page 9: Về chính gia Sestassittikul
Save vùi mình vào vòng tay ấm áp của P'Au. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, nghe được tiếng tim anh đang đập đều đặn và ngửi được mùi hương nam tính thoang thoảng trên người anh. Tất cả những điều đó khiến cậu cảm thấy bình yên và hạnh phúc đến lạ thường. Mọi lo lắng, muộn phiền trong lòng cậu theo đó mà tan biến hết.
Trong khi ngón tay Save đan chặt lấy bàn tay ấm áp của P'Au, một cảm giác tin tưởng và an toàn len lỏi trong tâm trí cậu. Hơi ấm từ P'Au như một ngọn lửa nhỏ, sưởi ấm trái tim Save và xoa dịu những lo lắng mơ hồ. Cậu biết rằng, ở đây, trong vòng tay này, cậu được yêu thương và che chở. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Save vẫn không thể thoát khỏi những nỗi bất an.
Cậu sợ hãi rằng mình không xứng đáng với tình cảm sâu đậm mà P'Au dành cho cậu. Cậu tự ti về bản thân, về những khiếm khuyết mà cậu nghĩ rằng mình đang che giấu. Rồi một ý nghĩ lóe lêm trong đầu Save, điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó P'Au nhận ra rằng cậu không hoàn hảo như anh nghĩ? Liệu anh có rời bỏ cậu mà đi không?
Những nỗi sợ hãi ấy cứ thế bủa vây tâm trí Save, khiến cậu chìm trong mớ hỗn độn của những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng rồi, như một tia sáng khác lóe lên trong đêm tối, cậu nhớ lại những lời hứa mà P'Au đã dành cho cậu. Anh đã nói rằng sẽ luôn ở bên cậu, sẽ không bao giờ rời bỏ cậu dù có chuyện gì xảy ra.
Những lời nói ấy vang vọng trong đầu Save, xua tan đi những đám mây mù u ám. Cậu tự nhủ, mình không thể cứ mãi chìm đắm trong những lo lắng vu vơ. Cậu phải tin tưởng P'Au, tin tưởng vào tình yêu mà anh dành cho cậu. Bởi vì nếu không có niềm tin, thì tình yêu sẽ chẳng thể nào tồn tại được.
Save hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan đi những muộn phiền. Cậu nhìn lên P'Au, ánh mắt cậu ánh lên vẻ kiên quyết. Cậu sẽ không để những nỗi sợ hãi đánh gục mình. Cậu sẽ tin tưởng P'Au, tin tưởng vào tình yêu của cả hai người. Và cậu cũng sẽ cố gắng trở thành một người xứng đáng với tình yêu ấy.
Save và P'Au chìm đắm trong không gian riêng tư, tận hưởng những giây phút ngọt ngào bên nhau. Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại hơi ấm từ cái ôm, nhịp tim chung và những lời thì thầm yêu thương. Nhưng rồi, thực tế phũ phàng cũng đến, khi tiếng chuông báo hiệu giờ học sắp bắt đầu vang lên, kéo họ trở lại với guồng quay của cuộc sống.
Save ngập ngừng rời khỏi vòng tay ấm áp của P'Au, trong lòng dâng lên một nỗi luyến tiếc khó tả. Cậu không muốn rời xa anh, không muốn buông tay anh ra, nhưng nếu còn tiếp tục cả hai sẽ phải lên văn phòng khoa ngồi mất. Save khẽ lùi lại một bước, đôi mắt long lanh nhìn sâu vào mắt P'Au, như muốn ghi lại khoảnh khắc này vào sâu trong trái tim.
P'Au hiểu được nỗi lòng của Save, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cậu, nở một nụ cười dịu dàng. Anh biết rằng, dù họ phải tạm xa nhau, nhưng tình yêu của họ vẫn sẽ luôn kết nối hai trái tim. Save nhìn P'Au rời khỏi, bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa lớp, nhưng hình ảnh anh vẫn mãi in đậm trong tâm trí cậu.
Save bước vào lớp với một nụ cười rạng rỡ trên môi. Cậu cảm thấy như thể mình đang mang theo ánh mặt trời vào lớp học, thứ ánh sáng ấm áp và rực rỡ mà P'Au đã trao cho cậu. Tiết học cuối trôi qua nhanh chóng như một cơn gió thoảng, Save say mê nghe giảng và ghi chép bài đầy đủ. Cậu không muốn bỏ lỡ bất kỳ kiến thức nào, bởi vì cậu biết rằng, những kiến thức này sẽ giúp cậu tiến gần hơn đến ước mơ của mình, tiến gần đến anh hơn.
Sau giờ học, Save và P'Au cùng nhau đến một quán cà phê quen thuộc. Họ gọi hai ly trà sữa, ngồi bên nhau ngắm nhìn dòng người qua lại.
"Anh có chuyện muốn nói với em," P'Au nói, giọng anh hơi ngập ngừng.
"Chuyện gì vậy anh?" Save hỏi.
"Hôm nay về chính gia cùng anh em nhé?" P'Au nói
"Về... về nhà chính anh sao ạ?" Save hơi bất ngờ. Đây là lần đầu tiên P'Au ngỏ ý muốn đưa cậu về nhà riêng của mình. Trong lòng Save dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa hồi hộp, vừa mong chờ, lại vừa có chút lo lắng.
"Ừ," P'Au gật đầu. "Anh muốn em gặp gỡ gia đình anh."
Save im lặng một lúc, cậu không biết phải nói gì. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ra mắt gia đình P'Au sớm như vậy. Cậu lo sợ rằng mình sẽ không được chấp nhận, rằng gia đình anh sẽ không thích một người như cậu.
"Em... em có thể suy nghĩ thêm được không anh?" Save nói, giọng cậu hơi run run.
P'Au nhìn Save, anh hiểu được những lo lắng của cậu. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, xoa nhẹ nhàng.
"Đừng lo lắng, bé yêu" P'Au xoa nhẹ lên má Save, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và tin tưởng. "Anh biết em đang lo lắng, nhưng anh muốn em tin anh. Gia đình anh là những người tốt bụng và hiền lành. Họ sẽ không bao giờ làm tổn thương em đâu. Em cứ thoải mái là chính mình, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Nhưng mà..." Save vẫn còn do dự.
"Không sao cả," P'Au nói. "Em cứ suy nghĩ kỹ đi. Anh sẽ chờ câu trả lời của em."
Save gật đầu, cậu cảm ơn P'Au vì đã thông cảm cho cậu. Trong lòng cậu rối bời, cậu không biết mình nên làm gì. Một mặt, cậu rất muốn đến gặp mặt gia đình P'Au, cậu muốn tìm hiểu thêm về con người anh, về cuộc sống của anh. Mặt khác, cậu lại sợ hãi, cậu sợ rằng mình sẽ làm mọi chuyện rối tung lên.
"Để em suy nghĩ một chút," Save nói. "Em sẽ trả lời anh sau nhé."
"Được," P'Au nói. "Anh tôn trọng quyết định của em."
Save và P'Au ngồi thêm một lúc nữa trong quán cà phê, nhưng rồi cả hai cũng phải đứng dậy ra về. P'Au đưa Save trở lại kí túc xá, nhưng hôm nay anh không cùng cậu về phòng mà phải đến chính gia để thông báo cho gia đình về chuyện quan trọng sắp tới. Trên đường đi, cả hai người đều im lặng, mỗi người đều chìm đắm trong những dòng suy nghĩ miên man của riêng mình.
Save miên man nghĩ về những điều mà P'Au vừa nói. Cậu vẫn còn nhớ như in cái cảm giác bất ngờ và lo lắng khi nghe anh ngỏ ý muốn đưa cậu về ra mắt gia đình. Save không biết mình đã làm gì để xứng đáng với tình cảm mà P'Au dành cho cậu, và cậu cũng không chắc rằng gia đình anh có thể chấp nhận một người như cậu hay không.
P'Au thì lại đang suy nghĩ về việc làm sao để giới thiệu Save với gia đình mình một cách tốt nhất. Anh biết rằng gia đình anh có thể sẽ có những ý kiến trái chiều về mối quan hệ của hai người, nhưng anh tin rằng tình cảm chân thành của họ sẽ vượt qua được tất cả. P'Au muốn cho gia đình mình thấy rằng Save là một người tuyệt vời, và anh không thể sống thiếu cậu.
Cả hai người cứ thế im lặng đi bên nhau, cho đến khi Save về đến kí túc xá. P'Au dừng xe trước cổng, anh quay sang nhìn Save với ánh mắt dịu dàng.
"Em vào trong cẩn thận nhé," P'Au nói. "Anh sẽ gọi cho em sau."
"Vâng," Save gật đầu. "Anh cũng về nhà cẩn thận."
P'Au mỉm cười, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi Save.
"Tạm biệt em," P'Au nói.
"Tạm biệt anh," Save đáp lại.
Save bước vào kí túc xá, cậu cảm thấy lòng mình ngập tràn những cảm xúc khó tả. Cậu vừa hồi hộp, vừa lo lắng, nhưng cũng rất mong chờ đến ngày mai để gặp lại P'Au và gia đình anh.
Vừa bước chân vào phòng, Save đã vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra và gọi cho người bạn thân nhất của mình. Cậu muốn chia sẻ ngay lập tức cái tin chấn động này với người mà cậu tin tưởng nhất. Tiếng chuông reo lên từng hồi, Save hồi hộp chờ đợi đầu dây bên kia bắt máy. Cuối cùng, giọng nói quen thuộc vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng.
"Alo, Save hả? Có chuyện gì mà gọi tớ gấp vậy?" Kong đáp.
"Tớ có chuyện này muốn kể cho cậu nghe," Save nói, giọng cậu hơi run run. "Chuyện là hôm nay..."
Save bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện cho bạn mình nghe, từ lúc P'Au ngỏ ý muốn đưa cậu về ra mắt gia đình, cho đến những cảm xúc hỗn độn mà cậu đang phải đối mặt. Cậu không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, từ những lo lắng, hồi hộp, cho đến những hy vọng và mong chờ.
"Cậu nghĩ tớ có nên đến nhà anh ấy không?" Save hỏi.
"Tớ nghĩ là cậu nên đi," người bạn của Save nói. "Đây là cơ hội tốt để cậu hiểu thêm về anh ấy, về gia đình anh ấy. Nếu cậu thật lòng muốn ở cạnh anh ấy lâu dài, thì cậu không nên bỏ lỡ cơ hội này."
"Nhưng tớ sợ lắm..." Save nói.
"Cậu sợ gì chứ?" Kong đầy thắc mắc hỏi.
"Tớ sợ gia đình anh ấy không chấp nhận tớ," Save nói. "Tớ sợ tớ sẽ làm họ thất vọng."
"Tớ hiểu cảm giác của cậu," Kong lại tiếp tục nói. "Đây là một bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của cậu và anh ấy, nên việc cậu lo lắng cũng là điều dễ hiểu."
"Nhưng mà cậu đừng lo lắng," Kong tiếp tục an ủi Save. "Cậu là một người tốt, tớ tin rằng gia đình anh ấy sẽ yêu quý cậu thôi. Hơn nữa, nếu anh ấy đã quyết định đưa cậu về ra mắt gia đình, thì chắc chắn anh ấy cũng đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng rồi."
"Tớ cũng hy vọng là vậy," Save nói.
Sau khi nói chuyện với Kong, Save cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cậu quyết định sẽ đến gặp gia đình P'Au, cậu muốn thử một lần, cậu muốn cho mình và P'Au một cơ hội.
Tối hôm đó, Save gọi điện thoại cho P'Au và nói rằng cậu đã quyết định sẽ đến nhà anh. P'Au nghe thấy vậy thì rất vui mừng, anh hẹn Save ngày mai sẽ đến đón cậu.
Save cúp máy, cậu cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Cậu vừa hồi hộp, vừa lo lắng, nhưng trên hết, cậu cảm thấy hạnh phúc. Save nhớ lại những lời bạn mình, cậu cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. Cậu tin rằng mình sẽ thể hiện thật tốt và được gia đình P'Au yêu quý.
Sáng hôm sau, Save thức dậy với một tâm trạng hồi hộp và háo hức. Cậu muốn chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo cho buổi gặp mặt gia đình P'Au. Cậu lục tìm trong tủ quần áo, như thể đang tìm kiếm một bộ trang phục phù hợp nhất cho một buổi biểu diễn quan trọng. Cuối cùng, Save chọn được một bộ quần áo mà cậu cảm thấy tự tin và thoải mái nhất. Cậu muốn mình trông thật lịch sự và trang trọng, nhưng đồng thời cũng muốn thể hiện được cá tính riêng của mình.
Đúng giờ hẹn, P'Au đến đón Save. Anh mặc một bộ vest lịch lãm, trông thật điển trai và cuốn hút. Save không khỏi cảm thấy tự hào khi sánh bước bên cạnh anh.
Trên đường đến nhà P'Au, cả hai người trò chuyện rất vui vẻ. P'Au kể cho Save nghe về những thành viên trong gia đình mình, về những sở thích và tính cách của họ. Save chăm chú lắng nghe, cậu muốn hiểu rõ hơn về gia đình P'Au để có thể hòa nhập vào đó một cách dễ dàng hơn.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng. Save ngước nhìn, cậu không khỏi choáng ngợp trước vẻ đẹp lộng lẫy của ngôi nhà. Nhà của P'Au là một căn biệt thự sang trọng, nằm giữa một khu vườn rộng lớn. Save không khỏi bất ngờ trước vẻ đẹp và sự bề thế của ngôi nhà.
"Đây là nhà của anh ạ" Save tròn mắt kinh ngạc hỏi.
"Ừm đây là nhà của anh" P'Au nói, anh mỉm cười nhìn Save.
Save gật đầu, cậu bước xuống xe cùng P'Au. P'Au nắm tay Save thật chặt, cả hai cùng nhau vào nhà. Trên đường dẫn vào nhà, Save im lặng, đầu óc cậu ngổn ngang nhiều suy nghĩ. Cậu lo lắng không biết gia đình P'Au có chấp nhận cậu không, cậu sợ mình sẽ làm P'Au thất vọng.
"Em sao thế?" P'Au lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng.
Save giật mình, cậu vội vàng lắc đầu. "Em không sao ạ."
P'Au khẽ cười, anh biết Save đang lo lắng. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu, "Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi."
Save nhìn P'Au, cậu cảm nhận được sự ấm áp và tin tưởng từ anh. Cậu khẽ gật đầu, "Dạ."
Trong nhà, mọi người đã chờ sẵn. Ba mẹ P'Au, cùng với em gái và anh trai anh, đều có mặt đông đủ.
"Chịu về nhà rồi?" ba P'Au lên tiếng, ông nhìn P'Au.
"Con chào ba mẹ," giọng nói của anh vang lên khô khốc.
"Đây là Save," P'Au giới thiệu Save với gia đình.
P'Au giới thiệu Save với từng người trong gia đình. Save lễ phép chào hỏi mọi người, cậu cảm thấy hơi run nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Save lúng túng, cậu vội vàng cúi chào mọi người. "Con chào bác, chào mọi người."
Ba mẹ P'Au nhìn Save, họ mỉm cười thân thiện với cậu. "Chào con, Save. Con là người yêu của Au phải không?"
Save đỏ mặt, cậu khẽ gật đầu.
"Con đừng ngại, cứ tự nhiên như ở nhà nhé," mẹ P'Au nói, bà vẫy tay ra hiệu cho Save ngồi xuống.
Gia đình P'Au rất thân thiện và cởi mở. Họ chào đón Save bằng những nụ cười ấm áp và những lời hỏi han ân cần. Save cảm thấy như mình được chào đón và yêu thương như một thành viên trong gia đình. Save cảm thấy ấm lòng, cậu dần dần bớt lo lắng hơn.
"Save là một người tài giỏi và tốt bụng," P'Au nói, ánh mắt anh nhìn Save đầy ngưỡng mộ. "Em ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người, không bao giờ từ chối bất cứ ai. Không những vậy, Save còn là một người rất thông minh và sáng tạo. Em ấy luôn có những ý tưởng độc đáo và táo bạo. Hơn nữa em ấy còn là người mà ai cũng yêu quý và kính trọng." P'Au ôm eo Save, kéo cậu lại gần mình hơn. Anh muốn cả thế giới biết rằng Save là một người đặc biệt như thế nào.
Mọi người nhìn P'Au và Save như thể họ đang nhìn thấy một bức tranh tuyệt đẹp, một câu chuyện tình yêu cổ tích giữa đời thường. Họ mỉm cười, chúc phúc cho hai người như thể đang chúc phúc cho một đôi uyên ương trong ngày cưới. Nụ cười của họ là những bông hoa tươi thắm, nở rộ trong khu vườn tình yêu của P'Au và Save.
"Anh yêu em," P'Au thì thầm vào tai Save.
Save cảm thấy hạnh phúc, cậu mỉm cười nhìn P'Au. "Em cũng yêu anh."
Sau một hồi trò chuyện rôm rả, cả nhà cùng nhau tạm dừng để chuẩn bị cho bữa tối. Mẹ của P'Au đứng dậy, xắn tay áo và bước vào bếp. Bà mỉm cười và nói: "Đã đến giờ ăn tối rồi, mọi người có muốn ăn món gì đặc biệt không?". Rồi bà bước vào bếp, nơi mà những âm thanh xào nấu và mùi thơm của thức ăn đang lan tỏa.
P'Au và Save xung phong cùng nhau nấu ăn giúp bà. Họ làm những món ăn đơn giản nhưng đầy ắp tình yêu thương. Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và vui vẻ. Mọi người cùng nhau trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện vui buồn trong cuộc sống. Save cũng góp chuyện vào, cậu kể về những kỷ niệm thời thơ ấu, về những người bạn thân thiết.
Sau bữa cơm, P'Au đưa Save đi tham quan nhà. Căn biệt thự rất rộng lớn, có đầy đủ tiện nghi.
"Đây là phòng (tân hôn) của chúng ta," P'Au nói, anh mở cửa một căn phòng.
Save bước chân vào căn phòng, và ngay lập tức cậu cảm thấy như mình lạc vào một thế giới khác. Không gian ấy không rộng lớn, nhưng lại mang một vẻ đẹp tinh tế và ấm cúng đến lạ thường. Ánh đèn vàng dịu nhẹ tỏa ra từ những chiếc đèn trang trí trên trần nhà, hắt lên những bức tường được sơn màu kem nhạt, tạo nên một cảm giác thư thái và dễ chịu.
Những món đồ nội thất trong phòng được bài trí một cách hài hòa và hợp lý. Chiếc giường gỗ lớn với bộ chăn ga gối màu trắng tinh khôi nằm ngay ngắn ở giữa phòng, mời gọi Save ngả lưng sau một ngày dài. Bên cạnh giường là một chiếc bàn trang điểm nhỏ với những lọ nước hoa và mỹ phẩm được sắp xếp gọn gàng.
Phía đối diện giường là một chiếc kệ sách lớn chứa đầy những cuốn sách thuộc nhiều thể loại khác nhau. Save là một người rất yêu thích đọc sách, cậu không khỏi cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy bộ sưu tập sách đồ sộ này. Cậu tự nhủ rằng mình sẽ dành thời gian khám phá những cuốn sách này trong những ngày tới.
Ngoài ra, trong phòng còn có một vài bức tranh treo tường với những họa tiết trừu tượng đầy màu sắc. Chúng không chỉ làm cho căn phòng trở nên sinh động hơn, mà còn thể hiện được gu thẩm mỹ tinh tế của chủ nhân.
Save đi một vòng quanh phòng, cậu cảm nhận được sự ấm áp và thân thuộc từ không gian này. Cậu cảm thấy như mình đã tìm được một nơi thuộc về, một nơi mà cậu có thể trút bỏ hết những mệt mỏi và lo âu của cuộc sống.
"Em thích không?" P'Au hỏi.
Save gật đầu, "Em thích lắm ạ."
"Vậy thì tốt," P'Au nói, anh ôm Save vào lòng. "Từ nay, căn phòng này đây sẽ là nhà mới của chúng ta."
Save cảm thấy hạnh phúc ngập tràn trong tim. Cậu biết rằng, mình đã tìm được đúng người. P'Au sẽ là người luôn yêu thương, che chở và bảo vệ cậu. Cậu biết rằng, mình đã tìm được đúng người, người sẽ cùng cậu đi đến cuối con đường.
"Hôm nay ở đây em nhé?" giọng nói của anh vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Save.
Save ngước lên nhìn P'Au, đôi mắt cậu ánh lên vẻ ngạc nhiên. "Ở... ở đây sao?" cậu lắp bắp hỏi lại.
P'Au mỉm cười, anh gật đầu. "Ừ, anh muốn em ở lại đây với anh. Chúng ta sẽ ngủ cùng nhau!"
Save ngập ngừng một lát, rồi cậu gật đầu đồng ý. Cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Đây là lần đầu tiên cậu ở lại qua đêm ở nhà P'Au hơn nữa còn qua đếm với tư cách là người yêu của anh. Chỉ cần nghĩ như thế thôi trái tim cậu đã đập loạn nhịp rồi.
P'Au đóng cửa phòng lại, rồi quay sang nhìn Save. Anh tiến lại gần cậu, nhẹ nhàng ôm lấy eo Save.
"Em có muốn tắm không?" P'Au hỏi.
Save lắc đầu, giọng nói có chút run rẩy. "Không cần...không cần đâu ạ."
"Vậy chúng ta đi ngủ nhé?"
Save gật đầu. Cậu cảm thấy hơi lo lắng và hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cậu ngủ cùng với một người khác, hơn nữa người đó lại là người yêu của cậu.
P'Au buông Save ra, rồi anh đi đến tủ quần áo lấy đồ ngủ. Anh đưa cho Save một bộ đồ ngủ, rồi anh cũng thay đồ.
"Em thay đồ trước đi," P'Au nói.
Save nhận lấy bộ đồ ngủ từ P'Au, rồi cậu đi vào phòng tắm thay đồ. Khi cậu bước ra, P'Au đã tắt đèn. Căn phòng tối om, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn ngủ.
P'Au đã nằm trên giường, anh kéo chăn lên ngang ngực. Save tiến lại gần giường, cậu trèo lên giường và nằm xuống cạnh P'Au.
P'Au kéo chăn lên che cho cả hai người. Anh ôm lấy Save, kéo cậu lại gần mình hơn. Save cảm thấy tim mình đập nhanh hơn nữa.
"Chúc em ngủ ngon," P'Au thì thầm vào tai Save.
"Dạ, anh cũng ngủ ngon," Save đáp lại.
P'Au hôn nhẹ lên trán Save, rồi anh nhắm mắt lại. Save cũng nhắm mắt lại. Cậu cảm thấy hạnh phúc và bình yên khi ở bên P'Au.
Một lúc sau, Save đã ngủ say. P'Au vẫn còn thức, anh ngắm nhìn Save ngủ. Anh cảm thấy hạnh phúc khi có Save ở bên cạnh. Anh biết rằng mình đã yêu Save thật lòng.
P'Au nhẹ nhàng vuốt tóc Save, rồi anh cũng nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi Save tỉnh dậy, cậu thấy mình đang nằm trong vòng tay của P'Au. Cậu mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh người mình yêu.
P'Au đã thức dậy từ lúc nào, anh đang nhìn Save.
"Chào buổi sáng, mèo nhỏ" P'Au nói.
"Chào buổi sáng," Save đáp lại.
P'Au hôn nhẹ lên môi Save, rồi anh buông cậu ra.
"Em có muốn ăn sáng không?" P'Au hỏi.
Save gật đầu.
"Vậy chúng ta đi ăn sáng nhé?" P'Au tiếp tục nói.
Save lại gật đầu.
P'Au và Save cùng nhau xuống nhà ăn sáng. Họ có một bữa sáng ngon miệng và vui vẻ bên nhau.
---end page 9---
23/02/2025
Về chính gia rồi chuẩn bị đám cưới thôi hehe.
Lại xong một chương nữa hiu hiu, tuyệt vời quá đi.
Hết rùi, tạm biệt và hẹn gặp lại nhó.
Buổi tối an lành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro