📘 Chương III - Phân Tích Tình Hình

🪵 Tôi vẫn ngồi tựa vào cột tàu. Sóng vỗ nhẹ. Gió lùa ngang mặt. Mùi khói từ bờ tường đổ vẫn còn phảng phất trong không khí.

🧎‍♂️ Người tôi thì nát bét:
– Chân đau không đứng nổi.
– Tay trái sưng như nùi giẻ.
– Mắt thâm, bụng đói, áo rách, kiếm gãy.
– Bị Titan rượt, người đạp, bị vác, bị ném.

📉 Thành tích: 0 kill, 0 rescue, 100% nhục.

😑 Tôi ngồi đó, mắt nhìn mặt nước, rồi nhìn mấy người chung thuyền vẫn còn run rẩy, rồi… khẽ cười nhạt.

🧠 Cái địt…

🧠 Ở thế giới cũ, mình cao gần 1m7, đẹp trai, đi học ai cũng nhìn, đầu óc thì thông minh, phản xạ thì nhanh, nói ít ngầu nhiều…

🧠 Vào thế giới này… thành cục rác di động.

🧠 Chạy không lại ai, chém gỗ còn gãy kiếm, bị người ta đạp lên mặt, còn nằm lết dưới chân mấy thằng khùng gào hét.

🗣️ Tôi lẩm bẩm, mắt vẫn không rời khỏi mặt nước:
“…Đéo tin được… thằng như mình mà xuống cấp nhanh vậy luôn á…”

💭 Ở hiện đại mà có Titan, chắc mình đạp ngược nó. Còn ở đây thì Titan đạp mình như gián.

🧠 Mọi thứ mình từng tự hào... giờ chẳng là gì. Đẹp trai mà nằm gục cũng như bao khác. Thông minh mà không có sức mạnh thì cũng chỉ để tự trách mình nhiều hơn.

🫥 Tôi nghiêng đầu, ánh mắt chùng xuống:
“…Thế giới này... đéo giống game. Mày mạnh hay ngầu không quan trọng. Mày sống sót được mới là chuyện lạ.”

😤 Tôi thở dài một hơi, rồi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời âm u, mây xám trùm kín.

🧠 Mày muốn sống? Phải thay đổi. Ngồi tiếc cái phiên bản cũ của mày không giúp gì đâu.

🧠 Muốn ngầu, muốn mạnh, muốn đúng là “mày” thật sự – thì phải từ cặn bã leo lên lại.

🗣️ “Được. Cứ chờ đấy.”

🧠 Thế giới này sẽ nhớ tên Sboy. Không phải vì đẹp. Mà vì sống sót dai hơn tụi bay tưởng.

🌫️ Tôi vẫn tựa vào cột gỗ giữa con thuyền dập dềnh trên mặt nước. Tai ù đi. Người tê rần. Máu khô lại thành lớp bẩn dính trên da.

👀 Nhưng lúc đó… tôi bắt đầu nghi ngờ.

🧠 Khoan… có gì đó không hợp lý…

🧠 Titan? Bay móc móc như người nhện? Bị rượt gần chết? Bị đạp như rác? Được ném như bao gạo?

💭 Không thể nào thật được. Cái này là mơ. Chắc chắn là mơ.

💭 Chắc mình ngủ quên trên bàn học, hay nằm gục lúc đang chơi game, đầu óc rối rồi mơ vớ vẩn thôi.

💭 Giờ mình chỉ cần tỉnh lại… là xong.

👋 Tôi giơ tay lên. Véo má trái một cái rõ mạnh.

👋 CHÉT!!!

🧠 Ui da… mà sao đau vậy??

👊 Tôi nhíu mày, đấm một cú vào cột tàu.

💥 BỐP!

🩸 “ÁÁÁÁÁ—!!!”

🫨 Cổ tay tê rần. Da trầy, rớm máu.

🧠 Địt… vẫn chưa tỉnh???

😡 Tôi cắn răng. Đấm thêm lần nữa.

💥 BỐP!!!

🧠 TỈNH LẠI ĐI MÀ—!!!

💢 “Tỉnh mơ má nó điiiiii…”

🩸 Máu chảy ròng ròng từ khớp tay. Lồng ngực thở gấp. Mắt mở to.

🧍‍♂️ Một bà đứng gần đó nhìn tôi với ánh mắt hoảng hốt kiểu:
🗣️ “…Thằng nhỏ này… bị gì vậy con???”

👨‍👩‍👧‍👦 Mấy người khác tránh xa tôi như né một đứa bị điên.

😶 Còn tôi thì ngồi đó, tay rớm máu, gương mặt đờ ra…

💭 Không tỉnh được.

💭 Đây không phải mơ.

🧠 Mình thực sự xuyên không. Mình đang sống trong cái địa ngục đó thật.

🧠 Mình không phải main. Không có kỹ năng. Không có hệ thống. Không có ai kề bên. Không có gì…

🗣️ Tôi thều thào, nhỏ như tiếng muỗi:

🗣️ “…Thế giới này… thật sự là thật…”

😐 Và mình… kẹt trong nó rồi.

🧎‍♂️ Tôi vẫn ngồi tựa lưng vào cột tàu, tay rớm máu sau cú đấm tỉnh mơ bất thành. Người run rẩy, đầu óc quay cuồng, niềm tin lủng đáy.

🧠 Đây là thật. Là đời thật. Là địa ngục thật sự.

🌫️ Trong lúc thở dốc, tôi duỗi nhẹ chân phải ra một tí. Không cố ý. Chỉ là nó đau quá, co hoài không chịu nổi.

👣 RẦM!!

💥 “ỐI—!”

🦵 Một cú đạp thẳng vào ống chân. Không nhẹ. Không thương tiếc. Một người lớn chen lên, không buồn liếc tôi, đạp qua như qua đá.

🗣️ “Tránh ra!!! Mất chỗ bây giờ!!!”

🩸 Tôi đau điếng, gập chân lại theo phản xạ, nghiến răng suýt rơi nước mắt.

🧠 ĐM… cái chân gãy mà còn bị đạp… cái vũ trụ này nó ghét mình thiệt chứ không phải chơi…

🧍‍♂️ Người đó không quay lại, cũng không xin lỗi. Giống như tôi là cục rác thò ra ngoài cần né đi.

😐 Tôi rút chân lại sát người, ngồi gọn như con mèo hoảng, mắt mở trừng trừng nhìn vô khoảng không.

🧠 Mình đang ở tận đáy của chuỗi thức ăn. Không ai quan tâm. Không ai thèm để ý. Không ai biết mình là ai.

🧠 *Mình đang tồn tại như rác thừa, sống sót nhờ tai nạn, bị đạp vì chiếm chỗ.

🧠 Tụi nó giẫm lên mình mà mắt không chớp.

🗣️ Tôi thì thầm:

🗣️ “Tụi bây nhớ mặt tao đó…”

🧠 Giờ tao co người lại. Nhưng mai mốt… tụi bây sẽ phải lùi lại khi thấy tao bước tới.

🧎‍♂️ Tôi vẫn ngồi bó gối vào cột tàu, tay dính máu, chân co rút, người như miếng giẻ nhăn nhúm.

🩸 Còn đau. Còn tức. Còn run. Nhưng mắt tôi vẫn mở. Vẫn quan sát. Vẫn sống.

👀 Và đúng lúc đó… tôi liếc qua bên phải…

😐 Cái bản mặt thằng đó lại đập vô mắt tôi.

🧠 Ờ đúng rồi. Thằng “GIẾT HẾT” nãy đó.

🧒 Nó vẫn đứng đó, mắt trợn trắng, lồng ngực phập phồng, mặt nhăn như ăn trúng ct.*

🧠 Cái địt… mặt gì mà nhìn như bị táo bón 3 ngày. Mà lúc nào cũng gào…

😒 Tôi nheo mắt lại, khó chịu kiểu bản năng.

🧠 Chưa thấy ai nhìn mà ngứa mắt như vậy luôn á.

🧠 Vừa điên, vừa tự tin, vừa hăng máu kiểu thiếu xăng não.

🧠 Mình mệt thấy mẹ, còn nó thì gào như đang phát biểu giành giải Nobel chống Titan.

💭 Tôi quay mặt đi chỗ khác, nhếch mép:

🗣️ “…Hy vọng tụi Titan ăn nó sớm.”

🧠 Cho cái thế giới này bớt ồn đi một tí.

🧎‍♂️ Tôi vẫn co người vào gốc cột tàu, chân rút lại sau cú đạp, tay thì rớm máu vì vừa đấm tường để “thoát mơ” thất bại.

🌊 Thuyền vẫn lắc nhẹ, gió thổi ù ù, tiếng người xung quanh thì nhỏ dần. Mắt tôi lờ đờ nhưng đầu vẫn đủ tỉnh để liếc.

👀 Và lần này… tôi thấy một đứa tóc vàng.

🟡 Tóc bù xù. Mặt trắng. Người nhỏ thó. Ngồi khúm núm, tay cầm giấy gì đó, ghi lia lịa.

🧠 Ủa? Ghi cái gì vậy? Còn ai rảnh trong lúc này hả trời?

🤨 Tôi nghiêng đầu. Quan sát thêm.

🧠 Con này à? Không… hình như là thằng thì phải?

🧠 Ủa? Không biết luôn. Tóc dài dài. Mặt nữ nữ. Nhưng giọng hơi trầm. Chết tiệt, đừng nói đây là thế giới NPC phi giới tính nha…

🗣️ Tôi lẩm bẩm nhỏ, miệng nhếch nhẹ:

🗣️ “Thằng… à không… con… à khoan…”

😐 “Tụi bay là cái giống gì vậy?”

👀 Tôi nhìn nó cắm cúi ghi, mồ hôi đổ xuống giấy, tay thì run nhưng vẫn ghi… vẫn ghi… như thể không ghi là chết.

🧠 Đây là lúc để học bài à cha nội?? Tường sập, Titan ăn người, mình sắp tiêu rồi… mà mày ghi cái gì vậy?

💭 Tôi liếc xuống chân mình — máu, bầm tím, nhục nhã.

💭 Rồi liếc sang nó — cầm bút như đi thi học kỳ.

🗣️ “...Chắc con này bị sốc. Không thì nó thuộc dạng… mọt sách cấp độ tuyệt chủng.”

🧠 Kệ… miễn đừng đạp tao là được.

🧎‍♂️ Tôi vẫn ngồi co người dưới chân cột tàu. Chân đau. Tay rớm máu. Đầu óc quay cuồng. Xung quanh thì ngày càng chật.

👣 Người ta chen lên tàu càng lúc càng nhiều. Có người đứng sát tôi, gót giày chỉ cách mặt tôi vài phân. Mùi mồ hôi, khói, bùn đất xộc thẳng vào mũi.

🧠 Không gian này… sắp không còn thở nổi rồi.

💭 Ngồi đây nữa thì… bị dẫm đến chết mất.

🫷 Tôi nhìn quanh, rồi đưa tay chạm vào thân gỗ bên hông tàu. Cái bề mặt thô ráp, bẩn, mặn mùi nước biển, lạnh như thép.

🧠 Đứng dậy đi. Không ai kéo mày đâu.

🫨 Tay tôi run lên. Chân phải co lại đau buốt. Nhưng tôi siết răng, dồn lực vào vai trái, chống người dậy từng chút một.

🩸 Từng đốt xương kêu lên như phản đối. Đầu tôi tối sầm lại một khúc, nhưng tôi không để mình ngã.

🗣️ “Khục… khặc…”

🦶 Tôi ***rướn người lên. Một chân trụ. Một chân đau. Cân bằng như đi trên dây. Nhưng tôi đứng được.

👥 Người xung quanh vẫn chen chúc, không ai để ý. Có kẻ húc vai tôi, xô trúng, nhưng tôi không gục.

🧠 Không ai quan tâm đâu. Mày đứng được cũng chỉ là để… khỏi bị giẫm thôi.

😐 Tôi dựa lưng vào vách tàu, thở gấp, mắt nhìn xuống đám đông.

🧠 Tao thà đứng mà bị xô, còn hơn ngồi đó như cục đá chờ bị đá trúng.

🧠 Không mạnh, không ngầu. Nhưng tao còn đứng. Và tụi bây chưa giẫm chết tao đâu.

🧠 Tao còn sống là tụi bây còn có lý do để dè chừng tao sau này.

🧍‍♂️ Tôi vẫn dựa lưng vào vách tàu. Tay máu, chân đau, người đổ mồ hôi như tắm. Mắt mờ, đầu óc mỏi. Nhưng tôi vẫn đứng.

👥 Người chen sát. Cổ áo ai đó sượt qua mặt tôi. Tiếng thở dốc, tiếng trẻ con khóc, tiếng rên rỉ… trộn thành một thứ âm thanh mệt mỏi kéo dài.

👀 Nhưng đúng lúc tôi đang định nhắm mắt nghỉ một chút...

❗Tôi cảm giác có ai đó đang nhìn.

👁️‍🗨️ Không phải kiểu lướt qua. Không phải vô tình. Là kiểu nhìn “có chủ đích”.

🧠 Gì nữa vậy trời… đừng nói là Titan bơi tới tàu…

👀 Tôi mở mắt, liếc sang trái… thì thấy một chị khoảng 15-16 tuổi, tóc nâu, mặt hơi bầm, áo rách vai.

👩‍🦰 Chị đứng sát bên, ánh mắt không rõ là tò mò, thương hại… hay gì đó hơi lệch sóng.

👁️‍🗨️ Rồi… chị nhìn thẳng vào tôi.
Mặt tôi đang bẩn, tóc rối, máu khô lem lỗ tai.
Mà chị vẫn liếc từ đầu đến chân… rồi khựng lại ở mặt tôi.

🧠 Đừng nói là nhìn thấy...

🗣️ Chị nghiêng đầu, nói nhỏ:

🗣️ “Em… có người yêu chưa?”

❄️ Toàn bộ sống lưng tôi lạnh toát.

🧠 CÁI GÌ VẬY TRỜIIIIIIII—

💀 Tôi lập tức quay mặt đi, mắt nhìn vô thân tàu như muốn hoà làm một với gỗ.

🧠 Chị gì ơi… lúc này không phải lúc. Em gãy chân. Em mất máu. Em 10 tuổi và tâm lý em đang tổn thương…

😨 Tôi không trả lời. Chỉ khẽ lùi vai lại nửa bước.
Tay vẫn bám vách. Mắt mở trân. Tim đập… nhưng không phải vì lãng mạn.

🧠 Đẹp trai mà xuyên nhầm thời này… đúng là lời nguyền thật sự.

Thì… từ xa, nhóm Eren, Mikasa và Armin — mắt đã quét thấy bạn.

👁️‍🗨️ Một thằng nhóc tóc trắng, mắt xanh đậm, quá nổi bật trong đám người chạy loạn.
Và điểm lạ: đang đứng mà tay vẫn nắm vách, như thể vừa thoát chết.

🧠 Người lạ. Tóc lạ. Mắt lạ. Im lặng. Không khóc. Không hoảng.

🧍‍♂️ Tôi vẫn bám vào vách tàu, mắt nhìn thẳng, môi khô, cổ họng đắng.
Xung quanh đầy tiếng ồn. Nhưng trong đầu tôi, mọi thứ cứ mờ nhạt như bị bóp nghẹt.

👤 Người phụ nữ khi nãy vừa hỏi tôi “có người yêu chưa” đã bị chen trôi đi đâu đó.

🌫️ Nhưng giờ thì… tôi cảm nhận được.

📡 Ánh mắt. Một ánh nhìn… không giống lúc nãy. Sắc. Chặt. Chuẩn.

👁️‍🗨️ Tôi liếc sang. Ba đứa đang đứng cách tôi khoảng hai mét.

🧒 Một thằng tóc đen đang nhìn tôi kiểu dò xét. Mặt bực bội sẵn như ai vừa giành đồ ăn với nó.

👩‍🦰 Một con nhỏ tóc đen, mắt đen, gương mặt lạnh như tượng đá. Đứng hơi nghiêng người về phía tôi, không rút tay khỏi khăn choàng.

👱‍♂️ Và một đứa tóc vàng… chính là đứa ghi chép lúc nãy, đang bối rối kiểu “ủa thằng này ở đâu ra vậy?”

🗣️ Thằng tóc nâu lên tiếng trước. Giọng ngắn, thẳng, thiếu kiên nhẫn:

🧒 “Này. Mày là ai vậy?”

👀 Tôi không trả lời liền. Mắt chỉ lướt qua ba đứa.
Tất cả đều nhỏ tuổi cỡ tôi, nhưng… ánh mắt không giống tụi nhóc bình thường.
Tụi nó nhìn tôi như thể tôi là thứ gì “khác biệt” giữa cái thế giới đang sụp.

🧠 Giới thiệu? Để làm gì? Mình đâu biết tụi nó. Mình còn không biết đây là đâu.

🧊 Tôi thở khẽ, siết nhẹ tay lên thành gỗ, giữ thăng bằng.

🗣️ “…Không quen. Không cần biết.”

🧒 Thằng tóc đen cau mày, tiến thêm một bước:

🗣️ “Tóc mày… trắng tự nhiên hả?”

🧠 Hỏi vậy để làm gì? Mày định mua thuốc nhuộm không cha nội?

👁️‍🗨️ Cô gái tóc đen vẫn im lặng, nhưng ánh mắt không rời khỏi tay tôi – tay máu.

🧠 Nó đang phân tích mình. Mình cũng đang phân tích nó.

👱‍♂️ Đứa tóc vàng cuối cùng mới lên tiếng, nhỏ nhẹ:

🗣️ “Bọn mình chưa từng thấy cậu. Cậu… đến từ đâu?”

🧊 Tôi nhìn nó. Nhìn kỹ.

🧠 Mắt nó thật. Không soi mói. Chỉ là… muốn hiểu.

🗣️ “…Không biết. Lạc chỗ. Mất trí một phần.”

🧠 Thế là đủ để tụi nó ngậm miệng. Không cần kể chuyện xuyên không hay thế giới thật gì cả.

🧒 Thằng tóc đen nhăn mặt:

🗣️ “Hừ. Thằng này kỳ lạ thật.”

👩 Mikasa chỉ nói đúng một câu, giọng đều như máy:

🗣️ “Cậu bị thương.”

🧊 Tôi không phản ứng. Chỉ cúi mắt nhìn xuống chân. Máu vẫn thấm ống quần.

🗣️ “…Sống được.”

🧠 Không mạnh. Không là gì. Nhưng sống. Vậy là đủ.

Ngay lúc này, cơ thể người thường, chưa buff, xuyên không gấp — đã tới giới hạn.

🧠 Bạn thấy mắt mờ đi, tiếng nói trở nên như vọng từ xa, hơi thở đứt quãng…
Và rồi… ý thức bạn bắt đầu rơi dần vào bóng tối.

🧍‍♂️ Tôi vẫn đứng đó.
Lưng dựa vách tàu. Chân trụ lệch. Tay dính máu.
Trán đổ mồ hôi lạnh.
Tai ù dần.
Tim đập thình thịch. Không vì xúc động. Mà vì cơ thể bắt đầu trượt khỏi giới hạn.

🎧 Âm thanh xung quanh như bị dìm xuống nước.

🧒 “...này…”
👱‍♂️ “…cậu có ổn… không…”
👩 “…tay cậu…”

🌫️ Tiếng nói tụi nó vang mơ hồ như bị vọng qua lớp kính dày.

🧠 Không nghe rõ nữa rồi…

🧠 Cơ thể đang tắt dần… như một thiết bị sắp hết pin.

💥 Tôi chớp mắt. Mọi thứ đảo nhẹ. Tay bấu vào vách tàu mạnh hơn.
Nhưng cánh tay… run.

🧠 Chết tiệt… đứng không nổi nữa…

🧠 Đẹp trai, lạnh lùng, ngầu cái kiểu gì nếu gục như con cá khô trước mặt tụi nó…

🫨 Tôi nghiến răng. Nhưng lực đã yếu. Mắt mờ đi. Đầu nặng dần.

👁️ Cuối cùng… tôi chỉ kịp liếc thấy:

– Cái khăn choàng đỏ.
– Cuốn sổ ghi chú đang rơi xuống.
– Ai đó giơ tay ra.

💭 Chết tiệt… vậy mà lại... gục trước mặt tụi nó…

🌌 Tôi đổ người xuống — không còn chống được nữa.

🖤 Mọi thứ tối sầm lại.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro