page 13: Hạnh phúc (2)

Bình minh hé rạng, những tia nắng đầu tiên như những ngón tay vàng óng ả, khẽ khàng len lỏi qua khe cửa sổ, nhảy nhót trên tấm rèm mỏng manh, đánh thức Save khỏi giấc mơ ngọt ngào. Giấc mơ ấy, đầy ắp những hình ảnh hạnh phúc bên P'Au, giờ đây tan biến, nhường chỗ cho một thực tại ấm áp và dịu dàng, một buổi sáng bình yên trong vòng tay người mình yêu.

Những tia nắng đầu tiên khẽ khàng lướt qua làn da mịn màng của Save, cậu khẽ cựa mình, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc đang ôm trọn lấy mình. P'Au vẫn đang ôm cậu thật chặt, vòng tay anh như một vòng tròn bảo vệ, giữ cậu trong sự bình yên tuyệt đối. Hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang, lan tỏa khắp cơ thể cậu, khiến cậu cảm thấy bình yên và hạnh phúc đến lạ thường.

Trong không gian tĩnh lặng của buổi sáng sớm, tiếng hít thở đều đều của P'Au vang lên nhịp nhàng, như một bản nhạc du dương, ru êm tâm hồn Save. Cậu khẽ ngước nhìn P'Au, gương mặt anh thanh tú, hiền hòa, đang say ngủ. Ánh nắng ban mai chiếu rọi, làm nổi bật những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt anh, khiến cậu không khỏi ngắm nhìn say đắm.

Cậu cảm thấy mình thật may mắn, thật hạnh phúc khi có P'Au bên cạnh. Anh không chỉ là người yêu, mà còn là người bạn, người tri kỷ, luôn yêu thương và che chở cho cậu. Cậu muốn giữ mãi khoảnh khắc này, muốn được mãi mãi đắm chìm trong vòng tay ấm áp của anh.

Save khẽ nghiêng người, ngắm nhìn gương mặt thanh tú của P'Au đang say ngủ. Ánh nắng ban mai dịu dàng lướt qua làn da mịn màng của anh, làm nổi bật những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt. Đôi lông mày rậm rạp khẽ nhíu lại, như đang mơ màng về một điều gì đó. Đôi môi mỏng khẽ hé mở, phát ra những tiếng thở đều đặn, yên bình.

Save khẽ mỉm cười, nhớ lại giấc mơ đêm qua. Giấc mơ ấy, ngọt ngào và lãng mạn, như một thước phim quay chậm, tái hiện lại những khoảnh khắc hạnh phúc của hai người. Hình ảnh P'Au đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón tay cậu, lời hứa hẹn về một tương lai chung, vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí cậu.

Cậu khẽ đưa tay lên, ngắm nhìn chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón tay mình. Ánh sáng ban mai chiếu rọi, làm cho viên đá nhỏ trên nhẫn càng thêm rực rỡ. Chiếc nhẫn ấy, không chỉ là một món trang sức, mà còn là một biểu tượng của tình yêu, của sự gắn bó, của lời hứa về một tương lai hạnh phúc.

Save khẽ đưa tay lên, chạm nhẹ vào má P'Au, vuốt ve làn da ấm áp của anh. Cậu muốn giữ mãi khoảnh khắc này, muốn được mãi mãi đắm chìm trong sự bình yên và hạnh phúc. Cậu biết rằng, cuộc sống sẽ có những khó khăn, những thử thách, nhưng cậu tin rằng, với tình yêu của họ, họ sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.

P'Au khẽ động đậy, từ từ mở mắt. Anh nhìn Save, nở một nụ cười ấm áp. "Chào buổi sáng, bé con," anh nói, giọng khàn khàn do vừa mới tỉnh giấc.

"Chào buổi sáng, ông xã!" Save đáp, giọng cậu vẫn còn ngái ngủ, mềm mại như tiếng mèo con. Nhưng ngay khi những lời nói ấy vừa thốt ra, cậu chợt nhận ra mình đã lỡ lời. Gò má cậu ửng hồng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Ông... ông xã?" Save lắp bắp, giọng nói nhỏ dần, như thể sợ rằng âm thanh ấy sẽ tan biến vào không khí. Cậu vội vàng kéo chăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt to tròn, long lanh như hai viên ngọc bích, ngập ngừng nhìn P'Au. Cậu không biết phải giải thích thế nào, không biết P'Au có nghĩ cậu quá vội vàng hay không.

Trong lòng cậu, một mớ hỗn độn cảm xúc đang giằng xé. Cậu vừa cảm thấy xấu hổ, vừa cảm thấy lo lắng, lại vừa có chút mong chờ. Cậu tự hỏi, liệu P'Au có cảm thấy khó chịu khi cậu gọi anh như vậy không? Liệu anh có nghĩ cậu đang ép buộc anh không?

Cậu nhớ lại những lần hai người trò chuyện về tương lai, về những dự định chung. P'Au luôn nói rằng anh muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc với cậu. Nhưng cậu chưa bao giờ dám nghĩ rằng, cậu sẽ gọi anh bằng cái danh xưng thân mật ấy, một danh xưng chỉ dành cho những người đã kết hôn.

Cậu sợ rằng, P'Au sẽ nghĩ cậu quá vội vàng, quá nóng vội trong mối quan hệ này. Cậu sợ rằng, anh sẽ cảm thấy áp lực, sẽ cảm thấy muốn rút lui. Cậu không muốn phá hỏng mối quan hệ của họ, không muốn làm P'Au buồn.

Cậu nhắm mắt lại, cố gắng xua tan đi những suy nghĩ tiêu cực. Cậu tự nhủ rằng, P'Au yêu cậu, và anh sẽ hiểu cho cậu. Nhưng cậu vẫn không thể ngăn được sự lo lắng đang dâng trào trong lòng. Cậu chỉ muốn biến mất, muốn chui xuống một cái lỗ nào đó, để trốn tránh khỏi sự xấu hổ này.

P'Au khẽ nhướn mày, nhìn Save với ánh mắt đầy ý cười. Anh không ngờ Save lại gọi mình như vậy, trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Anh khẽ đưa tay vén lọn tóc mai đang che khuất khuôn mặt Save, để lộ gò má ửng hồng của cậu.

"Sao vậy, bé con?" anh hỏi, giọng nói đầy trêu chọc. "Em không thích gọi anh như vậy sao?"

Save lắc đầu lia lịa, nhưng vẫn không dám ngẩng mặt lên. "Không... không phải," cậu nói, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu. "Chỉ là...chỉ là em..."

Cậu không biết phải nói gì, chỉ biết vùi mặt vào gối, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cậu ước gì có một cái lỗ nào đó để cậu chui xuống ngay lập tức.

P'Au khẽ bật cười, một tiếng cười ấm áp và dịu dàng, xua tan đi sự căng thẳng trong không khí. Anh khẽ ôm Save vào lòng, vòng tay siết chặt, như muốn truyền cho cậu sự an tâm và yêu thương. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Save, như vuốt ve một chú mèo nhỏ đang sợ hãi.

"Đừng ngại mà, bé con," anh thì thầm, giọng nói ấm áp như rót mật vào tai, như một lời ru ngọt ngào. "Em gọi anh thế nào cũng được, miễn em vui là được rồi."

Anh biết rằng, Save chỉ đang thể hiện tình cảm của mình, và anh trân trọng điều đó. Anh không muốn cậu phải cảm thấy xấu hổ hay lo lắng, chỉ vì một lời nói lỡ lời. Anh muốn cậu biết rằng, anh yêu cậu, và anh chấp nhận cậu, dù cậu có như thế nào đi chăng nữa.

Save ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn P'Au, vẫn còn chút ngượng ngùng. "Thật... thật sao ạ?" cậu hỏi, giọng nói vẫn còn chút nghi ngờ.

P'Au gật đầu, hôn nhẹ lên trán Save. "Thật mà," anh nói, "anh thích tất cả những gì thuộc về em, kể cả cách em gọi anh."

Save thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như trút được gánh nặng nghìn cân khỏi vai. Cậu ôm chặt lấy P'Au, vùi mặt vào ngực anh, hít hà mùi hương quen thuộc, tìm kiếm sự bình yên và an ủi. Những ngón tay nhỏ nhắn của cậu khẽ siết chặt vạt áo P'Au, như muốn níu giữ khoảnh khắc ấm áp này mãi mãi.

"Em xin lỗi," cậu nói, giọng nói nhỏ nhẹ, như tiếng thì thầm của gió thoảng qua hàng cây. "Em không cố ý..."

Cậu không biết phải giải thích thế nào, chỉ biết rằng, cậu đã lỡ lời, đã gọi P'Au bằng cái danh xưng mà cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới. Cậu sợ rằng, P'Au sẽ nghĩ cậu quá vội vàng, quá nóng vội trong mối quan hệ này. Cậu sợ rằng, anh sẽ cảm thấy áp lực, sẽ cảm thấy muốn rút lui.

Những suy nghĩ tiêu cực cứ luẩn quẩn trong đầu cậu, khiến cậu cảm thấy lo lắng và bất an. Cậu muốn giải thích, muốn nói rằng cậu không cố ý, nhưng cậu lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Cậu chỉ biết vùi mặt vào ngực P'Au, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, tìm kiếm sự an ủi và che chở. Cậu muốn P'Au biết rằng, cậu yêu anh, và cậu sẽ không bao giờ cố ý làm anh buồn.

"Anh biết," P'Au nói, xoa nhẹ lưng Save. "Anh biết em không cố ý. Em chỉ đang thể hiện tình cảm của mình thôi mà."

Họ im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng nhịp tim đập rộn ràng của cả hai. Save cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong lòng, như một dòng suối ấm áp chảy tràn. Cậu biết rằng, cậu đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình, và cậu sẽ trân trọng nó mãi mãi.

"Chúng ta dậy thôi," P'Au nói, kéo Save ra khỏi giường. "Hôm nay anh sẽ nấu bữa sáng cho em."

"Thật ạ?" Save reo lên, mắt sáng rực. "Em muốn ăn bánh mì ốp la."

"Được thôi," P'Au nói, mỉm cười. "Anh sẽ làm cho em món bánh mì ốp la ngon nhất thế giới."

Họ cùng nhau vào bếp, chuẩn bị bữa sáng. Trong không gian ấm cúng, tiếng cười nói rộn rã vang lên, tạo nên một buổi sáng bình yên và hạnh phúc.

"Anh có cần em giúp gì không?" Save hỏi, giọng nói đầy hào hứng.

"Không cần đâu, bé con," P'Au nói, mỉm cười. "Em cứ ngồi yên đó, chờ thưởng thức món bánh mì ốp la đặc biệt của anh là được rồi."

Trong căn bếp nhỏ ấm cúng, tiếng xèo xèo vui tai của trứng ốp la trên chảo nóng hòa cùng tiếng lách cách của dao thớt, tạo nên một bản nhạc du dương của buổi sáng bình yên. P'Au thoăn thoắt tay làm, vừa chiên trứng vừa chuẩn bị bánh mì, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Save với ánh mắt trìu mến.

Save ngồi bên bàn ăn, chăm chú quan sát P'Au, lòng tràn ngập hạnh phúc. Cậu chưa bao giờ cảm thấy bình yên và hạnh phúc đến thế.

"Xong rồi đây," P'Au nói, đặt đĩa bánh mì ốp la vàng ruộm lên bàn. "Mời bà xã đại nhân ăn sáng."

Save reo lên thích thú, cầm lấy dao nĩa, thưởng thức món ăn P'Au nấu. "Ôi, ngon quá!" cậu thốt lên, mắt sáng rực. "Anh đúng là đầu bếp tài ba nhất mà em từng gặp."

P'Au mỉm cười, ngồi xuống đối diện Save. "Em thích là anh vui rồi," anh nói, "ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn."

Cuộc sống hạnh phúc của Save cứ thế trôi qua, êm đềm và bình dị như một dòng sông nhỏ chảy giữa cánh đồng xanh mướt. Mỗi buổi sáng, cậu thức dậy trong vòng tay ấm áp của P'Au, đón nhận những nụ hôn ngọt ngào và những lời chúc tốt đẹp từ anh. Sau đó, cậu đến trường, học tập và vui chơi cùng bạn bè, mang theo bên mình những kỷ niệm đẹp đẽ về tình yêu của mình.

Buổi chiều tan học, cậu lại vội vã trở về căn hộ ấm cúng, nơi có P'Au đang chờ đợi. Cánh cửa vừa mở ra, mùi thơm của những món ăn ngon lành đã lan tỏa khắp không gian, xua tan đi mọi mệt mỏi sau một ngày dài. Họ cùng nhau ăn tối, trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện vui buồn, đôi khi lại cùng nhau nghịch phá.

Sau mỗi bữa tối, họ cùng nhau xem phim, đọc sách, hoặc đơn giản chỉ là ôm nhau, tận hưởng những khoảnh khắc bình yên bên nhau. Đêm đến, họ cùng nhau chìm vào giấc ngủ, trong vòng tay ấm áp của nhau, mơ về những giấc mơ ngọt ngào.

Cuộc sống của cả hai không có điều gì quá đặc biệt, nhưng lại đầy ắp những yêu thương và hạnh phúc. Họ trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, cùng nhau xây dựng một tổ ấm nhỏ bé, nơi mà tình yêu của họ sẽ mãi mãi đơm hoa kết trái.

Vào ngày cuối tuần, họ cùng nhau đi dạo công viên, đến những quán cà phê quen thuộc, hoặc đơn giản chỉ là ở nhà, nấu những món ăn ngon, xem những bộ phim yêu thích. Họ cùng nhau chia sẻ những sở thích, những đam mê, cùng nhau khám phá những điều mới mẻ.

Họ cùng nhau trải qua những thăng trầm của cuộc sống, cùng nhau vượt qua những khó khăn, thử thách. Tình yêu của họ ngày càng bền chặt, như cây cổ thụ vững chãi trước giông bão. Họ biết rằng, dù cuộc sống có đổi thay, dù thời gian có trôi qua, tình yêu của họ sẽ mãi mãi trường tồn.

Dù cho những ngày tháng ngọt ngào ấy cứ thế trôi qua, tựa như một khúc nhạc du dương bất tận, thì cuộc sống vốn dĩ chẳng bao giờ bằng phẳng tuyệt đối. Những sóng gió, những ngã rẽ bất ngờ vẫn luôn chực chờ phía trước. Và rồi, một ngày kia, Save nhận ra rằng, dù lòng luyến tiếc khôn nguôi, cậu vẫn phải đối diện với một sự thật không thể chối bỏ: 'kỳ nghỉ hè đang đến gần, và lời hứa với ba mẹ từ trước vẫn còn đó, như một sợi dây vô hình níu kéo cậu về với quê nhà.'

Kỳ nghỉ hè, đối với nhiều người, có lẽ là khoảng thời gian của những chuyến đi chơi xa, những buổi tụ tập bạn bè rộn rã. Nhưng với Save, đó lại là những ngày tháng chất chứa bao nỗi niềm. Cậu biết rằng, khi mình trở về quê, khoảng cách địa lý sẽ tạo ra một bức tường vô hình ngăn cách cậu và P'Au. Những cuộc gọi video, những tin nhắn vội vã, liệu có thể thay thế được những cái ôm ấm áp, những nụ hôn ngọt ngào, những buổi tối cùng nhau nấu ăn và xem phim?

Save lo sợ rằng, sự xa cách sẽ khiến tình cảm của họ phai nhạt. Cậu sợ rằng, những nhớ nhung, những mong ngóng sẽ bào mòn trái tim, khiến cả hai mệt mỏi. Cậu sợ rằng, khi trở về, mọi thứ sẽ không còn như trước.

Nhưng hơn tất cả, Save hiểu rằng, cậu không thể cứ ở đây mãi được. Ba mẹ đã mong ngóng cậu trở về suốt cả năm, và cậu không thể làm họ thất vọng. Cậu tự nhủ rằng, đây chỉ là một thử thách nhỏ, và tình yêu của họ đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn.

"Em phải về quê vào kỳ nghỉ hè này," Save nói, giọng cậu trầm xuống, pha lẫn chút buồn man mác. "Em nhớ nhà quá, hơn nữa, em đã hứa với ba mẹ là hè này em sẽ về quê, thăm ba mẹ và anh hai em. Em không muốn thất hứa với họ." Đôi mắt cậu ánh lên vẻ nhớ nhung, như đang hình dung về những kỷ niệm ấm áp bên gia đình.

P'Au khẽ siết chặt tay Save, cảm nhận được nỗi nhớ nhà da diết trong lòng cậu. Anh nhìn Save với ánh mắt dịu dàng, thấu hiểu. "Anh hiểu mà," anh nói, giọng nói trầm ấm, như xoa dịu nỗi lòng Save. "Em về thăm gia đình đi. Đó là điều em nên làm. Khi nào em định về, nói với anh, để anh đưa em ra bến xe. Anh muốn anh là người đưa em về."

P'Au biết rằng, gia đình là điều quan trọng nhất đối với Save, và anh không muốn cậu phải cảm thấy áy náy hay lo lắng. Anh muốn Save biết rằng, anh luôn ủng hộ và tôn trọng quyết định của cậu. Anh muốn cậu có thể thoải mái về thăm gia đình, mà không phải bận tâm về bất cứ điều gì.

"Em cảm ơn anh," Save nói, giọng cậu nghẹn ngào. Cậu cảm động trước sự quan tâm và thấu hiểu của P'Au. Cậu biết rằng, mình thật may mắn khi có anh bên cạnh, luôn yêu thương và che chở cho cậu.

"Nhưng... em muốn anh đi cùng em," Save nói, giọng cậu nhỏ dần, như sợ P'Au sẽ từ chối.

P'Au mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc Save, như vuốt ve một chú mèo nhỏ đang lo lắng. "Anh biết," anh nói, giọng nói trầm ấm, dịu dàng như tiếng gió thoảng qua hàng cây. "Anh cũng muốn đi cùng em. Anh muốn gặp gia đình em, muốn cùng em trải qua kỳ nghỉ hè này, muốn cùng em chia sẻ những khoảnh khắc ấm áp bên những người thân yêu. Nhưng anh không muốn em cảm thấy áy náy hay lo lắng, không muốn em phải bận tâm bất cứ điều gì. Nếu em muốn anh đi cùng, anh sẽ đi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Còn nếu em muốn về một mình, anh cũng sẽ tôn trọng quyết định của em, anh sẽ luôn ủng hộ em, dù em chọn con đường nào."

Anh nhìn Save, ánh mắt anh ánh lên vẻ yêu thương và trìu mến. "Điều quan trọng nhất là em cảm thấy thoải mái và hạnh phúc," anh nói, "anh chỉ muốn em biết rằng, anh luôn ở bên cạnh em, dù em có ở đâu, dù em có làm gì."

Save ngước nhìn P'Au, đôi mắt cậu long lanh như chứa cả bầu trời. "Em muốn anh đi cùng," cậu nói, giọng cậu kiên quyết. "Em muốn anh gặp gia đình em, muốn họ biết rằng em đã tìm được người đàn ông tốt nhất trên đời, người đàn ông đáng để em gửi gắm cả cuộc đời mình."

P'Au mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai, lan tỏa khắp không gian. Anh khẽ ôm cậu vào lòng, vòng tay siết chặt, như muốn truyền cho cậu sự an tâm và hạnh phúc. "Được rồi," anh nói, giọng nói trầm ấm, đầy yêu thương. "Anh sẽ đi cùng em. Chúng ta sẽ cùng nhau về quê, thăm gia đình em, và tận hưởng một kỳ nghỉ hè thật vui vẻ."

Nói rồi, họ cùng nhau bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi. Họ mở bản đồ, nghiên cứu đường đi, tìm kiếm những điểm đến thú vị ở quê nhà Save. Họ cùng nhau lựa chọn những món quà nhỏ xinh xắn, mang đậm hương vị quê hương, để tặng cho gia đình Save. Họ cùng nhau mua vé xe, đặt chỗ ngồi cạnh nhau, để có thể thoải mái trò chuyện và ngắm cảnh trên đường đi.

Cả hai đều cảm thấy háo hức và mong chờ đến ngày được về quê, được gặp gỡ những người thân yêu. Save tưởng tượng ra cảnh cả gia đình sum vầy bên mâm cơm ấm cúng, tiếng cười nói rộn rã vang vọng khắp căn nhà nhỏ. P'Au tưởng tượng ra cảnh anh được gặp gỡ bố mẹ và anh trai Save, được nghe những câu chuyện về tuổi thơ của cậu, được cùng họ trải qua những khoảnh khắc bình dị và hạnh phúc.

Cả hai cùng nhau đếm ngược từng ngày, từng giờ, mong ngóng đến ngày khởi hành, như những đứa trẻ háo hức chờ đợi một chuyến phiêu lưu kỳ thú. Trong lòng họ, niềm vui và sự háo hức cứ lớn dần lên, như một ngọn lửa ấm áp, sưởi ấm trái tim họ. Họ biết rằng, chuyến đi này không chỉ là một kỳ nghỉ hè đơn thuần, mà còn là một bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của họ.

Lần này, cả hai về quê không chỉ với tư cách là bạn bè, mà là người yêu của nhau. Save muốn giới thiệu P'Au với gia đình, muốn cho họ thấy rằng cậu đã tìm được người đàn ông đáng để cậu gửi gắm cả đời. Cậu muốn chia sẻ niềm hạnh phúc của mình với những người thân yêu, muốn được họ chấp nhận và yêu quý P'Au như một thành viên trong gia đình.

P'Au cũng cảm thấy háo hức không kém. Anh muốn gặp gỡ gia đình Save, muốn hiểu hơn về cuộc sống và những người thân yêu của cậu. Anh muốn chứng minh cho họ thấy rằng, anh yêu Save thật lòng, và sẽ luôn mang lại hạnh phúc cho cậu.

Họ cùng nhau chuẩn bị hành lý, lựa chọn những bộ quần áo đẹp nhất, những món quà ý nghĩa nhất. Họ cùng nhau lên kế hoạch cho những hoạt động trong chuyến đi, những địa điểm tham quan, những món ăn đặc sản. Họ muốn tạo ra những kỷ niệm đẹp đẽ, những khoảnh khắc đáng nhớ, để lưu giữ mãi trong tim.

Những ngày trước khi khởi hành, họ dành nhiều thời gian bên nhau hơn, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đẹp, cùng nhau nói về những ước mơ và dự định tương lai. Họ muốn tận hưởng trọn vẹn những giây phút bên nhau, trước khi bắt đầu một hành trình mới, một chương mới trong cuộc đời.

Ngày khởi hành cuối cùng cũng đến. Save và P'Au thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị những thứ cần thiết cho chuyến đi. Họ kiểm tra lại hành lý, đảm bảo không quên bất cứ thứ gì. Cả hai đều cảm thấy hồi hộp và mong chờ, như những đứa trẻ sắp được đi chơi xa.

Khi xe lăn bánh, Save nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những cảnh vật quen thuộc dần trôi qua. Cậu cảm thấy một chút bồi hồi, nhớ lại những kỷ niệm tuổi thơ gắn liền với những con đường, những ngôi nhà, những cánh đồng lúa xanh mướt.

P'Au nắm lấy tay Save, khẽ siết chặt. "Đừng lo lắng," anh nói, "chúng ta sẽ có một chuyến đi tuyệt vời."

Save mỉm cười, gật đầu. "Dạ!," cậu nói, "Em chỉ hơi hồi hộp thôi."

Họ cùng nhau trò chuyện, ngắm cảnh, chia sẻ những câu chuyện vui buồn. Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc họ đã đến bến xe.

Bến xe quê nhà Save rộn ràng tiếng nói cười, ánh mắt mong chờ của những người thân yêu hướng về phía cánh cửa xe vừa mở. Bố mẹ Save, ông bà Worapong, và anh trai P'Fourth đã đứng đợi sẵn, gương mặt rạng rỡ, ánh mắt ngập tràn yêu thương. Khi Save bước xuống xe, ông bà Worapong không kìm nén được xúc động, chạy đến ôm chầm lấy cậu, vỡ òa trong niềm vui đoàn tụ.

"Con về rồi, Save của mẹ!" bà Worapong nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên gò má.

"Con nhớ bố mẹ nhiều lắm!" Save đáp, ôm chặt lấy bố mẹ, cảm nhận hơi ấm quen thuộc của gia đình.

Sau những giây phút xúc động, Save giới thiệu P'Au với gia đình. "Đây là P'Au, bạn trai con," cậu nói, giọng nói có chút ngượng ngùng.

P'Au tiến lên một bước, lễ phép chào hỏi. "Chào bác, chào cô, chào anh, con là bạn trai của Save."

Ông bà Worapong mỉm cười hiền hậu, ánh mắt họ ánh lên vẻ hài lòng. "Chào cháu," ông bà đồng thanh đáp. "Mời cháu vào nhà."

P'Fourth nở một nụ cười tinh nghịch nói. "Thằng nhóc này cũng ra gì đấy," anh nói, giọng nói pha chút trêu chọc. "Nhìn cũng được phết, không ngờ thằng nhóc như em lại cua được nó."

Câu nói của P'Fourth khiến Save đỏ mặt, cậu đánh nhẹ vào tay anh trai mình. "Anh đừng trêu em," cậu nói, giọng nói có chút hờn dỗi.

P'Fourth cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp không gian, xua tan đi sự ngượng ngùng của Save. Anh khẽ xoa đầu em trai, ánh mắt anh ánh lên vẻ yêu thương và tự hào. "Anh chỉ đùa thôi mà," anh nói, giọng nói đầy trêu chọc. "Nhưng không vì nhan sắc của nó mà anh đồng ý đâu nhé, anh còn phải kiểm tra đứa em rể này trước khi chính thức chấp nhận nó."

Nói rồi, anh quay sang nhìn P'Au, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn. "Chú em tên gì?" anh hỏi.

"Em tên Auau Thanaphum ạ," P'Au đáp, giọng nói lễ phép.

"Au," P'Fourth lặp lại, gật đầu. "Chú em làm nghề gì?"

"Em là CEO của tập đoàn AS ạ," P'Au đáp.

"Công việc cũng coi như tạm ổn" P'Fourth nói.

P'Fourth gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. "Chú em có biết nấu ăn không?" anh lại tiếp tục hỏi.

"Dạ, em biết nấu một vài món ạ," P'Au đáp.

"Tốt," P'Fourth nói, "anh sẽ kiểm tra tay nghề của chú em sau. Còn bây giờ, chúng ta vào nhà thôi. Mẹ đã chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn để chào đón hai đứa."

Lúc này, P'Au mới cảm thấy đỡ hơn phần nào, những câu hỏi dồn dập của P'Fourth đã dần dịu lại, nhường chỗ cho những câu chuyện gia đình ấm cúng. Tuy nhiên, anh vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng, bởi vì trong khi ông bà Worapong chỉ mỉm cười hiền hậu, không nói lời nào, thì người anh trai của Save lại tra khảo anh một cách kỹ lưỡng và đáng sợ đến thế.

P'Fourth, với vẻ ngoài điềm đạm và nụ cười bí ẩn, đã đặt ra hàng loạt câu hỏi hóc búa, từ công việc, gia đình, đến quan điểm sống và cách anh đối xử với Save. Mỗi câu hỏi của anh đều như một mũi tên sắc nhọn, găm thẳng vào tim P'Au, khiến anh không khỏi cảm thấy căng thẳng và áp lực.

Anh hiểu rằng, P'Fourth chỉ muốn bảo vệ em trai mình, muốn đảm bảo rằng Save đã tìm được một người đàn ông tốt, một người có thể mang lại hạnh phúc cho cậu. Nhưng sự kỹ lưỡng và nghiêm khắc của anh khiến P'Au cảm thấy mình như đang trải qua một cuộc thi tuyển chọn khắc nghiệt.

'Công cuộc đưa được vợ về nhà' của anh, vốn tưởng chừng như đã thành công mỹ mãn, giờ đây lại gặp phải một vấn đề lớn. Anh tự hỏi, liệu mình có thể vượt qua được 'bài kiểm tra' của P'Fourth hay không? Liệu anh có thể chứng minh cho anh trai Save thấy rằng, anh xứng đáng với tình yêu của cậu hay không?

Trong lòng anh, một cuộc chiến thầm lặng đang diễn ra. Một mặt, anh muốn chứng tỏ bản thân, muốn được gia đình Save chấp nhận. Mặt khác, anh lại cảm thấy lo lắng và bất an, sợ rằng mình sẽ không thể đáp ứng được những kỳ vọng của họ.

Trong bữa cơm tối ấm cúng, P'Au cố gắng tỏ ra thoải mái và tự nhiên nhất có thể, nhưng ánh mắt anh vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn P'Fourth, người đang ngồi đối diện anh, mỉm cười bí ẩn. Anh cảm thấy như mình đang bị quan sát, đánh giá từng cử chỉ, từng lời nói.

"Con ăn nhiều vào," bà Worapong nói, gắp thức ăn vào bát P'Au. "Đừng ngại, cứ tự nhiên như ở nhà nhé."

"Dạ, con cảm ơn bác," P'Au đáp, mỉm cười.

"Au à, cháu có thích ăn món gà kho gừng này không?" ông Worapong hỏi.

"Dạ, con rất thích ạ," P'Au đáp, "Món này ngon lắm ạ."

Những câu hỏi của ông bà Worapong rất đỗi bình thường, nhưng P'Au vẫn cảm thấy căng thẳng. Anh biết rằng, họ đang âm thầm quan sát anh, đánh giá anh qua từng hành động nhỏ nhất.

Sau bữa cơm tối, mọi người cùng nhau ra sân vườn ngồi uống trà, ngắm sao. P'Fourth kéo P'Au ra một góc riêng, bắt đầu cuộc trò chuyện "thẳng thắn".

"Chú em có dự định gì cho tương lai không?" P'Fourth hỏi, giọng nói nghiêm túc.

"Dạ, trước tiên em muốn làm việc thật tốt, ổn định cuộc sống, xây dựng một nền tảng vững chắc cho cả hai chúng em. Rồi sau đó..." P'Au ngập ngừng, ánh mắt anh khẽ liếc nhìn Save, người đang ngồi trò chuyện vui vẻ với bố mẹ cậu.

"Rồi sau đó cưới Save về làm vợ, đúng không?" P'Fourth nói, nhướn mày.

P'Au gật đầu. "Dạ, em rất yêu Save, em muốn chăm sóc và bảo vệ em ấy suốt đời."

P'Fourth gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. "Tốt," anh nói, "Nhưng yêu thôi chưa đủ. Chú em phải chứng minh được rằng, chú em xứng đáng với Save."

"Em sẽ cố gắng," P'Au nói, giọng nói kiên quyết.

"Anh tin ở chú," P'Fourth nói, vỗ vai P'Au, một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý. "Nhưng anh cũng sẽ luôn theo dõi chú. Anh sẽ không bỏ sót bất kỳ hành động nào của chú đâu. Nếu chú dám làm Save buồn, dù chỉ một chút thôi, chú chắc chắn sẽ nhận đủ cơn thịnh nộ từ anh. Và anh đảm bảo, cơn thịnh nộ đó sẽ không hề dễ chịu chút nào."

Mặc dù lời nói của P'Fourth không mang theo sự đe dọa trắng trợn, nhưng ẩn chứa trong đó là một sức mạnh ngầm, một sự quyết liệt không thể lay chuyển. Anh muốn P'Au hiểu rằng, Save không chỉ là em trai anh, mà còn là người anh yêu thương và trân trọng nhất. Anh sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương cậu, dù người đó là ai.

P'Au cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của P'Fourth, anh gật đầu, giọng nói kiên định. "Em hiểu ạ. Em sẽ không bao giờ làm Save buồn."

"Tốt," P'Fourth nói, vỗ vai P'Au một lần nữa. "Anh hy vọng chú sẽ giữ lời hứa."

Anh nhìn P'Au với ánh mắt cảnh cáo, rồi quay sang nhìn Save, nở một nụ cười dịu dàng. "Save, em phải nhớ rằng, anh luôn ở bên cạnh em. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy nói với anh."

Save mỉm cười, gật đầu. "Em biết mà, P'Fourth," cậu nói, "em luôn tin tưởng anh."

Không khí trong sân vườn trở nên căng thẳng hơn một chút, nhưng cũng ấm áp hơn. P'Au hiểu rằng, anh đã vượt qua được một phần nhỏ của thử thách. Anh đã chứng minh được cho P'Fourth thấy rằng, anh yêu Save thật lòng, và anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cậu. Nhưng anh cũng biết rằng, anh vẫn còn một chặng đường dài phía trước, để chứng minh cho cả gia đình Save thấy rằng, anh xứng đáng với tình yêu của cậu.

P'Au lúc này mới cảm thấy đỡ áp lực, nhưng anh cũng cảm thấy biết ơn. Anh biết rằng, P'Fourth chỉ muốn bảo vệ em trai mình, và anh sẽ cố gắng hết sức để chứng minh cho anh ấy thấy rằng, anh là một người đàn ông tốt, một người xứng đáng với tình yêu của Save.

---end page 13---

08/03/2025

Đã hoàn thành một chương nữa nhó.

Hôm nay nhân ngày quốc tế phụ nữ Thiên Hạo xin chúc tất cả các chị em một ngày 8/3 thật vui vẻ hạnh phúc.

P'Fourth đã xuất hiện thì P'Gemini cũng sẽ xuất hiện hehe.

Vậy thôi hết rùi tạm biệt và hẹn gặp lại.

Buổi tối an lành.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro