CHƯƠNG 1

Tháng 7 ở thành phố phía Bắc, nhiệt độ hiện đang là 38 độ.

Thời tiết như vậy đã kéo dài hơn nữa tháng rồi. Một tia ẩm ướt cuối cùng bị nhiệt độ này làm bốc hơi.

Đến nhựa đường cũng bốc lên hơi nóng khiến con người ta khó chịu, nhiệt độ này như muốn nướng chín mọi người vậy 

Cho dù là đi dưới bóng râm của tán cây đi chăng nữa thì ánh nắng chói chang đó gần như cũng có thể xuyên qua được những chiếc lá đụng xuống da, giống như những tia laser đụng trúng tay khiến da dễ dàng bị bỏng

Một giờ rưỡi chiều, thời gian mặt chiếu sáng trời mạnh nhất

Trên đường có rất ít người đi lại nhưng trên lối đi bộ lại có một bóng người thong thả bước đi.

Một chiếc ô lớn màu đen gần như có thể che hết cho cả ba người nhưng dưới ô lại chỉ có một bóng người gầy gò

Vào một ngày với thời tiết nắng nóng như này nhưng bóng dáng ấy lại mặc một chiếc áo hoodie màu đen và trùm mũ lên đầu, quần thể thao màu đen, một đôi giày thể thao và cõng trên vai một chiếc balo rất to và căng phồng như chứa dựng rất nhiều đồ.

Cô ấy dùng một bàn tay để bung chiếc ô, bàn tay trắng nõn và gầy gò thì nắm chặt lấy cán ô, lộ ra một phần cỏ tay nhỏ nhắn, nhưng lại trắng và nhỏ khiến người khác kinh ngạc. Dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể dễ dàng bẽ gãy. Nhưng nhìn cánh tay có vẻ nhỏ nhắn đó lại cầm chiếc ô lên một cách rất nhẹ nhàng và bung ô lên cảm giác như không cần dùng đến sức. Phía đằng sau lưng đeo balo cũng giống như rất nhẹ nhàng và không ảnh hưởng gì đến bước đi của cô cho lắm.

Dưới chiếc ô đấy, mũ áo đã trùm lên đầu che lấp đi một phần chiếc mũi  và chỉ nhìn thấy đôi môi không có màu đỏ của máu và một chiếc cằm hơi nhọn.

Trên đường chỉ vỏn vẹn có hai người qua đường cũng không nhịn được ghé mắt nhìn qua.

Thật là kỳ quái, lại có chút mơ hồ nhịn không được mà có chút lo lắng cho cô không  chịu nổi sức nặng của ô hay là bị sức nặng của  chiếc balo đằng sau quật ngã.

Trường Tuế tay cầm ô, không nhanh không chậm đi tới. Đột nhiên, trên đỉnh ô như có thứ gì từ trên cây rớt xuống đập mạnh một cái, phát ra một tiếng trầm vang. Tay cô cũng bị ép xuống dưới, ngay sau đó thứ gì lại có thứ gì từ trên ô  rớt xuống rơi trước mặt cô.

Cô dừng bước lại, nhìn xem hai bàn chân không mang giày vừa trắng nõn lại vừa mềm. Nhảy bô bô đôi chân ấy trên nền đường nóng bỏng.


"Aaaaa! Nóng quá, nóng quáaa —— "

Cô đem ô hơi nâng lên.

Đập vào mi mắt, là một đứa nhóc chỉ tầm sáu, bảy tuổi. Hình dạng nhóc không khác gì với con người nhưng đỉnh đầu lại bầm đen và ở trong tóc mọc ra một cây mầm nhỏ màu xanh. Ở trên đỉnh đầu mọc ra giống  như là từ trong óc chui ra.

Trường Tuế trong lòng lộp bộp một chút.

----- Là một nhóc yêu quái

Hai người một cao một thấp, ánh mắt ở cái dù trùng hợp nhìn xuống, mắt to trừng mắt nhỏ.

Nhóc yêu quái nghiêng đầu, trợn tròn một đôi mắt: "Yêu quái?"

Trường Tuế trên mặt không có một tia gợn sóng, bình tĩnh dời đi ánh mắt, sau đó vượt qua nó và tiếp tục đi về phía trước đi.

Nhóc yêu quái chân không đuổi theo, nhóc quay người rồi nghiêng đầu nhìn cô: "Em biết là chị thấy được em."

Trường Tuế làm như không nghe được nhóc yêu quái nói chuyện, vẫn đi tiếp về phía trước.

"Chị không phải là yêu quái đúng hay không? Em ngửi không ra trên người chị có yêu khí, chị là người sao? Em biết chị có thể nhìn thấy được em. Chị tại sao lại không nói chuyện với em? Chị đang giả bộ! Em chắc chắn rằng chị có thể nhìn thấy được em mà." Đứa nhóc nhảy nhót đi theo bên người cô, thỉnh thoảng bị mặt đất làm bỏng rồi kêu a a, nhưng người ở trên đường dường như không ai nhìn thấy được nhóc.

Nhóc yêu quái đột nhiên hỏi: "Chị có nước không? Cho em uống miếng nước đi, em khát muôn chết luôn."

Nhóc vừa nói, vừa lè cái đầu lưỡi màu xanh như là chó con đang tản nhiệt, hà hơi thở liên tục và đôi mắt to chợt lóe lên sáng ngời khi nhìn Trường Tuế.

Trường Tuế bị nhóc cuốn lấy không biện pháp liền dừng bước lại, rốt cuộc cũng mở miệng cảnh cáo nó: "Cho em uống nước xong thì em không được phép đi theo chị nữa."

Nhóc yêu quái lập tức thu hồi đầu lưỡi màu xanh của nó lại rồi cười tủm tỉm gật đầu. 

Đúng là một nhóc yêu quái quấn người mà.

Trường Tuế đi đến một cửa hàng tiệm tạp hóa, mua hai bình nước.

Nhìn đến nhóc yêu quái chân trần  nhảy qua nhảy lại trên  nền xi măng ở nhiệt độ cao, cô lại mua cho nhóc thêm đôi dép và ném cho nhóc.

Nhóc yêu quái ôm dép lê, vui vẻ mà cưới muốn toét miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhnj như một con hổ nha.

Trường Tuế mang theo nhóc đi đến phía sau cây, vặn mở nắp bình nước rồi đưa qua cho nhóc.

Nó ôm bình nước uống ừng ực, một hơi uống sạch sẽ và bụng dần dần phồng lên. Uống xong một bình lại hướng mắt đến cô, Trường Tuế lại vặn mở bình nước thứ hai  cho nhóc.

Lần này thì nhóc không uống nhưng giơ lên đỉnh đầu, đem nước từ đỉnh đầu đổ xuống. Nhóc vui vẻ nhảy nhót và miệng phát ra tiếng cười thoải mái.

Đổ xong bình nước, nhóc thoải mái mà run lên, mầm xanh trên đỉnh đầu cũng run run, tựa hồ trở nên xanh hơn.

"Ai?"

Đợi nhóc phản ứng kịp thời thì Trường Tuế đã không thấy.

. . . .

Trường Tuế cầm ô, nhìn xem nhóc yêu quái nhìn trái nhìn phải tìm cô, khóe miệng cô hơi nâng lên và chậm rãi quẹo vào một cái ngõ nhỏ. Dọc theo đường nhỏ đi vào trong đại khái khoảng sáu trăm, cô dừng lại ở một tòa nhà cũ.

Tòa nhà cũ này cũng xem như là lâu đời ở thành phố phía Bắc này.

Tận mắt chứng kiến sự phát triển của thành phố phía Bắc này từng ngày qua mấy chục năm. Nhưng bất luận là xung quanh thay đổi như thế nào thì tòa nhà cũ này vẫn chưa từng bị nhúc nhích tí nào. Vẫn giống như mấy chục năm trước nhưng bị các tòa nhà lớn xung quanh kẹp lại giống như một phần đất trũng xuống.

Tại lầu 2 của tòa nhà, bởi vì thời gian quá lâu mà phía ngoài mặt tường đều loang lổ, xám xịt và thưa thớt dây leo thường xuân. Cho dù được ánh sáng chiếu vào, cũng đỡ không nổi vẻ rậm rạp tối tăm của âm khí.

Bàn Tử mang theo vài túi rác vừa chửi rủa vừa đi ra ngoài lại lơ đãng quay đầu nhìn lại. Liền giật mình mà thiếu chút nữa bị dọa mà nhảy dựng lên!

Một bóng người mảnh khảnh,  gầy gò cầm một chiếc ô đen lớn và đang đứng trước cửa căn nhà mấy chục năm không có người ở kia. Vẫn không hề động đậy, nhưng mặt lại hướng về phía hắn

Hắn lấy tay vừa xoa vừa che ngực của  mình, nhịn không được mà mắng lớn: "Ai a ngươi! Ban ngày ban mặt mà giả thần giả quỷ!"

Một âm thanh yếu ớt từ dưới ô truyền đến.

"Người ở bên trong này đâu rồi?"

Là nữ !!!!

Bàn Tử lập tức cả người chấn động, ánh mắt nhìn từ dưới ô lên thì nhìn thấy một chiếc cằm hơi nhọn và trắng như tuyết của cô: "Cô đến tìm ông nội Tôn sao?"

Ông nội Tôn từng nói qua, nếu một ngày nào đó có cô gái hơn mười mấy tuổi đến tìm ông thì nhất định phải thông báo cho ông biết.

Người dưới ô nói: "dạ"

Bàn Tử đi bên này tiến lên hai bước: "Ông nội Tôn không có ở nhà sao?"

Người dưới ô lại nói: "Không có." Bên trong chỉ có quỷ, chứ không có người.

Bàn Tử nói: "Vậy thì tám phần là ra quán đánh mạt chược rồi. Cô ở chỗ này chờ hay muốn cùng tôi qua đó."

Người dưới ô nói: "Tôi chờ ở chõ này."

Bàn Tử nói: "ok thế cô đứng đây chờ một chút, tôi đi gọi ông nội về."

Ông Tôn năm nay cũng sắp 80 tuổi

Các ông già hàng xóm đều nói là ông Tôn sắp thành tinh rồi. Bởi ông Tôn cũng sắp tám mươi nhưng nhìn sơ qua cũng chỉ hơn năm mươi không hơn không kém. Mắt không bị mờ, tai cũng không điếc, đi đứng cũng nhanh nhẹn, ngay cả tóc trên đỉnh đầu cũng là màu đen. Ngày nắng to nhưng ông lại mặc một thân áo dài màu xanh, gầy và ánh mắt trong trẻo, mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ tuần tú lúc trẻ.

Những người đồng trang lứa đều đã từng nghe qua câu chuyện lúc còn trẻ của ông Tôn.

Ông Tôn lúc còn trẻ có thích qua một cô gái, sau này cô gái đó chạy mất, ông vẫn luôn trông coi tòa nhà cũ âm u này và cô độc sống đến hiện tại.

Thời điểm Bàn Tử tiến vào quán mạt chược thì Lão Tôn đang sờ sờ cờ mạt chược.

Bàn Tử đi đến phía sau ông, nói: "Ông nội Tôn, có người đến nhà tìm ông."

Ông Tôn bình chân như vại lấy ngón tay sờ hoa văn mạt chược, ông hàng năm ở trên cầu xem bói, xem tướng, cũng xem như là có chút danh khí. Bây giờ có người tìm đến cửa, không coi là điều gì hiếm lạ: "Chờ ông đánh xong ván cờ này  đã."

Bàn Tử nói: "Là cô gái, giống với người mà ông nói, tầm mười sáu, mười bảy, mười tám tuổi."

Tuy rằng nhìn không thấy rõ mặt, nhưng nghe giọng nói thì dự đoán cũng tầm đấy vậy.

Ông Tôn tay run lên, tay vừa đụng đến mạt chược đều rơi

Ông một câu cũng không nói, kéo ghế dựa ra liền hướng ra ngoài mà đi.

"Ai! Ông Tôn! Tiền của ông!"

Ông Tôn dường như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại nhìn, bước chân của ông càng đi càng nhanh. Đến một lúc sau, gần như là muốn chạy.

Bàn Tử đuổi theo đằng sau nhưng ông Tôn đã chạy thật xa.

Xa xa, Ông Tôn nhìn thấy người đứng ở cửa thì tâm lập tức liền lạnh. Bước chân cũng chậm dần.

Không phải cô ấy. . .

Cho dù người này đem cả thân mình bịt kín, đến cả mặt cũng không nhìn tới nhưng ông chỉ cần nhìn dáng người cũng có thể biết được cô gái này chắc chắn không phải Khương Tô.

Bước chân ông chầm chậm lại và chậm rãi đi qua, tâm tình đã bình tĩnh trở lại.

"Cô gái, cô tìm tôi có chuyện gì sao?"

Cái ô hạ xuống và người trong ô ngẩn đầu lên, ánh mắt nhìn qua và dừng lại trên mặt ông Tôn:" Ông là ông Tôn?"

Cô bé mười bảy, mười tám tuổi nhưng thanh âm lại không có một chút tình thần phấn chấn nào, nghe rất mệt mỏi giống như là bị ,mặt trời làm cho ủ rũ.

Ông Tôn trong lòng thấy hơi kì quái: "Là  tôi"

Cai ô hạ xuống, người bên trong rốt cuộc cũng bỏ mũ  trùm đầu xuống:"Tôi tên là Khương Trường Tuế, sư phụ của tôi là Khương Tô."

Ông Tôn đưa mắt nhìn, trong lòng có chút kinh ngạc.

Làn da cô trắng như tuyết, trắng bệch, không có một tia huyết sắc, Môi cũng là nhàn nhạt phấn trắng. Trời nóng như vậy, cô lại mặc quần thể thao dài mà lại không đổ mồ hôi. Khuôn mặt to bằng bàn tay, lông mày mảnh và cong, lông mi thì rất dày, ở dưới lông mi là hai con mắt đen nhánh, chiếc mũi nhỏ mà thẳng tắp, trên môi dính chút thịt nhưng lại không có tí màu máu nào. Cả người nhìn qua thì không có nữa điểm nhân khí.

Nhưng trái ngược lại thì mái tóc đen của cô xõa xuống dày như biển tảo, đen nhánh lại tỏa sáng giống như là hút đi tất cả những dưỡng chất của cơ thể.

"Ông nội Tôn, là người mà  ông muốn tìm sao?" Bàn Tử đuổi kịp và hỏi, nhìn  thấy ô đã hạ xuống và gương mặt của Trường Tuế lộ ra khiến cho hắn bị kinh diễm một chút.

Trường Tuế quay đầu nhìn hắn một cái.

Bàn Tử chống lại con mắt của cô, trong lòng nhất thời lo lắng một chút.

Đôi mắt kia của cô đen như mực, giống như hang động tối. Thời điểm mắt đối diện nhau giống như không cẩn thận sẽ bị nhìn thấu những điều bí mật ở sâu trong nội tâm. Hồn cũng giống như muốn bị hút đi.

. . .

Ông Tôn vào cửa liền nói với Bàn Tử: "Tiểu Bàn, con  đem giúp ông đem nữa quả dưa hấu ướp  đá tới đây"

Bàn Tử đối với ông Tôn kính cẩn nghe theo giống như ông nội của mình, ai một tiếng liền đi.

Đi vào sân, lại bước thêm mấy bậc thang liền đẩy của gỗ lâu năm chưa tu sửa ra. Đập vào mặt Trường Tuế là một cơn ớn lạnh, bao quanh cả người cô lại.

Trường Tuế ở tại bậc thang thu ô lại rồi đi vào, đem balo  nặng nề phía sau bỏ xuống.

Khi balo rơi xuống đất thì âm thanh nghe qua tựa hồ như là không nhẹ.

Ông Tôn đặc biệt liếc nhìn cô nhiều hơn một lần, hoài nghi rằng cánh tay và đôi chân gầy gò, mảnh khảnh kia của cô không giống như có thể đem được nhiều vật nặng như vậy.

Trường Tuế đem hai đôi mắt của mình chậm rãi lướt nhìn quanh một vòng rồi đánh giá sơ qua.

Lấy hiểu biết của cô với Khương Tô thì không hề nghi ngờ nơi này. Phong cách trang trí này râ giống với sở thích của Khương Tô, trần đầy cảm giác mát lạnh.

Phòng ở trong không cần trang trí điều hòa, nhưng vẫn có khí lạnh từ trên trần nhà đi xuống làm cho cả căn phòng đều tràn đầy cảm giác lạnh.

Trường Tuế ngẩng đầu đưa mắt nhìn trần nhà.

Trên trần nhà treo ngược một con quỷ treo cổ lưỡi dài, cùng mặt cô chỉ cách khoảng ba tấc, cùng cô mắt to trừng mắt nhỏ, từ miệng lè lưỡi ra sắp liếm đến mặt cô. 

Ông Tôn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cái gì cũng không thấy liền hỏi cô: "Làm sao vậy?"

Trường Tuế thu hồi ánh mắt, như là không có việc gì nói: "Ăn cơm trước đã"

Ông Tôn phản ứng kịp: "Lúc này chắc cô cũng đói bụng, là tôi không chuẩn bị tốt. Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm."

Trường Tuế chớp mắt nhìn Ông Tôn, nhắc nhở: "Ông có tiền sao? Tôi ăn hơi nhiều."

Ông Tôn nở nụ cười: "Yên tâm, đồ ăn vẫn là lo được."

. . .

Nửa giờ sau, Ông Tôn cùng Bàn Tử nhìn Trường Tuế gọi hơn một nữa món trong thực đơn.

Ông Tôn đã gặp qua cảnh tượng này, bình tĩnh uống một ngụm nước.

Bàn Tử lại là chưa thấy qua chuyện như thế này, trợn tròn mắt: "Chúng ta chỉ có ba người, cô lại gọi nhiều đồ ăn như vậy, có thể ăn hết  sao?"

Giống như xem cô là một người không hiểu chuyện, tiêu hết tiền của ông một cách xấu xa.

Ông Tôn tính tình tương đối tốt, nhìn Trường Tuế cười: "Đừng nghe nó nói, cô muốn ăn cái gì thì cứ gọi."

Ông nhìn Trường Tuế bằng ánh mắt rất từ ái, giống như thông qua cô là đang nhìn một người khác.

Trường Tuế nhàn nhạt nâng mí mắt lên liếc nhìn Bàn Tử một cái, ánh mắt lạnh lùng như không có một tia cảm xúc nào, giọng nói cũng nhàn nhạt:" Cũng không phải là anh tính tiền"

Bàn Tử nghẹn lại, không hiểu sao sau gáy toát mồ hôi lạnh.

Muốn nói gì đó, hắn vừa rồi đánh liếc nhìn Trường Tuế, thật đúng là bị sự hung hăng của Trường Tuế làm kinh diễm một phen.

Hắn tuy rằng vào nghề chưa lâu, nhưng trong vòng giải trí thì những nữ minh tinh kia hắn cũng nhìn được rất nhiều, gu thẩm mỹ cũng tăng lên không ít. Đến bây giờ sự xinh đẹp khiến hắn kinh diễm kia thật khó xảy ra.

Nhưng hắn vừa rồi nhìn đến Trường Tuế, thật đúng là có được cảm giác kinh diễm đó.

Nhưng nhìn lâu sẽ phát hiện ra, cô bé này lớn lên xinh đẹp, ngũ quan cũng xinh đẹp, tinh xảo. Cô mặc một thân đen cũng không giấu được nước da trắng nõn kia, khuôn mặt nhỏ nhắn như mèo, hai con mắt long lanh như hạt thủy tinh, thiệt sự là xinh đẹp nhưng lại lạnh băng, lạnh lùng không có một tia cảm xúc.

Tưởng tượng như một con búp bê không có linh hồn.

Hiện tại trong giới giải trí này hình như không còn ai theo hình tượng như vậy nữa.

Nếu như không nói đến kĩ thuật thì chỉ bằng gương mặt này, chắc chắn cô ấy có thể kiếm cơm trong giới giải trí.

Bàn Tử nhìn Trường Tuế, trong lòng tính toán một vài điều....


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro