Chương 8: Con tim rung động
Khuôn viên trường vẫn bình thường vào sáng hôm đó. Học sinh đang vội vã chạy qua chạy lại, một số bận rộn với bài tập in ấn, những người khác đuổi theo vị giảng viên vừa bước ra khỏi lớp để hỏi bài.
Nhưng đối với những đứa trẻ đang cùng sinh sống trong khu trọ kia, bầu không khí lại khác. Chúng đang mang trên mình gánh nặng... chúng vẫn còn nghe thấy tiếng gõ cửa bí ẩn của một căn phòng trống đêm qua.
"Này, trông tất cả các bạn đều như thây ma vậy," Sanghyeon bình luận trong khi nhấp một ngụm cà phê trong căng tin.
"Thật đấy, nếu có một cuộc thi mắt gấu trúc, chúng ta sẽ là nhà vô địch chung cuộc."
"Vì cậu ngáy đêm qua, Hyeon," Liyu trả lời một cách lười biếng, vừa khuấy trà đá. "Tiếng ma không thể sánh bằng tiếng ngáy của cậu."
Mọi người lập tức cười, ngoại trừ Sanghyeon, người giả vờ bĩu môi. "Tôi đã làm gì sai chứ, tôi chỉ ngủ thôi mà."
Ở một bàn khác, Leo nhìn Sangwon đang bận rộn mở máy tính xách tay của mình. Thực ra anh ấy muốn giúp, nhưng lòng tự trọng của anh ấy cao như tòa nhà skyKhuôn viên trường vẫn bình thường vào sáng hôm đó. Học sinh đang vội vã chạy qua chạy lại, một số bận rộn với bài tập in ấn, những người khác đuổi theo vị giảng viên vừa bước ra khỏi lớp để hỏi bài.
Nhưng đối với những đứa trẻ đang cùng sinh sống trong khu trọ kia, bầu không khí lại khác. Chúng đang mang trên mình gánh nặng... chúng vẫn còn nghe thấy tiếng gõ cửa bí ẩn của một căn phòng trống đêm qua.
"Này, trông tất cả các bạn đều như thây ma vậy," Sanghyeon bình luận trong khi nhấp một ngụm cà phê trong căng tin.
"Thật đấy, nếu có một cuộc thi mắt gấu trúc, chúng ta sẽ là nhà vô địch chung cuộc."
"Vì cậu ngáy đêm qua, Hyeon," Liyu trả lời một cách lười biếng, vừa khuấy trà đá. "Tiếng ma không thể sánh bằng tiếng ngáy của cậu."
Mọi người lập tức cười, ngoại trừ Sanghyeon, người giả vờ bĩu môi. "Tôi đã làm gì sai chứ, tôi chỉ ngủ thôi mà."
Ở một bàn khác, Leo nhìn Sangwon đang bận rộn mở máy tính xách tay của mình. Thực ra anh ấy muốn giúp, nhưng với lòng tự trọng của anh ấy cao gấp đôi tòa landmark 81 khiến anh trở nên ngập ngừng.
"Cậu có chắc cậu có thể tự làm được không?" Cuối cùng Leo hỏi.
Sangwon khịt mũi. "Yên tâm. Tôi tự biết phải làm gì nên không cần cậu quan tâm đâu."
Leo im lặng, nhưng trong lòng hơi bực mình. Nhưng vài giây sau, anh kéo ghế lại gần hơn. "Lại đây. Tôi sẽ dạy cậu."
Sangwon liếc nhìn anh với một bên lông mày nhướn lên. "Hả? Cậu không còn trêu tôi nữa chứ?"
"Thật đấy. Nhanh lên, trước khi tôi đổi ý," Leo nói, với lấy máy tính xách tay. Sangwon tuân theo.
Và khi họ đến gần hơn, Sangwon nhận ra cái liếc xéo của Leo không đáng sợ như anh nghĩ. Tim cậu bỗng chốc đập nhanh hơn. Khi nhận ra cậu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Ngược lại, Leo giả vờ thờ ơ... mặc dù tai anh đỏ bừng.
Trong khi đó, trong lớp học kết hợp, Anxin ngồi một mình. Geonwoo đến muộn, rồi không nói thêm gì nữa, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
"Tại sao cậu lại ngồi đây? Còn nhiều ghế trống mà," Anxin phản đối bằng giọng thì thầm.
"Tôi không thích ngồi một mình," Geonwoo trả lời cộc lốc.
Anxin im lặng. Không hiểu sao lòng thấy ấm lại đôi chút. 'Anh ấy không thích ngồi một mình, hay chỉ là không thích mình ở một mình?' cậu nghĩ.
Khi giảng viên bắt đầu viết lên bảng, Anxin hơi khó khăn trong việc ghi chép vì bút bị kẹt. Cậu lắc nó vài lần nhưng vẫn không có mực ra.
"Dùng cái này đi," Geonwoo nói, đưa cho cậu cây bút của mình.
Anxin cầm lấy từ từ. "Cậu lúc nào cũng đúng lúc đúng chỗ nhỉ?"
"Không đúng lúc. Là tôi đã để ý cậu từ trước rồi," Geonwoo đáp thẳng thừng, mắt vẫn nhìn về phía trước.
Anxin nghẹn ngào, vội vàng cúi đầu, cố giấu nụ cười.
Trong hành lang khoa, Sanghyeon và Liyu đang đi cùng nhau.
"Này, Yu, chiều nay cậu có tiết học thêm không?" Sanghyeon hỏi.
"Không, sao thế?"
"Đi với tớ nhé. Để tớ không phải ở nhà trọ một mình. Đáng sợ lắm, cậu biết mà."
Liyu liếc nhìn anh ta một cách lười biếng. "Cậu sợ ở một mình sao?"
Sanghyeon gãi đầu. "Vậy nếu cậu không đi cùng tớ thì lỡ con ma đi cùng tớ thì sao?"
Liyu cố nhịn cười nhưng không được. Nụ cười của cậu lại rộ lên, "Thì đó là sẽ một câu chuyện kịch tính đó."
Nhưng khi chưa kịp nhận ra, cậu ấy vẫn gật đầu.
"Được rồi, chiều nay tớ sẽ quay lại." Sanghyeon lập tức cười rạng rỡ. "Tuyệt! Hứa với tớ nhé, đừng bỏ chạy."
Ngày hôm đó, bất chấp tiếng cười và thói quen của trường, có điều gì đó bất thường giữa họ.
Leo và Sangwon bắt đầu cãi nhau thường xuyên nhưng cũng tìm kiếm sự chú ý của nhau.
Anxin và Geonwoo dần trở nên thân thiết hơn, mặc dù lòng tự tôn của họ vẫn cao.
Liyu và Sanghyeon bắt đầu có những khoảnh khắc bên nhau mà không nhận ra.
Đằng sau tất cả những điều đó, có một câu hỏi còn bỏ ngỏ: Liệu họ thực sự chỉ là những cư dân nhà trọ bị ép buộc phải ở bên nhau... hay số phận đang đóng vai trò kỳ lạ gắn kết họ lại với nhau trong một câu chuyện tình yêu?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro