📕 CHƯƠNG II - SỐNG SÓT
🧎♂️ Tôi ngồi bệt dưới đất, lưng áp vào tường đá lạnh toát. Mặt tôi trắng bệch như mất máu. Mắt mở trừng, tim đập loạn, miệng há nhưng không gào nổi nữa.
🧠 Tôi sẽ chết. Tôi biết chắc… tôi sẽ chết.
🧟♂️ Con Titan bò tới như một con chó săn thấy mồi. Máu đỏ nhỏ từ miệng nó, nhỏ từng giọt trên mặt đất – như đồng hồ đếm ngược tới cái chết của tôi.
🖐️ Nó vươn tay.
😰 Tôi run lên từng đợt. Tay trái đau nhức. Tay phải chống đất run lẩy bẩy như giấy ướt.
🗣️ “…Đ-đừng mà… làm ơn… ai đó…”
🦷 Miệng nó há ra. Hơi thở tanh đến mức khiến tôi buồn nôn.
🫨 Và rồi — nó chộp lấy tôi.
✋ Một bàn tay Titan to như cột nhà nắm chặt lấy nửa người tôi, nhấc tôi lên khỏi mặt đất.
🧠 Mọi thứ chậm lại. Tim ngừng đập. Tôi hét – không ra tiếng.
🩸 Ngực bị bóp mạnh. Tôi nghẹt thở. Tầm mắt mờ dần. Tôi chuẩn bị từ giã thế giới này trong trạng thái bị ăn sống như con chuột thí nghiệm…
💥 “XOẸT!!”
⚔️ Một tiếng kim loại chém vào thịt vang lên.
🩸 Máu Titan bắn tung tóe như vòi xịt. Tay tôi được thả rơi tự do giữa không trung.
🛡️ Trên đầu tôi — một người lính bay qua, hai thanh kiếm sáng loáng dính đầy máu vàng. Mái choàng đen tung bay, không ngoảnh lại.
🗣️ “Phiền vãi… chắn đường người ta!”
💢 Không nhìn tôi. Không cứu tôi. Hắn chỉ chém Titan vì nó… cản đường hắn.
💥 Tôi rơi bịch xuống đất, cuộn tròn lại vì choáng. Người đau khắp nơi. Máu Titan dính đầy mặt và áo. Mùi tanh nồng nặc khiến tôi buồn nôn.
😵 Tôi nằm thở dốc, mắt mở trừng, đầu óc quay cuồng. Không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
🧠 Tôi sống sót… nhưng không ai biết tên tôi. Không ai cố ý cứu tôi. Tôi chỉ là… đồ vướng đường.
🩸 Tôi nằm thở hổn hển dưới đất, máu Titan đặc quánh dính trên mặt, tay trái sưng vù, tim đập loạn như trống vỡ. Không ai nhìn tôi. Không ai biết tôi tồn tại.
🧠 Mình chỉ là thằng thừa. Một thằng vô danh may mắn không chết.
🫣 Tôi gượng dậy. Cơn đau tràn khắp ngực. Tay phải vẫn còn cử động được. Tôi lết lại, mùi xác cháy và máu tanh xộc lên tận óc.
🧍 Trước mặt tôi, một người lính đã chết — nửa thân dưới bị Titan nhai mất, nửa trên vẫn còn nguyên… với hai thanh kiếm vẫn nằm bên cạnh.
🔪 Kiếm đôi. Mỗi thanh dài tầm cẳng tay. Gắn kèm tay cầm đặc trưng của bộ cơ động lập thể. Ánh thép lạnh lẽo giữa chiến trường nồng máu.
🧠 Tôi không nghĩ gì cả. Không phân tích. Không tính toán.
✊ Tôi với tay ra.
🫳 Tay tôi đặt lên chuôi kiếm.
💢 Cạch.
⚡ Một cảm giác lạ lan khắp cơ thể. Không phải đau. Không phải sợ. Mà là… thứ gì đó kích hoạt bên trong.
🔥 Một tia lạnh chạy dọc sống lưng. Như thể tay tôi… đã từng cầm thứ này.
💭 Thế giới này không phải của mày… nhưng thứ này thì đúng là của mày.
🗡️ Tôi rút thanh kiếm thứ hai.
🤯 Cả hai tay siết chặt tay cầm. Dù tay trái đau rát, tôi vẫn gồng lên mà giữ.
🧊 Gió thổi qua mặt. Máu lạnh, mùi chết chóc, tiếng la hét – nhưng khi cầm kiếm trong tay… tôi không còn run.
😮 Không ai dạy tôi cầm kiếm. Nhưng tay tôi đặt đúng. Ngón tôi siết đúng. Cánh tay tôi không cần hướng dẫn.
🧠 Như thể cơ thể nhớ… trước khi tôi kịp học.
🗣️ Tôi thì thầm một câu – không ai nghe, chỉ mình tôi:
🗣️ “Tao không còn gì cả. Nhưng kiếm này… thuộc về tao.”
🧨 Một Titan khác rú lên ở góc phố.
🧒 Tôi vẫn yếu. Tôi vẫn không biết đánh. Tôi không hề sẵn sàng.
⚔️
🗡️ Tôi đứng giữa đống đổ nát, hai tay cầm kiếm. Một thằng nhóc mặt mũi bê bết máu, áo rách bươm, tay trái đau như bị rút gân – nhưng ánh mắt... sáng hơn trước.
💭 Tao không cần biết ai là ai, không cần biết Titan là gì... Nhưng thanh kiếm này... là của tao.
⚔️ Tôi bước tới một khúc gỗ gãy – cột nhà cũ, cao ngang hông, nằm nghiêng bên tường. Mục tiêu hoàn hảo để "test sức mạnh".
🧠 Chỉ là thử thôi. Kiếm thử thôi. Nhẹ thôi. Không có gì to tát.
🗣️ “Xem nào...”
🔥 Tôi rít một hơi. Tay siết kiếm. Lùi một bước. Rồi... chém.
🎬 Cảnh trong đầu tôi lúc đó là slow-motion: Gió cuốn áo choàng tưởng tượng. Cánh tay rít qua không khí. Thanh kiếm chém xuống khúc gỗ. Cảm giác “bố mày sắp thức tỉnh.”
💥 “CHÉMMMMMMMMMMM——”
🪵 “Cạch!”
🫠 ...
🤨 Tôi mở mắt.
🧱 Khúc gỗ vẫn nguyên vẹn.
🗡️ Còn thanh kiếm trong tay tôi… gãy đôi.
🥲 Phần lưỡi gãy văng ra, nằm chỏng chơ dưới đất như dao inox rẻ tiền.
🧒 “………………………”
😐 Tôi đứng đơ 3 giây. Gió thổi nhẹ qua. Chim không kêu. Mặt đất im ắng.
🗣️ “…Cái địt mẹ…”
😤 “Tôi tưởng nó là kiếm… hoá ra là… rác.”
🤬 “Bộ này kiếm một lần xài là vứt hả? Kiếm giấy hả mấy ông???”
💢 Tôi tức đến mức muốn đập đầu vô tường. Mắt đỏ lên vì nhục.
🧠 Sát khí hả? Bản năng hả? Tao chưa kịp bật gì hết thì kiếm gãy rồi ông nội ơi!!
🩸 Tôi siết chặt thanh kiếm còn lại, cầm như cầm khúc củi thừa.
💭 Rồi sao? Giờ tao còn có một kiếm. Một tay. Và cả đống Titan. Má nó chứ…
🪓 Tôi nhìn thanh kiếm gãy chỏng chơ dưới đất, mắt còn trợn tròn vì nhục chưa tiêu hóa xong.
💭 Thế giới gì khốn nạn dữ vậy trời… chưa kịp làm gì hết thì kiếm đã gãy, tay thì sưng, tâm lý thì toang…
🧟♂️ “GRƯƯƯƯƯ!!”
🔊 Một tiếng gầm nữa vang lên – nhưng lần này không phải một con, mà là nhiều con. Tiếng chân nện đất rung lên từng đợt. Khói bụi dày thêm. Mùi máu và thịt sống tràn ngập không khí.
👀 Tôi quay đầu lại — ba con Titan đang bò tới từ hai phía khác nhau.
🧠 Ơ đm… ê ê… nhiều vậy chơi sao??
🗣️ “ĐÙ MÁ NÓ ĐẾN ĐÔNG VẬY LUÔN HẢ???”
🫨 Tay trái tôi run rẩy. Tay phải cầm mỗi nửa thanh kiếm còn lại. Tim đập như chuông chùa.
🧠 Không chiến được. Không thủ được. Không ẩn nấp kịp. Vậy thì chỉ còn một thứ…
🏃♂️ CHẠYYYYYYYYYY!!!
💨 Tôi quay đầu bỏ chạy. Không nhìn lại. Không chào hỏi. Không chờ ai cứu. Chạy như chó rượt.
👣 Vấp ngói. Văng dép. Lết bụng. Đập đầu vào tường khi rẽ gấp. Nhưng tôi vẫn chạy.
🗣️ “MẸ ƠIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!!”
🫵 Một con Titan chộp hụt sát gáy. Tôi né được nhờ… trượt té ngay lúc đó.
💢 “ĐM CẢM ƠN CÁI TRẬT CHÂN!!!”
🥴 Tôi bò dậy, mặt cát bụi, mồm chửi liên tục như tụng kinh trừ tà:
🗣️ “TÔI CHƯA MUỐN CHẾT!!! TÔI CHƯA CÓ ĐI HỌC LỚP 6!!! ĐỪNG CÓ ĂN TÔIIIIIIIIIIII!!!!”
🧠 Chạy đi! Không có kiếm cũng chạy! Không có giày cũng chạy! Không biết đường cũng chạy!
🩸 Mồ hôi, máu, nước mắt, nước miếng – tất cả hòa lại, tạo nên hình tượng một thằng 10 tuổi chạy giữa địa ngục như con gián gặp bình xịt.
🧟♂️ Tiếng gầm sau lưng vẫn rít lên từng hồi. Mỗi bước chân Titan như giáng vào tim tôi.
💥 Nhưng tôi không thể chạy nữa. Chân tôi đau điếng.
🦵 Không biết trẹo, gãy, hay bong gân. Chỉ biết mỗi bước đi như dao cắt. Rồi tôi ngã quỵ.
🩸 “Hự… KHỤ… KHỤ KHỤ…”
🧎♂️ Tôi lết từng chút, máu rỉ ra từ chân phải. Tay trái sưng vù, tay phải cầm một nửa thanh kiếm gãy như đồ chơi siêu thị. Tôi chẳng còn gì cả.
🗣️ “Đmm… tôi chưa… muốn chết…”
💭 Không ai cứu mình đâu. Không có nhân vật chính nào quay lại cả. Không có khung cảnh "trợ giúp đúng lúc".
💭 Chỉ có mình... và cái xác sắp tới.
🫣 Tôi nghe tiếng Titan đến gần. Cái bóng khổng lồ đổ xuống người tôi.
🧠 Chết mẹ rồi… — Tôi nghĩ.
🧱 RẦMMMMMM!!!
💥 Mặt đất rung lên. Tôi nhắm mắt, chờ cảm giác bị xé xác.
…
🧍 Nhưng không. Không có móng vuốt. Không có miệng to ngoạm xuống.
🪨 Thay vào đó là tiếng sụp đổ ầm ầm.
👀 Tôi mở mắt — bức tường gạch bên cạnh bất ngờ sập xuống đè thẳng lên người Titan đang tiến tới.
💥 Một tảng đá lớn từ mái nhà cũ mục rơi trúng đầu nó — không giết được, nhưng làm nó loạng choạng lùi lại.
🪤 Tôi vừa được cứu… bởi… tai nạn???
😵 Tôi nằm im, không hiểu chuyện gì xảy ra. Bụi phủ đầy người. Chân đau, thở nặng, nhưng tôi còn sống.
💭 Cái thế giới này ghét mình... nhưng nó chưa muốn giết mình. Chưa…
😫 Tôi lết vào góc tường nứt, trốn tạm, rút hơi thở như rút từ linh hồn ra.
🗣️ “…Sống… thật mệt mỏi…”
🧎♂️ Tôi lết vào góc tường nứt, thở dốc như cá thoi thóp. Mồ hôi, máu, bụi, nước mắt trộn thành một thứ dơ dáy không tả nổi.
🩸 Chân rỉ máu. Tay sưng. Kiếm gãy. Áo rách. Cổ họng khô. Tâm lý vỡ vụn.
🧠 Tao vừa thoát chết… một mình. Không ai giúp. Không ai biết. Không ai thèm liếc. Tao chỉ là rác.
💢 Cái cảm giác đó dồn lại như nước tràn ly. Tôi đập tay vào đất, siết chặt nửa thanh kiếm, rồi gào lên giữa khung cảnh địa ngục đang cháy rực:
🗣️ “Ê Đ̣T Ṃ!!!”
🗣️ “Đ** CÓ THẰNG NÀO CỨU TAO À?!?!”
🗣️ “TỤI BAY BAY LƯỢN NHƯ SIÊU NHÂN MÀ ĐỂ TÔI NẰM ĐÂY NHƯ CHÓ VẬY HẢ???”
🗣️ “TÔI MỚI 10 TUỔI ĐÓ!!! TÔI CHỈ MUỐN NGỦ MỘT GIẤC!!! SAO TÔI PHẢI Ở ĐÂY???”
🗣️ “ĐMM ĐỜI NÓ KHÔNG CHO HƯỚNG DẪN CHƠI MÀ BẮT VÀO HARD MODE À???”
📢 Tôi gào như điên. Không cần ai nghe. Không cần ai hiểu. Chỉ cần… xả.
🌫️ Âm thanh đó vang giữa khói bụi, giữa tiếng người chết và Titan gầm. Một đứa nhóc bị vứt vào thế giới lạ, không ai biết tên, không có thân phận, không có sức mạnh.
🪦 Tôi ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào tường nứt. Máu vẫn rỉ ra từ chân, tay trái sưng như trái chuối chín, nửa thanh kiếm nằm lăn bên cạnh như đồ bỏ. Mắt tôi đờ đẫn nhìn khoảng không.
🧠 Thôi đó, xong rồi. Tao không chạy nữa. Ai cứu thì cứu. Không thì ăn luôn đi cho nhanh.
😤 Tôi ngửa mặt lên trời, đôi mắt mệt mỏi và cay cú cùng lúc. Tim vẫn đập mạnh nhưng đầu óc thì trống rỗng.
🗣️ “Ờ… tao ngồi đây đó. Đứa nào muốn làm anh hùng thì tới. Còn không thì tao chết tại chỗ cũng được luôn…”
🌫️ Gió thổi. Mùi máu và khói cháy hòa vào nhau. Titan vẫn rống ở xa xa. Nhưng xung quanh tôi… chẳng ai biết tôi ở đây.
👣 …Tiếng bước chân.
👀 Tôi nghiêng đầu. Một bóng người lướt nhanh qua đống đổ nát. Một lính trẻ, tầm 17 – tóc ngắn, mặt lấm lem, có vẻ đang tản người bị thương.
🧍♂️ Hắn đi ngang tôi… thì dừng lại.
😐 Nhìn tôi. Ánh mắt lạ lẫm kiểu: “Ủa cái gì nằm đó vậy?”
👀 Tôi cũng nhìn lại, không nói gì. Chỉ nhướn mày kiểu: “Ờ đó, cứu không?”
🤨 Hắn nhìn tôi đúng 2 giây.
🧠 Nó là trẻ con? Không mặc quân phục. Không vũ khí. Máu me tùm lum. Vẫn còn thở.
🗣️ “…Mày là ai?”
😐 Tôi đáp tỉnh bơ, giọng mệt như con mèo hấp:
🗣️ “Tao cũng không biết…”
🤷♂️ Hắn im lặng 1 giây. Rồi thở dài.
🧑✈️ “Má… phiền.”
💪 Và thế là… hắn nắm cổ áo tôi, kéo lên vai, cõng chạy như vác bao gạo.
😵 Tôi ú ớ:
🗣️ “Ê ê ê khoan khoan… cứu kiểu gì thô bạo vậy trời—!”
🧑✈️ “Im. Còn thở thì tao vác. Hết thở thì tao bỏ.”
💢 “Vác được là may rồi đó thằng nhỏ.”
💨 Hắn phóng qua mái ngói, chân móc cáp cơ động, bay vèo một phát khỏi tầm Titan — còn tôi thì nằm im trên lưng hắn, nửa tỉnh nửa xỉu, vừa mừng vừa cay.
💭 OK… ít nhất cũng có đứa vác tao. Không phải vì thương… mà vì tao quá phiền nếu để chết ở đây.
🛡️ Sau khi được vác chạy một đoạn, tôi bị ném cái “bịch” xuống gần bến thuyền di tản ở cổng thành Rose.
🚢 Bến tàu chật kín. Tiếng người la hét. Bụi, khói, máu hòa với tiếng gào Titan phía sau — địa ngục thu nhỏ.
👥 “CHÉN NÓ RA!!!” – “CHO CON TÔI LÊN TRƯỚC!!” – “CÓ THƯƠNG BINH Ở ĐÂY!!!”
🧑✈️ Thằng lính thở hổn hển nhìn tôi lần cuối:
🗣️ “Tao thả ở đây. Còn sống hay không… hên xui nha.”
🫳 Rồi nó ném tôi lên thuyền di tản. Không nhẹ nhàng. Không quan tâm.
💥 “ỰA!!!”
🩸 Tôi đập vai vào thành gỗ, lăn xuống sàn như cá chết. Chân phải đau nhói. Mắt hoa lên.
🧠 Đmm… đây là cứu người hay vứt hàng vậy tụi bây…
👣 Tôi cố ngồi dậy nhưng không nổi. Chân tôi đau quá, người rã rời. Mỗi lần thở là một lần xương kêu răng rắc.
🧍♂️ Và rồi…
👟 BỊCH!
🦵 Một người nào đó dẫm thẳng lên vai tôi để trèo lên thuyền.
🗣️ “TRÁNH RA!!! MAU LÊN!!!”
🫨 Tôi bị đạp lăn ra. Mặt úp xuống sàn gỗ lạnh, mùi tanh mùi nước mặn trộn vào nhau.
🗣️ “ĐM—” tôi thều thào.
👟 BỊCH! — Thêm một cú đạp khác, lần này vô lưng.
🗣️ “KHÔNG THẤY NGƯỜI TA CHẠY À THẰNG NHÓC???”
🧠 Tôi không chạy được đâu ba má ơi… chân tôi gãy rồi…
🧒 Tôi nằm đó, bị đạp, bị la, bị đè lên như cục đá vướng đường.
🧠 Chết trên chiến trường còn đỡ nhục hơn nằm đây như rác…
🌊 Con thuyền bắt đầu trôi ra khỏi bờ. Tôi vẫn nằm đó, mắt nhìn trân trối lên trời, bị giẫm lên mà không ai thèm ngó.
🩸 Tôi nằm sõng soài giữa sàn tàu, má trái tì vào vũng nước lạnh, người ướt mèm mồ hôi và máu. Mấy dấu giày còn in lên lưng áo tôi như lời nhắn: “mày không là gì ở đây.”
🚢 Con thuyền rung nhẹ, rời khỏi bến, trôi dần ra xa tường Maria đang sụp đổ phía sau. Tiếng Titan vẫn còn vang vọng, như tiếng gọi từ địa ngục.
🧠 Chết hụt ba lần. Được cứu đại hai lần. Bị đạp bốn lần. Còn sống.
💭 Mày đúng là dai đó, Sboy…
🧎♂️ Tôi rên nhẹ một tiếng, cố lết người về phía một cây cột gỗ ở giữa thuyền.
🦵 Chân đau buốt, mỗi lần kéo là mỗi lần như bị kéo gân sống. Tay trái bầm dập. Nhưng tôi không muốn nằm giữa sàn như cái bao bố nữa.
🫷 Soạt… soạt…
🪵 Tôi tựa được vào cột gỗ, người tuột xuống ngồi hẳn. Thở dốc. Cổ họng khô khốc. Mắt nhìn trân trối về phía bầu trời xám tro.
💨 Hơi thở nặng, tim vẫn đập loạn. Nhưng tôi còn sống.
😶 Không ai hỏi tôi là ai. Không ai quan tâm. Tôi chỉ là một cái bóng không thuộc về nơi này.
🧠 Thế giới này... quá tàn nhẫn. Nhưng nếu mày không chết sau từng đó thứ… thì chắc mày phải có lý do để tồn tại.
🗣️ Tôi thì thầm, giọng khàn khàn:
🗣️ “Mẹ nó chứ… mày phải sống. Tao mà chết ngu thế này thì phí lắm…”
🧎♂️ Tôi vẫn tựa vào cột tàu. Mắt lim dim, miệng thở từng hơi khò khè. Cả người tê rần vì mỏi. Không còn sức để la, để chạy, để chửi.
🌫️ Thuyền trôi dần, rời xa chiến trường. Gió lùa qua mặt, mang theo khói và tro từ phía tường Maria.
🌊 Mọi người im lặng. Không ai nói gì. Ai cũng mang vẻ mặt trắng bệch, vô hồn. Không khí nặng như bùn đặc.
…
🔊 “TẠI SAO CHÚNG TA PHẢI CHẠY??!!”
🔊 “CHÚNG TA ĐÁNG LẼ PHẢI Ở LẠI!!! PHẢI ĐÁNH!!! PHẢI GIẾT TỤI NÓ!!!”
🫨 Tôi mở mắt. Cái địt… gì vậy trời…
👀 Quay sang trái. Một thằng nhóc trạc tuổi tôi, tóc đen, mắt điên, đang gào như muốn đấm cả thế giới.
🤯 Nó đứng trên mũi thuyền, tay nắm chặt, người run run như lên đồng.
🗣️ “CHÚNG TA PHẢI GIẾT HẾT!!! TỪNG ĐỨA MỘT!!!”
👥 Mọi người ngồi xung quanh thì đơ mặt, không ai nói gì. Một vài đứa né ánh mắt. Một số người chỉ lắc đầu.
😐 Tôi nhìn nó… 3 giây.
💭 …Thằng này bị khùng.
🧠 Giết hết? Một mình mày hả? Mày cắn Titan bằng răng hay sao???
🫠 Tôi thở dài, mắt vẫn dán vào nó.
🗣️ “…Ồn vãi l*n…”
💢 Tay tôi siết nhẹ nửa thanh kiếm gãy. Chỉ muốn chọi vô đầu nó cho nó im.
🧠 Tao vừa thoát chết, bị đạp, bị ném, chân gãy, chưa được uống ngụm nước nào… Mày đứng đó gào như con vẹt mà chẳng ai cản mày lại…
🧠 Đúng là thế giới này toàn người có vấn đề…
🧊 Tôi ngả đầu lại vào cột, nhắm mắt, buông ra một câu nhẹ như thở:
🗣️ “Thằng điên này… chắc rồi cũng chết đầu tiên thôi.”
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro