Chương 5
"Mình tha cho em. Em lạy mình tha cho em"
Lan Ngọc đang quỳ dưới chân ông cả, nàng không ngừng chắp tay lại, khóc lóc vang xin trong khi áo quần thì ướt nhẹp.
....Chát....Chát....
Ông cả Khải Duy cầm cây gậy ông thường ngày vẫn hay chống đi, tay không ngừng vụt liên tục vào tay Lan Ngọc mặc cho nàng nước mắt ngắn dài cầu xin.
"Mình có biết là cái ấm trà đó đắt tiền lắm hay không ? Hả ?"
"Hức, thưa mình...em biết...là do em trót lỡ tay làm bể ấm trà của mình, em xin mình"
Ban sáng khi nãy, Lan Ngọc theo thường lệ vẫn phải dậy sớm pha trà để tiễn ông cả hôm nay đi thăm ruộng, nhưng không hiểu tại sao dạo gần đây nàng rất hay nhức đầu, buổi sáng hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.
Do vừa mệt vừa run tay, Lan Ngọc đã không cẩn thận làm bể một cái ấm trà quý mà ông cả rất thích.
Ông cả biết chuyện đã ngay lập tức lôi nàng quỳ trước sảnh chính, bắt nàng xòe tay ra, tay cầm gậy không ngừng đánh tới tấp.
Lòng bàn tay của Lan Ngọc sau hơn hai mươi roi thì đã bong hết cả da ra, sưng vù đến chảy máu. Nàng rất muốn co tay lại, nhưng vì có vài đường roi vô tình trúng mấy đầu ngón tay nên bây giờ nàng có muốn nắm tay lại cũng không được, muốn có tay lại cũng không xong.
Ông cả càng đánh càng không nhân nhượng, ông lại càng không hề thương xót vợ ba đang đau đớn quỳ dưới đất. Bây giờ trong đầu ông có lẽ chỉ có mỗi ấm trà quý đó chứ người vợ lẽ có ra làm sao thì ông cũng không màng đến.
"Aaa....."
Đến roi thứ hai mươi mốt, Lan Ngọc không nhịn được nữa mà la thất thanh lên một tiếng.
Thùy Trang nhìn mợ ba đang bị chồng phạt ngay trước mắt, cô lại càng ngoảnh mặt làm ngơ, không một lời nói đỡ, cũng không một câu nói giúp. Cô chỉ đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay, giương ánh nhìn lạnh lùng về từng cái đánh mà ông cả quật vào người Lan Ngọc.
"Mình ơi, em lạy mình, mình tha cho em, em biết sai rồi"
Lan Ngọc khóc nức nở, nàng khóc đến mức mà giọng nói dần trở nên khàn đi. Ông cả vẫn còn rất giận khi số roi kia còn chưa đủ để ông nguôi đi ngọn lửa trào dâng trong lòng. Ông hạ gậy xuống, hướng mắt về phía Thùy Trang gọi:
"Số roi còn lại tôi giao cho bà cả xử, bây giờ tôi phải ra ruộng có việc, mình lo mà chịu phạt đi"
Nói xong, ông hừ lạnh một tiếng rồi cầm theo chiêc cặp táp chống gậy lẳng lặng bước ngang qua mặt Lan Ngọc.
Lan Ngọc sau trận đòn quá mức từ từ hạ cánh tay xuống, thở hổn hển, rên khe khẽ vì đau, bàn tay nàng giờ đây chi chít lằn roi dày cộm, máu me be bét, đau rát đến hoa cả mắt.
Thùy Trang cuối cùng cũng chịu rời lưng khỏi tường, cô tiến lại gần Lan Ngọc, nhìn qua một lượt vết thương trên tay vợ ba rồi vẫn giữ thái độ lạnh lùng ra lệnh:
"Vào phòng chị"
Lan Ngọc biết mình chẳng thể thoát khỏi tội nặng ngày hôm nay, nàng đành lủi thủi đứng dậy, cúi đầu chào chị cả một cái rồi làm theo lệnh chị.
Thùy Trang đi trước, Lan Ngọc đi theo sau. Từ khi về nhà họ Trần đến nay, chưa khi nào nàng được phép đi cùng vợ cả của chồng. Lan Ngọc biết Thùy Trang là người khó chiều, rất hay xa cách với mọi người trong gia đình nên ròng rã hơn hai tháng qua, số lần Lan Ngọc nói chuyện với Thùy Trang cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đến khi bước vào phòng Thùy Trang, Lan Ngọc đành ngoan ngoãn tiến lại góc tường kia mà quỳ xuống, hai tay dù đau cũng phải cố gắng khoanh lại cho lễ phép. Nàng vừa quỳ vừa khóc thút thít, phần vì tủi thân, phần vì sự đau đớn đang hành hạ trên da thịt.
"Ngọc, chị không bắt em quỳ"
Thùy Trang nhìn Lan Ngọc tự dưng quỳ xuống, cô cũng ngạc nhiên lắm.
"Em ba lại khờ nữa rồi, chị có nỡ bắt em quỳ đây mà sao em cứ quỳ mãi vậy ?"
"Thưa chị, chị cho em quỳ để phải đạo ạ"
Lan Ngọc cố nén tiếng khóc lại trong miệng, dõng dạc nói.
Thùy Trang nghe vậy chỉ biết thở dài, cô trả lời:
"Chị không kêu em quỳ, em qua đây với chị"
Ngữ điệu nhẹ nhàng của Thùy Trang dường như đã an ủi phần nào tâm trạng của Lan Ngọc được đôi chút. Hôm nay chỉ cả rất dịu dàng, điều này khiến nàng không quen, cũng không biết là chị cả lại có thể dịu dàng đến thế.
"Nhưng thưa chị...."
Cái chữ 'nhưng' của Lan Ngọc càng làm Thùy Trang cảm thấy buồn cười. Ở cái nhà này, vợ cả là người không theo quy tắc gia đình, vợ hai lại càng không, duy chỉ có vợ ba vừa mới về lại là người coi trọng quy tắc gia đình nhất.
"Chị nói em qua đây, không cần quỳ nữa"
Bị chị cả thúc giục, Lan Ngọc cũng đành đứng lên. Nàng lê từng bước chân mệt mỏi về phía Thùy Trang đang ngồi trên ghế, hai tay chắp đằng trước, cúi đầu nói:
"Thưa chị...hức...em có tội với ông cả, với gia đình, xin chị phạt nặng em ạ"
Thùy Trang chống cằm cố nhịn cười nhừng rồi cũng ráng che miệng lại.
"Sao em sợ đau mà lại xin bị phạt quài vậy ta ?"
"Hồi nãy ông đánh em bao nhiêu roi ?"
"Thưa chị, là hai mươi mốt roi ạ"
"Ông đánh sao mà nhiều quá vậy !"
"Ngọc, đưa hai bàn tay cao lên"
Đứng trước giọng điệu trầm ấm của chị cả, Lan Ngọc không khỏi run sợ. Nàng chậm rãi đưa hai bàn tay đầy máu, đầy lằn roi của mình lên, nhắm tịt mắt lại chờ đợi cơn đau từ ngọn roi của Thùy Trang vụt xuống.
"Em làm cái gì vậy ?"
Cuối cùng Thùy Trang mới không nhịn được trước sự khờ khạo ngơ ngác của Lan Ngọc liền phì cười một tiếng.
"Em...thưa chị...."
Chưa kịp nói hết câu thì Thùy Trang đã bất ngờ nhẹ nhàng dùng chiếc khăn mùi xoa cẩn thận lau đi vết máu trên tay em ba. Chiếc khăn thấm nước man mát, mềm mịn càng giúp cho cơn đau của Lan Ngọc vơi đi được một ít.
Lan Ngọc ngạc nhiên nhìn chị cả. Nàng tự hỏi liệu đây có phải là chị cả thường ngày hay không ?
"Em nghĩ chị ác đến mức nghe lời ông mà đánh em thêm à ?"
Lan Ngọc liền lắc đầu, chứ thật ra lúc đầu nàng cũng nghĩ như vậy thật.
"Dạ không...em nào dám ạ"
Thùy Trang chăm chú lau tay cho Lan ngọc, tay nàng chảy máu rất nhiều, nhiều đến độ làm ướt luôn cả chiếc khăn tay của mợ cả.
"Chị không có ác đâu, em đừng hiểu lầm chị nữa"
Cả cái nhà này ai ai cũng đồn là mợ cả rất ác độc nhưng vừa rồi Lan Ngọc thấy mợ cả nào đâu có ác, mợ chỉ ít nói thôi. Tới nàng mới về còn phải nghe lời chị hai Hạ Anh mà tường là chị cả hung dữ lắm, bởi vậy tất cả đều từ mợ hai mà ra cả.
"Thưa chị, em nào có..."
"Ngồi đi, để chị lấy thuốc mỡ xoa cho em đỡ đau"
Nói rồi, Thùy Trang dịu dàng đỡ Lan Ngọc ngồi lên giường, còn mình thì đi đến lục tủ lấy tuýp thuốc mỡ còn chưa xài, vội đến giường đặng thoa cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro