Chapter 19: Battlefield

Đó không phải trách nhiệm của anh.

Alan biết anh đã phun ra những lời dối trá, bởi vì anh không làm điều này vì họ. Không vì bất cứ ai trong số hai cái đầu rỗng anh đã từng rất ghét đó, hay thậm chí những cậu bé người que mà anh tỏ ra quan tâm vì tất cả họ thật ngọt ngào và tốt bụng. Có lẽ những lời nói đó chỉ để thuyết phục rằng anh là một người tốt. Hoặc ít nhất là một người có trách nhiệm. Hay thảm hại hơn, anh chỉ muốn một mục đích để tiếp tục.

Bảo vệ đám người que? Tại sao? Ai sẽ bận tâm một đám người que? Chúng là gì đối với anh? Ngay từ đầu tại sao anh lại có ý nghĩa với chúng và tại sao chúng xuất hiện trong cuộc đời anh? Liệu tất cả họ có thực sự quan trọng với nhau đến vậy? Rằng mạng sống của họ có mối ràng buộc mạnh mẽ, thúc đẩy đối phương phải làm điều gì đó?

Không, rõ ràng là không. Alan biết anh có thể nhìn tất cả chúng bị xóa đi và điều cao nhất anh có thể làm sẽ là buồn bã một chút và rồi quên chúng đi thật dễ dàng. Giờ đây khi anh ở trong máy tính và là một phần trong số họ, thì điều đó nghe thật tàn nhẫn. Nhưng đó là hiện thực, người que khác với con người. Vậy vì lý do gì anh lại phải chịu trách nhiệm với chúng?

Không có lý do gì.

Nhưng sao cũng được. Nhiều thứ đã đảo lộn sau vụ tai nạn và cái này chẳng có gì đáng nói cả. Alan chắc chắn rằng anh không cố gắng suy nghĩ theo cách nào đó có thể kéo lại tư duy nhân loại của mình. Anh chỉ làm rõ rằng anh thực sự chẳng làm việc này vì anh quan tâm. Nhưng khi anh nhìn vào Chosen trông như bị phản bội, anh không biết mình có thể chịu được nó bao lâu.

Alan dứt khoát quay đi, ném biểu tượng ổ khóa vào tệp và khóa nó lại. Sau đó anh quay qua cổng wifi, tay đặt trước ngực nơi những mã đỏ bị ăn mòn liên tục đang tỏa ra nhưng đã dần chậm lại. Anh không bận tâm nếu nó không đau. Đó là lý do anh loại bỏ cảm giác đó khỏi chương trình của mình, dù anh biết rằng đau đớn là một loại bảo vệ. Nếu anh để nó bảo vệ anh, vậy ai sẽ đứng đây và chiến đấu?

Cánh cổng wifi đang bị phá vỡ từ từ, vật thể đi xuyên qua nó cũng dần xuất hiện. Nó là một mớ hỗn độn thứ gì đó không thể xác định. Cho tới khi những mảnh vỡ của màn hình rơi xuống, anh vẫn không thể nói chính xác nó là gì. Anh chỉ cảm thấy nó ghê tởm như thể anh thấy một con đỉa bám vào thứ gì đó chực chờ lao vào anh. Ít ra đối diện thứ này sẽ không khiến anh tự đặt câu hỏi.

Một thông báo nảy lên, cho biết rằng máy tính đang bị xâm nhập và các hoạt động bị từ chối. Alan không bận tâm, anh dùng con trỏ vô hình để tắt cửa sổ thông báo chỉ trong một cái vẫy tay. Rất nhanh antivirus đã bắt đầu khởi động trong nền. Bất cứ hành vi bất thường nào cũng sẽ dẫn đến phần mềm hoạt động ngay lập tức.

Chắc chắn Alan không ngu mà bó tay chịu trói, nhưng anh không nghĩ anh sẽ dễ dàng chiến thắng được. Nếu không thì anh đã không căn dặn The Chosen One tìm Second và đám màu sắc để bảo vệ chúng. Anh đã đoán được kết quả rồi, nhưng cần phải đối diện trận đánh này bất kể chuyện gì sẽ xảy ra. Sau cùng anh vẫn phải làm quen và đây là thứ thường xuyên với người que.

Có những thứ phải bắt đầu thay đổi từ bây giờ, phải đối diện với nó. Anh kiên quyết không nhìn tay mình để không phải chứng kiến nếu chúng run rẩy như để thể hiện sự hèn nhát nào đó bên trong anh. Kể cả khi anh đã quyết định, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh chiến đấu với một thứ gì đó. Giao tranh không phải việc một nhà làm phim hoạt hình sẽ giỏi.

Trường hợp của DJ là một phạm trù khác.

Lúc này thật khó để anh không ước gì anh có một lối thoát khác, hoặc ít nhất có ai đó ở đây với anh. Chưa bao giờ Alan phải đối diện một thứ gì đó khó khăn trong tình huống hoàn toàn cô độc thế này. Anh đã quen có những người thân quan tâm giúp đỡ bên cạnh, nơi cuộc sống của con người có biết bao nhiêu ấm áp và động lực. Nhưng khi anh cảm thấy những dòng mã lạnh lẽo đang chảy trong người mình thay vì máu, biết rằng có chương trình đang chạy thay vì một trái tim đang đập, anh biết anh không nên kỳ vọng.

Không có chỗ cho sự sợ hãi. Alan siết chặt tay, con trỏ vô hình đang chờ sẵn như một con cú quan sát tất thảy trong bóng đêm. Thứ anh sắp đối diện không phải chỉ là nguy hiểm đơn thuần anh cần tiêu diệt, mà là sự ra đời của chính bản thân anh. Thoát khỏi sự khống chế của một người khác là điều hiển nhiên, ai cũng đều muốn tự do. Anh đã bị trói buộc suốt thời gian qua trong sự quay cuồng của thực tại, tự hỏi mình sự sống nào mới chính xác là xứng đáng. Giờ thì không còn nữa.

Cuối cùng thì cánh cổng cũng hoàn toàn vỡ ra thành một lỗ hổng lớn. Alan nhìn vật thể lạ xâm nhập với ánh mắt đánh giá, dường như nó đang tiến hành quét. Một thông báo nữa nhanh chóng bật lên, cái gì đó tương tự như "StickTracer muốn thay đổi cấu hình của máy tính". Không cần phải suy nghĩ, Alan chọn không.

Một cửa sổ khác hiện lên, thông báo rằng tiến trình đã bị từ chối. Anh đảo mắt, nhưng không thất vọng mấy. Dù sao anh cũng đã dự đoán trước rồi. Anh cử động tay mình, con trỏ vô hình đang kề sát gần lỗ hổng từ cổng wifi và anh có thể cảm nhận được cách nó rung chuyển vì sức tàn phá đang lan rộng. Mong là antivirus sẽ làm được gì đó, nếu không anh chắc chắn chỉ là một con sâu với cái thứ khổng lồ kia.

Một phần tư màn hình bị màu trắng xóa xâm chiếm. Thứ vật thể kia vẫn không thể xác định, nó giống như một khối pixel bị glitch liên tục. Alan cau mày, hơi lùi lại một chút. Màn hình khá trống để có thứ gì đó làm vũ khí. Anh chọn khung Mail và ném nó thẳng vào phía góc màn hình trắng. Ngay lập tức vật thể bị đẩy lùi.

Được rồi, vậy thì dùng cửa sổ để đánh vậy. Anh đạp xuống những biểu tượng bên dưới thanh tác vụ, hàng loạt cửa sổ bắt đầu xuất hiện. Mong là CPU chịu được mức hoạt động ứng dụng này. Anh nhanh chóng ném các cửa sổ vào phía StickTracer, ngăn nó tiến về phía này. Một cửa sổ với tên StickTracer hiện lên báo cáo đang quét máy tính, nhưng anh lấy cái cửa sổ đó ném thẳng vào chủ thể của phần mềm luôn. Các mảnh vỡ hiện lên thông báo quét thất bại.

Ném đồ vật không có tác dụng nhiều. Alan chửi thề trong đầu. Phải chi anh có năng lực gì đó bớt thụ động, như phun lửa giống The Chosen One chẳng hạn. Nhưng không phải lúc than vãn, anh đạp xuống một biểu tượng khác phía dưới thanh tác vụ. Nhưng lần này cửa sổ không hiện lên. Anh giật thót mình khi biểu tượng của Chrome bay lên phía trên.

Tiếng động gầm gừ vang lên từ sau lưng anh. Một con cáo đỏ cam lao lên phía trước, trong khi biểu tượng của Chrome đang lơ lửng trên cao. Alan hoàn toàn sửng sốt. Firefox ở đâu ra vậy?

Con cáo đứng trước mặt anh, gầm gừ cảnh cáo với vật thể lạ. Một thông báo phát hiện mục tiêu hiện lên, ngay lập tức bị nó đốt thành tro. Khi thứ gì đó như cánh tay của StickTracer vươn tới phía anh, lập tức bị Chrome bắn hạ. Firefox kêu lên dữ dội, hàng loạt các biểu tượng khác đang bắt đầu ùa ra. Cảm giác nhẹ nhõm bỗng nhiêu tràn vào Alan khi anh thấy tất cả chúng đứng cùng anh trên một chiến tuyến, che chắn cho anh ở phía sau.

- ...

A, những người bảo hộ trung thành của anh.

Alan không thắc mắc nhiều, dù gì đây cũng không phải lúc thắc mắc. Anh tập trung vào StickTracer, nó đã chắc chắn khóa vào anh như một mục tiêu. Anh không biết đây là thứ phần mềm gì, nhưng chắc chắn không phải kiểu gì tốt đẹp. Anh dùng con trỏ vô hình để nâng Firefox lên, nó thổi ra ngọn lửa rất lớn vào StickTracer. Chrome đang tấn công nhiệt tình và những biểu tượng khác cũng đang nảy ra để tới gần. Thế nhưng hầu hết những biểu tượng tới gần đều bị hiểu ứng glitch ảnh hưởng, không tạo được nhiều sát thương.

Anh vung cánh tay, vẽ một đường thẳng lớn. Khác với Second cần có công cụ bút để vẽ, anh có thể tạo ra các nét mà không cần dùng tới bút. Điều đó đã giảm thiểu số lần anh ăn bút rất nhiều. Hóa ra vẽ là một khả năng khá có ích. Nếu giờ đây anh không có thứ gì có ích cho chiến đâu, anh sẽ tạo ra chúng.

Vô vàn những mũi tên sắc nhọn nhanh chóng xuất hiện trên màn hình, chĩa về phía kẻ thù. Chúng bắn tới nhanh như cách The Chosen One đã cắt nát Virabot. Không có gì trong số những mũi tên đó hoạt động, nhưng Alan không nao núng. Anh vẽ một sợi dây, tóm StickTracer lại. Firefox lập tức phun lửa từ chỗ của nó nơi con trỏ vô hình đang giữ nó trên không trung.

Dường như lửa thật sự có tác dụng gì đó với StickTracer. Nó phát ra âm thanh loẹt xoẹt của glitch, nhưng gần như là một tiếng gầm dữ tợn. Nó bắt đầu vùng vẫy và Alan không thể giữ được sợi dây. Anh chỉ có một con trỏ vô hình và nó đang giữ Firefox, nghĩa là không còn con trỏ vô hình nào khác để giúp anh.

Biểu tượng chữ E của Internet Explorer đột ngột tóm lấy sợi dây. Alan mở mắt, nhìn biểu các biểu tượng nối đuôi nhau giúp anh kéo sợi dây. Con trỏ vô hình vốn dĩ đang muốn thả Firefox xuống giờ không còn gì e ngại nữa, tiếp tục giữ nó trên không trung để tấn công ngay các vị trí đối thủ khó phòng vệ nhất. Chrome cũng bắn những viên đạn sáng dữ dội không thua kém.

StickTracer nhanh chóng bị áp đảo. Nó gầm lên, vừa chống lại sức kéo của sợi dây thừng vừa rút vào một góc màn hình. Alan có một chút hy vọng rằng anh sẽ chiến thắng, một tay anh giữ sợi dây và tay khác vẽ ra hàng loạt các mũi tên khác. Những mũi tên lần này đều bị đốt cháy, theo cái vẫy tay của anh lao thẳng về phía kẻ thù. Các biểu tượng phát ra tiếng động như tiếng hò reo khi chúng kéo mạnh sợi dây để StickTracer hứng trọn cơn mưa mũi tên.

Sẽ không ai tới máy tính này mà không phải chịu hậu quả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro