Chương 26
Sau trận Shiganshina — Chuyến trở về giữa tan hoang.
Trận chiến tại Shiganshina khép lại bằng một chiến thắng chiến lược. Cánh cổng giữa hai bức tường được phong tỏa trong suốt nhiều năm cuối cùng đã được mở ra. Nhưng cái giá phải trả là gần như toàn bộ lực lượng Trinh sát bị xóa sổ.
Chết trong trận gồm có:
Chỉ huy Erwin Smith – linh hồn của Trinh sát Đoàn, người gánh trên vai mọi kỳ vọng của nhân loại.
Armin Arlert – chiến lược gia trẻ tuổi với trí tuệ sắc bén, người từng được kỳ vọng sẽ thay đổi tương lai.
Moblit Berner cùng phần lớn tân binh và đội cận vệ.
Hơn 90% quân Trinh sát.
Không ai được tiêm huyết thanh Titan. Sau khi trận chiến kết thúc, lọ huyết thanh duy nhất được giao lại cho bên chỉ huy cấp cao để định đoạt. Trong những giờ phút ngập ngừng và tranh cãi dưới khói lửa, không ai đủ quyết đoán để thay đổi số phận của Erwin hay Armin. Cả hai ra đi như những con người.
Bertolt Hoover mất tích. Dù từng bị khống chế và cận kề cái chết, hắn biến mất không để lại dấu vết. Suy đoán chung là hắn được Reiner Braun và Titan Ngựa cứu thoát cùng với Titan Thú bí ẩn, kẻ từng chỉ huy đội hình Titan ngoài tường. Thông tin chính xác không thể xác minh, bởi những nhân chứng sống sót đều bị thương hoặc thiếu năng lực truy vết.
Nhóm sống sót quay về chỉ còn lại một nhóm nhỏ: Eren Yeager, Mikasa Ackerman, Levi Ackerman, Hange Zoë (bị thương nặng), Jean Kirstein, Connie Springer, Sasha Blouse, Floch Forster và Mira. Họ mang theo nhật ký của Grisha Yeager, bằng chứng quan trọng nhất về chân tướng lịch sử, nguồn gốc Titan, và sự thật phía bên kia biển cả.
Khi trở về, nhóm này được đón tiếp trong không khí vừa tang thương, vừa bàng hoàng. Historia Reiss, người đứng đầu vương quyền mới đã chờ họ tại tường Orvud, nơi ánh sáng buổi sớm nhuộm vàng khói bụi của trận chiến chưa kịp tan.
Từng cá nhân sống sót mang trong mình một nỗi mất mát riêng. Nhưng trong tay họ, là manh mối về thế giới thật sự, về lịch sử bị chôn vùi, và tương lai mà nhân loại phải đối mặt không còn là câu hỏi “Titan là gì?”, mà là:
“Chúng ta là ai trên bản đồ thế giới này?”
Đó là câu hỏi cuối cùng vang vọng trong buổi họp báo cáo đầu tiên, khi nhóm sống sót được đưa vào Đại Sảnh phía Tây trong doanh trại Tường Orvud. Nó vẫn chưa có câu trả lời. Và có thể sẽ chẳng bao giờ có.
Levi lặng lẽ gập lại cuốn nhật ký của Grisha, đặt sang bên bàn, rồi cúi đầu trở lại với tờ giấy trắng trước mặt. Chiếc bàn gỗ đơn sơ nằm trong căn phòng phụ, vốn là nơi dùng để lưu trữ bản đồ cũ. Giờ, nó là nơi Levi viết bản tường trình chính thức về cái chết của Erwin, Armin, và toàn bộ những gì đã diễn ra ở Shiganshina.
Đêm muộn. Phòng làm việc vắng lặng. Ánh sáng vàng nhạt của đèn dầu loang ra từ chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Levi ngồi đó, tay cầm bút, mặt giấy đã có những vết mực nhòe vì anh ngừng tay quá lâu.
Trên bàn, bên cạnh báo cáo chưa viết xong, là một chiếc găng tay da cũ, phần ngón đã mòn đi vì sử dụng quá nhiều. Anh không biết tại sao mình lại giữ nó, không phải thứ đáng để lưu lại, càng không phù hợp với một người luôn nói "đừng tiếc nuối người đã khuất".
Levi nhấc chiếc găng lên, đưa ngón tay cái lướt dọc theo những đường chỉ khâu thô ráp.
Thứ mùi quen thuộc vẫn còn: da thuộc, thuốc súng, và một chút tro bụi, mùi của Erwin.
“Đôi tay này từng cầm ống nhòm chỉ huy hàng trăm người… cũng từng che chắn tôi khỏi đám đá vỡ vụn trên đường rút lui lần đó…”
Một thoáng kí ức vụt qua, những lần anh nhìn nghiêng sang, bắt gặp ánh mắt Erwin nơi ngựa phi, nơi chiến hào, nơi căn phòng gạch lạnh. Mỗi lần như thế, Erwin không bao giờ chớp mắt trước. Nhưng Levi luôn là người nhìn đi chỗ khác trước.
Anh không giỏi giữ ánh nhìn. Không giỏi với những điều mềm yếu. Nhưng có những lúc, trong lều dã chiến, khi tiếng mưa đập vào vải bạt, Erwin sẽ quay sang và nói:
“Nếu tôi chết trước… cậu phải kể lại sao cho đẹp nhé.”
Khi đó, Levi chỉ đáp, giọng khô:
“Chết đi rồi thì còn quan tâm gì đẹp với không?”
Levi siết nhẹ chiếc găngtrong tay, rồi bắt đầu viết.
“Bản tường trình: Diễn biến và tổn thất trong chiến dịch tái chiếm Shiganshina.”
“Người viết: Levi Ackerman – Đội phó Trinh sát Đoàn.”
Ngòi bút chạm giấy, khởi đầu bằng những sự kiện cụ thể, chi tiết như một lưỡi dao mổ xác.
“Ngày thứ ba mươi của chiến dịch, lực lượng Trinh sát tiến vào khu vực Shiganshina thông qua kế hoạch áp sát từ mặt đất kết hợp tấn công bất ngờ. Đội hình chia ba mũi: Tiền quân (dưới quyền Jean Kirstein), Đội yểm trợ pháo khí áp (dưới quyền Hange Zoë), và Tổ quan sát đa vị trí gồm Mira, Floch và một số tân binh.”
Viết đến đó, tay Levi chững lại.
Anh nhớ lại cách Armin chỉ tay về phía bức tường lạ, nói “Có gì đó sai ở đây.”
Nhớ cách Erwin cưỡi ngựa, tay nắm ống nhòm, cười khẽ bảo: “Nếu chết, tôi muốn chết có ích.”
Và nhớ khoảnh khắc tay mình run lên khi cầm lọ huyết thanh Titan mà cuối cùng… không tiêm cho ai cả.
Anh viết tiếp, trung thực đến tàn nhẫn.
Chữ anh điềm tĩnh, đều nét, nhưng có những khoảng trống dài giữa từng đoạn, như thể anh đang nghe lại từng tiếng la hét, từng tiếng đá sụp, từng hơi thở dồn dập cuối cùng.
“Chúng tôi đánh mất hơn 90% nhân lực. Đội Tiên phong bị xoá sổ hoàn toàn. Đội Hậu quân chỉ còn dưới 10 người sống sót. Chỉ huy Erwin Smith tử trận do thương tích quá nặng, không còn phản xạ sinh học khả thi. Armin Arlert qua đời do tổn thương toàn thân sau cú nổ hơi nóng từ Titan Khổng Lồ. Trong lúc hỗn loạn, không bên nào đưa ra quyết định sử dụng huyết thanh. Lọ huyết thanh được thu giữ lại và giao lên cấp chỉ huy sau chiến dịch.”
Levi dừng lại, tay hơi run.
Vì câu đó là sự thật. Nhưng cũng là lời thú nhận của một thất bại. Không ai đủ quyết tâm. Không anh, không Mikasa, không ai dám đặt mạng người này lên người kia.
Anh đặt bút xuống, tựa lưng vào ghế. Căn phòng vẫn yên ắng, chỉ có tiếng bút rơi, tiếng thở dài, và một mùi hương cũ kỹ vương trên chiếc khăn trong tay.
Cảm giác ấm ấm từ sau lưng khiến anh chợt nhớ rằng anh không còn một mình trong phòng.
Mira đang ở đó.
Từ khi nào? Có lẽ từ lúc anh bắt đầu viết. Cô chẳng nói gì, chỉ đứng lặng ở góc phòng, nơi có bộ ấm trà được mang vào từ trước. Động tác của cô đều đặn, sạch sẽ, và im lặng đến mức gần như vô hình, như thể sự hiện diện của cô là một phần của căn phòng, không làm gián đoạn mà bồi thêm một nhịp điệu dịu dàng vào không khí căng cứng.
Ánh đèn đổ xuống mái tóc cô – mượt, sáng màu và buộc gọn phía sau, từng lọn tóc nhỏ vẫn rơi tự nhiên quanh tai, trông không cố ý mà lại hoàn hảo.
Bóng váy đơn sắc dài đến gót chân, vừa vặn đến mức không phát ra tiếng khi bước, khiến cô giống một thư ký quý tộc bước ra từ thế giới khác, hơn là một người từng sống sót nơi chiến trường.
Chiếc kính bầu dục mảnh khảnh bám sát sống mũi, phản chiếu ánh sáng đèn như hai lưỡi dao lạnh, khiến ánh mắt cô càng khó đọc hơn trong một căn phòng vốn đã quá im lặng. Mỗi lần cô nghiêng đầu, mắt kính lại đổi góc phản quang, khiến đôi mắt phía sau trở nên xa cách hoặc có lẽ là đang nhìn xuyên qua anh.
Mira không nổi bật theo kiểu gây chú ý. Cô tồn tại giống như một đường kẻ mực trên giấy trắng: im lặng, mảnh, sắc nét và nếu không để ý, người ta sẽ không nhận ra rằng chính cô mới đang định nghĩa mọi giới hạn trong căn phòng này.
Tiếng nước rót vào tách. Mùi trà thanh dịu lan ra, trộn lẫn với hương giấy, mực, và… tàn tro ký ức.
Mira tiến lại, không nói gì, chỉ đặt tách trà xuống góc bàn của anh, nghiêng đầu nhẹ như một người hầu trong dinh thự hoàng gia. Một sự đúng mực hoàn hảo đến mức khó chịu.
Levi nhìn lướt qua tách trà. Hơi nước bốc lên, phản chiếu ánh đèn vàng mờ. Anh lặng lẽ gạt một bên tập tường trình, rồi đặt tay lên tách trà.
Nóng. Không quá nóng. Vừa đủ khiến đầu óc tỉnh lại.
“…Anh đang viết phần về huyết thanh?”
Giọng cô vang lên sau một khoảng lặng dài. Nhẹ, thấp, không xét hỏi nhưng cũng không hề vô nghĩa.
Levi không trả lời ngay. Anh chỉ gật đầu một cái, tay vẫn giữ chiếc găng tay cũ của Erwin trong lòng bàn tay trái.
“Anh định viết sự thật?” Mira hỏi tiếp, giọng cô bình tĩnh như đang nói chuyện thời tiết, nhưng ánh mắt liếc qua tập giấy của anh đã nói rõ: cô đọc hết mọi dòng từ khi anh bắt đầu.
“Không phải cô đang phụ trách báo cáo nội bộ sao?” Anh đáp ngắn gọn. “Tôi viết bản cho quân đội.”
“Cũng chính vì vậy.” Mira quay người, rót thêm nước vào ấm, động tác vừa tao nhã vừa toan tính. “Một số điều… có thể viết khác đi, để tránh những cái chết trở thành ‘tranh cãi không cần thiết’.”
Levi siết chặt tay cầm tách. Không phải vì nóng.
Mà vì câu chữ đó nghe quá giống thứ hắn ghét: chính trị.
“Cô định gợi ý tôi nói dối?”
“Không, tôi gợi ý anh chọn lọc.” Mira quay lại, lần này ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh. Mắt kính bắt sáng, che khuất phần đồng tử, khiến Levi không biết cô đang nhìn vào mình, hay nhìn xuyên qua cả cái xác Erwin còn chưa lạnh trong ký ức.
“Anh là Levi Ackerman. Chữ ký của anh đủ để biến ‘chưa quyết định được’ thành ‘quyết định đúng’. Đủ để chôn vùi mâu thuẫn còn lại.”
Levi im lặng. Một phần trong anh muốn bật dậy, quát thẳng vào mặt cô. Nhưng anh chỉ nhìn Mira — người đang đứng như một cái bóng thanh lịch, vừa đưa trà, vừa xếp lại khăn trên tay anh thành một nếp vuông vức.
Một người như vậy… có thể điều khiển cả sự thật chỉ bằng một tách trà.
“Cô làm cái quái gì ở đây?” Anh hỏi, nhưng giọng không còn sự giận dữ.
“Đảm bảo rằng cái chết của họ sẽ không bị lôi ra làm trò đếm phiếu ở Hội đồng.” Mira nói nhỏ. “Và đảm bảo rằng anh vẫn còn có thể nhìn vào gương mà không thấy Erwin gào lên từ bóng tối.”
Câu nói đó như một nhát chém vào thứ Levi đang cố giữ nguyên vẹn.
Anh gập lại bản báo cáo đầu tiên. Rút tờ khác. Anh bắt đầu viết.
Mira đứng sau lưng anh đã lâu. Không gây tiếng động. Nhưng Levi biết. Cô luôn hiện diện như một cái bóng, không hẳn thân thiết, không hẳn xa lạ như thể lúc nào cũng cách một cánh cửa không ai muốn mở.
Anh không lên tiếng. Nhưng rồi giọng cô cất lên, đều đặn, không rõ là nghiêm túc hay chỉ là nghĩ thành lời.
“Nếu một ngày thế giới không còn Titan nữa… anh sẽ làm gì?”
Levi không trả lời ngay. Bút anh dừng lại, không phải vì bị hỏi, mà vì câu hỏi đó như mở ra một khoảng trống. “Không còn Titan.” Tưởng là điều ai cũng mong. Nhưng với anh, điều đó đồng nghĩa với mọi thứ kết thúc. Và anh thì không biết mình còn lại gì khi kết thúc đến.
“Tôi chưa từng nghĩ tới,” anh đáp, khẽ. “Có lẽ là… chẳng còn gì để làm.”
Im lặng.
Mira không nhích lại gần, nhưng anh có thể cảm nhận hơi thở cô thay đổi. Tựa như cô cũng đang loay hoay với một hình dung không rõ hình hài.
“Anh không muốn sống cho bản thân à?” cô hỏi.
Levi rũ mắt xuống. Bản thân. Một từ quá xa lạ. Anh từng nghĩ sống sót là điều khó khăn nhất. Nhưng sau tất cả, anh mới hiểu: sống sót không phải là sống. Làm sao sống cho bản thân được, khi phần “bản thân” đó đã mục rữa cùng những người mình không cứu được?
“Bản thân tôi không cần nhiều để sống,” anh nói, giọng khô.
“Cái khó là tìm ra lý do để tiếp tục sau từng lần mất đi ai đó.”
Tiếng kim đồng hồ cũ nhích từng nhịp như đếm ngược sự yên lặng.
Mira bước chậm về phía anh, dừng lại ngay sau ghế. Bóng cô kéo dài trên mặt bàn, che khuất cả tên “Erwin” trong báo cáo. Levi nhìn thấy điều đó và cũng không dời mắt.
“Anh có… căm ghét tôi không?” Mira hỏi. Giọng cô nhẹ, nhưng không hề run.
Levi thấy ngực mình thắt lại, không phải vì câu hỏi, mà vì sự thật rằng, anh không biết. Anh không biết mình có thù ghét ai hay không. Giận dữ không đủ. Oán trách cũng không đủ. Mọi thứ trong anh… chỉ là khoảng lặng chất đống như đống tro sau chiến tranh.
“Vì tôi đã làm lệch bản báo cáo,” Mira tiếp.
“Vì tôi đã khiến việc tiêm trở thành thứ không ai nhắc lại. Vì tôi không cản anh khi anh quyết định để cả hai người đó chết.”
Levi siết nhẹ ngón tay quanh cán bút. Không phải vì cô nói sai. Mà vì tất cả đều đúng và anh không thể phản bác.
“Tôi không cần ai cản. Và cũng không cần ai gánh hộ,” anh nói, mắt vẫn nhìn vào khoảng giấy trắng không chữ.
“Nhưng nếu tôi không làm thế… có lẽ bây giờ, cậu bé kia vẫn còn sống.”
Câu đó làm không khí như đặc lại. Cậu bé kia. Armin. Người đáng ra đã được chọn hoặc không. Mỗi lần nghĩ về khoảnh khắc đó, ngực anh như bị mở ra, để từng mảnh vụn ký ức lởn vởn thành khói. Erwin nằm im. Armin cháy xém. Và anh đứng giữa hai điều sai.
“Thù hận là thứ hao tổn nhiều năng lượng lắm,” Levi thì thầm.
“Tôi giữ sức để sống sót thôi.”
Một lúc lâu không ai nói gì. Ánh đèn đung đưa trên trần, bóng Mira khẽ lay như sắp tan vào bóng tối.
“Tôi từng mơ… một ngày, sẽ không còn ai phải được sinh ra để chết vì một điều gì đó mình không hiểu.”
Levi hơi ngẩng mắt, cau mày, không phải vì phản ứng mà vì câu đó quá cụ thể để là mơ hồ, nhưng cũng quá mơ hồ để hiểu ngay.
“Nghe có vẻ như một thế giới mà tôi chưa từng bước vào,” anh nói.
Mira mỉm cười nhẹ. Không rõ là giễu cợt hay tiếc nuối.
“Có lẽ… nó cũng không dành cho chúng ta.”
[...]
“Vậy là cô cũng không định sống cho bản thân.”
“Không.” Mira quay lưng, ánh sáng đèn bắt vào gáy cô, nơi một vết sẹo cũ mờ dưới lớp tóc.
“Tôi chỉ là người đi dọn phần dư thừa cuối cùng… trước khi mọi thứ thật sự kết thúc.”
Levi không hỏi thêm. Anh không cần biết “phần dư thừa” đó là gì. Cũng giống như không ai thật sự hiểu điều gì còn sót lại sau một cuộc tàn sát.
Levi đứng dậy khỏi bàn.
Tiếng ghế gỗ cọ nền nhà kêu cọt kẹt. Mira không dịch bước, vẫn đứng đó, cao hơn anh nửa cái đầu, nhưng không hề khiến anh cảm thấy bị che khuất. Ngược lại, cô như một thứ gì đó trong suốt mà ánh mắt anh có thể xuyên qua, nhìn vào một điều mình không muốn nhìn thấy: chính mình.
Levi cầm bản báo cáo vừa chỉnh xong. Anh lướt mắt qua, kiểm tra lần cuối, rồi gập lại thành một tập mỏng, nhét vào phong bì.
“Tôi sẽ nộp nó cho Hange vào sáng mai.”
Giọng anh bình thường, nhưng hơi khàn như thể đã để yên quá lâu một vết thương không cầm máu.
Mira không nói gì. Chỉ nhìn anh. Ánh mắt không chất vấn, không cầu xin. Chỉ như đang ghi nhận một điều gì đó, lần cuối.
Levi bước ngang qua cô. Dừng lại. Không quay đầu.
“Tôi không thù ghét cô, Mira,” anh nói “Nhưng tôi cũng không thể tin cô.”
Không gian sau lưng anh vẫn lặng như tờ.
Levi quay bước, định rời khỏi phòng thì giọng Mira vang lên phía sau, rõ ràng, nhưng có chút chọc ghẹo:
“Này, Levi… Anh có biết trán nhăn nhiều quá sẽ sớm hói không?"
Anh dừng chân.
Mira khoanh tay, ngả người vào bàn như thể đang bàn chuyện trời mây:
“Thử cười một cái đi. Không phải vì tôi đâu. Mà để sau này… lúc không còn Titan, không còn chiến tranh, anh không phải đứng trong gương mà hỏi ‘Ủa, mặt mình cười trông như nào nhỉ?’”
Mira nghiêng đầu nhìn theo anh, đôi mắt nửa thật nửa đùa:
“Cười không chết ai đâu, Levi. Chỉ khiến người khác lạ lẫm một chút thôi.”
Tuy không nói gì, Levi vẫn dừng lại trong vài giây, một nhịp ngắn, gần như không ai nhận ra. Anh không quay lại, nhưng từ phía sau, Mira thấy rõ một bên vai anh khẽ động, như thể vừa nén lại điều gì đó giữa thở dài và bật cười.
Anh lắc đầu. Rất chậm.
“Cô đúng là phiền thật.”
Chỉ một câu, ngắn gọn, gần như khô khốc nhưng Mira biết rõ, với Levi, đó là một cách thừa nhận. Một kiểu "cảm ơn" không bao giờ thốt ra.
Anh tiếp tục bước ra cửa, không vội, nhưng không nặng nề như trước.
Còn lại một mình, Mira dựa nhẹ vào khung cửa, nhìn bóng lưng anh khuất dần. Gió đêm luồn vào qua khe cửa, thổi tung vài lọn tóc bên má cô. Nụ cười vẫn còn, nhưng ánh mắt dần lặng lại.
“Thật ra… tôi cũng không chắc sau này còn có thể cười.”
Lời nói ấy không dành cho ai. Nhẹ như gió, rơi vào khoảng tối, không ai giữ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro