CHƯƠNG 6: CHÀO MỪNG EM VỀ NHÀ
Chương 6:“Căn nhà này là cái bẫy, và em – con chim nhỏ, đã tự nguyện bước vào lồng.”
___
(Save - 22 tuổi)
Gió đầu hạ thổi qua con phố đông người, lướt nhẹ qua mái tóc nâu nhạt của Save, mang theo mùi hương của nắng mới và những chùm hoa loa kèn ven đường. Giữa đám đông chen chúc của thành phố ồn ã, cậu bước đi chậm rãi, bàn tay siết chặt quai túi vải, ánh mắt dường như đang kiếm tìm một điều gì đó mà chính cậu cũng không rõ tên.
Đã sáu năm trôi qua kể từ mùa hè năm ấy - mùa hè mà cậu không bao giờ quên. Cũng là mùa hè cuối cùng mà Save nhìn thấy Auau, người mà cậu vẫn chưa bao giờ gọi bằng đúng cái danh xưng lạ lẫm: "Anh trai."
Không phải vì cậu không thể. Mà vì giữa họ, từ lâu đã không còn đơn thuần là hai tiếng "anh em."
Save bước ra từ trạm xe điện, áo sơ mi trắng đơn giản khoác hờ trên vai, gió đầu hè thổi nhẹ khiến vạt áo khẽ bay. Cậu đã 22 tuổi, cao hơn trước, gầy đi đôi chút, và ánh mắt đã không còn trong vắt như năm nào. Có thứ gì đó trong đôi mắt ấy - một nỗi buồn sâu kín, dịu dàng và bền bỉ, như thể cậu đã học được cách chấp nhận những điều không thể thay đổi.
Mỗi buổi sáng cậu đều đi làm bằng chuyến xe này, đúng giờ, không lệch một phút. Cuộc sống của Save bây giờ gói gọn trong hai từ: ổn định. Cậu làm ở một studio thiết kế nhỏ trong trung tâm thành phố, đôi lúc nhận thêm việc dịch thuật để trang trải chi phí sống. Bạn bè nói Save sống có nguyên tắc và trưởng thành, nhưng họ không biết: Save vẫn giữ một thói quen từ năm mười sáu tuổi - mỗi khi trời chuyển mưa, cậu đều ngồi cạnh cửa sổ, mắt lặng lẽ nhìn ra đường, như đang chờ ai đó sẽ bất ngờ xuất hiện dưới hiên nhà với một chiếc ô đen.
Nhưng suốt sáu năm, người đó chưa từng quay lại.
Save không biết vì sao anh lại rời đi như thế. Không một lời chào, không một tin nhắn, không một tấm bưu thiếp từ bên kia đại dương. Chỉ là một ngày, Auau biến mất, như thể chưa từng tồn tại. Những cuộc gọi không ai nhấc máy. Những tin nhắn chỉ hiện dấu "đã gửi" mà không bao giờ có hồi đáp.
Cậu đã từng giận, từng buồn, từng chờ đợi đến tuyệt vọng. Nhưng rồi thời gian cũng dạy cậu một điều: có những câu hỏi không thể có lời giải thích. Có những người đi rồi, sẽ không quay lại nữa.
Nhưng cậu vẫn giữ chiếc nhẫn cũ mà anh đưa. Và từng đêm, vẫn mơ thấy anh.
Sau bảy giờ tối, Save thường tự mình đến một quán cà phê cũ, gần một công viên nhỏ, nơi cậu hay lui tới vào những buổi tối yên tĩnh. Cái không gian đó, những chiếc bàn gỗ cổ điển, ánh đèn vàng ấm áp, tất cả như một phần của quá khứ. Nơi đây, có những ký ức, và có cả hình bóng của người mà cậu chưa thể quên.
Nhưng có lẽ cậu chưa từng quên được. Mọi thứ, mọi chi tiết, mọi cảm giác mà cậu từng có với Auau đều khắc sâu trong tâm trí, dù thời gian đã khiến chúng nhạt nhòa đi đôi phần. Cậu vẫn nhớ cái lần đầu tiên Auau nắm tay cậu khi trời mưa, cái nắm tay nhẹ đến mức như thể anh sợ làm cậu tổn thương. Cậu nhớ từng lời anh nói, những câu nói đơn giản nhưng lại khiến trái tim cậu rung động.
"Ngày mai sẽ không trễ nữa."
Đó là một trong những câu nói mà Save vẫn giữ trong lòng, câu nói mà cậu đã không nghe thấy kể từ ngày anh rời đi.
Save 22 tuổi. Cậu hiện sống tại một căn hộ nhỏ trên tầng 10 của một toà chung cư cũ. Không sang trọng, không quá nghèo nàn. Vừa đủ. Một mình. Cậu làm trợ lý nhiếp ảnh, nhận việc lặt vặt ở phim trường, sống thầm lặng như cái bóng.
Cậu vẫn xinh, nhưng không còn là đứa trẻ mắt tròn môi đỏ nữa. Save của tuổi 22 có nét gì đó lạnh lẽo, như chiếc gương phẳng lặng đã hứng đủ gió sương. Mái tóc đen để dài hơn một chút, đôi mắt sâu thăm thẳm, luôn như đang nhìn qua người đối diện mà chẳng thực sự nhìn thấy ai.
Mỗi tối về, Save ngồi viết. Không rõ viết gì, chỉ biết là tay cậu lúc nào cũng đang cầm bút, viết lên cuốn sổ màu xám đã sờn gáy. Có những dòng chỉ toàn là tên "Auau." Có những trang không có chữ nào, chỉ có những vết bút bi in sâu như bị dằn mạnh.
Save đã cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người ở khu cũ. Ngay cả mẹ của Auau, người từng rất thương cậu, cũng không còn biết cậu đang ở đâu. Cậu đã chủ động biến mất. Không lý do, không dấu vết. Như một sự đào thoát.
Nhưng cậu không biết rằng mình chưa bao giờ thực sự "mất hút."
Trên mái của toà chung cư nơi cậu sống, có một chiếc camera nhỏ, ẩn mình dưới vỏ đèn bị vỡ. Mỗi lần Save ra ngoài, đều có một ánh mắt qua màn hình máy tính dõi theo.
Auau.
Người năm xưa từng vắt áo cho Save che mưa. Người từng đút cậu ăn vì "tay em lạnh quá." Người đã rời đi trong chiều hoàng hôn năm ấy, để lại một vật kỷ niệm nhỏ xíu: chiếc nhẫn cũ có chữ "A" mờ dần theo năm tháng.
Cậu vẫn luôn giữ chiếc nhẫn ấy.
Auau năm 24 tuổi, trầm mặc hơn, lạnh lùng hơn. Nhưng có một điều không thay đổi: ánh mắt anh vẫn dịu lại mỗi khi nhắc đến Save. Anh không còn sống ở ngôi nhà ở Mỹ năm xưa, mà hiện là một nhà đầu tư kín tiếng trong ngành giải trí. Ít ai biết về anh, càng không ai biết về cậu bé từng ngủ thiếp đi trên lòng anh ngày ấy.
Anh không liên lạc với Save. Không gửi thư. Không nhắn nhủ. Nhưng luôn biết Save ăn gì, đi đâu, ốm mấy lần, trầm mặc ra sao.
"Cậu ấy ghét bị kiểm soát," Auau từng nói với người trợ lý. "Nhưng chỉ cần biết cậu ấy vẫn còn sống, tôi đã thấy nhẹ lòng."
Nhưng đến hôm nay - khi Save tình cờ xuất hiện trong một buổi casting phim lớn, ánh mắt Auau bắt được cậu qua màn hình camera ở hậu trường - mọi lý trí của anh như đổ sụp.
Anh muốn Save trở về.
Không phải trở về khu cũ. Mà là trở về với anh.
Save bước đi qua hành lang của đoàn phim, vai hơi run khi thấy bảng tên "LUMINOUS" - bộ phim đang được đồn là có nhà đầu tư mới đổ tiền vào mạnh tay. Cậu chỉ đến nộp portfolio chụp ảnh, không ngờ lại bị gọi đến tận phim trường để "phỏng vấn trực tiếp."
Cánh cửa phòng đạo diễn khẽ khép lại sau lưng Save. Cậu không nghĩ buổi phỏng vấn cho vị trí trợ lý hình ảnh của đoàn phim Luminous lại được tổ chức tại tầng cao nhất của một khách sạn sang trọng. Không có trợ lý nào đón tiếp, không có bảng tên, chỉ có người đàn ông duy nhất đang đứng quay lưng lại, nhìn ra cửa kính nơi ánh đèn thành phố vỡ vụn trên mặt sông.
Save định lên tiếng, nhưng chưa kịp nói gì, người đó đã chậm rãi xoay người lại.
Tim Save chững lại một nhịp.
Auau.
Anh không thay đổi nhiều. Vẫn là nét điềm tĩnh, là ánh nhìn trầm lặng như hồ nước sâu. Chỉ có điều, tóc đã cắt ngắn gọn gàng hơn, và áo sơ mi không còn bị nhăn như thời thiếu niên. Nhưng ánh mắt ấy, vẫn như xưa, như thể chưa từng rời khỏi cậu dù chỉ một ngày.
Dù đã là một buổi chiều nắng nhẹ, lòng Save lại lạnh như băng. Cậu đứng đối diện với Auau, người mà suốt bao năm qua, cậu không nghe thấy tin tức gì. Người đó, giờ đây, vẫn cao lớn, lạnh lùng như năm nào-nhưng có gì đó trong ánh mắt ấy khiến Save cảm thấy lồng ngực như bị siết chặt.
Save đứng đó, tay vẫn siết chặt quai túi đeo, mắt không rời khỏi Auau. Cảm giác bất an lúc này không chỉ là sự lo lắng thông thường, mà là sự sợ hãi thầm kín, như thể cậu đang đối diện với một con thú hoang mà mình đã từng biết rất rõ, nhưng giờ lại không thể đoán được nó sẽ hành động ra sao.
"Lâu rồi không gặp," Auau nói, giọng khàn và trầm. Một từ ngữ không thể bình thản hơn, nhưng lại khiến trái tim Save như nghẹn lại trong lồng ngực.
Save không trả lời. Cậu chỉ cảm thấy những từ ngữ của Auau như nhấn chìm cậu vào trong cảm giác quen thuộc của sự kiểm soát mà cậu đã từng cảm nhận trong quá khứ. Cậu muốn phản kháng, nhưng cũng không biết phải làm gì.
Sau một vài giây im lặng, Auau bất ngờ rút điện thoại ra khỏi túi, thả nó vào tay Save một cách nhẹ nhàng như thể anh đã biết chắc chắn cậu sẽ làm theo.
"Lưu số tôi vào điện thoại đi," Auau nói, không cần phải tỏ ra năn nỉ hay thuyết phục. Cách anh nói như thể cậu chẳng có quyền từ chối.
Save nhìn vào chiếc điện thoại trong tay, ngập ngừng một chút. Cậu không hiểu tại sao mình lại do dự, nhưng rồi lại không thể cưỡng lại được. Cậu mở điện thoại ra, và mặc dù lòng đầy băn khoăn, Save vẫn lưu số của Auau vào danh bạ của mình. Những con số trong chiếc điện thoại ấy như một mối ràng buộc không thể chối từ.
"Em có thể xóa số của anh bất cứ lúc nào," Save nói, dù cậu biết điều này chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao, số điện thoại này đã được lưu vào trong điện thoại của cậu rồi. Và không có cách nào lấy lại được sự tự do đã mất.
Auau không nói gì, chỉ mỉm cười một cách bí ẩn, như thể anh đang chiến thắng trong một trò chơi mà Save không hề biết mình đã tham gia.
Ngày hôm sau, khi Save đang loay hoay với công việc trong căn hộ của mình, một cuộc gọi bất ngờ đến từ một số điện thoại lạ. Cậu nhìn vào màn hình, lòng bất an dâng lên. Mặc dù cậu không nhận ra số điện thoại đó, nhưng một cảm giác kỳ lạ khiến cậu không thể phớt lờ.
"Alô?" Save cất giọng, cố gắng giữ sự bình tĩnh, mặc dù trong lòng có một sự lo lắng không rõ lý do.
"Chào cậu, tôi là chủ nhà cũ của cậu. Tôi có một thông báo quan trọng về căn hộ cậu đang thuê," một giọng nói trầm ấm, bình thản vang lên từ đầu dây bên kia.
"Chủ nhà cũ?" Save khẽ nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu vẫn còn nhớ người chủ trước đây là một người dễ tính, và hợp đồng của cậu cũng không có gì phải lo lắng.
"Đúng vậy," người chủ nhà cũ tiếp tục, "Căn hộ cậu đang thuê đã được bán lại. Người mua mới yêu cầu tôi liên hệ với cậu để thông báo và sắp xếp một vài thay đổi."
"Bán lại?" Save ngạc nhiên, không hiểu tại sao lại có chuyện này. "Vậy thì tôi phải làm sao đây?"
"Đừng lo lắng. Mọi thứ vẫn ổn. Người mua sẽ giữ nguyên hợp đồng thuê của cậu. Tuy nhiên, vì anh ta là người mới trong việc quản lý căn hộ này, cậu sẽ nhận được một mức giá thuê ưu đãi hơn mức giá thị trường hiện tại. Người mua đã yêu cầu tôi chuyển tất cả giấy tờ liên quan và thông báo cho cậu về việc này."
"Ưu đãi sao ?" Save ngập ngừng, có cảm giác điều này không bình thường. Tuy nhiên, cậu không muốn gây rắc rối, chỉ có thể hỏi lại: "Vậy tôi cần phải làm gì bây giờ ?"
"Chỉ cần xác nhận với tôi nếu cậu đồng ý. Sau đó, tôi sẽ tiến hành mọi thủ tục chuyển giao cho người mua mới," người chủ nhà cũ trả lời một cách nhanh chóng, không hề có sự e ngại nào.
Save không thể không cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ trong cuộc gọi này, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng mức giá thuê ưu đãi này thật sự hấp dẫn. Trong một phút giây, cậu cảm thấy bị đẩy vào thế phải chấp nhận, không có lựa chọn nào khác.
"Vậy...tôi đồng ý," Save nói, dù trong lòng vẫn còn nhiều băn khoăn.
"Cảm ơn cậu. Chúng tôi sẽ tiến hành chuyển giao sớm," người chủ nhà cũ đáp lại, giọng điệu vẫn đều đều như vậy, rồi kết thúc cuộc gọi.
Save cúp máy, ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Cậu không thể hiểu nổi tại sao lại có một người mới mua lại căn hộ này mà không có một cuộc trao đổi trước với cậu. Và người đó lại sắp xếp cho cậu một mức giá thuê ưu đãi mà không hề có lý do rõ ràng. Cảm giác bất an lại lần nữa trỗi dậy trong lòng, nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.
Khi Save quay lại nhìn căn phòng của mình, một cảm giác mơ hồ như thể mọi thứ đã thay đổi mà cậu không kịp nhận ra. Dường như không còn sự tự do nào trong không gian này nữa. Cậu có cảm giác rằng từ nay, mỗi bước đi của mình đều đang nằm trong tay của một người nào đó.
Khi Save đặt điện thoại xuống, một cảm giác nặng nề bao trùm lấy cậu. Mặc dù đồng ý với mức giá thuê ưu đãi, trong lòng cậu vẫn không thể thoát khỏi cảm giác bất an. Cậu cảm thấy như mình đang dần bị đẩy vào một góc mà mình không thể thoát ra. Mọi thứ trong căn hộ này bỗng trở nên xa lạ, như thể không còn thuộc về cậu nữa.
Chỉ vài phút sau, điện thoại của Save lại reo lên. Lần này, là một tin nhắn từ người chủ nhà cũ.
"Chúc mừng, cậu đã đồng ý. Mọi thủ tục sẽ được hoàn tất trong vài ngày tới. Hãy chuẩn bị cho một sự thay đổi lớn trong cuộc sống của cậu."
Mắt Save chợt liếc xuống, đôi tay siết chặt lấy chiếc điện thoại, không rõ lý do nhưng cậu cảm thấy như có ai đó đang quan sát mình từ phía sau màn hình. Cảm giác này chẳng hề dễ chịu chút nào.
Và rồi, trong một căn phòng tối tăm nơi ấy, Auau đứng nhìn điện thoại của mình với ánh mắt lạnh lùng. Nụ cười của anh như một thứ vũ khí, một nụ cười đã lên kế hoạch từ lâu, tất cả chỉ chờ thời điểm này.
"Rốt cuộc, em cũng bước vào trò chơi của tôi rồi, Save." Ánh mắt anh dịu lại một cách đầy tự mãn, như thể mọi thứ đã được dàn xếp hoàn hảo.
Không có ai biết, nhưng tất cả những bước đi của Save, từng lời nói, từng hành động của cậu, đều nằm trong sự tính toán tỉ mỉ của Auau. Anh đã theo dõi cậu suốt bao năm qua, không phải chỉ để nắm bắt mọi khoảnh khắc mà là để chuẩn bị cho thời khắc này-khi cậu không còn khả năng rút lui nữa.
Căn hộ của Save, giờ đây, là mảnh đất anh đã chiếm lấy. Một chiêu trò đơn giản, nhưng lại hoàn hảo. Mức giá thuê ưu đãi chỉ là chiếc thòng lọng nhẹ nhàng quấn lấy cậu, kéo cậu vào gần hơn với cái bẫy mà Auau đã dày công tạo dựng. Anh không cần phải làm gì quá phô trương. Chỉ cần một cuộc gọi, một lời nhắn, và giờ đây, Save đã bước một chân vào trong sự kiểm soát của anh.
"Em không biết đâu, Save. Căn hộ này chỉ là bước đầu tiên thôi. Còn nhiều điều tôi sẽ khiến em không thể từ chối." Auau thì thầm, ánh mắt sắc lạnh như dao, không một chút cảm xúc.
Anh không vội. Tất cả đã được lên kế hoạch hoàn hảo. Save giờ đã là con cờ trong tay anh. Nhưng cậu không hề hay biết rằng, mọi bước đi của mình đều đang đi đúng theo lộ trình mà Auau đã chuẩn bị sẵn.
Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
* ảnh 18 chỉ ghen chơi chơi thôi giờ ảnh 24 tuổi độ tâm cơ x10 nhé :) *
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro