CHƯƠNG 18: KHÔNG TRỐN TRÁNH

Chương 18:“Có những người bước vào cuộc đời ta như một cơn mưa nhẹ. Ban đầu ngỡ chỉ là thoáng qua, nhưng khi nhận ra thì đã ướt đến tận tim.”

———

Chương trình thực tế “Ba Ngày Với Người Thân Quen” gửi lời mời chính thức đến SaveAuau.

Không kịch bản. Không đạo diễn. Không MC.
Chỉ hai con người, một căn nhà, và ba ngày.

Save ban đầu từ chối. Cậu sợ những khoảnh khắc trần trụi sẽ phơi bày hết những thứ mình cố che giấu — đặc biệt là khi đối diện với người ấy.

Nhưng Auau nhận lời.

Và rồi, như mọi lần trong đời mình, Save lại gật đầu. Không vì chương trình. Vì anh.

Ngày thứ nhất.
Căn nhà nhỏ giữa ngoại ô. Cửa gỗ sơn trắng. Vườn hoa dại trải dài ra tận hàng rào. Máy quay được gắn cố định ở các góc khuất, gần như biến mất khỏi tầm mắt.

Save bước vào, chiếc vali lăn sau lưng. Không khí trong nhà có mùi gỗ ấm và vỏ cam.

Auau đã có mặt trước. Anh đang lặng lẽ lau dọn bàn ăn, không vội, không chờ đợi.

Em đến rồi à ?” – giọng anh trầm thấp, quen thuộc đến mức Save phải mất một nhịp thở mới đáp lại.

Cả buổi sáng hôm đó, họ gần như không nói gì.
Chỉ sắp xếp đồ, chia phòng ngủ, mở cửa sổ cho ánh nắng tràn vào.

Đến chiều, ê-kíp đặt trong bếp một mảnh giấy ghi hoạt động đầu tiên:
“Cùng nhau trồng một chậu cây.”

Save lưỡng lự. Cậu ghét bẩn tay. Nhưng không thể từ chối trước ánh mắt bình thản của Auau.

Họ cùng chọn một chậu sen đá nhỏ.

Auau cúi người xúc đất, bàn tay thô ráp, ngón tay dính đầy bụi. Khi Save vụng về cắm cây vào, đất rơi vãi, Auau chỉ nhẹ nhàng lấy khăn giấy, nắm lấy cổ tay cậu, lau sạch từng chút một.

Không nói một lời.

Nhưng chính sự chăm sóc vụng về ấy, không ồn ào, không áp đặt, lại khiến tim Save lệch nhịp.

Khi chậu cây hoàn thành, Auau viết tên hai người lên nhãn.
Không phải viết tắt. Mà là đầy đủ: “Auau & Save”.

Như thể, họ đã là một phần không thể thiếu trong mảnh đất nhỏ này.

Ngày thứ hai.

Buổi sáng, họ nhận thử thách: “Cùng nấu bữa sáng từ nguyên liệu có sẵn.”

Save không giỏi bếp núc. Trứng ốp la của cậu vỡ bét, bánh mì nướng cháy khét.

Auau chỉ cười khẽ, không trách. Anh nhanh tay thay Save nướng lại bánh, rồi lặng lẽ chia phần trứng cháy thành của mình.

Khi Save nhận ra, cậu cắn môi, không biết nên cảm động hay xấu hổ.

Sau bữa sáng, họ ra vườn.

Một tấm thảm picnic đã được đặt sẵn, cùng một bộ bài Uno. Không còn lựa chọn nào khác, Save đành ngồi xuống.

Họ chơi bài dưới bóng cây, gió lùa nhẹ qua tóc.
Mỗi lần Save thua, Auau lại nghiêng đầu cười, ánh mắt nheo lại đầy trêu chọc. Ánh nhìn như xuyên qua cả vỏ bọc Save khoác lên mình.

Đến giữa trưa, trời bất chợt đổ mưa.

Không kịp chạy vào nhà, cả hai ướt sũng.

Save đứng sững trong sân, thở dốc vì lạnh.
Và khi cậu đang run lên, một chiếc áo khoác ấm áp choàng qua người.

Auau đã quay lại, che cho cậu bằng chính thân mình, mặc cho áo sơ mi của anh thấm nước lạnh.

"Anh không để em một mình dưới mưa đâu."
Giọng anh trầm và chắc.

Save ngẩng lên. Mưa làm tóc anh rũ xuống, làm ánh mắt anh ướt át.
Và lần đầu tiên, Save nghĩ: Có lẽ, nếu anh là cơn mưa, mình không muốn che dù.

Ngày thứ ba.

Ngày cuối.

Không còn thử thách. Không còn trò chơi.
Chỉ có một tờ giấy duy nhất được staff để lại:
Tạo một kỷ niệm cuối cùng cùng nhau.”

Save không biết phải làm gì.

Cậu ngồi trên bậc thềm hiên nhà, mắt nhìn xa xăm.

Auau ngồi xuống bên cạnh, đưa cho cậu một chiếc hộp nhỏ.

Bên trong là một tấm phim chụp từ máy ảnh lấy liền, bức ảnh chụp chậu sen đá họ trồng ngày đầu tiên, với hai cái tên được viết xiêu vẹo.

"Anh nghĩ... đây là điều nhỏ nhất nhưng sẽ là điều khó quên nhất."

Save im lặng. Cậu cầm tấm ảnh, lòng bàn tay nóng ran.

Một buổi chiều muộn, họ cùng pha trà, ngồi bên nhau nghe nhạc.

Không ai nói gì về ngày mai.

Không ai đề cập tới chuyện kết thúc.

Chỉ đơn giản là… ngồi cạnh nhau, như thể vẫn còn vô tận thời gian.

Khi máy quay tắt.

Staff thông báo kết thúc. Đèn đỏ chớp tắt, để lại căn nhà trong ánh chiều mờ nhạt.

Save đứng dậy, định kéo vali ra cửa.
Nhưng Auau giữ tay cậu lại.

Em có thể đi.” anh nói – “Nhưng nếu em muốn… lần này, anh sẽ không chỉ đứng yên đợi em.”

Save ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh sâu thẳm và yên lặng như đại dương.

Không có lời hứa hẹn. Không có lời buộc ràng.

Chỉ là một lời ngỏ, nhẹ như cơn mưa.

Và lần đầu tiên, Save không từ chối.

Sau phát sóng:

Chương trình đạt rating kỷ lục.
Hashtag #BaNgayCuaSaveAuau giữ top trending bốn ngày liên tiếp.

Cộng đồng mạng bàn tán:

> "Họ không cần phải chạm vào nhau. Ánh mắt họ đủ làm trái tim người khác tan chảy."
"Ba ngày ấy, Save không còn né tránh Auau nữa. Đó là tất cả điều tôi cần nhìn thấy."
"Không phải show giải trí. Là ba ngày của hồi sinh một tình yêu từng lặng im."

Trong phần phỏng vấn cuối cùng:

Nếu có thêm một ngày nữa, hai bạn muốn làm gì?”

Save nhìn xuống tay mình, nơi vẫn còn giữ tấm ảnh chậu cây.

Cậu cười nhẹ, rất khẽ.

Chắc là… chỉ ngồi bên nhau. Không cần phải nói gì.
Chỉ cần biết… anh ấy vẫn ở đó.”

Và khi Save ngẩng đầu lên, lần này, ánh mắt cậu không trốn tránh.

> “Có thể em chưa biết mình đang yêu…
Nhưng em đã dừng việc chạy trốn.”

---

* lười lười lười thật sự lười dã mann luôn *

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro