CHƯƠNG 5: LIỆU CÒN GẶP LẠI NHAU ?

Chương 5:“Khoảng cách sáu năm chỉ là khoảng trống tạm thời – tôi vẫn chưa từng ngừng theo dõi em.”

__



Mùa thu năm nay đến sớm hơn mọi năm. Những cơn mưa nhẹ đầu mùa rơi xuống đều đặn, như thể đang rửa trôi đi những ký ức, những cảm xúc mà mọi người vẫn luôn cố chấp giữ lại. Và trong những cơn mưa ấy, tình cảm của Auau với Save cũng dần trở nên mơ hồ, khó nắm bắt. Anh không thể phủ nhận rằng mỗi khi ở bên Save, cảm giác ấy không phải là tình cảm anh em đơn thuần. Cảm giác ấy phức tạp hơn rất nhiều, giống như một thứ tình yêu âm ỉ đang cháy trong lòng anh mà chính bản thân anh cũng chưa dám thừa nhận.

Những ngày qua, Auau đã không thể giấu được mình. Anh có thể mỉm cười lạnh lùng với mọi người xung quanh, có thể kiềm chế tất cả cảm xúc của mình trước bạn bè, nhưng với Save thì khác. Save luôn là người khiến anh không thể bình tĩnh. Chỉ cần một cái nhìn của cậu, một nụ cười nhẹ, là lòng anh lại như bị xáo trộn. Dù có cố gắng che giấu, nhưng mỗi khi nhìn thấy Save cười với người khác, trái tim anh lại nhói lên. Điều đó khiến anh khó chịu, bực bội, như thể ai đó đang xâm chiếm vào thế giới nhỏ bé mà anh đã dành riêng cho Save.

Anh không biết từ bao giờ, những hành động của Save đã khiến anh mất đi sự kiểm soát. Mỗi lần thấy Save đứng chờ dưới mái hiên, đôi mắt cậu luôn tìm kiếm anh trong đám đông, anh lại cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Có những lúc, khi Save không chú ý, anh đã âm thầm đứng đó, chỉ để nhìn cậu một lúc, để cảm nhận sự hiện diện của cậu trong cuộc đời mình. Nhưng khi Save bắt gặp ánh mắt anh, anh lại quay đi, như một phản xạ tự nhiên. Anh không muốn cậu nhận ra những cảm xúc lạ lùng này, không muốn cậu biết rằng mình đã bị cuốn vào một vòng xoáy mà không thể thoát ra được.

Ngày hôm nay, mọi thứ lại khác. Auau đã không đến đúng giờ như mọi khi, và sự thiếu vắng của anh đã khiến Save cảm thấy một chút hụt hẫng. Cậu đứng dưới mái hiên, tay cầm chiếc ô quen thuộc, mắt cứ lướt qua con đường trước cổng trường, chờ đợi cái bóng quen thuộc ấy xuất hiện. Nhưng anh không đến. Thực ra, anh đã đứng từ xa, quan sát Save một lúc lâu, cảm giác như một sợi dây vô hình kéo anh lại gần cậu, nhưng lại không thể bước tới. Anh không thể thừa nhận rằng mình đang lo lắng, đang cảm thấy một sự bất an kỳ lạ khi nhìn thấy Save cười với người khác. Đó không phải là sự ghen tuông, ít nhất là anh không muốn nghĩ rằng mình đang ghen. Nhưng thực tế thì… anh đang rất khó chịu. Anh không thể chịu nổi cảnh tượng Save cười với ai khác ngoài anh.

Khi Save đợi anh dưới mái hiên, cậu không hề biết rằng trái tim Auau đang đập loạn nhịp. Cái nhìn của Save dành cho Ryujin, cái cách cậu cười khi nhận chiếc kẹo, đã khiến anh cảm thấy một nỗi đau không thể tả. Đó không phải là nỗi đau vì mất mát, mà là nỗi đau vì một điều gì đó vô hình đang dần thay đổi. Anh không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Mỗi lần nhìn thấy Save không chú ý đến mình, anh lại cảm thấy như một phần mình đang dần biến mất.

Khi cuối cùng Auau xuất hiện trước mặt cậu, anh chỉ lạnh lùng hỏi: “Em chờ anh có lâu không?” Giọng anh trầm, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một sự giận dữ khó tả. Anh không thể không nhìn vào bàn tay Save đang cầm hộp kẹo. Cảm giác này khiến anh không thể làm ngơ. Anh không thể chịu được cái ý nghĩ rằng Save có thể quan tâm đến người khác như vậy, mà không phải là anh.

Từ lúc đó, những gì xảy ra tiếp theo là một chuỗi hành động dường như mất kiểm soát. Khi anh kéo tay Save, không phải vì giận dữ, mà vì anh không thể để cậu rời xa mình. Anh không thể để ai, dù là Ryujin hay bất kỳ ai khác, chiếm lấy không gian của Save. Tất cả mọi thứ trong anh lúc này đều chỉ xoay quanh một ý nghĩ duy nhất: giữ lấy Save, giữ lấy trái tim cậu.

Lúc này, tâm trí Auau không còn rõ ràng nữa. Anh chỉ biết rằng mình không thể rời bỏ Save, không thể để cậu ở lại một thế giới không có anh. Anh không thể để Save mỉm cười với ai khác ngoài anh. Anh phải là người duy nhất khiến cậu cảm thấy an toàn, hạnh phúc, và… yêu thương.

Khi họ về đến nhà, Auau không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ dẫn Save lên phòng mình. Anh không thể giải thích cảm giác đang ngập tràn trong lòng mình, nhưng càng gần Save, anh lại càng cảm thấy mình không thể buông tay. Nhưng chính trong những giây phút đó, anh lại biết rằng mình sắp phải đối mặt với một quyết định không thể tránh khỏi. Anh phải đi. Nhưng làm sao để nói với Save đây?

Khi ánh sáng cuối ngày đã dần tắt, chỉ còn lại những bóng đèn mờ nhạt trong căn phòng của Auau, không khí trong nhà trở nên tĩnh lặng đến lạ kỳ. Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, như những giọt nước mắt lặng lẽ không ai thấy, nhưng trong lòng Auau lại cảm thấy một cơn sóng ngầm đang dâng lên, không thể ngừng lại.

Anh không thể tin rằng quyết định này lại đến nhanh đến vậy. Hôm nay, những câu nói của bố mẹ đã làm vỡ tan mọi thứ anh nghĩ sẽ tồn tại mãi mãi. Mọi thứ đã thay đổi, và anh không thể làm gì hơn ngoài việc chấp nhận sự thật rằng gia đình anh sẽ phải chuyển sang Mỹ để định cư.

Anh không muốn Save biết. Anh không muốn cậu phải đối mặt với sự thật này. Nhưng chính vì anh không muốn cậu biết, lại càng làm cho mọi chuyện trở nên đau đớn hơn. Làm sao để nói cho Save rằng anh sẽ không ở lại đây nữa, rằng ngày mai sẽ không còn những buổi chiều hai người cùng chờ đợi nhau ở cổng trường, rằng sẽ không có những cái ôm thật chặt, những lần im lặng khi cả hai hiểu rằng họ đang cần nhau?

Trong đêm tĩnh mịch, Auau ngồi một mình trong phòng, cảm nhận từng nhịp tim đập thắt lại. Anh phải rời đi. Nhưng liệu Save có hiểu? Liệu cậu có cảm nhận được nỗi đau này giống như anh không?

Lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Save đứng ngay cửa, khuôn mặt cậu vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai sau một ngày dài. Cậu nhìn Auau, ánh mắt đầy sự lo lắng, như thể cảm nhận được điều gì đó đang không ổn. Nhưng Auau không thể nhìn cậu nữa, không thể nhìn thấy đôi mắt ấy, không thể nhìn thấy sự mong chờ trong đó.

Anh…” Save cất giọng, nhưng lời chưa kịp thốt ra thì ánh mắt Auau đã nhìn cậu, và tất cả dường như đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Tất cả những gì anh đã che giấu suốt thời gian qua, tất cả những cảm xúc trong lòng anh cuối cùng cũng phải bộc lộ. Nhưng anh không nói gì, chỉ bước tới gần cậu, ánh mắt lạnh băng, nhưng sâu trong đôi mắt ấy là một nỗi đau mà không ai có thể hiểu được.

Một lúc lâu, Save không nói gì, chỉ đứng im. Cậu không hỏi tại sao. Cậu biết rằng nếu có điều gì xảy ra, nếu có ai đó phải rời đi, thì đó chính là điều không thể tránh khỏi. Save nhìn vào mắt Auau, rồi từ từ lôi ra từ trong túi áo khoác của mình một món đồ nhỏ.

Đây,” Save đưa ra chiếc vòng tay đơn giản, ánh sáng trong phòng mờ mờ phản chiếu trên bề mặt của nó. “Em muốn anh giữ cái này. Để khi anh về lại, anh sẽ trả lại em. Hứa với em là anh sẽ quay lại nhé.

Auau ngập ngừng một lúc, nhìn vào chiếc vòng tay mà Save đưa, rồi nhìn cậu. Đôi tay anh không thể không run lên khi nhận lấy món đồ ấy. Anh thở dài, như thể muốn nói gì đó, nhưng lời không thể thốt ra. Rồi anh thầm lặng vươn tay, rút trong túi mình một chiếc nhẫn nhỏ, một chiếc nhẫn mà anh luôn đeo ở ngón tay út. Anh đưa nó cho Save với vẻ mặt nghiêm túc, như thể không muốn rời xa cậu, nhưng lại buộc phải làm vậy.

Anh cũng muốn em giữ cái này. Để khi anh về, em sẽ trả lại cho anh. Hứa với anh là em sẽ giữ nó cẩn thận.” Giọng Auau trầm và sâu, đôi mắt anh nhìn Save, ánh nhìn đầy nỗi niềm mà cậu không thể giải thích được.

Save không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Cậu nhận chiếc nhẫn, đặt nó vào tay mình, như một lời hứa không lời. Cảm giác trong lòng cậu lạ lùng và khó tả. Những món đồ này, những vật kỷ niệm nhỏ bé, giờ đây lại trở thành những ký ức không thể nào quên.

Cuối cùng, Save không kìm được nữa, đôi mắt cậu nhòa đi trong một cảm giác không thể nào ngừng lại. Cậu bước tới gần Auau, không nói gì, chỉ ôm chầm lấy anh một cách thật chặt. Đôi tay cậu ôm lấy cơ thể anh, như muốn giữ anh lại, như muốn ngăn không cho anh rời xa.

Anh đừng đi, đừng rời xa em,” Save thì thầm, giọng nghẹn ngào. “Em… em không thể không có anh.”

Auau khẽ thở dài, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, nhưng trong lòng anh lại như có một tảng đá đè nặng. Anh không thể nói gì, chỉ im lặng ôm chặt lấy Save, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu, như thể đây là lần cuối cùng anh có thể làm vậy.

Anh không muốn rời xa em,” Auau nói trong hơi thở, giọng anh khản đặc. “Nhưng anh phải đi, Save. Anh hứa với em, anh sẽ quay lại. Chỉ là… anh cần thời gian. Em đừng quên anh, đừng quên lời hứa của chúng ta.”

Save không nói gì thêm, chỉ ôm lấy anh thật lâu, thật lâu như thể không muốn buông tay. Nhưng rồi, với một tiếng thở dài, Auau khẽ đẩy cậu ra, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ ấy.

Chờ anh, được không?”

Em sẽ chờ anh,” Save nói, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, đôi mắt cậu kiên quyết, như thể lời hứa ấy sẽ không bao giờ thay đổi.

Cuối cùng, Auau quay lưng đi, không nói thêm lời nào. Anh lặng lẽ bước ra khỏi cửa, để lại Save đứng đó, tay cầm chiếc vòng tay, nhìn theo bóng dáng anh dần khuất xa.

Trong cơn mưa ngoài cửa sổ, hai người đã trao cho nhau những món quà nhỏ bé, như một lời hứa không bao giờ phai nhạt.

Hẹn gặp lại.

Dù thời gian có chia cắt, dù khoảng cách có xa xôi, cả hai đều biết rằng họ sẽ quay lại, bởi tình cảm này là vĩnh cửu.

* chưa xong fic này mà đã ủ mưu viết fic khác đúng là lòng người không bao giờ là đủ mà =)))))) *

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro