📕 CHƯƠNG IV - GIỚI HẠN

🌑 Mọi thứ tối đen. Như rớt vào đáy một cái hố không đáy.
Không âm thanh. Không hình ảnh.
Chỉ là một vùng không gian trống lạnh, nặng như nước đá.

💭 Chết rồi hả?

💭 Không nghe gì nữa. Không thấy gì nữa. Không… còn gì nữa…

🕳️ Cơ thể tôi như rã ra trong bóng tối. Không trọng lực. Không cảm giác.

💭 Hay đây là lúc tan biến?

💭 Xuyên nhầm thế giới. Không sức mạnh. Không hệ thống. Không kỹ năng. Không ai giúp.

💭 Gãy chân, mất máu, ngã giữa đám người lạ. Và giờ? Tắt máy.

🧠 Nhưng rồi – một suy nghĩ xé toạc bóng tối.

🗣️ “ĐÉO THỂ NHƯ VẬY ĐƯỢC!!!”

⚡ ĐÉO. THỂ. NHƯ. VẬY. ĐƯỢC.

🔥 Ngay khoảnh khắc đó — ý thức tôi bật ngược lại. Như công tắc bị đập vỡ để sáng lên.

🧠 Tao chưa sống đủ để chết.
🧠 Tao chưa ngầu để chết.
🧠 Tao chưa trả thù bọn đạp tao, chưa vượt mặt tụi bay, chưa chứng minh gì cả—

🧠 MÀY NGHĨ MÀY CHẾT ĐƯỢC DỄ VẬY HẢ?

🫥 Mi mắt tôi giật nhẹ.
Ngón tay run lên.
Rồi — một hơi thở mạnh bật ra khỏi ngực tôi như tiếng thở sau khi bị dìm nước.

💥 “—KHỤC!”

🌫️ Tôi mở bừng mắt. Đèn dầu vàng nhạt. Mùi cồn, mùi máu, tiếng người thều thào.

🏥 Tôi đang nằm. Không phải dưới tàu. Không phải ngoài đường. Là chỗ nào đó tạm gọi là an toàn.

🧠 Chưa chết. Tao chưa chết. Và tụi bay nên sợ vì điều đó.

🗣️ Tôi thở khàn, nghiến răng:

🗣️ “Mình… sẽ không chết ở đây…”

🫥 Tôi vừa bật dậy. Mắt mở to. Toàn thân run như sắp bốc cháy từ bên trong.
Miệng tôi gào lên:

🗣️ “Mình… sẽ không chết ở đây…”

🔥 Lời vừa thốt ra, tôi tưởng mình sẽ bùng nổ như chiến thần.
🔥 Một bước gượng dậy. Một cú đạp thẳng số phận. Một câu tuyên ngôn của kẻ sống sót.

🧠 Nhưng đời không như phim.

🧠 Cơ thể tôi chỉ gào được đúng câu đó… rồi:

🌀 Đầu tôi choáng mạnh như xe đâm.
🎯 Mắt lóa trắng.
💥 Lưng đổ xuống giường như bị búa đập.

🫠 Tôi ngã ngửa. Cơ thể nặng như chì. Mạch đập loạn xạ. Máu dồn hết lên trán rồi rút sạch xuống bụng.

💭 Đậu má... đứng dậy chưa tới 2 giây...

💭 …xỉu cmnr…

🕳️ Ý thức tôi rớt lần hai. Không kịp dặn ai gì hết. Không kịp tạo ấn tượng gì hết.

🥀 Mọi thứ quay mòng mòng. Rồi tối thui.

🛏️ Tôi nằm im bất động trên tấm vải cũ trải tạm.
Thân nhiệt hạ. Hơi thở yếu. Mắt nhắm. Người không nhúc nhích.

🩸 Từ bên ngoài, tôi trông không khác gì xác chết chưa kịp mang đi chôn.

👥 Có người bước lại. Giọng đàn ông, hơi khàn, mệt mỏi:

🗣️ “Thằng nhóc này…”

🧍 “Còn thở không?”

👤 Một người khác — giọng nữ — nhỏ nhưng sắc:

🗣️ “Không biết. Nằm nãy giờ không nhúc nhích.”

🧠 …Tôi nghe rồi. Nhưng tai còn ù. Cơ thể chưa kịp phản ứng.

👂 Họ thì thầm. Không biết tôi còn tỉnh hay đã đi. Nhưng từng chữ, tôi vẫn bắt được.

🗣️ “Nếu chết rồi… thì nên nhường chỗ cho người còn sống.”

🧠 Cái gì…

🗣️ “Tấm chiếu này đủ cho 2 đứa nhỏ khác. Đừng để phí…”

🧠 Tụi bây… đang tính quăng tao khỏi đây…?

🗣️ “Chắc nên báo người phụ trách. Dẹp cái xác này đi…”

🧠 XÁC CÁI GÌ? TAO CHƯA CHẾT MÀ—

🧠 Tụi bây... đừng có đụng vô người tao...

🧠 Đụng là tao vùng dậy cắn liền...

🩸 Toàn thân tôi nhức nhối như bị châm điện.
Mạch nhảy lại một nhịp mạnh, như tim tự đá mình tỉnh dậy.

⚡ Tôi giật mạnh vai. Tay tôi co giật một cái rõ ràng.

👥 Hai người kia giật mình:

🗣️ “NÓ… NÓ CÒN SỐNG!”

🧠 Ờ, sống. VÀ GIẬN ĐÓ.

🫥 Tôi chưa mở mắt được, nhưng tay đã siết lại thành nắm đấm.
Thở dốc một nhịp khô khốc, tôi lầm bầm:

🗣️ “…Tao… chưa chết…”

🗣️ “…Còn đứa nào tính đạp tao nữa… thì tao kéo theo chết chung…”

🧠 Không mạnh. Không ngầu. Nhưng tao không phải rác dễ dọn vậy đâu.

🛏️ Tôi vẫn nằm đó. Mắt nhắm. Mạch đập yếu. Nhưng ý thức… đã quay lại.
Tôi nghe rõ tiếng bước chân. Tiếng người thở gấp. Và tiếng kéo áo, dịch chiếu.

👥 Một người đàn ông cúi xuống, tay định luồn qua vai tôi để lật người lên.

🧠 Cái đm... đụng vô người tao lần nữa là tao...

🗣️ “Kéo nhẹ thôi, đừng làm rớt…”

💥 Đúng lúc hắn cúi sát mặt xuống để đỡ vai tôi…

💢 Tôi bật đầu dậy — theo bản năng sinh tồn — và

💥 CỤNG THẲNG VÀO TRÁN HẮN MỘT CÚ "BỐP"!!!

🧔 “ÁÁÁÁÁ!!! MẸ NÓ!!!”

👥 Cả lán tị nạn quay lại.
Người kia ngã bật ngửa ra sau, tay ôm trán, mắt trợn:

🗣️ “NÓ… NÓ TỈNH!!! MÀ NÓ CHƠI ĐẦU THẲNG MẶT TÔI!!!”

🧠 Ờ, tỉnh. Và tức.

🧠 Tụi bây tưởng lật tao lên như bao gạo hả…

🫥 Tôi vẫn chưa mở mắt. Miệng thở khàn. Nhưng đầu gục xuống lại, giọng thấp khàn lẩm bẩm:

🗣️ “…Còn đụng… tao đập tiếp…”

🧑‍⚕️ Một người khác vội ngăn lại:

🗣️ “Khoan! Khoan! Thằng này còn sống! Mạch đang ổn lại! Đừng ai đụng vào nữa!”

🧠 Ờ. Đúng rồi đó. Đừng ai đụng nữa.

🧠 Không ai cứu. Không ai đỡ. Không ai hỏi có sao không.

🛏️ Tôi nằm đó. Thở khò khè, cổ khô như than đá, đầu nóng hừng hực.
Mắt nhắm. Nhưng tay — đã bắt đầu siết chặt.

✊ Tôi chạm vào mép tấm vải trải dưới người.
Gồ ghề. Thô ráp. Hơi ẩm. Nhưng… là thứ duy nhất tôi có thể dùng làm điểm tựa.

🧠 Không ai tin mình sống sót. Tốt. Tao sẽ tự sống.

🧠 Tụi bây tính quăng tao như xác, thì tao đứng dậy như ma.

🫷 Tôi đặt một tay xuống. Siết. Bắp tay run. Cơ căng như dây đàn sắp đứt.

🦵 Chân trái cố co lại. Chân phải đau buốt. Nhưng tôi dồn lực từ tay lên vai, từ vai đẩy ngược người lên.

🧍‍♂️ Rướn người ngồi dậy. Đầu choáng. Mắt mờ. Nhưng tôi không ngã lại.

🧠 Đứng lên đi. Không vì ngầu. Không vì ai. Chỉ vì: không muốn nằm im chờ chết.**

💥 Tôi đặt cả hai tay lên đùi. Gồng lưng. Chậm. Rất chậm. Nhưng từng phân một, tôi dựng người dậy.

🗣️ Tiếng xì xào quanh tôi nhỏ dần.
👥 Người đang ăn ngừng nhai.
👥 Người đang nói chuyện im bặt.

📣 Có ai đó khẽ thốt:

> “Thằng đó… nó đứng lên thật rồi kìa.”

🧠 Tao đứng. Không cần ai cho phép.

🧍‍♂️ Tôi nghiêng người, đặt một tay lên cột gỗ bên cạnh. Đứng nghiêng, vai trái sụp xuống, mặt cúi. Nhưng chân chạm đất.
Mắt mở.
Tim đập.
Sát khí ngầm như trào lên từ bụng.

🧠 Tụi bây nghĩ tao là xác... sai rồi.

🧠 Tao là thằng phế vật chưa được viết trang đầu. Và tao sẽ viết nó… từ bây giờ.

🧍‍♂️ Tôi đứng.
Lưng hơi khom.
Một tay vẫn bám cột.
Chân phải không trụ nổi nên lệch hẳn sang trái.

📏 Vậy mà… vẫn cao hơn phần lớn đám người trong lán.

👀 Có đứa nhỏ lùi lại.
👵 Có bà già kéo tay cháu tránh xa.
👥 Mấy người lớn tuổi liếc qua… rồi liếc tiếp.

🧠 Họ đang nhìn. Nhưng không ai dám nói gì.

🧠 Cao quá… so với cái tuổi họ nghĩ tôi có. Mặt lại lạnh, tóc thì trắng bạch, mắt thì xanh thẳm.**

🧠 Đúng kiểu “có gì đó sai sai mà không biết sai chỗ nào”.

👤 Một thanh niên thì thầm với người bên cạnh:

🗣️ “Thằng đó bị thương mà đứng còn cao hơn tôi…”

🗣️ “Nó bao nhiêu tuổi vậy? Mười mấy? Hai mươi?”

🗣️ “Tao không biết… nhìn mặt thì còn nhỏ, nhưng khí chất…”

👁️‍🗨️ Có ánh mắt bắt đầu không còn coi tôi là một thằng nhóc bình thường.

🧠 Mình biết ánh mắt đó. Mắt của đám người không tin. Không hiểu. Và hơi sợ.

🧠 Tốt. Cứ sợ. Khi người ta không hiểu mình, họ không động vào mình. Mình cần thời gian. Không ồn ào. Không câu hỏi.

🧊 Tôi thở nhẹ. Vẫn không đứng thẳng hết.
Nhưng ánh mắt — thẳng và lạnh.

🧍‍♂️ Tôi vẫn đứng. Mắt nhìn thẳng. Lưng chưa thẳng. Chân còn đau. Nhưng không ngã.
Không ai dám tới gần. Không ai nói gì.
Không ai… ngoại trừ một thằng.

👱‍♂️ Một đứa tóc vàng, cầm sổ, tay vẫn dính mực.
Mắt mở to, vừa nhìn tôi vừa… bước thẳng tới.

🧠 Ủa?

🧠 Thằng này... đi sát vậy luôn hả?

👱 Armin tới gần hơn. Gần đến mức bạn có thể thấy lông mày nó đang nhíu nhẹ lại vì tập trung.

📔 Tay nó lật cuốn sổ.
🧠 Không rút vũ khí. Không hỏi. Không giới thiệu.
🧠 Nó chỉ đang… phân tích mình. Mắt nó không hề chớp.

🧠 Nó nghĩ mình là gì? Dị nhân? Thí nghiệm sống?

👱 “Tóc trắng. Tự nhiên. Không cháy. Không nhuộm.”

👱 “Mắt xanh đậm. Không lệch tông da.”

👱 “Cao quá so với gãy chân. Trụ được. Không vật vã. Không rên.”

🧠 Thằng này phân tích tao như mổ ếch vậy...

👱 “Phản ứng hồi phục nhanh. Mất máu vẫn tỉnh. Thoát được tình trạng hôn mê sâu. Có ý chí sống rất rõ.”

📏 Armin tiến sát thêm một bước — quá gần. Quá nhanh. Quá vô ý.

👁️‍🗨️ Đó là lúc ánh mắt bạn thay đổi.

🧊 Tôi không dịch chuyển. Không lên tiếng.
Chỉ liếc qua – rất nhẹ – nhưng sâu như dao cắt.

🧠 Gần nữa thôi… là tao xem mày là mối đe dọa.

👱 Armin giật nhẹ mình. Mặt vẫn bình tĩnh, nhưng tay đã dừng ghi.

🧠 Nó cảm nhận được.**
Không sát khí bùng nổ, nhưng… đủ để khiến não nó hiểu: “dừng lại đi.”

👱 “À… xin lỗi…”

🧠 Cuối cùng cũng nhận ra.

👱 Armin lui một bước, cúi đầu nhẹ:

🗣️ “Tôi chỉ... chưa từng thấy ai như cậu. Tôi là Armin.”

🧊 Tôi không đáp,nhưng thật sự cơ thể đã tới giới hạn thêm lần nữa tầm nhìn mờ đi và tôi mất ý thức thêm lần nữa và bất tỉnh.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro