Chương 6

Từ khi Mira bước vào cuộc đời cậu, Zeke mới lần đầu tiên biết thế nào là được yêu thương mà không cần phải gồng mình. Cô gái ấy lớn hơn cậu ba tuổi, luôn nhẹ nhàng, kiên nhẫn nắm lấy tay cậu, che chắn cho cậu khỏi những cơn thịnh nộ vô hình ẩn sau ánh mắt và giọng nói của cha mẹ. Trong mắt Mira, Zeke không phải là tương lai của Eldia, không phải là “cứu tinh” của một dân tộc bị áp bức — cậu chỉ đơn giản là một đứa trẻ. Một đứa trẻ có quyền được khóc, được yếu đuối, được sợ hãi.

Với Mira, Zeke không cần chứng minh bất kỳ điều gì. Cô không nhìn cậu qua lăng kính của kỳ vọng hay lý tưởng, mà chỉ đơn giản là nhìn thấy cậu bé với mái tóc vàng rối bù và đôi mắt luôn ẩn chứa bất an.

Zeke từng nghĩ chỉ cần có Mira, thế giới này dù ngột ngạt đến mấy cậu vẫn có thể chịu đựng được. Dù những buổi huấn luyện khắc nghiệt có làm cậu ngã gục, dù những lời quở trách của Grisha khiến cậu thấy mình vô dụng, chỉ cần được về nhà, thấy Mira, nghe tiếng cô cười — tất cả những gánh nặng ấy dường như tan biến.

Nhưng rồi mọi thứ bắt đầu rạn nứt khi Zeke lên bảy tuổi.

Ksaver xuất hiện. Một người đàn ông với dáng vẻ bất cần và ánh mắt lúc nào cũng như buồn ngủ, nhưng khi nhìn Zeke, ông không nhìn thấy một công cụ. Ksaver không hỏi cậu “Cháu đã tiến bộ chưa?”

Không đo lường giá trị của cậu bằng khả năng thao tác Titan hay kiến thức lịch sử. Ông chỉ lắng nghe. Thật sự lắng nghe.

Lần đầu tiên Zeke cảm thấy mình không cần phải nín thở để tồn tại. Không cần gồng mình lên để trở thành một hình mẫu nào đó. Ksaver cho cậu điều mà Grisha chưa từng cho: sự chấp nhận.

Zeke đã kể cho Mira nghe về Ksaver trong những ngày đầu. Khi đó Mira vẫn cười, vẫn xoa đầu cậu như mọi khi nhưng trong ánh mắt ấy, Zeke nhận ra một điều gì đó bồn chồn, một nỗi lo lắng mà cô không thể che giấu. Mira cảm nhận được. Cô biết cậu đang dần rời xa cô, nhưng cô không buông tay. Cô càng ôm cậu chặt hơn, càng cố gắng trao cho cậu sự ấm áp mà cô tin có thể giữ cậu lại.

Nhưng Zeke... Cậu bắt đầu cảm thấy mình dơ bẩn. Một đứa trẻ không xứng đáng được yêu thương. Mỗi lần Mira kéo cậu vào lòng, cậu lại thấy mình như một vết nhơ giữa thế giới trong trẻo cô mang theo. Ánh sáng của Mira càng rực rỡ, bóng tối trong lòng Zeke càng hiện rõ.

Gia đình, lý tưởng, và những áp lực vô hình mà Grisha đè nặng lên vai — tất cả dần nghiền nát cậu từ bên trong. Zeke sợ hãi. Sợ kéo Mira xuống cùng, sợ làm tổn thương cô. Và hơn cả, cậu sợ một ngày nào đó Mira cũng sẽ quay lưng lại, như cách thế giới đã từng làm.

Thế là Zeke bắt đầu dựng nên một bức tường giữa mình và Mira.

Cậu bắt đầu trốn tránh. Không còn đáp lại những cái ôm của cô, không còn tìm cô sau những buổi huấn luyện mệt mỏi để sẻ chia. Cậu tập mỉm cười giả tạo, tập trả lời bằng những câu hờ hững. Bất cứ điều gì miễn sao Mira không nhìn thấy vết thương đang âm thầm mục ruỗng trong lòng cậu.

Mira cảm nhận được. Cô luôn cảm nhận được. Nhưng cô vẫn kiên nhẫn, vẫn lặng lẽ chờ đợi, vẫn giữ hy vọng rằng Zeke sẽ quay lại.

Zeke ghét chính mình vì điều đó. Ghét ánh mắt Mira dần ảm đạm mỗi lần cậu lảng tránh. Ghét cảm giác tim nhói lên mỗi khi nghe giọng cô gọi run rẩy và mong manh. Ghét sự kiên nhẫn của cô, bởi nó khiến cậu muốn tin rằng mình có thể ở lại.  Và Zeke biết đó là điều không thể.

Nhưng điều Zeke ghét nhất... là tia hy vọng le lói trong đáy mắt Mira. Hy vọng rằng cậu sẽ ở lại. Hy vọng rằng chỉ cần cô đủ kiên trì, đủ dịu dàng, đủ yêu thương thì cậu sẽ không rời đi.

Zeke biết, rồi mình sẽ làm vỡ nát tất cả. Và điều đó đau đến mức cậu thà tự tay cắt đứt sợi dây giữa họ, còn hơn phải nhìn thấy ánh mắt Mira đầy thất vọng vì mình.

----------------

Ngày cậu tố cáo cha mẹ, Zeke biết mình không thể quay đầu.

Tin tức lan nhanh hơn bất cứ điều gì cậu tưởng tượng. Tiếng thì thầm râm ran khắp hành lang, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ghê tởm, sự căm ghét âm ỉ lan rộng như sóng ngầm. Và trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, điều duy nhất Zeke nghĩ đến là Mira.

Cậu đã tưởng tượng cảnh cô nghe tin. Mira với đôi mắt to tròn luôn dịu dàng mỗi khi nhìn cậu, như ánh sáng mong manh giữa mùa đông lạnh giá sẽ thế nào khi biết rằng cậu, đứa em trai mà cô từng dắt qua những ngày tối tăm, đã phản bội?

Zeke nắm chặt bàn tay, móng tay bấm sâu vào da thịt. Nhưng cơn đau ấy chẳng đủ để xóa đi cảm giác trống rỗng đang gặm nhấm trong lòng.

Cậu biết Mira sẽ đi tìm mình. Cô luôn như thế, chạy đến bên cậu mỗi khi cậu ngã, mỗi khi cậu sợ hãi. Cô sẽ tin cậu. Sẽ đòi một lời giải thích. Nhưng lần này Zeke không cho phép bản thân yếu đuối như vậy.

Cậu trốn tránh. Đứng khuất trong một góc tối, dõi theo Mira lao qua những con hẻm quen thuộc. Cậu nhìn thấy cô chạy đến góc phố nơi cả hai từng hẹn nhau mỗi buổi chiều — cái góc nhỏ chỉ thuộc về riêng họ. Thấy cô nhìn quanh, khuôn mặt thất thần, đôi tay siết chặt vạt áo đến trắng bệch.

Cậu biết cô đang tìm mình.

Biết cô cần một lời giải thích, một cái nắm tay, một ánh mắt thành thật — điều mà trước đây cậu luôn sẵn sàng trao.

Nhưng Zeke chỉ đứng lặng trong bóng tối, để gió lạnh lẽo thổi xuyên qua người.

Cậu không bước ra.

Không thể.

Vì nếu cậu xuất hiện, nếu để mình chạm vào ánh mắt ấy vừa đau đớn, vừa tin tưởng của Mira, cậu sẽ không bao giờ đủ can đảm để rời đi.

Zeke cắn chặt môi, mùi máu tanh nồng trào lên trong miệng. Cậu nghe thấy tiếng gió rít, giấy vụn lạo xạo trên mặt đất, và cả tiếng bước chân Mira chậm dần, tuyệt vọng. Mỗi âm thanh như một nhát dao xé toạc ngực cậu.

Trong khoảnh khắc ấy, Zeke chỉ muốn lao ra, ôm lấy cô, thì thầm rằng: "Em xin lỗi. Em không muốn làm chị đau."

Nhưng rồi hình ảnh Ksaver lại hiện lên cùng những lời thì thầm về sự tha thứ, về tự do, về tương lai. Và nỗi sợ hãi… cái nỗi sợ bị giam cầm trong chiếc lồng của Grisha, bị nhấn chìm trong kỳ vọng điên cuồng của thế giới lại đè nặng lên đôi vai cậu.

Cậu tự nhủ: "Phải làm vậy. Phải sống. Phải cắt đứt, để chị không bị kéo vào cùng."

Ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc tự tay giết chết phần đẹp đẽ cuối cùng còn sót lại trong trái tim mình.

Zeke nhìn thấy Mira gục xuống, mái tóc cô rũ như tán cây bị bão quật. Nhìn thấy cô nhỏ bé và đơn độc đứng đó, trong khi cậu quay lưng bỏ đi.

Mỗi bước chân nặng như ngàn cân, như thể chính cậu đang tự vặn xoắn linh hồn mình đến khi nó vỡ vụn.

Zeke biết từ giây phút đó, giữa cậu và Mira đã tồn tại một vết nứt không thể hàn gắn.

Nhưng cậu vẫn thầm thì trong lòng một lời xin lỗi mà Mira mãi mãi sẽ không nghe thấy:

"Xin lỗi, Mira. Em muốn bảo vệ chị. Nhưng em yếu đuối quá..."

Ngày cậu tố cáo cha mẹ, mọi thứ chấm dứt.

Zeke nhớ rõ khuôn mặt Mira khi tin tức lan ra. Sự kinh hoàng đóng băng nụ cười cô mãi mãi. Cô chạy đi tìm cậu, tay run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, môi mím chặt như thể chỉ cần thốt ra một lời thôi… mọi thứ sẽ vỡ vụn.

Zeke đứng đó lạnh lùng, không nói một lời. Cậu đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ lâu. Đã tự thuyết phục rằng: "Làm thế là đúng. Mình cần sống. Mình không thể kéo Mira vào ác mộng này thêm nữa."

Nhưng trái tim cậu không nghe theo lý trí.

Nó gào thét khi Mira gục ngã. Khi cô đưa tay ra trong tuyệt vọng như muốn níu kéo cậu lại. Zeke vẫn chỉ đứng yên, ánh mắt trống rỗng như đã lột bỏ mọi cảm xúc.

Cậu tự nhủ: "Tốt hơn rồi. Cắt đứt sớm… sẽ đỡ đau hơn."

Nhưng nơi sâu thẳm nhất trong lòng, vẫn có một tiếng nói thì thầm: "Xin lỗi, Mira."

Zeke yêu Mira. Yêu cách cô luôn tin vào cậu khi cả thế giới quay lưng. Yêu ánh mắt dịu dàng ấy, nụ cười ấm áp ấy. Nhưng yêu càng nhiều, cậu càng sợ. Sợ kéo cô vào tội lỗi của chính mình. Sợ một ngày nào đó, khi ánh sáng ấy nhìn thấu con người thật của cậu… cô sẽ ghê tởm và rời bỏ cậu.

Vì vậy, cậu chọn buông tay trước.

Zeke quay lưng bước đi, để lại Mira ngồi sụp giữa đống tro tàn của giấc mơ cô từng tin là thật. Cậu không ngoái đầu lại, bởi cậu biết: chỉ cần nhìn thêm một lần thôi, cậu sẽ không bao giờ đủ can đảm để rời đi.

----------------

Đêm buông xuống như một tấm màn đặc quánh, kéo theo sự im lặng lạnh lẽo phủ đầy bốn bức tường giam. Không còn tiếng người cũng không còn bước chân lính gác, chỉ còn hơi thở đứt đoạn của một linh hồn đang rỉ máu. Zeke ngồi đó lặng lẽ như một chiếc bóng, lưng tựa vào vách đá lạnh, ngón tay bấu chặt vào chiếc gối mỏng đến mức tưởng như chỉ cần buông ra, cả thế giới sẽ sụp đổ.

Thực tại quá tàn nhẫn để níu giữ, còn ký ức thì ồ ạt tràn về như một cơn lũ đêm, cuốn phăng những lớp phòng bị mỏng manh mà cậu từng gắng dựng lên. Trong màn tối đặc quánh ấy, cậu lại thấy đôi mắt đẫm ánh trăng xám tro, ngập tràn thất vọng và nỗi đau không lời của Mira. Ánh nhìn ấy không la hét, không oán trách, chỉ âm thầm như một vết dao lặng lẽ cắm vào tâm trí, để lại một vết rạn vĩnh viễn.

Zeke co người lại, ép gối vào ngực như một đứa trẻ tìm hơi ấm từ một ảo ảnh đã tan biến, cổ họng nghẹn lại trong một tiếng nức nở không thoát ra được.

“Xin lỗi, Mira…” Cậu thì thầm, giọng khô rát như tro bụi.

“Em không còn xứng đáng được ở bên chị nữa.”

Đó không phải một lời xin lỗi.  Đó là khúc nguyện cầu tuyệt vọng cuối cùng dành cho những gì trong trẻo đã mục ruỗng từ lâu.

----------------

Những năm tháng sau đó, Zeke dấn thân vào thế giới người lớn — nơi tình cảm và lòng tin bị coi rẻ hơn cả sinh mạng. Cậu trở thành một chiến binh, rồi một sĩ quan, rồi một kẻ phản bội. Mỗi tước hiệu mới là một lần cậu tự tay cắt rời một phần trái tim mình, cho đến khi không còn lại gì ngoài sự lạnh lùng và thờ ơ.

Mỗi bước tiến về phía quyền lực là một bước Zeke tự đẩy mình xa khỏi ký ức về Mira.

Thế nhưng ký ức ấy chưa bao giờ phai mờ.

Nó âm ỉ trong cậu như một đốm than tưởng chừng đã tắt, nhưng chỉ cần một làn gió nhẹ lướt qua cũng đủ khiến nó bùng cháy trở lại, thiêu rụi lớp vỏ cứng cỏi mà cậu nhọc nhằn xây dựng.

Có những đêm, sau những cuộc họp đầy toan tính, sau những mệnh lệnh đã dẫn đến cái chết của hàng trăm con người vô danh, Zeke trở về căn phòng tối om, ngả lưng xuống chiếc giường lạnh lẽo. Trong những giờ phút ấy, khi lý trí rã rời buông tay, cậu lại thấy Mira.

Cô đứng đó, mỉm cười dịu dàng như thể chưa từng có sự phản bội, như thể chưa từng rơi lệ vì thất vọng.

Cậu vươn tay ra, run rẩy khát khao được chạm vào cô, mong níu giữ lấy chút ấm áp cuối cùng còn sót lại trong cuộc đời mình. Nhưng mỗi lần như thế, hình ảnh ấy lại tan vào hư vô, để lại cậu đơn độc giữa bốn bức tường lạnh giá với một trái tim lặng câm như đá.

----------------

Zeke mơ về Mira rất nhiều lần.

Trong mơ, cô chạy về phía cậu, ôm chặt lấy cậu như thuở nhỏ bé run rẩy, khi nước mắt cậu lăn dài vì sợ hãi hay tuyệt vọng. Giọng cô thì thầm dịu dàng bên tai: cậu không phải kẻ xấu, cậu vẫn có thể được tha thứ, và cô vẫn tin tưởng ở cậu như một ngọn đèn le lói trong đêm tăm tối.

Mỗi lần tỉnh giấc, Zeke lại muốn buông xuôi để chết đi ngay trong khoảnh khắc ấy, tránh khỏi sự phũ phàng của thực tại.

Thực tại – nơi không còn Mira, không còn ai yêu thương cậu vô điều kiện, nơi chỉ còn lại sự cô đơn lặng lẽ gặm nhấm tâm hồn.

Nhiều năm qua, Zeke cố gắng dập tắt nỗi nhớ bằng lý trí. Cậu lao mình vào những kế hoạch to lớn, những âm mưu vẽ nên tương lai mới cho thế giới. Cậu tự thuyết phục bản thân rằng mọi hy sinh dù đắt giá đến đâu đều xứng đáng và cần thiết.

Thế nhưng, không gì có thể giết chết nỗi nhớ Mira.

Không một âm mưu nào đủ rộng lớn để che lấp khoảng trống khắc sâu trong tim.

Không một thành tựu nào đủ rực rỡ để làm mờ hình bóng cô gái nhỏ – người từng ôm cậu vào lòng, vỗ về cậu những lúc cả thế giới quay lưng.

----------------

Đôi khi, giữa chiến trường đẫm máu, Zeke ngước lên bầu trời xám xịt và thầm nghĩ: "Nếu mình chết ở đây, liệu mình có được gặp lại Mira không?"

Nếu có kiếp sau, liệu cậu có được phép yêu cô một lần nữa — lần này không phản bội, không bỏ rơi, không gục ngã?

Có lúc Zeke tự hỏi, nếu ngày đó, trong giây phút mong manh ấy cậu chọn tin vào Mira thay vì chạy theo ảo ảnh cứu rỗi mà Ksaver trao cho, liệu cuộc đời cậu có khác?

Nếu cậu chọn tình yêu thay vì phản bội.

Nếu cậu chọn lòng tin thay vì sợ hãi.

Nếu cậu chọn Mira.

Những giả định ấy thiêu đốt cậu mỗi đêm, để rồi khi mặt trời mọc, cậu lại phải khoác lên bộ mặt lãnh đạm bước tiếp trong vai diễn lạnh lùng mà mình đã tự chọn.

Dần dần, Zeke học cách sống cùng nỗi cô đơn như người ta học cách chịu đựng một vết thương không bao giờ lành. Cậu khoác lên người những lớp áo giáp ngụy trang dày cộp: sự khinh thường, sự lạnh lùng, sự hoài nghi.

Người ta gọi cậu là quái vật.

Là kẻ phản bội.

Là công cụ sinh ra để hủy diệt cả chủng tộc Eldia.

Zeke chấp nhận tất cả những cái tên đó như một sự trừng phạt xứng đáng cho tội lỗi không thể tha thứ của mình.

Bởi trong sâu thẳm, cậu tin rằng mình đã phản bội không chỉ Mira, mà còn phản bội chính con người mà cô từng tin tưởng.

Cậu không xứng đáng với bàn tay nhỏ bé từng níu kéo cậu quay lại.

Không xứng đáng với ánh mắt từng tràn đầy hy vọng vì cậu.

Không xứng đáng... với những giấc mơ ngây thơ về một mái nhà, một gia đình, và những buổi tối ngồi bên nhau dưới ánh trăng mà họ từng hứa hẹn.

Và như thế, Zeke lớn lên, trưởng thành, già đi — nhưng vết thương mang tên Mira, cậu biết, sẽ không bao giờ lành lại.

Bởi có những mất mát người ta không bao giờ quên.

Chỉ là học cách mang nó theo mình, cho đến ngày nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro