190

Chương 190: Đồ vật thần bí Âu Tiểu Thiển hơi quay đầu, liếc mắt thấy anh ta nói: "Rốt cục anh là ai?" "Tôi đương nhiên là người xấu, nếu không sao phải gạt cô tới đây?" Anh ta giễu cợt, nhưng lại làm cho người khác vô cùng khó chịu. "Các người dẫn tôi tới đây nhằm mục đích gì?" Họ cố ý bày ra việc này, dụ cô vào bẫy, nhất định có chuyện rất quan trọng. Nhưng không nghĩ tới cô lại phối hợp nhiệt tình như vậy, thật là... "Cô Âu, cô thân là Thiên Chi quốc thiên sứ thợ săn, vậy mà một chút cảnh giác cũng không có, phải chăng những năm ở Thiên Chi quốc không được huấn luyện tốt?" Hoàng Viêm vừa châm chọc vừa bước đến trước mặt cô. "Sao các người lại biết chuyện của Thiên Chi quốc? Hơn nữa lại có vật thông hành? Các người rốt cục là ai?" Cô không ngừng hỏi, nghi ngờ càng lúc càng dâng cao trong lòng. Vật thông hành kia tuyệt đối không phải là giả, nếu như là giả cô không thể nào lại không nhìn ra, nhưng tại sao anh ta lại có? Lấy từ đâu? Còn có chuyện của Thiên Chi quốc, bọn họ có vẻ biết rất rõ, rốt cục họ là ai? Có quan hệ gì với Thiên Chi quốc? Lại còn thù hận gì với nhà họ Âu? Quá nhiều nghi vấn, làm cho đầu cô bắt đầu hỗn loạn. "Cô Âu, cô cho rằng chỉ có người ở Thiên Chi quốc mới có kỹ năng đặc biệt hay sao? Thiên hạ rộng lớn, có người còn lợi hại hơn, như cậu ta chẳng hạn..." Hoàng Viêm chỉ vào Three giả, kiêu ngạo nói: "Điểm lợi hại nhất của cậu ta chính là làm nhái đồ vật, có thể nói là đệ nhất thiên hạ, nếu không sao có thể dụ cô một cách dễ dàng như vậy? Coi như cũng nhờ đó mà hôm nay tôi và cô có cơ hội gặp mặt." Âu Tiểu Thiển hung hăng trừng ông ta, trong lòng không có tia lo sợ, cô cao ngạo ngẩng đầu nhìn ông ta nói: "Vậy ý của ông là, ông có chuyện quan trọng nên tìm tôi? Nói đi, là chuyện gì?" Nếu biết mục đích của ông ta, có lẽ mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng. Hoàng Viêm có cặp mắt hung ác, mặc dù đã đeo mặt nạ, nhưng dựa vào ánh mắt kia cũng tưởng tượng ra được nét mặt hiện tại của ông ta. Ông ta nhìn cô, gặng hỏi: "Vật kia đang ở trên người cô phải không? Mau lấy ra, nếu cô giao ra có thể sẽ được tha mạng, bằng không..." Ông ta dùng sức trợn to mắt, Three giả lập tức kề sát dao vào cổ họng cô, chỉ vừa đụng, máu đỏ tươi liền rỉ ra! "Ông nói vật gì? Tôi căn bản không hiểu!" Âu Tiểu Thiển choáng váng, nhưng giọng nói vẫn cứng rắn. "Đừng giả bộ, đó là vật gia truyền của gia đình cô, cô làm sao lại không có!" Ông ta lớn tiếng, đinh tai nhức óc. "Vậy ông cứ nói tên nó đi? Ông không nói, làm sao tôi biết?" Âu Tiểu Thiên hơi cười, thấy ánh mắt tức giận của ông ta, cô càng vui vẻ. Hoàng Viêm gắt gao nhìn cô, sau đó đột nhiên cười một tiếng, nói: "Được, cô không tự mình lấy ra, vậy đích thân tôi tìm!" Ông ta đi tới gần, lấy dụng cụ dò xét từ trong túi ra, sau đó bắt đầu tiến hành dò tìm trên người cô từ đầu tới chân, từ trên xuống dưới, dò qua nhiều lần nhưng vẫn không phát hiện được gì. "Cô quả nhiên không mang theo?" Hoàng Viêm tức giận nói, hất văng đồ đạc xuống đất, sau đó bóp cổ của cô mà rống to. Âu Tiểu Thiển trong nháy mắt hô hấp khó khăn, nhưng khóe miệng vẫn hơi cười nói: "Tôi căn bản không biết ông muốn gì, thế nhưng... Coi như tôi có, cũng sẽ không giao cho ông!" Nghe được những lời kia, Hoàng Viêm dùng lực tay, cô lập tức bất tỉnh. "Đáng chết, cô ta giấu vật kia ở đâu?" Ông ta mắng, không nghĩ tới kế hoạch thất bại. Three giả mặt vẫn ung dung, anh ta kề sát Hoàng Viêm, ở bên tai nhỏ giọng nói gì đó. Hoàng Viêm trong nháy mắt liền đắc ý: "Được, vậy chuyện này giao cho cậu!" "Vâng!"

Chương 191: Viên đá màu đen Ngày thành hôn. Tất cả khách mời đã đến đông đủ, ngay cả Hàn Nguyên bệnh nặng cũng ngồi xe lăn tham gia hôn lễ của con trai. Lễ đường trắng như tuyết, hoa tươi rực rỡ, mục sư, hết thảy đều đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, nhưng lại không thấy bóng dáng cô dâu. Hàn Đông Liệt mặc tây trang trắng, khẩn trương nhìn đồng hồ đeo tay, lòng càng lúc càng bất an. Tối hôm qua cô nói nhất định sẽ tới, nhất định sẽ lấy anh, nhưng tại sao giờ vẫn chưa xuất hiện? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Biết vậy lúc đó anh đã ngăn không để cô đi, hoặc sai người theo dõi cô. Rốt cục khi đó mình bị làm sao? Lại có thể yên tâm để cô ấy đi như vậy? "Tiểu Thiển... Ngàn vạn lần đừng gặp chuyện!" Anh lo lắng thì thầm, sau đó ngẩng đầu nhìn phía cửa, vẫn không thấy ai. Từng giây từng phút trôi qua, mọi người chờ có chút nôn nóng, đến giờ lễ định trước, cửa giáo đường đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông mặc tây trang màu đen giẫm lên thảm đỏ đi vào, anh ta đi thẳng tới chỗ Hàn Đông Liệt, mọi tầm mắt đều đổ dồn về anh ta. "Đây là ai?" Nhiều người nhỏ giọng hỏi. Người đàn ông đi tới trước mặt Hàn Đông Liệt, mỉm cười nhìn anh. "Anh là ai?" Hàn Đông Liệt nhìn lại anh ta, anh có cảm giác người đàn ông này không phải người tốt. "Tôi là ai không quan trọng, chẳng qua nghe nói hôm nay tổng giám đốc Hàn kết hôn, nên cố ý đến tặng quà cưới." Anh ta lấy từ trong túi ra một phong bì trắng, sau đó đưa cho anh. Hàn Đông Liệt thấy phong thư, đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng mở ra. Bên trong chỉ có vài chữ: "Muốn thuận lợi cử hành hôn lễ, đem vật kia tới tìm tôi!" Nhìn xong mấy chữ này, Hàn Đông Liệt lập tức nắm lấy cổ áo người đàn ông trước mặt, hung hăng nói: "Tiểu Thiển đâu?" "Giám đốc Hàn đừng nóng!" Người đàn ông ung dung cười, anh ta gỡ tay của anh ra, sửa sang lại cổ áo, nói: "Nếu muốn nhìn thấy cô dâu, cầm vật theo tôi!" "Vật? Cụ thể là cái gì?" Hàn Đông Liệt tò mò hỏi. "Anh không biết sao? Là một viên đá nhỏ màu đen, chẳng lẽ cô ấy không đưa cho anh?" Không phải anh ta đoán sai chứ? Vật quan trọng như vậy nếu không giao cho người thân duy nhất thì còn có thể đưa cho ai? Người này dù sao cũng là chồng tương lai của cô? Là mình đoán sai sao? Hàn Đông Liệt nghe được lời anh ta nói, chân mày nhíu lại thật chặt, vật kia đúng là giao cho anh, nhưng anh ta là ai? Muốn nó làm gì? "Tổng giám đốc Hàn, anh thật sự không có?" Three xác nhận lần nữa. "Có!" Hàn Đông Liệt khí phách đáp trả, sắc bén nhìn anh ta nói: "Đi, dẫn tôi đi gặp chủ của anh." Bất cứ giá nào, anh giờ chỉ nghĩ cho Tiểu Thiển, không cần biết nguy hiểm phía trước là gì, anh cũng sẽ đi tới, bởi vì cô dâu của anh đang đợi ở đó. Tiểu Thiển, kiên nhẫn chút, anh tới cứu em! Hai người trước tầm mắt tò mò của khách mời, không có nguyên nhân, không có lý do, chỉ thẳng một đường đi ra cửa.

Chương 192: Thật xin lỗi Three giả cùng Hàn Đông Liệt ngồi trong một chiếc xe, sau đó anh ta bịt kín mắt anh, xe đi qua nhiều nơi, giống như anh ta cố ý đi đường vòng. Rốt cục hơn nửa giờ sau mới ngừng di chuyển. Hai người xuống xe, anh ta mở vải bịt mắt cho Hàn Đông Liệt, đột nhiên như vậy làm anh bị chói mắt. Anh nhìn bốn phía một chút, nơi này là một bãi đất trống, nhưng lại có một biệt thự con, không đặc biệt hoa lệ, nhưng cũng hết sức khang trang. "Giám đốc Hàn, mời vào!" Three giả đưa tay ra làm bộ dáng mời khách. Hàn Đông Liệt nghiêm mặt, đi thẳng vào biệt thự. Cửa được mở ra, bên trong là sảnh chính cũ kỹ không có bất cứ vật gì, nhưng ở giữa sảnh lại có một sợi dây thừng được treo từ nóc nhà, đầu kia của sợi dây chính là một người phụ nữ. Thân hình hoàn hảo trong bộ áo cưới trắng toát, hai tay bị trói chặt, hai chân xinh đẹp để trần, đầu rũ xuống thật sâu, tựa hồ hôn mê đã lâu. "Tiểu Thiển!" Hàn Đông Liệt kêu tên cô, đang muốn xông tới, nhưng từ sảnh chính vang lại một âm thanh rất lớn. "Tổng giám đốc Hàn, đã mang vật kia tới chưa?" Hoàng Viêm bước xuống cầu thang, vẫn mang mặt nạ như trước, ánh mắt như dã thú khiến cho người ta vừa nhìn liền nghĩ diện mạo ông ta vô cùng hung ác. Hàn Đông Liệt nhìn ông ta, toàn thân tản ra địch ý, lớn tiếng nói: "Thứ ông muốn tôi đã mang đến, mau thả cô ấy xuống." Anh vừa thấy cô bị trói, trên cổ tay đã hằn vết đỏ thẫm, bộ dạng giống như con rối, tim của anh quặn đau, cũng rất hối hận, chỉ muốn lập tức đoạt mạng người đàn ông trước mắt. "Không vội!" Hoàng Viêm chậm rãi bước tới gần anh, sau đó cười nói: "Đưa đồ vật cho tôi trước, tôi có được nó dĩ nhiên liền thả cô ấy." Hàn Đông Liệt cười nhạo: "Nếu như tôi giao vật kia ra mà ông không thả người thì làm thế nào? Khi tôi còn chưa chắc chắn cô ấy khỏe mạnh đối mặt với mình thì sẽ không đưa nó cho ông." Nhìn đầu cô rũ xuống thật sâu, tim của anh đã bắt đầu không thể khống chế, anh rất sợ, nếu như hiện tại cô đã chết thì làm sao? Muốn nghe cô nói chuyện, muốn nghe giọng cô, dù chỉ một chút. Hoàng Viêm nhìn ánh mắt kiên định của Hàn Đông Liệt, không khỏi có chút khâm phục, người đàn ông khác nhìn thấy người phụ nữ của mình bị người khác làm hại, e rằng chỉ biết run sợ. Thật không tệ, quả nhiên không hổ là người thừa kế của gia tộc Hàn. Ông ta cười, tay giương súng về phía Âu Tiểu Thiển. "Ông tính làm gì?" Hàn Đông Liệt có chút hốt hoảng, lớn tiếng hét. "Cậu yên tâm, đây là thuốc giải, có thể khiến cho người yêu của cậu tỉnh lại." Ông ta vừa nói vừa nổ súng, cây châm từ trong họng súng bay vút ra đâm vào thân thể Âu Tiểu Thiển. Mấy giây sau, Âu Tiểu Thiển từ từ mở mắt, cô mơ hồ thấy được Hàn Đông Liệt, không khỏi cười nói: "Liệt... thật xin lỗi..."

Chương 193: Không thể chết Nghe giọng cô, thấy mặt cô, Hàn Đông Liệt cuối cùng cũng yên tâm. Nhưng câu nói của cô làm cho anh vừa đau lòng vừa yêu thương. Thật xin lỗi, là muốn nói cô không thể thực hiện lời hứa của mình sao? Còn có ý khác nữa, nguyện vọng của cô là muốn kết hôn với anh, cũng không phải nói dối. Anh vừa muốn mở miệng nói, Hoàng Viêm bên cạnh lại nói trước: "Hiện tại cậu đã thấy cô ấy bình yên vô sự, có thể giao vật kia ra chưa?" Vật? Âu Tiểu Thiển vừa nghe được, lập tức nói: "Không nên... đưa cho ông ta!" Mặc dù cô không biết vật kia là gì, nhưng bất kể là gì đi nữa thì cũng không thể đưa cho người đàn ông này, kẻ thù của cô, vì ông ta mà nhà họ Âu tan cửa nát nhà, người đàn ông này, cô tuyệt đối không tha cho ông ta. "Tiện nhân, chết đến nơi còn muốn phá hỏng chuyện của tao!" Hoàng Viêm hung tợn nói, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Hàn Đông Liệt nghe được giọng nói Âu Tiểu Thiển, nhất thời có chút do dự, vật đang được anh nắm chặt trong lòng bàn tay, rốt cục là cái gì? Tại sao ông ta muốn có được nó? "Trước hết thả cô ấy xuống đã." Anh ra điều kiện. "Giám đốc Hàn, đừng có được đằng chân lên đằng đầu, cậu nói muốn thấy cô ấy bình yên vô sự, hiện tại đã đáp ứng, giờ lại muốn đưa cô ấy xuống, nếu như tôi làm theo, không phải cậu còn đòi thả cô ấy ra trước chứ? Nếu tôi hết thảy đều theo cậu, vậy còn bắt cô ấy làm gì?" Ông ta thô lỗ nói, còn mang theo giọng điệu uy hiếp. Hàn Đông Liệt không sợ ông ta, ngược lại phách lối nhìn ông ta nói: "Vật ông cần đang ở trong tay tôi, nếu ông không làm theo, tôi lập tức có thể hủy diệt nó." "Nhưng cậu đừng quên, người phụ nữ của cậu cũng đang trong tay tôi, cậu không đáp ứng, tôi cũng có thể loại bỏ." Nghe được những lời này, lòng Hàn Đông Liệt không khỏi run lên. Trên thương trường, anh chưa bao giờ bị kẻ nào uy hiếp, cũng không sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng tình huống hiện tại lại khác, nếu như là một món đồ, không có được thì anh có thể tìm chỗ khác, nhưng đây lại là người mà anh yêu nhất, trên đời chỉ có một, anh không dám đánh cược, anh sợ... sợ mất cô! Anh chậm rãi vươn tay, từ từ mở lòng bàn tay ra, một viên bảo thạch màu đen nằm trong đó. Hoàng Viêm nhìn viên bảo thạch kia, vui vẻ ngửa đầu, đồng thời Three giả đang đứng cạnh Hàn Đông Liệt bước lên, đưa tay muốn cầm. "Không." Âu Tiểu Thiển đột nhiên hô to, dùng hết khí lực toàn thân nói: "Đừng đưa cho ông ta, ông ta chính là kẻ đã hại nhà họ Âu tan cửa nát nhà, dù có chết cũng đừng làm theo ý ông ta." Cô nhìn bảo thạch trong tay anh. Tại sao lại là vật này? Rốt cục nó có ý nghĩa gì với ông ta? Suy nghĩ một chút, bảo thạch này cô đã mang theo từ lúc năm tuổi, mặc dù trí nhớ không hoàn thiện, nhưng cô mang máng nhớ được có người từng nói, đây là vật quý của gia tộc, là một chiếc chìa khóa. Cô trước giờ nghĩ không ra ý nghĩa thực sự của nó. Hàn Đông Liệt nghe cô nói, trong nháy mắt liền nắm chặt tay, quay đầu nhìn bộ dáng yếu ớt của Âu Tiểu Thiển, lòng đau đớn không kiềm chế được. Anh nhíu mày, hơi cười nói: "Trên đời này không có gì quan trọng bằng em, em nói dù có chết cũng không làm theo ông ta? Những lời này đối với anh mà nói là quá tàn nhẫn. Hôm nay anh là chồng em, cả đời bảo vệ em, em lại ở trước mặt anh nói chết..." "Anh sẽ không để em chết, dù cho mất đi mọi thứ, anh cũng muốn em sống bên cạnh mình!" Anh vừa nói vừa mở lòng bàn tay ra một lần nữa. Three giả từ từ đến gần, lúc anh ta gần nắm được vật: "Đùng" tiếng súng vang lên, Hàn Đông Liệt run tay, bảo thạch trượt rơi trên sàn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro