25
Chương 25: Nụ hôn của anh Âu Thiển Thiển quay người nhìn anh, sự tức giận trên mặt tuyệt đối không thua anh. "Tránh ra, cô ấy bị bệnh, tôi muốn đi thăm cô ấy!" Three vừa mới gọi điện thoại nói Tiểu Thiển bị bệnh, nhất định là bởi vì hôm qua nhìn thấy cô, nhớ lại nhiều chuyện thương tâm, cho nên mới sinh bệnh tuy nhiên Three nói chỉ phát sốt một chút thôi, nhưng cô vẫn không yên lòng, nếu như không tận mắt nhìn thấy Tiểu Thiển bình an, cô sẽ điên lên mất. Hàn Đông Liệt dùng sức đóng cửa lại, hung hăng cúi đầu trừng mắt nhìn cô: "Tôi nói cô không được đi, tôi không cho phép cô đi gặp người đàn ông kia." Đàn ông? Đột nhiên Âu Thiển Thiển cả kinh, thì ra anh cho rằng người bị bệnh chính là Three, xém chút nữa thì cô quên, chuyện của Tiểu Thiển không thể để cho anh biết. Thật may anh đã hiểu nhằm, bằng không thì cô thật sự sẽ trở thành tội nhân. "Hàn Đông Liệt, anh mở cửa ra, anh họ tôi bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, nhất định tôi phải đi thăm anh ấy, anh mở cửa ra -- " "Không cho! Tôi mặc kệ anh trai cô bệnh như thế nào, cho dù một giây sau hắn chết, tôi cũng sẽ không cho phép cô nhìn hắn, đừng quên, cô là người phụ nữ của Hàn Đông Liệt, tất cả mọi chuyện cô phải nghe lời của tôi." Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, anh giống như phát hỏa. Nhớ lại buổi tối hôm đó cô tươi cười nói chuyện điện thoại với hắn, lại nghĩ đến lúc hai người bọn họ gặp nhau, dáng vẻ thân mật khắng khít, còn nữa mới vừa rồi cô lo lắng bất an khi nghe tin hắn bệnh, anh thật sự không kiềm chế nổi mà phát hỏa. Người phụ nữ này không lẽ cô quên rồi sao? Anh mới chính là chồng của cô, nụ cười của cô, sự quan tâm của cô, tất cả điều là thuộc về Hàn Đông Liệt anh. Tất cả phải thuộc về anh -- Âu Thiển Thiển dùng sức mở cửa, lo lắng hét to: "Hàn Đông Liệt, cái tên hỗn đản này, để cho tôi đi ra ngoài để cho tôi đi ra ngoài để cho tôi đi ra ngoài..." Cô vừa cố gắng mở cửa, vừa hét thật to, nhưng anh lại không chút sứt mẻ đứng ở nơi đó, mà đôi bàn tay lớn của anh đặt ngay cửa, giống như cửa bị đóng đinh vậy. Sức lực của cô đã không còn ngày càng yếu, đột nhiên cô dừng hết tất cả động tác, ngửa đầu nhìn anh, gằn từng chữ nói: "Hàn Đông Liệt, tôi muốn ly hôn với anh!" Người đàn ông như thế này, cô thật sự không hiểu tại sao Tiểu Thiển lại yêu anh như vậy. Cô chịu đủ rồi, nhẫn nhịn cũng đã đủ rồi, cô không muốn gặp lại anh, không bao giờ ... Muốn dây dưa cùng anh nữa! Cái gì sinh con, lời hứa gì đó, nhiệm vụ gì, tất cả đều mặc kệ hết, hiện tại cô chỉ muốn đi ra ngoài, chỉ muốn nhìn Tiểu Thiển. "Ly hôn?" Khóe miệng Hàn Đông Liệt có chút nhếch lên, cười tà cúi gần sát mặt của cô nói, "Mơ tưởng." Nói xong, anh lại đột nhiên hôn môi của cô, hung hăng hút lấy ngọt ngào trong miệng cô cũng gặm cắn đôi môi của cô, đưa đầu lưỡi đi vào trong miệng, đi đến nơi sâu nhất trong cổ họng của cô, gắt gao che miệng của cô lại, làm cho cô ngay cả hô hấp cũng không thể. Âu Thiển Thiển giãy dụa, hai tay đánh vào thân thể của anh, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến anh, dùng hàm răng hung hăng cắn lưỡi và môi của anh, nhưng lại làm cho anh càng thêm điên cuồng, hoàn toàn không quan tâm đau đớn cùng mùi tanh của máu tràn lan trong miệng của hai người, chỉ là nụ hôn này càng hôn lại càng sâu, cướp đi hết tất cả tinh lực của cô. "Đừng... Tôi... Muốn... Đi..." Trong lúc mơ hồ cô nói ra bốn chữ đơn giản này.
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=310941
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro