá phát ra từ những phát bắn liên tiếp của lôi thương phóng đi từ tay Hange và Mikasa, Mira không tham chiến, nhưng ánh mắt cô ghi lại từng chuyển động một cách tỉ mỉ. Những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên lớp giáp của Reiner sau một cú kích nổ trực diện. Cô thấy rõ làn khói trắng bốc lên từ cổ hắn, rồi chỉ một khoảnh khắc sau, một tiếng sét khác thường — không thuộc về thuốc nổ thông thường — xé tan bầu không khí.
Một bên cổ Reiner phát sáng rồi vỡ vụn, khiến hắn khuỵu xuống, tay ôm lấy gáy. Mira biết rõ: đó không phải đòn tấn công ngẫu nhiên. Đó là thương tích từ lôi thương, đầy chính xác và có chủ đích.
Ánh mắt cô chuyển nhẹ, bắt gặp ánh nhìn của Erwin từ phía tường thành đối diện. Không cần lời nói. Chỉ là một cái gật đầu nhẹ giữa những người hiểu rằng, trận chiến này sẽ không được quyết định bởi cảm xúc, mà bởi lý trí và những quyết định không cần tuyên bố thành lời.
Một hồi ức bất chợt ùa về — căn phòng thí nghiệm nằm sâu dưới tầng hầm doanh trại phía nam, tường đá lạnh lẽo như muốn rút cạn hơi ấm của mọi sự sống. Mira đứng cạnh chiếc bàn gỗ dài, nơi một nguyên mẫu lôi thương còn thô sơ được cố định bằng kẹp sắt. Dây dẫn vẫn chưa được bọc, và mùi thuốc súng hòa cùng kim loại cháy khét nồng nặc trong không khí.
“Khoan đã, nếu điện lệch ba phần theo góc đâm, dây xung dẫn sẽ phản hồi ngược lại.” Mira trầm giọng, mắt không rời khỏi bản thiết kế đang trải rộng trước mặt.
Hange, tóc rối tung vì đã bám trụ cả ngày trong phòng thí nghiệm, nghiêng đầu nhìn cô, nheo mắt đầy tập trung.
“Tiếp tục đi, Mira.”
Mira chỉ tay vào phần giữa thân Lôi Thương. “Chỗ này, lõi tiếp xúc điện đặt lệch tâm. Nếu góc đâm không đủ sâu hoặc trúng phải phần giáp Titan dày, điện sẽ không lan đủ để kích nổ từ trong ra ngoài. Thay vào đó, nó sẽ phản chấn. Người sử dụng có thể mất cả cánh tay.”
Không khí lặng đi. Một số lính kỹ thuật đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt xen lẫn hoài nghi và lo lắng.
Hange bất chợt đứng bật dậy khỏi ghế, đôi mắt rực lên.
“Em đã thử nghiệm các góc đâm trên mô hình xương Titan giả chưa?”
“Rồi. Lần thứ tư, nó phát nổ ngay vào tường đá.”
Một tiếng cười thảng thốt vang lên từ góc phòng. Một người lính nghiên cứu lên tiếng: “Cô ấy nói đúng... Lần đó tôi tưởng mình tiêu đời rồi.”
“Vậy em định sửa thế nào?” Hange hỏi, lần này giọng nghiêm túc hơn.
Mira bước tới, cầm một cây bút chì, vẽ nhanh vài nét lên bản thiết kế.
“Kéo dài đòn bẩy ở điểm nổ chính. Gắn thêm hai van phụ dọc thân để dẫn luồng điện phân tán sang hai bên, giảm nguy cơ phản chấn. Và ở đây — chèn lớp vỏ lót cao su nén bên trong để triệt tiêu áp lực ngược.”
Lại một khoảng im lặng. Rồi đột nhiên, Hange bật cười, âm thanh vang như pháo nổ:
“Á há há há há!!! Tuyệt vời! Ghi lại hết những chỉnh sửa của Mira đi! Lập tức đúc lại lô mẫu đầu tiên!”
Cô quay phắt sang nhóm kỹ thuật, mắt sáng rực như thể vừa khai sinh một bước đột phá lớn.
“Nếu nổ không làm Titan gục, thì ít nhất cũng giật bay... tóc tôi chứ nhỉ?” Hange vừa nói vừa đưa tay vò đầu, mái tóc càng trở nên xù như bị sét đánh thật sự.
Một người lính khẽ thì thầm với đồng đội: “Cô ấy không phải nhà nghiên cứu, vậy sao đọc được mấy bản vẽ nhanh như thế?”
Người kia thì thào lại, vẻ vừa sợ vừa phục: “Tôi còn chưa đọc hết tiêu đề thì cô ấy đã chỉnh luôn lõi thiết kế rồi...”
Hange chống tay lên hông, vừa cười vừa nheo mắt nhìn về phía Mira, giọng đầy hãnh diện pha chút suy tư:
“Thư ký của tôi không phải người thường đâu. Có điều, tôi vẫn chưa biết... cô ấy là dạng gì nữa.”
Vài tiếng cười bật ra trong phòng, không rõ vì câu nói của Hange hay vì biểu cảm ngán ngẩm của Mira.
Cô gái trẻ vẫn im lặng. Khoanh tay đứng lùi về sau, ánh mắt đã rời khỏi căn phòng này. Trong đầu cô là những hình ảnh của một chiến trường thực sự: tường sụp đổ, Titan tấn công từ bốn phía, những tiếng thét hỗn loạn, khói lửa che mờ tầm nhìn. Trong hỗn độn đó, Lôi Thương chính là niềm hy vọng cuối cùng. Nhưng chỉ cần một lần phóng lệch, cả đội có thể bị xóa sổ.
Không ai nói gì thêm. Nhưng Hange lại bật cười khúc khích, lần này nhỏ hơn.
“Chết thật, tự dưng tôi thấy sợ thư ký của mình đó. Mà sợ rồi vẫn thích, thì biết làm sao bây giờ?”
Một nữ kỹ sư nghiêng đầu, thì thầm: “Hình như đội trưởng đang yêu thì phải...”
“Yêu bom chứ yêu ai!” Hange đáp, khiến cả phòng bật cười.
Mira không cười. Nhưng cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt liếc về một mô hình mô phỏng dựng ở góc phòng. Có một đường gãy nhỏ ngay chân bức tường. Cô bước tới, cúi sát xem kỹ. Đúng như dự đoán: nếu một Titan khổng lồ tì tay vào đó, mô hình sẽ sụp ngay.
“Cần thêm thanh gia cố ở vị trí này.”
Một kỹ sư lập tức ghi chú.
Hange vẫn cười, nhưng ánh nhìn dành cho Mira giờ đã có phần dè chừng. Dù rất quý mến cô gái trẻ ấy, Hange không thể không tự hỏi: Vì sao Mira luôn nhìn ra những điểm yếu mà cả nhóm mất hàng tháng mới phát hiện được?
----------------
Không khí trên chiến trường vẫn nặng trĩu. Ánh sáng từ đòn tấn công cuối cùng của Eren đang dần phai, để lại một khoảng lặng lạ lùng như thể cả đất trời vừa nín thở. Reiner vẫn đứng đó, thân thể phủ trong bộ giáp Titan sứt mẻ. Dù lớp giáp vẫn chưa vỡ vụn hoàn toàn, từng vết nứt rạn đã bắt đầu lan như mạng nhện trên đá. Hắn bị thương nặng, nhưng vẫn chưa gục ngã.
Từ xa, Mira chậm rãi tiến lên vài bước, ánh mắt tỉnh táo quét qua hiện trường. Trong đầu cô, mọi kịch bản chiến lược đều đang hoạt động cùng lúc, như một cỗ máy phân tích không ngừng nghỉ. Cô biết rõ: sự im lặng sau một đòn quyết định không đồng nghĩa với chiến thắng. Không thể để bản thân bị đánh lừa bởi cảm giác tạm thời. Đây chưa phải là hồi kết.
Reiner cắn chặt răng, máu trào nơi khóe miệng, rồi gắng sức phát ra một tiếng gầm từ sâu trong cổ họng. Âm thanh ấy không phải tiếng rống bản năng, mà mang theo một ý nghĩa khác: một lời cảnh báo, hoặc một tín hiệu.
Và Mira nhận ra ngay.
Đó không chỉ là sự phản kháng yếu ớt, mà là bước kích hoạt cuối cùng trong chuỗi kế hoạch mà cô đã ngầm nghi ngờ từ trước. Reiner không bao giờ chiến đấu một mình. Hắn luôn là mắt xích trong một hệ thống phối hợp. Và giờ, hệ thống ấy đang bắt đầu hoạt động.
Ánh sáng màu đỏ từ trận chiến vừa qua chưa kịp tan hẳn thì một tiếng rít lạ cắt ngang bầu trời. Âm thanh ấy lạnh lẽo, sắc như lưỡi dao xuyên thẳng qua lớp mây bụi. Một vật thể đang lao xuống không nhanh, nhưng chắc chắn và chính xác như một mũi giáo định mệnh.
Mira không cần nhìn kỹ. Ngay khoảnh khắc đầu tiên, cô đã biết đó là gì.
Một thùng gỗ.
Nhưng không phải thùng gỗ thường. Cô từng thấy nó, từng né tránh nó, từng sống sót qua nó — loại thùng được thả từ độ cao lớn, bên trong chứa chất nổ với sức hủy diệt vượt quá tưởng tượng. Và chỉ có một người sở hữu sự chính xác lạnh lùng để triển khai vũ khí ấy: Bertolt.
Trong một sát na, Mira cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Nhưng cô không có thời gian để cảm xúc chen vào. Nỗi sợ hay hoài nghi đều là thứ xa xỉ vào lúc này. Mọi phản ứng trong cô đều quy tụ vào một điểm: ngăn chặn thảm họa.
“Bertolt...” Cô thì thầm, giọng nhẹ như gió, không phải vì sợ hãi mà như một lời xác nhận. Một lời nhắc về cơn ác mộng đang trở lại.
Không chần chừ, Mira lập tức rút pháo tín hiệu từ hông, xoay núm chuyển từ đỏ sang vàng — màu lệnh hiếm khi được dùng, báo hiệu tình huống khẩn cấp cần phản ứng tức thời. Ngọn pháo sáng rít lên giữa bầu trời tro tàn, rực rỡ và lạnh lẽo như ánh thép giữa hoàng hôn.
“Tránh xa Reiner!” Mira hét lớn, giọng cô vang vọng khắp khu vực, cắt ngang sự choáng váng của binh lính xung quanh. Mệnh lệnh ấy không cho phép một giây do dự.
“Đòn tấn công từ trên cao! Khả năng cao là vụ nổ diện rộng!” Giọng nói của cô dồn dập nhưng rõ ràng, như chuỗi nhịp trống trận đánh thức bản năng sinh tồn.
Không dừng lại, ánh mắt Mira nhanh chóng quét qua các đội trinh sát gần nhất. Cô định vị những người có thể phản ứng trong thời gian tối thiểu, và không cần ra lệnh, đôi chân cô đã lao tới. Gió rít bên tai, nhưng trong đầu Mira chỉ còn một mục tiêu duy nhất: điều khiển hỗn loạn.
Trong mắt người khác, có thể cô chỉ là một sĩ quan lạnh lùng ra quyết định. Nhưng chỉ mình Mira biết: bên trong lớp bình tĩnh ấy là cơn chấn động thầm lặng, là cảm giác lặp lại của một sai lầm cũ, sai lầm từng khiến cả đội suýt bị xóa sổ dưới tay Bertolt.
Và lần này, cô sẽ không để điều đó xảy ra nữa.
----------------
Mira đứng yên lặng trong bóng tối, đôi mắt đăm đắm nhìn vào hai người phía trước dưới ánh lửa leo lét từ đám cháy xa xa. Gương mặt cô không biểu lộ điều gì, chỉ là sự im lặng tuyệt đối, một sự quan sát lạnh lẽo như loài thú săn đang rình đợi khoảnh khắc cuối cùng trước khi vồ mồi. Dù không nói lời nào, nhưng trong sâu thẳm, cô đã nhìn thấu cả Armin lẫn Bertolt — những con người mang trên mình những vết thương quá sâu để có thể chữa lành bằng lời nói.
Còn Armin — người đang đứng ở lằn ranh giữa lý trí và cảm xúc — lại hiện lên như một kẻ lạc loài trong chính niềm tin của mình. Cậu đã nói rất nhiều lần rằng thế giới này đáng để cứu vớt, rằng con người có thể thay đổi. Nhưng giờ đây, khi đối mặt với Bertolt, người từng là bạn, là một phần ký ức đẹp đẽ nhất trong quãng thời gian tuổi trẻ. Armin cảm thấy lý tưởng ấy bỗng trở nên mong manh, như lớp băng mỏng sắp vỡ dưới chân.
Tiếng Armin vang lên, giọng cậu trầm nhưng kiên định, như thể từng chữ đều được rút ra từ nơi sâu nhất trong trái tim.
“Bertolt, tôi không muốn đối đầu với anh. Tôi không muốn anh phải tiếp tục con đường này."
"Chúng ta vẫn còn thời gian để sửa chữa. Không quá muộn để quay lại. Chúng ta có thể cứu lấy điều gì đó.”
Khi nói những lời đó, Armin nhận ra bàn tay mình đang khẽ run. Không phải vì sợ Bertolt, mà là sợ mất anh. Mất hoàn toàn. Cậu không thể quên cái cách Bertolt từng mỉm cười rụt rè khi họ cùng ăn cơm, hay cái cách anh luôn đi phía sau mọi người, lặng lẽ nhưng vững vàng. Giờ đây, đứng đối diện không còn là người bạn đó, mà là một cái bóng — cái bóng của một người đang trôi dần khỏi tầm tay, và có thể vĩnh viễn không bao giờ quay lại.
Bertolt không đáp. Anh đứng bất động như thể thời gian đã đông cứng quanh thân thể mình. Gió thổi làm áo choàng lay động, nhưng anh không cử động. Trong anh lúc này không có phản kháng, cũng không có đồng tình. Chỉ có một sự trống rỗng lạnh lẽo đang dâng lên từ sâu đáy tâm hồn.
Từ nơi nào đó rất xa trong ký ức, Bertolt như nghe thấy tiếng gió trên tường thành, tiếng cười của trẻ con, mùi bánh mì nướng cháy trong những bữa ăn đơn sơ. Anh nhớ đến những buổi chiều lặng lẽ ngồi bên Reiner, những câu hỏi chưa bao giờ dám thốt ra. Những năm tháng ấy không phải là dối trá. Nhưng chính anh đã bóp nghẹt chúng bằng bàn tay mình.
Mira quan sát không chớp mắt. Cô thấy rõ sự mệt mỏi phủ xuống thân hình cao lớn kia như một lớp bụi xám không thể phủi sạch. Anh không cúi gập người vì hối lỗi, mà vì đã đến giới hạn của chính mình, giới hạn của một người không còn đủ sức để tồn tại như một con người nữa.
Nhưng điều khiến Mira chú ý hơn lại chính là Armin. Sự kiên nhẫn của cậu không đơn thuần là lòng vị tha, mà là một cuộc vật lộn nội tâm mãnh liệt giữa việc giữ lấy một con người đã mất, và chấp nhận sự thật rằng có lẽ Bertolt không còn là người bạn năm xưa nữa.
Armin vẫn kiên nhẫn, dù một thoáng thất vọng đã lướt qua giọng nói.
“Anh không phải là kẻ xấu. Tôi từng biết anh là người tốt, một người bạn chân thành, một người có thể thay đổi."
"Đừng để quá khứ định nghĩa anh, Bertolt.”
Mỗi câu Armin thốt ra đều là một sự đánh cược. Không chỉ vì Bertolt, mà còn vì chính mình. Nếu Bertolt không thể quay đầu, vậy thì tất cả những gì Armin tin tưởng từ trước tới nay có còn ý nghĩa không? Cậu đã chiến đấu, đã hy sinh, đã mất Marco, đã mất quá nhiều người để giữ lại một điều gì đó... nhưng nếu đến cả Bertolt cũng không thể cứu được, thì điều gì là thực?
Bertolt nghe thấy từng từ, từng chữ như những giọt nước nhỏ xuống mặt hồ tưởng chừng đã yên ả, nhưng mặt nước không còn phản chiếu điều gì nữa, chỉ là một vùng đen tối không đáy.
Một cơn gió nhẹ cuốn qua, làm ánh lửa chao đảo. Trong ánh sáng mong manh ấy, Bertolt khẽ ngẩng đầu. Nhưng anh không nhìn Armin. Ánh mắt ấy dừng lại ở khoảng không, nơi ký ức đổ vỡ từng mảng: những giây phút yên bình, những buổi chiều trên tường thành, tiếng cười chưa kịp lắng đã thành tro bụi.
Lần đầu tiên sau một khoảng im lặng dài, anh mở miệng. Không phải để biện hộ, mà để thú nhận. Một cách tàn nhẫn.
“Armin…” Giọng anh khản đặc, nặng như đá tảng,
“Cậu không hiểu đâu. Tôi không thể quay lại. Tôi đã hủy hoại quá nhiều thứ, và tôi không xứng đáng với hy vọng của cậu.”
Anh im lặng một chút, rồi tiếp lời, mỗi từ như trút ra từ nơi sâu nhất mà niềm tin đã chết lặng.
“Tôi đã giết quá nhiều người. Tôi phải trả giá cho tất cả những gì mình đã gây ra."
"Không con đường nào quay lại nữa.”
Giây phút ấy, Bertolt cảm thấy mình không còn là người. Anh là vết tích của một người từng sống, là kết quả méo mó của những mệnh lệnh được tiếp nhận quá sớm, những lý tưởng được truyền vào đầu khi chưa đủ khả năng để chất vấn. Anh không có lối thoát nào khác, vì ngay từ đầu, anh chưa từng được chọn lựa.
Tội lỗi với anh không phải là một khoảnh khắc, mà là một trạng thái thường trực, ngấm vào da thịt, trở thành hình dạng mới của linh hồn.
Và chính khoảnh khắc đó, Armin cảm thấy điều mà cậu luôn sợ nhất: cảm giác bất lực. Cậu, người luôn được xem là người có kế hoạch, có lý tưởng, có giấc mơ về biển cả... lại đứng đây, không biết làm gì ngoài việc lặp lại những lời cầu xin đã quá muộn màng.
Armin không lập tức trả lời. Cậu đứng đó, đôi môi mím chặt, đôi mắt mở to nhưng không tìm thấy lời nào. Cậu đã nghe những câu từ như thế trước đây, từ những người đã lún sâu vào bóng tối, từ những con người mà cậu từng muốn kéo lên khỏi vực thẳm. Nhưng lần này, nỗi tuyệt vọng trong lời nói của Bertolt sâu hơn, thật hơn.
Và đau hơn.
Còn Bertolt, dù đã thốt ra lời, cũng không thấy nhẹ nhõm. Trái lại, anh thấy mình đang chìm dần vào một lớp bùn mềm. Càng nói, càng lún sâu, càng không còn sức để gào thét.
Anh cúi đầu, đôi vai sụp xuống.
“Tôi không thể tiếp tục sống với sự thật này, Armin."
"Không phải vì tôi không muốn, mà bởi vì tôi đã đánh mất chính mình. Tôi không còn đủ sức để tin rằng tha thứ là điều dành cho tôi.”
Câu nói cuối cùng như một vết xé toạc bản thân. Lần đầu tiên, Bertolt thừa nhận anh sợ hãi. Không phải sợ cái chết. Mà là sợ sống tiếp. Sống mà không có ai tin tưởng, không có nơi để quay về, không còn khuôn mặt nào có thể mỉm cười với anh mà không run sợ.
Từng lời nói như những lưỡi dao sắc cắt ngang trái tim Armin. Cậu muốn giơ tay ra, muốn níu lấy điều gì đó, nhưng tất cả những gì có thể chạm tới chỉ là khoảng trống lạnh lẽo.
Mira vẫn đứng đó, một kẻ đứng ngoài mọi thứ, không phản ứng, không dao động. Nhưng trong ánh nhìn không cảm xúc ấy là một sự thấu hiểu lạnh lùng đến rợn người. Cô không tin vào hy vọng, không tin vào lòng vị tha. Với cô, thế giới chưa từng là nơi có chỗ cho sự chuộc lỗi.
Cô đã chứng kiến quá nhiều người như Bertolt — những kẻ bước vào con đường không có lối về, bị xé nát bởi chính quá khứ của mình, bị nghiền vụn dưới sức nặng của lựa chọn đã qua. Với Mira, tội lỗi không phải là thứ để tha thứ, mà là điều phải gánh chịu đến tận cùng.
Ánh mắt cô dừng lại trên Bertolt. Không có thương hại. Không có giận dữ. Chỉ có sự im lặng của người đã biết trước kết cục.
Và trong giây phút đó, Bertolt không nói gì nữa. Anh đứng im, như thể cơn bão trong lòng cuối cùng cũng đã dập tắt. Không phải bởi hy vọng, mà bởi kiệt sức.
Armin, vẫn không từ bỏ, thì thầm:
“Tôi sẽ không bỏ anh lại. Dù anh có chọn gì, tôi vẫn ở đây."
"Tôi vẫn tin rằng còn cách khác. Tôi sẽ không để anh cô đơn.”
Lúc này, chính Armin cũng không chắc lời nói đó là dành cho Bertolt hay là một cách để níu lại chính bản thân mình, giữ cho trái tim cậu không trôi vào bóng tối.
Bertolt ngước lên, nhìn Armin. Một cái nhìn vỡ vụn, chứa đầy những thứ đã không còn lời nào có thể sửa chữa. Anh không nói gì nữa. Vì trong anh, mọi lời biện hộ, mọi lời cảm ơn, mọi lời từ chối: đều không đủ. Không đủ để cứu rỗi. Không đủ để kết thúc.
Trong khoảnh khắc ấy, Mira thấy rõ một điều:
Không phải Bertolt đã đầu hàng. Mà là anh đã tan rã.
Mira hít vào thật sâu. Gió đêm lùa qua, mang theo khói từ đám cháy đã dần lụi tàn. Ánh sáng cuối cùng cũng vụt tắt, để lại họ đứng trong một màn đêm u tịch, như thể thế giới đã tự khép lại cánh cửa cuối cùng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro