CHƯƠNG 5

Tần Nhất Xuyên không dám tin nhìn chằm chằm Trường Tuế: "Người bắt quỷ?"

Còn có, cái tên của cô thật kì quái?

Trường Tuế? Có nghĩa là sống lâu trăm tuổi sao?

Ngay cả bà Tần cũng ngạc nhiên nhìn Trường Tuế, không phải là không tin, chỉ là Trường Tuế trông không giống lắm.

Trường Tuế gầy gò, xương cốt nhỏ bé, trông như một thiếu niên chưa phát triển đầy đủ, khuôn mặt tái nhợt không có sức sống, lông mày thưa thớt, nhưng lông mi lại đặc biệt đen và dày, đôi mắt đen sâu thẳm. Ngoài ra, với thân hình nhỏ nhắn và khuôn mặt trẻ thơ, cô trông giống như một nữ sinh trung học bình thường.

Nhưng giọng nói và thái độ khi cô nói chuyện lại mang một sự chín chắn và lão luyện không phù hợp với lứa tuổi.

Trường Tuế trên mặt lộ ra một nụ cười tự tin, nói ra: "Mọi người yên tâm, tôi là người bắt quỷ chuyên nghiệp."

Tần đạo nhìn xem Trường Tuế, cũng có chút không yên lòng: "Cái này, thứ này nếu thực sự lợi hại như cô nói vậy cô có thể xử lí được không?"

Trường Tuế khinh miệt cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu tôi không được, vậy thì không có người nào được rồi."

Lời của Trường Tuế đã làm Tần phu nhân cảm thấy rung động. Trước đó, Trường Tuế đã nói rằng mình tin vào Phật giáo, điều này cũng khiến bà có phần tin tưởng vào Trường Tuế. Bà Tần nói với chồng mình, Tần Diệu Văn: "Anh yêu, chúng ta hãy để cô ấy thử xem sao."

Tần đạo nhìn Trường Tuế và cuối cùng đã đồng ý.

Tần Nhất Xuyên cau mày, rõ ràng là vẫn không tin tưởng Trường Tuế.

Trường Tuế không hề quan tâm liệu anh ta có tin cô hay không, dù sao anh ta cũng không phải là người quyết định.

...

Trường Tuế gọi điện cho Bàn Tử, khiến hắn đi một chuyến, đem ba lô của cô đưa lại đây.

Sợ Bàn Tử không chịu đến đây một chuyến, Trường Tuế ở trong điện thoại nói rõ ràng, là đưa tới nơi Tần Diệu Văn.

Một bên khác, Trường Tuế nhờ Tần đạo tìm người trang hoàng để phá bức tường ở góc Đông Nam của nhà vệ sinh trên lầu một, nơi cô cảm nhận được âm khí nặng nề nhất.

Khi Tần đạo quyết định tin tưởng vào Trường Tuế, ông đã gọi người để thực hiện công việc này.

Tần Nhất Xuyên, không thể phản bác lại Trường Tuế, chỉ có thể cau mày và nhìn chằm chằm vào cô ấy, dường như đang kiên định với quan điểm của mình.

Trường Tuế không hề quan tâm đến ánh nhìn của anh ta.

...

Bà Tần đã được xe của nhà tang lễ đưa đi.

Tần đạo cùng Tần phu nhân đều muốn trước đi nhà tang lễ, để lại Tần Nhất Xuyên cùng Trường Tuế ở lại trong phòng.

Tần phu nhân không yên lòng Tần Nhất Xuyên.

Trường Tuế nói ra: "Yên tâm đi, có tôi ở đây thì anh ta sẽ không có việc gì ."

Tần Nhất Xuyên chỉ cười khinh bỉ

Đội ngũ trang hoàng sẽ đến trong nữa giờ nữa.

Trong thời gian chờ đợi này, Trường Tuế đã ăn hết sáu thanh sô-cô-la, cô ấy cần liên tục bổ sung năng lượng cao để tránh ngủ gục.

Tần Nhất Xuyên rất ngạc nhiên khi thấy điều này, vì những cô gái xung quanh anh ta thường giữ dáng và ít khi ăn những thứ có hàm lượng calo cao như sô-cô-la, chứ đừng nói đến việc ăn cơm.

Khi đội ngũ trang hoàng đến, họ không hỏi lý do mà chỉ bắt đầu công việc với búa của họ.

Không đến năm phút, bức tường đã bị đập ra một một lỗ hổng.

"Phía sau này là lối vào một tầng hầm bí mật sao?"

Tần Nhất Xuyên ngạc nhiên, bước đến cửa nhà vệ sinh bên cạnh để nhìn vào, và thấy hai lỗ hổng trên tường nhà vệ sinh lớn như hai quả bóng rổ.

"Đập hết tất cả ra." Giọng của Trường Tuế lạnh lùng vang lên từ phía sau Tần Nhất Xuyên.

Tần Nhất Xuyên cảm thấy da đầu tê rần, quay đầu lại và thấy khuôn mặt lạnh lùng không một gợn sóng của Trường Tuế.

Trường Tuế chỉ nói một câu đó, không thèm nhìn anh ta, rồi quay người ra ngoài, để cho người hầu trong biệt thự pha trà cho cô.

Sau đó, cô ngồi xuống sofa để uống trà, chờ đợi đội ngũ trang hoàng đập hết tất cả các bức tường.

Người thợ trang hoàng đứng đó, sau khi đập mở bức tường, cảm thấy một không khí âm u và đáng sợ, liền cầm búa ra ngoài và thông báo rằng bức tường đã được đập mở.

Và đúng lúc này, Bàn Tử cũng đến.

Bàn Tử vất vả ôm chiếc ba lô màu đen lớn của Trường Tuế, không thể tin rằng Trường Tuế với đôi tay và chân nhỏ bé của mình có thể dễ dàng mang theo chiếc ba lô nặng khoảng hai ba mươi cân mà không hề tỏ ra mệt mỏi.

"Tôi đã mang ba lô của cô đến rồi này, bên trong này có chứa thứ gì vậy? Sao nó nặng thế?" Bàn Tử đặt ba lô xuống trước mặt Trường Tuế, tạo ra một tiếng động trầm ấm.

Trên xe, anh ta suýt nữa đã không kìm được mà mở khóa kéo ra, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.

Tần Nhất Xuyên ngay lập tức nhìn xuống chiếc ba lô màu đen trông như một chiếc ba lô du lịch.

Lúc này, Bàn Tử cũng nhìn thấy anh ta, tỏ ra ngạc nhiên, và ngay lập tức nhận ra anh ta. Anh ta tiến lại và bắt tay với Tần Nhất Xuyên: "Ôi, Nhất Xuyên phải không? Xin chào, tôi là người đại diện của Trường Tuế, Tần đạo đâu rồi?"

Bàn Tử nhận ra Tần Nhất Xuyên, bởi vì anh ta là con trai duy nhất của Tần Diệu Văn, từ khi mười tuổi đã nổi tiếng vì vẻ ngoài đẹp trai của mình, gây ra nhiều xôn xao. Thêm vào đó, với tư cách là con trai duy nhất của một gia đình quyền quý, cùng với danh tiếng của mẹ anh ta là một người nổi tiếng ở Bắc Thành, tình trạng giàu có của anh ta càng làm anh ta trở nên nổi bật. Từ khi mười tuổi, anh ta đã xuất hiện trước công chúng, và trong nhiều năm qua, hình ảnh của anh ta luôn được lan truyền trên internet, mỗi bức ảnh đều gây ra nhiều cuộc thảo luận sôi nổi, không kém cạnh bất kỳ ngôi sao trẻ nào khác.

Mọi người vẫn nghĩ rằng Tần Nhất Xuyên sẽ bước vào nghề diễn viên, nhưng Tần Diệu Văn trong một cuộc phỏng vấn lại nói rằng Tần Nhất Xuyên không hứng thú với việc diễn xuất, năm ngoái thi đậu vào học viện điện ảnh chuyên ngành đạo diễn, có vẻ như anh ta muốn đi theo con đường của cha mình. Anh ta không bước vào nghề diễn xuất, ngược lại còn khiến cho người qua đường cảm thấy thân thiện hơn, được mọi người yêu mến, có thể nói rằng dù không ở giang hồ, nhưng giang hồ vẫn nhớ đến anh ta.

Bàn Tử là người trong giới, tự nhiên rất quen thuộc với Tần Nhất Xuyên, tuy nhiên đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp Tần Nhất Xuyên ngoài đời thực, nghĩ thầm rằng khuôn mặt này, nếu không bước vào nghề diễn xuất thì thật là đáng tiếc.

Tần Nhất Xuyên đối với sự nhiệt tình của Bàn Tử có chút khó xử, nhưng anh ta được giáo dục rất tốt, bắt tay với Bàn Tử, sau đó rút tay lại và nói: "Chào anh, cha tôi đã đi nhà tang lễ rồi."

Bàn Tử lúc này mới nhớ ra, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, chia buồn cùng gia đình anh."

Tần Nhất Xuyên gật đầu nhẹ nhàng, sau đó nhìn về phía bên kia, kéo ba lô tìm kiếm Trường Tuế, và nói: "Anh là người đại diện cho cô ấy à?"

Người bắt quỷ còn có người đại diện?

Bàn Tử vội hỏi: "Là, cô ấy vốn là người mới, hôm nay chúng tôi vốn là đi thử kính , không nghĩ đến..."

Tần Nhất Xuyên nghi hoặc: "Thử vai?"

Bàn Tử nói: "Đúng vậy, là phim mới của Tần đạo... ."

Tần Nhất Xuyên đánh gãy hắn, mắt nhìn Trường Tuế: "Cô ta là diễn viên?"

Bàn Tử nói: "Đúng a!"

Trường Tuế lúc này ngẩng đầu lên nói với Tần Nhất Xuyên: "Tần tiểu thiếu gia, có thể tránh một chút không? Tôi cùng người đại diện có lời muốn nói."

Tần Nhất Xuyên vừa nghe Trường Tuế gọi hắn Tần tiểu thiếu gia, liền nhíu mày, nhưng hắn chỉ là hơi mím môi, mạnh đứng dậy từ phòng khách đi ra ngoài.

Bàn Tử nhìn theo Tần Nhất Xuyên rời đi, lập tức đi đến bên cạnh Trường Tuế, không kiềm chế được kinh ngạc tò mò mà hỏi: "Cô như thế nào bị đưa đến nhà của Tần đạo?" Lại liếc mắt ngoài phòng khách, giảm thấp xuống thanh âm: "Làm sao cô biết mẹ Tần đạo mất? Cô thật biết tính a? Đây cũng quá chuẩn đi?"

Trường Tuế đều có thể tính chuẩn như vậy, vậy trước  kia ba hắn nói về Khương Tô cũng đều là thật sự sao ?

Hắn nói đột nhiên chà chà tay trên cánh tay nổi da gà: "Này điều hoà không khí mở ra được cũng quá thấp a, lạnh quá, quả nhiên là nhà của người giàu."

"Không mở điều hòa, là âm khí làm lạnh." Trường Tuế từ trong ba lô lấy ra một chồng gấp lên giấy vàng: "Mẹ của Tần đạo không phải bệnh qua đời, mà là do ma quỷ quấy rối."

Giọng nói của cô hoàn toàn bình thường nhưng Bàn Tử lại giật mình và lập tức cảm thấy không gian phòng khách rộng lớn và sáng sủa mà anh ta vừa thấy giờ đây trở nên âm u.

Hắn khô cằn cười hai tiếng: "Cô đừng dọa tôi, từ nhỏ tôi đã không sợ mấy thứ này."

"Thật không?" Trường Tuế lại từ trong ba lô lấy ra một con dao nhỏ, đem giấy vàng triển khai phô ở trên bàn trà, thuần thục liền cắt thành một chồng dài mảnh, thủ pháp sạch sẽ lưu loát, mười phần lão luyện.

Cô lại từ trong ba lô lấy ra một cái túi, một chiếc lá nhỏ, một cây bút lông, cùng một cái bình nhỏ, sau đó từ trong bình đổ ra chất lỏng màu đỏ như cát vàng, tụ lại thành một  cục trong đĩa nhỏ.

Bàn Tử tò mò: "Đây là cái gì?"

"Chu sa."

Trường Tuế miệng nói, đồng thời đặt từng tờ giấy vàng dài trên bàn, tay phải cầm bút, cô lè lưỡi, dùng ngòi bút lướt qua lưỡi ướt, sau đó lại đem đầu bút nhúng vào cái đĩa nhỏ, làm ướt ngòi bút với chu sa, sau đó bắt đầu vẽ bùa.

Tần Nhất Xuyên đúng lúc tiến vào, liền nhìn thấy Trường Tuế ngồi chồm hỗm ở trước bàn trà, phía sau lưng thẳng, tay phải lấy bút, tay trái hai ngón tay chống ra ngăn chặn giấy vàng không bay, đầu bút ngập trong chu sa dừng trên tờ giấy vàng. Cổ tay nhỏ bé của cô di chuyển linh động, ngòi bút cũng di chuyển trên tờ giấy vàng, phác hoạ nên những đường công thần bí, từ khi bắt đầu đến thu bút, mỗi lá bùa được vẽ hoàn chỉnh chỉ với một nét bút, ở giữa không dừng lại hay trì trệ, lưu loát như mây bay nước chảy, sống động và linh hoạt.

Cô nửa cúi đầu, mắt nhìn xuống, trên mặt thần sắc yên tĩnh mà chuyên chú, tựa hồ tất cả lực chú ý đều ngưng tụ ở trên ngòi bút, nhưng mà cổ tay cô chuyển động một cách tự nhiên và lưu loát.

Từng tờ bùa tiếp tục được vẽ ra dưới đầu bút của cô.

Mỗi tờ bùa có hoa văn màu đỏ trên mặt, và dù nhìn qua mắt thường có vẻ không khác biệt lắm, nhưng chỉ có thể đạt được sự thuần thục đó sau khi phác hoạ qua nhiều tờ.

Sau khi vẽ một số tờ bùa, cô ấy mới dừng lại, đĩa chứa bột màu đỏ cũng đã được sử dụng hết.

Cô ấy sắp xếp lại đồ vật  và cất gọn lại vào balo.

Sau đó, cô ấy xếp chồng những lá bùa đã vẽ xong lên trên bàn, rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nhất Xuyên, không biết từ lúc nào đã đến gần.

Cô chỉ là nhìn hắn một cái, liền dời đi mắt, quay đầu đi sau lưng cửa sổ kính nhìn lại.

Giữa trưa.

Cô ấy đặt chồng bùa vừa viết xong vào một túi nhỏ mang theo người và nói:"  Tôi đói rồi, đi ăn cơm thôi." 

Bàn Tử nghĩ đến lượng cơm mà Trường Tuế ăn vẫn không khỏi rùng mình  một chút, biết rằng không thể tránh khỏi bữa ăn này, quyết định làm một việc tốt là mời Tần Nhất Xuyên:" Nhất Xuyên, cậu chưa ăn gì đúng không? Nếu không chúng ta cùng nhau đi ăn nhé!" 

Trường Tuế hỏi:" Trong nhà anh ta không có người nấu cơm sao?"

Tần Nhất Xuyên vốn muốn cự tuyệt , nhưng Trường Tuế nói như vậy, hắn ngược lại muốn chống đối cô: "Được, cùng đi ăn đi." Vừa nói vừa cố tình liếc nhìn Trường Tuế.

Trường Tuế lười phản ứng với hắn, từ trong ba lô lấy ra một túi nhỏ lập tức hướng đi nhà vệ sinh, cô đi vào nhà vệ sinh và mở túi ra, từ bên trong lấy ra hai thanh và vung chúng vào góc tối của cửa. 

"Đó là thứ gì a?" Bàn Tử hỏi, hắn tò mò về thư mà Trường Tuế lấy ra.

"Tịnh phấn." Trường Tuế trả lời ngắn gọn.

Khí âm bên trong quá nặng, cơ thể cô lại đặc biệt có thể sẽ bị khí âm này ảnh hưởng đến linh hồn, kho Bên trong âm khí quá nặng, thể chất nàng đặc thù, khả năng sẽ bị này cổ âm khí vọt tới hồn phách không ổn, loại này dùng xích Viêm Thạch ma thành phấn, có thể hấp thu một bộ phận âm khí.

Bàn Tử truy vấn: "Dùng làm gì?"

"Nói anh cũng không hiểu." Trường Tuế nói, lấy nước rửa sạch tay, sau đó đi ra ngoài.

Bàn Tử nhịn không  nhịn được tò mò, tiến lại gần bức tường và nhìn vào lỗ hổng ngay lập tức cảm nhận được mùi mốc nặng nề. Sau đó anh ta thấy phía sau bức tường hỏng có một tầng hầm bí mật, tối đe và không thể nhìn rõ. Nhìn lâu anh ta cảm giác như có thứ gì đó muốn bò ra từ bên trong.

Bàn Tử đột nhiên lạnh sống lưng, da gà dựng lên , trong lòng có chút sợ hãi, không dám nhìn nhiều. Vội vàng theo Trường Tuế đi.

...

Bàn Tử ban đầu chỉ định tìm một quán ăn nhỏ nếu chỉ có anh và Trường Tuế, nhưng với sự có mặt của Tần Nhất Xuyên, nếu anh muốn cải thiện mối quan hệ, anh cảm thấy cần phải chọn một nơi ăn uống có đẳng cấp hơn.

Anh ta lấy menu và đưa cho Tần Nhất Xuyên trước, để anh ta chọn món theo thói quen, thường là để cho phụ nữ chọn trước. Anh ta nhìn Trường Tuế, chọn một cách ngẫu nhiên hai món, rồi trả lại menu cho Bàn Tử. Bàn Tử cắn môi, trực tiếp đưa menu cho Trường Tuế.

Trường Tuế nhìn qua menu và chỉ chọn ba món một cách ngẫu nhiên, sau đó trả lại menu cho Bàn Tử.

Bàn Tử kinh ngạc nhìn Trường Tuế, sau đó lại chọn thêm 2 món nữa rồi trẻ lại menu cho nhân viên phục vụ. 

Mặc dù lần này Trường Tuế không gọi một bàn đầy ắp thức ăn như thường lệ nhưng cô lại ăn ba bát cơm lớn khiến Tần Nhất Xuyên kinh ngạc. 

Trong vòng sinh  hoạt của anh, hầu hết các cô gái đều tự đặt giới hạn cho mình, đặc biệt là trong ăn uống luôn bàn về việc giảm cân. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một cô gái ăn nhiều hơn các chàng trai. 

Hắn hôm nay ăn không ngon, mới ăn một chén cơm liền cảm thấy no rồi.

Sau bữa ăn, ba người họ rời khỏi bàn và Bàn Tử chuẩn bị tiến lên quầy thanh toán, nhưng Tần Nhất Xuyên gọi anh ta lại và nói rằng anh sẽ trả tiền.

Bàn Tử dừng lại và cảm ơn. 

Tần Nhất Xuyên theo bản năng nhìn Trường Tuế xem phản ứng của cô.

Kết quả phát hiện hai chàng trai đẹp đang đứng trước mặt Trường Tuế, cầm di động cùng cô kết bạn WeChat.

Trường Tuế có vẻ hơi bối rối. 

Tần Nhất Xuyên nhíu mày, trực tiếp đem cô kéo lại gần và liếc nhìn hai chàng trai với ánh mắt cảnh cáo. 

Hai chàng trai tưởng Tần Nhất Xuyên là bạn trai của Trường Tuế, liền thấy xấu hổ rồi tức giận bỏ đi. 

Trường Tuế chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn xem Tần Nhất Xuyên.

Tần Nhất Xuyên buông cánh tay  cô ra, có chút không quá tự tại nói: "Không cần cảm ơn tôi."

Trường Tuế: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro