Chapter 3: A purple hollow head
Căn phòng tối om, hỗn loạn những thứ máy móc. Có vài thẻ nhớ nằm rải rác trên bàn và đánh dấu khác nhau. Một vài chiếc đĩa được treo trước bàn, ánh sáng mờ mờ xuyên qua rèm cửa chiếu về phía bàn làm việc. Những dòng lệnh chạy liên tục trên một trong số những màn hình đang hoạt động, dán phía trước là các tờ giấy note vẽ người que kèm vài chú thích.
Tiến sĩ Jayden vẫn đang làm việc với máy tính cũ. Ông hy vọng lần này nó sẽ thành công. Ít nhất thì phải có một trong vô số những thứ này có dấu hiệu hoạt động. Ông nhịp ngón tay, kiểm tra lại một lần nữa khi uống tách cà phê đã lạnh. Một trong số những màn hình bắt đầu có tiếng động, ông lập tức bỏ tách cà phê xuống khi quay người về phía đó.
Chiếc máy tính ở giữa, đang chạy chương trình quan trọng nhất. Màn hình nền cơ bản của Windows ở đó, không có biểu tượng nào ngoài My Computer và nhiều cửa sổ mã đang chạy liên tục. Ánh mắt tiến sĩ Jayden tập trung xuống phía dưới, nơi có một người que màu tím với cái đầu rỗng.
Là anh ta. Dĩ nhiên phải là anh ta.
Tiến sĩ Jayden lập tức chộp lấy con chuột. Người que nhỏ bé trên màn hình đang cử động, sau đó thử chạm vào một trong số những cửa sổ chạy mã. Cửa sổ đó nhanh chóng biến mất như thể đã được tắt. Tiến sĩ lập tức kéo các cửa sổ mã khác xuống và người que cũng chạm vào chúng. Chúng hoàn toàn biến mất.
Người que màu tím đã vượt qua giai đoạn hoảng sợ, anh ta đang tò mò quan sát chính mình. Tiến sĩ Jayden nhanh chóng mở Note Pad, phớt lờ cách nụ cười điên cuồng đang nở trên môi mình. Tên đầu rỗng không biết chuyện gì xảy ra, bối rối trèo lên Note Pad khi Cursor của tiến sĩ đặt một con trỏ gõ chữ ở đó.
[Anh cảm thấy thế nào?]
Không có gì xảy ra. Người que im lặng nhìn Cursor trong chốc lát. Tiến sĩ Jayden ép mình phải kiên nhẫn khi ông nhìn người que di chuyển xung quanh. Một dòng chữ màu tím bật lên trên đầu anh ta:
[Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tôi lại là một người que?]
Tiến sĩ mím môi khi ông nhìn thấy người que đang nhìn ông xuyên qua màn hình. Ông không biết anh ta liệu đang cố gắng nhìn ông, hay thực sự nhìn thấy ông. Ông nuốt nước bọt khi đặt tay lên bàn phím.
[Anh nhớ chuyện gì đã xảy ra chứ? Hay việc anh là ai?]
Người que im lặng một chút, tiến sĩ Jayden khá chắc rằng anh ta đang run rẩy. Ông biết, việc này là quá sức với bất kỳ một con người nào. Chính vì biết, ông để anh ta có thời gian. Cho tới hơn năm phút sau, cuối cùng cũng có dòng chữ màu tím xuất hiện trên màn hình:
[Tôi là Alan Becker, một nhà làm phim hoạt hình. Tôi gặp tai nạn trên đường cao tốc.]
Vậy là anh ta nhớ. Điều đó tốt, theo một hướng nào đó. Tiến sĩ hơi nheo mắt.
[Ông là ai?]
Giờ thì phải giải thích mọi chuyện. Tiến sĩ tóm lấy chai nước trên bàn, chai nước mà ông không biết nó đã ở đó bao lâu nhưng ông không quan tâm. Ông uống một hơi dài, ném cái chai rỗng ra sau đầu. Nếu ông không làm tốt chuyện này, mọi thứ sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Không phải ông bị điên nhưng ông đã xem nó trên YouTube, ông không muốn bất cứ thứ gì sẽ kết thúc máy tính của mình.
[Tôi là tiến sĩ Jayden Elliott, một nhà nghiên cứu.]
[Chính xác thì ông đã làm gì?] Alan hỏi, có vẻ đang phẫn nộ.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra sau vụ tai nạn. Nó có vẻ khá nghiêm trọng và thực ra mà nói, anh còn không cho rằng mình sẽ sống sót sau đó. Anh đã dành những giây cuối đời để thương tiếc vì vợ và con gái anh, để rồi anh tỉnh lại và thấy mình màu tím. Điều đó khó để chấp nhận, anh đã vật lộn với lo lắng và sợ hãi trong... Chúa biết là bao lâu!
Tiến sĩ Elliott không phải người quen của anh. Thậm chí Alan chưa từng nghe cái tên này trước kia. Vậy thì tại sao anh lại trở thành một người que trên máy tính của ông ta? Vì Chúa, thậm chí còn chẳng ai ngoài kia biết rằng người que thực sự tồn tại chứ không phải chỉ là hoạt cảnh trên hoạt hình mà anh vẽ!
[Tôi làm việc ở bệnh viện, họ nói rằng rất khó để anh sống sót. Tôi sẽ để anh đoán phần còn lại những gì tôi đã làm]
Đó là một tóm tắt rất ngắn gọn. Alan thẫn thờ nhìn dòng chữ trên Note Pad. Anh đã chết? Giống như... thực sự đã chết? Không bao giờ quay trở lại? Và người đàn ông này, tiến sĩ Elliott, đã cố đưa ý thức của anh trở thành một người que?
[Tại sao?] Dòng chữ nảy lên trên đầu Alan, mặc dù anh đang không hề nói chuyện. Anh quá mệt mỏi để lên tiếng. Dù sao thì cũng không ai nghe thấy anh.
[Tôi có một nghiên cứu về việc bảo tồn ý thức con người trong hệ thống máy tính. Nó được lấy cảm hứng từ hoạt hình của anh, vẫn chưa được chạy thử. Nhưng khi tôi thấy anh trong bệnh viện, tôi biết tôi phải làm gì đó]
Không một kẻ bình thường nào lại muốn thực hiện một việc dựa trên những gì anh ta thấy trên hoạt hình cả. Alan cau mày, biết rằng tiến sĩ sẽ không nhìn thấy khuôn mặt của anh. So với các người que, anh đặc biệt nghèo nàn về ngôn ngữ cơ thể. Có lẽ điều này giống với The Chosen One. Đó là một điểm lợi thế.
Alan thực ra không tin tiến sĩ Elliott, họ hoàn toàn không biết gì về nhau và ông ta tự ý làm điều này. Khá chắc về vợ anh hay bạn bè anh, sẽ không ai đồng ý với một nghiên cứu thế này thay vì cứu chữa cho anh. Họ thậm chí còn không có ở đây và ông ta không hề cố liên lạc cho ai khi nhận ra anh đang tồn tại như một người que.
[Việc này hợp pháp không?] Anh hỏi.
Tiến sĩ Jayden hơi nhướng mày trước khi ông nheo mắt và gõ: [Anh thực sự quan tâm đến luật pháp lúc này à?]
Alan nhún vai. Không hẳn, anh chỉ muốn biết thêm thông tin. Thật tốt khi mình còn sống, nhưng không tốt chút nào khi sống như thế này. Không xúc phạm gì đến các người que, nhưng thành ra thế này từ vị trí một con người mà nói thì...
Sẽ ra sao nếu Elliott biết có những người que thực sự tồn tại? Alan không dám tưởng tượng. Anh liếc nhìn con người sau màn hình máy tính, khá cẩn thận và đề phòng. Ít nhất thì hiện tại anh không nên tỏ ra quá đáng nghi, cứ coi như anh đã kinh ngạc vì người que sống trên máy tính vừa được vị tiến sĩ này tạo ra đi. Anh phải làm quen với nó và anh cần tìm cách để đến máy tính của mình trong bí mật. Anh sẽ cần một kế hoạch lâu dài.
Cần báo cho DJ hoặc bất cứ ai anh quen biết thân thiết biết chuyện này, anh không chắc tiến sĩ đã làm những gì và anh sẽ không chỉ đơn giản chấp nhận nó sau khi anh bị biến từ một con người thành một người que, bất kể có phải là vì cứu sống anh hay không. Anh không phải một kẻ mù quáng. Chuyện này có thể gây nguy hại đến nhiều người khác nếu anh cứ cho qua. Anh là một thử nghiệm nên anh biết rằng việc này không đơn giản là một đặc ân hay...
Ồ, phải rồi.
Alan nhảy xuống khỏi Note Pad, nhấn vào Windows và tìm kiếm trình quản lý tác vụ. Elliott để yên xem anh đang làm gì. Anh nhảy lên trên, kéo xuống một chút để tìm kiếm. Có một tệp đang chạy và anh đọc được nó: ExperimentA.exe, khá chắc là tệp vận hành của anh. Giờ thì anh nhớ về Victim, một người que anh đã tạo ra hồi mười lăm tuổi. Cả cái tên đó và cái tên này đều thật ác ý. Nhưng anh chỉ thở dài. Anh là ai mà được quyền ý kiến chứ?
Cursor tới gần và Alan hơi nao núng. Nó né anh ra và chỉ vào tệp, nhấn bên chuột phải. Anh thấy nó di chuyển vào phần rename, nhưng anh đá nó đi.
[Tôi chỉ muốn xem, không cần đổi] Dòng chữ màu tím bật lên và Cursor bỏ đi.
Nó sẽ là một bằng chứng nếu anh muốn báo cho ai đó về thí nghiệm của tiến sĩ Elliott. Anh biết anh là Alan, vậy nên cái tên tệp đó không nói lên được gì cả. Thực tế là Second từng được gọi là Orange trong một thời gian dài trước khi nhóm màu sắc nhận ra tên tệp của cậu khác với họ. Anh không gặp vấn đề gì với việc mình là ai chỉ vì một cái tệp trên máy tính. Lòng kiêu hãnh của một con người đang khiến anh coi thường nó.
[Có thể sẽ hơi buồn chán.] Tiến sĩ Elliott quay lại Note Pad và gõ. [Cứ làm quen với máy tính và làm mọi thứ anh muốn. Tải game hoặc phần mềm làm hoạt hình gì đó, tôi không phiền gì đâu vì tôi có nhiều máy tính ở đây]
Alan có thể thấy một góc máy tính khi anh nhìn ra ngoài. Ừ, hẳn phải vậy. Không thể chạy thí nghiệm trên cùng một cái máy tính được. Alan không biết những máy tính khác có người que như anh hay không, tiến sĩ Elliott có ám chỉ rằng anh là người đầu tiên nhưng anh không tin điều đó. Anh gật đầu, nhảy xuống bên dưới và nhấn nút Windows để tìm Microsoft Store.
Tiến sĩ Jayden nhìn hình người que màu tím đang tìm kiếm và tải xuống Adobe Flash. Đúng như mong đợi từ một người làm phim hoạt hình. Ông nhếch mép cười khi kéo ghế quay đi, không quan sát màn hình máy tính nữa. Có vẻ như Alan Becker tiếp thu khá tốt tình hình hiện tại, ông nên tiến hành bước tiếp theo trước khi anh ta có xu hướng muốn rời khỏi máy tính. Sau cùng thì, con người sẽ mau cảm thấy nhàm chán.
Nếu như ông có thể tạo ra một người que nữa...
Ánh mắt tiến sĩ ném qua những màn hình máy tính còn lại. Những cửa sổ mã vẫn đang chạy ở đó, nhưng không có người que nào xuất hiện. Thật phiền phức. Nếu như ông có thể tự tạo ra người que, ông sẽ không cần tìm ý thức con người để đưa vào máy tính. Nhưng điều này hợp lý hơn, vì không thể nào chương trình máy tính có thể tự hoạt động được. Vả lại việc đưa con người vào sẽ khiến nghiên cứu của ông ý nghĩa hơn nhiều.
Ai dám nói người que trên máy tính là vớ vẩn nữa đây chứ? Nếu như bất cứ thứ gì trong những nghiên cứu này thành công, nó sẽ đưa công nghệ con người lên một tầm cao mới. AI chả là gì so với những thứ này, một loại sinh vật mới tự tồn tại và sáng tạo. Cái tên Elliott Jayden sẽ được biết đến. Ông đưa mắt nhìn người que màu tím đang ngồi dưới màn hình máy tính. Ừ, dĩ nhiên. Ông sẽ để cái tên của Alan Becker bên cạnh để ghi công cho anh ta vì mọi ý tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro