Chapter 10
"Thưa, em xin nghe ạ"
Nói rồi, Lan Ngọc mím môi đứng dậy, nàng đi tới góc tường bên phải, nơi để sẵn chiếc chổi lông gà với cái cán chổi to bằng hai ngón tay chập lại. Lan Ngọc nhìn thấy cây chổi mà tay chân bủn rủn.
"Ngọc"
Tiếng quát của Lan Ngọc bất ngờ vang lên, Lan Ngọc chẳng dám lề mề, nàng giơ tay lên lấy chổi rồi mang về đặt lên bàn trước mặt chị cả.
"Thưa chị"
Vẫn như cũ, sau mỗi lần dạ thưa là nàng đều khoanh tay lại, lễ phép chờ đợi Thùy Trang ra lệnh.
"Quỳ xuống, quay lưng ra đây"
Và rồi, thời khắc ấy cũng đã tới, Lan Ngọc vâng lời quỳ xuống, lưng nàng thẳng tắp hướng về phía chị cả, tấm lưng trắng nõn, mỏng manh đang run rẩy vì sợ bị đòn.
"Muốn bao nhiêu roi đây hả Ngọc ?"
Lan Ngọc hoang mang, nằng sợ nói ít thì bị chị cả đánh nhiều, mà nói nhiều thì nhiều khi lại bị chị ấy đánh nhiều hơn.
"Dạ thưa, em có lỗi nên...tùy chị xử ạ"
Thùy Trang hài lòng nhìn nàng, xem ra nàng ấy cũng ngoan ngoăn lắm chứ.
....Chát....
"Ưm"
Một đòn roi xé gió đáp ngay giữa lưng, may mắn là Lan Ngọc đã cắn môi lại kịp nên nàng chỉ la nhỏ trong miệng. Cán chổi quật xuống, vừa nặng vừa đau đến run người, lưng nàng qua một roi đã sớm chịu không nổi mà hiện lên một lằn đỏ chót.
....Chát....chát....
Hai roi tiếp theo trải đều khắp người, Lan Ngọc cố gắng quỳ thật thẳng, nhưng Thùy Trang lại dùng lực mạnh quá, nàng sắp không chịu được mà ngã quỳ xuống đất.
Thùy Trang thấy sắc mặt Lan Ngọc vẫn cứ trơ trơ ra, ít nhiều thì em ấy nên khóc một chút xíu đển cô biết mà nương tay. Nhưng Lan Ngọc vẫn một mực cắn răng chịu đựng do nàng biết mình đã sai khi để chị cả phải lo lắng. Làm dâu chưa được một năm mà phải để chị cả dùng roi dạy dỗ, nàng lại tự trách bản thân mình nhiều hơn.
"Ngọc, quay mặt sang đây", Thùy Trang gõ đầu chổi lên bàn, ra lệnh.
Lan Ngọc chậm rãi chống tay xuống sàn, nàng nhích gồi, từ từ hướng mặt về phía Thùy Trang, hai tay khoanh trước ngực ngay ngắn.
"Thưa, chị gọi em"
....Chát....
"Ưmmmmm", Lan Ngọc nhăn mặt, khẽ la.
Thêm một roi nữa đánh xuống bên hông, vùng da hông mỏng, mềm, lại còn khá nhạy cảm. Nàng nhịn không được bèn khuỵu người ôm nơi vừa bị đánh, run rẩy rơi nước mắt.
Nhưng chị cả nào đâu cho nàng có thời gian để xoa.
"Quỳ dậy, Ngọc"
Lan Ngọc cắn răng, nhẫn nhịn hết sức để quỳ lại tư thế cũ.
"Đi đâu hả Ngọc ?"
Lan Ngọc mấp máy môi, nàng rất sợ Thùy Trang lúc thế này quá.
"Thưa chị, em cùng chị ha ra chợ làng"
....Chát....Chát....
Lại thêm hai roi nữa, lần này Thùy Trang còn biết Lan Ngọc đau, cô cũng không nỡ đánh mạnh, chỉ đánh như gió thoáng qua, không khiến cho Lan Ngọc bị đau.
"Để làm gì ?"
"Dạ chị, do em đói bụng nên chị hai dẫn em đi ăn"
....Chát....Chát....
"Bộ nhà thiếu đồ ăn hay sao mà em còn ra đó ăn ?"
Hai bên đùi Lan Ngọc nhanh chóng hằn lên những dấu đỏ, chúng dần sưng tấy dày cộm lên. Lan Ngọc đưa tay xuống xoa lấy xoa để, nước mắt không kìm được nữa mà rơi ngày càng nhiều hơn trước mặt chị cả.
"Thưa...hức...em không có ý đó"
Thùy Trang thấy em khóc, cô có chút đau lòng, nhưng trong lòng vẫn còn giận lắm. Thùy Trang biết thể trạng Lan Ngọc rất hay ốm đau, hơn nữa bụng dạ nàng lại không tốt, ăn đồ bậy bạ vào sẽ rất dễ sinh bệnh. Ấy thế mà bữa nay Lan Ngọc lại dám trốn cô ra chợ ăn hàng, ăn rồi thì chỉ có rước họa vào thân chứ đâu có gì bổ béo.
Thùy Trang ngước nhìn Lan Ngọc, hai vai nàng khóc đến thấp thỏm, cô nhìn chóp mũi đo đỏ của em bà mà thật muốn nhéo một cái cho bỏ ghét.
"Chị dăn em sao Ngọc ?"
"Hức...chị dặn là...hức...không được ăn ngoài chợ"
Lan Ngọc rốt cuộc cũng phải vứt bỏ hết liêm sỉ cuối cùng, nàng bật khóc nức nở trước lời tra hỏi từ chị cả.
Thùy Trang buông chiếc chổi lông gà xuống, cô đưa tay nâng cằm nàng lên, bóp chặt lấy nó, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngập ngụa nước mắt của Lan Ngọc.
"Coi bộ mới về làm dâu mà em đã không xem chị ra gì rồi nhỉ ?"
Lan Ngọc run rẩy đến nổi da gà, nàng cúi đầu để tránh đi cái nhìn đáng sợ của chị cả. Nhưng chị ấy giữ cằm nàng chặt quá, Lan Ngọc không thể nào kháng cự được.
"Thưa...hức...em biết sai rồi...xin chị trách phạt"
....Chát....
Vừa dứt lời, một bạt tai bất ngờ giáng xuống má Lan Ngọc, cảm giác nóng rát đến tê dại nhanh chóng tràn đến. Thùy Trang dùng lực rất mạnh, chẳng mấy chốc mà mặt nàn đã in mờ năm dấu tay của cô.
....Chát....
Hết má phải rồi đến má trái, Thùy Trang ra tay không có chút gì là nhân nhượng. Lan Ngọc rưng rưng nước mắt, nàng chưa bao giờ bị vả vào mặt như thế này, lại càng không cho người khác dùng cái cách dạy dỗ bằng vũ lực với mình. Giờ đây, trước uy nghiêm của chị cả, Lan Ngọc chỉ biết im lặng chịu đựng, hai má nàng cũng bắt đầu rát dần.
"Nhớ những cái đánh này, nghe chưa Ngọc ?"
Lan Ngọc biết mình đã được tha, nàng mừng lắm, nhanh chóng khoanh tay lại dạ thưa chị cả một cái.
"Dạ thưa, em nhớ rồi chị"
Thùy Trang bước đến, cô dịu dàng đỡ Lan Ngọc đứng dậy, dùng tay xoa hai bên má bỏng rát của em ba.
"Chị đánh em có oan không mà em im lặng ?"
"Dạ chị, em đâu có dám"
Thùy Trang thở dài, em ba cứ như vậy mãi thì làm sao tình chị em có thể gắn kết trong nhà được.
"Bụng dạ em không tốt, đừng nghe lời chị hai ăn ba cái đồ đó nữa"
Biết ý của chị cả là muốn tốt cho mình, Lan Ngọc mỉm cười đáp:
"Dạ thưa, em đã biết rồi ạ"
Cô ân cần xoa đầu rồi đưa Lan Ngọc ngồi lên giường mình. Bình thường vợ bé nào có được ngồi lên giường vợ cả, nhưng Lan Ngọc là ngoại lệ của Thùy Trang.
"Chị đánh có đau không ?"
Thùy Trang vừa hỏi vừa chỉnh lại đầu tóc giúp Lan Ngọc, nàng bị đánh tới mức chiếc trâm cài tóc cũng lệch khỏi đầu.
"Thưa, do em phạm lỗi nên em không dám than đau chị ạ"
Thùy Trang nghe thế thì phì cười, không hiểu em ấy học đâu ra cái điều đau mà không được nói vậy ?
"Em ngồi đây đi, để chị kêu con Nhị đem thuốc mỡ vào bôi cho em"
Lan Ngọc nắm tay cô lại, nhanh chóng đáp:
"Thưa, không cần đâu chị"
"Ăn đòn chưa đủ phải không Ngọc ?"
Lại là lời dọa nạt con nít của Thùy Trang, nhưng trẻ con lại không sợ mà Lan Ngọc lại rất sợ.
Nàng không cản đường chị cả nữa, đưa mắt nhìn sang nơi khác như để khỏi phải nhìn vô con người vừa rồi đã rất hung dữ kia.
"Ngồi đó đợi chị"
Nói rồi, Thùy Trang quay gót bước ra khỏi phòng.
Lan Ngọc ở lại trong này vừa lo vừa sợ thấp thỏm, nàng cảm thấy cuộc đời mình ở căn nhà này sẽ còn dài đằng đẳng. Ở đây, chẳng có ai là vừa lòng với ai, vợ cả với vợ hai thì bằng mặt nhưng cũng chẳng bằng lòng. Hồi này bị chỉ cả đánh phạt, nàng cảm giác rất kỳ lạ, giống như Thùy Trang cố ý không dám đánh mạnh, nhưng dù có mạnh hay không thì nàng vẫn đau đến quằn quại.
Nàng chậm rãi đưa tay ra sau lưng, khẽ chạm vào từng lằn roi ban nãy, miệng không khỏi xuýt xoa vì đau.
"Chị cả đánh đau thật đó"
Bị đánh vào lưng đã đành, đằng này Thùy Trang còn đánh vào cả hông và đùi, rồi còn cho nàng thêm hai cái bạt tai vào mặt. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới bây giờ, nàng chưa bao giờ gặp ai mà đánh ác liệt như thế ngoại trừ chị cả và ông cả.
....Cạch....
Tiếng mở cửa vang lên, Thùy Trang bước vào với một mâm thức ăn và một tuýp thuốc mỡ trên tay. Cô đặt mâm lên cái bàn gỗ trước mặt Lan Ngọc rồi lại gần nàng, nói:
"Em quay mặt qua đi để chị bôi thuốc"
Lan Ngọc nhanh chóng quay mặt sang. Nàng đã sợ rồi, có đầu thai mấy kiếp nữa cũng không dám cãi lời chị cả nữa.
Thùy Trang nhẹ lòng trước thái độ của Lan Ngọc, cô lấy ít thuốc chấm lên tay, sau đó cẩn thận chạm lên má Lan Ngọc, thoa đều cho thật kĩ.
"Chị xin lỗi, ban nãy chị đánh em mạnh quá"
Cô đánh nàng, nàng xót một thì cô lại xót mười.
"Thưa, em không sao đâu chị"
"Lần sau đừng có dại đi mà không xin phép chị nghe chưa ?"
Nhưng đó đâu phải là lỗi của Lan Ngọc cơ chứ, đều là do Hạ Anh mà ra, ai biểu mợ hai cứ một mực kéo nàng ra chợ, rồi giờ thì một đứa bị ăn đòn, đứa còn lại thì nằm phè phởn trên giường ngủ. Lan Ngọc tức lắm nhưng đâu thể làm gì được !
"Thưa, em xin nghe lời chị dạy ạ"
Thùy Trang gật đầu, thuốc cũng đã xoa xong, cô tiếp tục bưng chén canh còn nống hổi lại.
"Cái này là canh củ dền hầm xương, em ăn đi cho bổ máu"
"Dạ, em cảm ơn chị"
Lan Ngọc lễ phép nhận chén canh bằng hai tay, nàng nhẹ nhàng khuấy vài lần cho canh nguội rồi múc một muỗng nhỏ, thổi thổi vài ba lần rồi nếm thử.
"Có ngon không em ?"
Thùy Trang tròn mắt, cô rất mong ngóng câu trả lời từ em ba.
"Dạ ngon lắm chị"
Nàng xuýt xoa khen món canh chị cả vừa nấu cho mình.
"Em ăn nhiều vào, dạo này chị thấy em ốm hẳn ra rồi đó"
Thùy Trang vừa nói vừa quạt cho Lan Ngọc đỡ nóng.
Lan Ngọc ngẫm lại, chị cả nói vậy cũng đúng, dạo gần đây nàng không ăn uống được gì, ăn vào nếu không đau bụng thì cũng nôn ra hết, riết rồi thức ăn vào thì ít mà ra thì nhiều.
"Dạ, em xin nghe ạ"
Nói rồi, Lan Ngọc lại tập trung vào chén canh nóng hổi của mình, chắc do ban nãy mới ăn xoài mắm ruốc xót ruột quá nên bây giờ có chén canh nóng này làm bụng nàng dịu đi hẳn.
Thùy Trang nhìn Lan Ngọc ăn ngon như vậy khiến cô cũng vui lây theo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro