Chương 24
Levi đứng lặng. Anh không nhúc nhích. Không tiến lại. Không hỏi gì. Chỉ nhìn.
Tro tàn phủ xuống như sương, bao bọc lấy thân xác cháy đen nằm bất động bên kia. Cái xác ấy từng là Armin. Là cậu nhóc nhỏ con luôn rụt rè nắm chặt bản đồ trong tay, là người hay đỏ mặt khi nói trước đám đông nhưng lại có thể cứu cả đội bằng một ý tưởng táo bạo. Là cậu đã mỉm cười nói về đại dương như thể nó thật sự có thể xóa tan mọi máu đổ.
Và giờ đây, Levi chỉ thấy một khối than sẫm, nằm co rúm trên mặt đất như thể cái chết vẫn còn đang gặm nhấm từng phần cơ thể ấy.
Cả thế giới như bị khóa trong một tiếng thở nghẹn.
Levi không rơi nước mắt. Đôi mắt anh đã từng cạn khô nước từ rất lâu. Nhưng trong ngực, một điều gì đó đang giãy giụa. Một khoảng rỗng toạc ra như vết thương, nhưng không chảy máu, bởi nó không còn gì để chảy nữa.
Anh từng nghĩ mình quen với cái chết. Anh tưởng mình miễn nhiễm với sự mất mát. Nhưng anh đã sai.
Farlan – ngẩng đầu cười gượng: “Tao không trách mày đâu, Levi…”
Isabel – “Nè, tao thấy gì lấp lánh kìa, là biển à?”
Petra – gục xuống mà vẫn còn nắm chặt thanh kiếm.
Erwin – “Levi, hãy quyết định thay tôi…”
Và giờ là Armin — người mà Levi chưa từng nghĩ sẽ chết như thế này. Không phải Armin.
Không ai có thể tưởng tượng được cảm giác của một kẻ sống sót, không ngừng chôn bạn bè mình từng người một. Và Levi, hơn ai hết, hiểu rõ rằng sống sót không phải là may mắn, mà là một bản án kéo dài vô tận.
Mỗi cái chết là một mảnh kí ức rách nát mắc kẹt trong ngực. Không ai có thể nhấc ra giùm anh. Không ai có thể nói rằng “ổn rồi” nữa, bởi người cuối cùng từng nói câu đó... cũng đã không còn.
Levi cúi đầu. Bàn tay anh chạm nhẹ xuống mặt đất nơi vết máu và tro than hòa vào nhau, sền sệt như những ký ức không chịu lắng xuống.
Anh từng khuyên người khác “từ bỏ cảm xúc” để sống sót. Nhưng giờ đây, chính anh không thể làm vậy nữa. Bởi nếu từ bỏ cảm xúc, thì anh còn lại gì?
Anh nhớ lần Armin lúng túng xin lỗi vì đã lỡ làm đổ tách trà của anh trong căn cứ. Anh nhớ giọng nói run rẩy của Armin khi lần đầu cậu ra quyết định trên chiến trường. Anh nhớ ánh mắt kiên định phi thường, khi cậu bước lên đối đầu với những khó khăn. Anh nhớ nụ cười ấy rất ít khi có, nhưng mỗi lần hiện lên đều mang theo ánh sáng của thứ gì đó cao hơn máu và thép.
Giờ đây, tất cả chỉ còn lại… tro tàn. Không một lời chia tay. Không một lời trăng trối. Chết trong im lặng. Ra đi như thể thế giới chưa từng để tâm đến cậu.
Levi siết chặt tay. Không phải vì tức giận. Không phải vì căm thù. Mà vì đau.
Một cơn đau lặng lẽ, không ồn ào, không lời than. Nhưng nó ngấm vào xương, như một cơn lạnh không bao giờ dứt, thứ lạnh của một người mất đi mọi ánh sáng trên thế gian này.
Anh không biết mình đã đứng bao lâu. Anh không nghe thấy tiếng ai gọi. Anh không còn nghĩ gì về sau. Chỉ có duy nhất một ý nghĩ vang lên, khẽ như tiếng nức trong gió:
“Xin lỗi, Armin… Ngay cả tôi cũng không thể giữ nổi một đứa trẻ như cậu.”
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên giữa tro bụi và máu.
Không ai quay đầu lại ngay. Không phải vì không nghe thấy, mà vì họ đã nghe quá nhiều âm thanh của cái chết.
Nhưng lần này, có gì đó khác. Một âm thanh chệnh choạng, lê lết, nặng nề và tuyệt vọng. Tiếng thở rít lên như từ cổ họng của một kẻ đã chết rồi nhưng vẫn cố gọi sự sống quay về.
Levi ngẩng đầu, không phải vì anh muốn, mà vì tiếng thở ấy như vết xước xé tan sự im lặng, như một con dao lạnh ngắt cắm thẳng vào cơn tê liệt của anh.
Một dáng người nhỏ, gần như sụp đổ, lảo đảo đi về phía họ.
Flock. Khuôn mặt cậu trắng bệch, toàn thân nhuộm máu, không rõ là của chính mình hay người trên lưng cậu. Và trên đôi vai run rẩy ấy là Erwin.
Cơ thể ấy gần như không còn sinh khí. Đầu gục xuống, tay buông thõng. Nhưng mắt anh mở hé, một khe sáng yếu ớt, Erwin còn sống.
“Anh ấy… vẫn còn thở!” Flock gào lên, giọng vỡ vụn như xé từ ngực.
“Là chỉ huy Erwin! Tôi… tôi không để anh ấy chết đâu!”
Flock quỵ xuống, quỳ rạp giữa đống đổ nát. Cơ thể cậu run bần bật vì kiệt sức và sốc, nhưng đôi mắt thì sáng lên như thiêu đốt.
“Anh ấy bị đá ném trúng… bụng... máu… máu chảy suốt… nội tạng gần như tan nát, nhưng anh ấy vẫn còn thở! Anh ấy chưa chết!”
Giọng Flock lạc đi. Cậu lắp bắp như người say, đôi mắt không rời Levi như muốn níu anh lại khỏi vực sâu định mệnh.
Mikasa quay đầu. Như thể ai đó vừa nắm lấy linh hồn cô và giật mạnh khỏi vực sâu tuyệt vọng.
Eren cũng quay đầu. Cứng đờ. Tay vẫn siết chặt lấy thi thể Armin, nhưng đôi mắt giờ đây dõi về phía Erwin, người đàn ông đang thoi thóp, cách đó chỉ vài bước chân.
Một bên là Armin — đã chết.
Một bên là Erwin — sắp chết.
Và trong tay Levi là ống tiêm titan cuối cùng.
Levi đứng dậy. Chậm rãi. Tro bụi rơi xuống như tuyết từ đầu gối anh, như thể anh vừa quỳ trước nấm mồ của chính mình.
Anh bước đến gần hơn. Đặt tay lên cổ Erwin. Một nhịp. Yếu ớt. Nhưng có thật.
Ngón tay Levi hơi run. Nhưng không phải vì hy vọng. Mà là vì nỗi đau chưa kịp hình thành đã phải bị xé ra thành quyết định.
Anh cúi nhìn khuôn mặt người chỉ huy đã bao lần gào lên giữa địa ngục, dẫn đường bằng máu và sự điên cuồng.
Flock khóc. Không lớn. Nhưng những giọt nước mắt ấy rơi xuống như thứ duy nhất còn sót lại để bảo vệ Erwin khỏi tay tử thần.
“Tôi từng nghĩ anh ấy là quái vật…” Flock thì thầm, mắt rỗng.
“Tôi ghét anh ấy. Tôi không hiểu tại sao mọi người lại đi theo một kẻ như vậy. Nhưng rồi… rồi anh ấy đứng trên tường, giữa địa ngục, và anh ấy nói… Chúng ta phải chiến đấu, ngay cả khi chúng ta chết… để nhân loại sống tiếp…”
“Và tôi đi theo. Không phải vì tôi hiểu… mà vì… anh ấy khiến tôi không thể quay lưng.”
Flock cúi đầu thấp hơn, như thể quỳ trước một vị thần đã tắt thở.
Đằng xa, những bước chân kéo lê đến.
Jean, Connie, Sasha, rồi Hange — tất cả đang quay lại, bị hút về bởi tiếng hét của Flock và sự tĩnh lặng kỳ lạ quanh Levi.
Họ đến nơi và thấy hai cơ thể nằm đó.
Một là Armin. Mặt cháy sém, thân hình gầy guộc, giờ đã bất động.
Một là Erwin. Máu không ngừng tuôn, nhưng ngực vẫn còn phập phồng yếu ớt.
Không ai nói gì.
Jean nhìn chằm chằm vào ống tiêm trong tay Levi. Connie lùi lại một bước, rồi ngồi sụp xuống. Sasha nắm chặt miệng, nước mắt không kiềm được tuôn ra. Còn Hange, con mắt còn lại đỏ hoe như bị ai lột đi linh hồn.
Họ đều hiểu. Đây không phải là quyết định. Đây là bản án cuối cùng của một thế giới vừa đổ nát.
Levi nhìn xuống Armin lần cuối.
Hồi ức ùa về — Armin, cậu bé đã từng giơ bản đồ lên với ánh mắt lấp lánh; người duy nhất dám hỏi về thế giới bên ngoài khi tất cả còn lo sợ cái chết.
“Cậu từng nói… biển thì mặn.”
“Tớ chưa bao giờ tin.”
“Nhưng cậu thì tin đủ để chết vì nó.”
Rồi anh quay về phía Erwin. Người đã khiến hàng trăm người lao vào cái chết vì một câu hỏi:
“Thế giới bên kia bức tường… là gì?”
Erwin thở một hơi cuối cùng. Không ai biết anh có nghe thấy gì không. Nhưng trong ánh mắt Levi, có gì đó đã tan vỡ như một mệnh lệnh mà trái tim anh không thể làm trái.
Levi cúi đầu.
Ống tiêm trong tay giờ nặng như lịch sử của cả nhân loại.
Levi quỳ xuống bên Erwin, tay siết chặt ống tiêm Titan. Chỉ cần một cú đâm, và người đàn ông ấy sẽ được sống lại. Được sống, để tiếp tục dẫn dắt, tiếp tục chiến đấu… tiếp tục gánh lấy tất cả những mất mát mà họ đã phải trải qua.
Nhưng ngay khi mũi kim sắp chạm xuống, một âm thanh rất nhỏ, rất nhẹ, vang lên từ phía sau.
Một tiếng… thở.
Nó không giống hơi thở sống động của người khỏe mạnh. Nó yếu ớt, ngắt quãng như tiếng gió rít qua lớp gạch nát. Nhưng với Eren, đó như một nhát đâm xuyên vào cơn mê sảng của thực tại.
Cậu quay ngoắt lại. Mắt mở to. Đôi đồng tử dừng lại nơi một thân thể cháy sém, co rúm, nằm bất động bên những vệt máu đã khô.
Armin.
Cậu đứng lặng vài giây. Không khí như đông cứng quanh Eren. Rồi cậu bước thật nhanh đến. Quỳ sụp xuống.
“Không thể nào…”
Tay Eren run lên khi chạm vào vai Armin, lớp áo đã cháy đến nham nhở. Và rồi… cậu cảm thấy nó.
Một chuyển động rất nhỏ. Một nhịp đập.
“Armin…” – Eren lẩm bẩm, như không tin vào chính mình.
Cậu dán sát tai vào ngực Armin, đôi mắt mở lớn, môi hé ra run rẩy.
“Cậu ấy… vẫn còn thở… CẬU ẤY VẪN CÒN THỞ!!!”
Eren gào lên như tiếng gọi của một người chết đuối vừa chạm tới mặt nước. Tiếng thét khiến tất cả xung quanh giật mình. Levi khựng lại. Mikasa quay ngoắt đầu lại, gương mặt dính máu và tro bụi giãn ra.
Cô lao đến, quỳ xuống bên Eren, mắt mở to nhìn Armin.
“Không… không thể nào…”
Cô thở dốc, hai tay run lên, rồi đặt nhẹ lên ngực Armin, nơi làn da đã cháy xém đến mức tróc lớp.
“Cậu ấy… còn sống thật…”
Mikasa bật khóc. Nhưng tiếng khóc của cô nghẹn lại, như không dám thở mạnh. Như thể chỉ cần động một chút thôi, Armin sẽ tan biến. Cô cầm lấy tay cậu bàn tay gầy nhỏ, rộp bỏng, cô siết chặt, ghì lấy niềm hy vọng cuối cùng như sợ nó tuột mất.
“Armin… Cậu hãy thở đi, thở đi!”
Eren vẫn cúi sát ngực Armin, nước mắt nhỏ xuống những vệt máu khô. Cậu thì thào:
“Cậu hứa rồi… Cậu hứa sẽ cho bọn tớ thấy đại dương… Cậu chưa được chết… Chưa được chết…”
Cảm xúc bùng nổ dồn nén trong cậu suốt trận chiến giờ vỡ ra, trần trụi và nghẹn ngào.
Eren ngẩng đầu lên, nhìn Levi.
“Binh trưởng Levi… anh nghe thấy rồi đúng không? Cậu ấy còn sống… Cậu ấy vẫn đang thở, tim cậu ấy vẫn đập…”
Mikasa gật đầu, giọng nghẹn lại nhưng ánh mắt lại sáng lên kỳ lạ giữa gương mặt tơi tả:
“Cậu ấy vẫn chưa từ bỏ. Dù cơ thể bị thiêu rụi… dù hơi thở gần như tắt… Cậu ấy vẫn chưa buông bỏ giấc mơ…"
Một sự im lặng căng thẳng phủ xuống. Gió thổi qua lớp tro bụi, cuốn theo những tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ từ xa của binh lính bị thương.
Trong khoảnh khắc ấy, Levi vẫn quỳ đó với ống tiêm trên tay, không còn đối diện với hai cái xác nữa. Mà là hai người họ đều đang sống. Cả hai… đều chưa kịp nói lời cuối cùng.
Flock đứng phía xa, cả người rã rời, áo giáp rách nát, máu khô dính đầy cổ áo. Trong tay anh là thi thể Erwin, nặng trĩu, bất động như một khối đá lạnh ngắt.
Lúc đầu, Flock chỉ lặng người nhìn Eren gào thét. Nhưng rồi, khi nghe thấy tiếng "Armin còn sống", gương mặt anh bỗng biến dạng.
“Không… Không thể nào…” – giọng Flock khô khốc.
Anh bước tới vài bước, lảo đảo như người mộng du, rồi dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu, giọng vỡ ra:
“Các người đang làm cái quái gì thế?! Tôi đã mang anh ấy về! Erwin Smith! Tôi đã lôi anh ấy về từ địa ngục! Vì sao? Vì anh ấy là hy vọng cuối cùng! Là người có thể cứu tất cả chúng ta!”
Eren ngẩng lên, nhìn Flock với đôi mắt long lanh nước nhưng không phải vì Flock. Mà vì Armin.
“Cậu ấy còn sống. Armin còn sống… Cậu ấy chưa chết…”
Flock siết chặt vai Erwin, gần như phát điên “CÒN ERWIN THÌ ĐÃ CHẾT RỒI! Tôi nhìn thấy tận mắt! Anh ấy đã bị thổi bay! Anh ấy không còn thở nữa! Nhưng tôi vẫn kéo anh ấy về! Bởi vì anh ấy là người duy nhất có thể dẫn dắt nhân loại!”
Anh quay sang Levi, giọng run rẩy “Anh biết mà, binh trưởng. Anh biết rõ hơn ai hết… Erwin đã gánh tất cả bọn tôi, đã để hàng trăm người chết để mở đường. Anh ấy không thể chết như thế này được…”
Mikasa đứng dậy, chắn trước Armin, ánh mắt cô lạnh như thép “Armin còn sống. Anh ấy đã không từ bỏ. Vậy tại sao cậu muốn kết thúc sinh mạng ấy?”
Flock gào lên “Vì Erwin đáng giá hơn! Armin chỉ là một đứa trẻ! Một kẻ hay mơ mộng! Còn Erwin… anh ấy là lãnh đạo! Là người mà mọi hy sinh đều nhắm tới!”
“Cậu không hiểu Armin!” – Eren bật dậy, đối mặt với Flock, đôi mắt sáng rực “Cậu ấy đã nghĩ ra cách bắt giữ Annie! Cậu ấy nghĩ ra cách đánh bại Bertolt! Bao nhiêu lần cậu ấy cứu được tất cả chúng ta, cậu có đếm được không?!”
Flock tiến thêm bước nữa, sát mặt Eren “Và bao nhiêu người đã chết để bảo vệ cậu ấy? Bao nhiêu người đã chết để bảo vệ một kẻ chỉ biết nói về biển cả và ước mơ trẻ con?!”
“Vậy ra cậu nghĩ giấc mơ là thứ đáng bị chôn sống à?” – Mikasa gằn giọng.
Flock chỉ tay vào thi thể Erwin “Tôi chỉ biết, nếu anh ấy còn sống, chúng ta sẽ không phải chết thêm một ai nữa. Chúng ta sẽ có một tương lai!”
Eren gào lên.
“MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐÃ CHẾT! MARCO! HANNES! HỌ ĐỀU CHẾT HẾT RỒI! ARMIN… CẬU ẤY VẪN CÒN SỐNG! CẬU ẤY LÀ TƯƠNG LAI! TẠI SAO PHẢI LỰA CHỌN? TẠI SAO PHẢI GIẾT ƯỚC MƠ CỦA CẬU ẤY?”
Mikasa hoảng hốt kéo tay Eren nhưng cậu gạt mạnh ra.
Eren bước đến, gần như đẩy Flock ra khỏi Erwin:
“ERWIN LÀ MỘT CHỈ HUY TUYỆT VỜI, NHƯNG ANH ẤY ĐÃ TỪ BỎ RỒI! ANH ẤY NÓI RỒI! ANH ẤY MUỐN NGHỈ NGƠI RỒI!”
Cậu gần như quỳ sụp xuống trước Levi, nước mắt và máu hòa làm một “Làm ơn, Levi. Làm ơn. Đừng để cậu ấy chết. Đừng để Armin chết…”
Giọng Eren khản đặc như xé rách cổ họng.
“Cậu ấy là người duy nhất còn mang theo thế giới bên ngoài! Nếu cậu ấy chết… thì tất cả những điều chúng ta chiến đấu vì nó cũng đều sẽ tan biến mất!”
“Armin cũng là tương lai của chúng ta…”
Không khí đặc quánh như máu đông. Từng người một bước đến, vây quanh. Jean, Connie, Hange tất cả đều không nói gì. Họ chỉ nhìn Levi. Chờ đợi. Giao phó.
Ánh mắt Levi nhìn xuống Eren. Anh chưa bao giờ thấy cậu nhóc đó… gục ngã như thế.
Một Eren bốc đồng, luôn lao về phía trước, giờ đây đang gào khóc vì một người bạn. Không vì nhân loại. Không vì lý tưởng. Mà vì tình yêu, ký ức, lời hứa.
Còn Levi… vẫn đứng đó. Ống tiêm trong tay anh dường như nặng gấp trăm lần. Trái tim anh cũng vậy.
Một bên là lý trí. Một bên là hy vọng. Một bên là người đã dẫn dắt họ đi qua bóng tối. Một bên là kẻ luôn nhìn về phía ánh sáng.
Tiếng cãi vã, tiếng thở dốc, tiếng máu nhỏ xuống đất… tất cả tan vào nền tro bụi.
Anh không nói. Không giải thích. Chỉ lặng lẽ cúi đầu, như thể đã bước sang một nơi khác nơi không còn âm thanh, không còn người sống hay kẻ chết chỉ còn một ký ức vĩnh viễn không thể chạm đến.
“Nếu anh ấy còn sống, tôi sẽ đưa anh ấy đến tận cùng thế giới dối trá.”
Lời hứa ấy, như một sợi dây vô hình, siết chặt lấy tâm trí Levi.
Anh đã nhìn thấy Erwin nằm giữa đống xác ngựa. Một bên mặt bị nổ tung, đôi mắt hé mở như vẫn chưa buông bỏ. Bàn tay anh ấy... vẫn siết chặt dây cương, dù cái chết đã cướp đi tất cả.
Anh ấy không muốn chết. Không thể chết. Không khi nhân loại còn một bước nữa là chạm tới sự thật.
Levi siết chặt ống tiêm. Anh nhìn Armin lần cuối, thân thể nhỏ bé co giật, gương mặt đã chẳng còn nhận ra. Một hơi thở mỏng như tơ.
Rồi anh nhìn Eren. Mikasa. Hai đôi mắt ánh lên một tia hy vọng mong manh, như thể nếu chỉ cần anh gật đầu, cả thế giới sẽ lại được cứu rỗi.
Nhưng anh không gật đầu. Anh đứng dậy. Tiến thẳng đến Erwin.
“Không…” – Mikasa thốt lên, bàn tay cô siết chặt lấy Armin – “ Levi… anh không thể…”
Eren lảo đảo bước tới, như bị gió bão quật ngã:
“Anh đang làm gì vậy?! Anh đã thấy mà! Armin còn sống! Cậu ấy còn sống!”
Levi không đáp. Mắt anh không rời khỏi Erwin.
Flock gào lên như điên dại, vừa cười vừa khóc. “Tôi biết mà! Tôi biết anh sẽ chọn Erwin! Anh ấy là người duy nhất xứng đáng! Anh ấy là người duy nhất có thể dẫn dắt chúng ta!”
Eren nhào tới, nắm lấy cánh tay Levi “Đừng làm vậy!! Đó là Armin!! Armin đã cứu em, đã cứu tất cả chúng ta!”
Levi gạt tay Eren ra. Không mạnh. Nhưng dứt khoát.
“Cậu ấy… cũng đã cứu tất cả chúng ta rồi,” – giọng Levi khàn đặc – “Và vì thế… Armin đã hoàn thành vai trò của mình.”
Mikasa rút lưỡi dao, lao về phía Levi, ánh mắt đỏ ngầu như lửa.
Nhưng Hange và Jean kịp thời chặn lại. Mikasa gào lên, vùng vẫy trong tuyệt vọng “Không! Đừng làm thế! Cậu ấy còn sống mà! Eren!! Làm gì đi!!”
Eren sững người như hóa đá. Đôi mắt cậu dán chặt vào Levi và ống tiêm trên tay anh, rồi chuyển sang gương mặt gần như biến dạng của Armin.
Một cơn choáng váng quét qua Eren.
Cậu bước lùi lại một bước. Rồi một bước nữa. Rồi bất ngờ cậu siết nắm đấm và đập mạnh xuống đùi mình.
“Rắc!”
Một âm thanh khô khốc. Máu trào ra từ bàn tay đã gãy xương. Nhưng… không gì xảy ra.
Không ánh sáng. Không tia chớp. Không Titan hóa.
Eren thở dốc, rồi lao xuống, cào vào tay mình, cào vào lòng bàn tay, rạch ngang qua cánh tay, da toác ra, máu phun tung tóe.
Vẫn không gì xảy ra.
“Biến đi… biến đi mà… Làm ơn…!!!” – Eren thì thào, rồi gào lên – “Tôi có thể cứu cậu ấy… nếu tôi biến hình… tôi có thể—!!”
Cơ thể cậu run bần bật. Cậu gục xuống, hai tay thấm đầy máu, móng tay gãy toạc, cả người đẫm trong cơn cuồng loạn.
Mikasa dừng lại, nín lặng. Cô chỉ nhìn Eren như thể mọi tiếng động đều bị bóp nghẹt.
Eren bò tới bên Armin. Hai tay cậu run rẩy ôm lấy thân thể cháy sém ấy, vẫn còn ấm, vẫn còn mềm.
Một giọt nước mắt rơi xuống má Armin.
“Xin lỗi… xin lỗi Armin…” – giọng cậu nghẹn lại như bị bóp cổ – “ Mình đã không thể cứu cậu… mình đã không làm được gì cả…”
Levi quỳ bên Erwin, tay đã nâng ống tiêm lên, đầu mũi kim sẵn sàng cắm vào lớp da cháy bỏng. Không khí đông cứng như lớp băng dày phủ lên chiến trường ngập máu.
Và rồi một giọng nói vang lên.
“Anh sẽ giết thêm một người để kéo người khác ra khỏi địa ngục sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro