37-39
Chương 37: Lửa Giận Ngập Trời "Thiên Quốc.." Hàn Đông Liệt lặp lại ba chữ kia, hai mắt híp lại, để cho người đối diện không đoán được anh đang suy nghĩ cái gì. Giang Minh Húc nhìn bộ dạng sững sờ của anh, sốt ruột giải thích: "Bên trong quần đảo Bắc Băng Dương có một đảo nhỏ của tư nhân, tên gọi Thiên quốc, bởi vì người trên đảo không tiếp xúc cùng người bên ngoài, cho nên là một hòn đảo thần bí. Trên thế giới cũng chỉ có một số hòn đảo nhỏ có tiền có thế và biết dùng nhân tài, toà đảo này thật ra là một tòa đảo chuyên môn 'Treo giải thưởng' hắc đảo..." "Người trên đảo đều dùng các loại 'Treo giải thưởng đơn' để sinh tồn, mà mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ, đảo chủ sẽ chia 20% tiền thưởng. Đương nhiên, người trên đảo cũng chia làm ba bộ phận: một phần là 'Thiên sứ thợ săn" các cô là tay dùng mánh khoé lừa người để hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không đả thương sinh mạng của người khác; còn một phần là 'Ma quỷ sát thủ" bọn họ là sát thủ, giết người để hoàn thành nhiệm vụ, thường là tội phạm truy nã của quốc tế; còn lại là 'Trợ lý hợp tác" tuy nhiên bọn họ chỉ trợ giúp thợ săn cùng sát thủ hoàn thành nhiệm vụ của họ, nhưng là bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, có thể nói là không gì làm không được..." "Thư ký Âu và Three là một đôi hợp tác, kỳ thật bọn họ cũng không phải người thân của Lam Hạo Thành, bọn họ chính là Ông Trùm giấu mặt của tập đoàn Lam thị, Lam Hạo Thành chẳng qua là thân phận bí mật bọn họ dùng như một con cờ, mà nhiệm vụ lần này của bọn họ là..." Giang Minh Húc đang nói, đột nhiên muốn nói lại thôi. Hàn Đông Liệt hai mắt nhìn về phía anh, lạnh lùng mà nói: "Là cái gì? Nói -- " Giang Minh Húc do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là không mở miệng không được: "Nhiệm vụ của bọn họ phải.. Sinh con cho cậu." Cái gì? Hàn Đông Liệt hai tay lập tức nắm chặt, lửa giận ngập trời như muốn thiêu đốt tất cả. Nguyên nhân cô trở về vì mục đích này sao, nguyên nhân chẳng qua là muốn sinh con của anh để hoàn thành nhiệm vụ của mình, trách không được cô lại giả danh thành Âu Thiển Thiển, vì Âu Thiển Thiển là vị hôn thê chính thức của anh cho nên như vậy cô sẽ có cơ hội tốt hơn để ra tay? Còn đêm qua chủ động hiến mình, là vì đã đợi không kịp sao? Mà đợi đến lúc hết thảy đều hoàn thành, cô sẽ lập tức rời đi, là vì đã không có lý do gì để ở lại bên cạnh anh sao? Cô coi anh trở thành cái gì? Mục tiêu? Công cụ sinh con? Cô thật sự chán ghét anh như vậy sao? Ở bên cạnh anh giả ngốc một phút đồng hồ đều cảm thấy chán ghét sao? "Âu Tiểu Thiển --" Anh phẫn nộ gào thét lớn, đẩy toàn bộ đồ trên bàn xuống đất. Giang Minh Húc bị anh hù dọa, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Hàn Đông Liệt giận dữ như vậy, trước kia cho dù trong nội tâm anh có tức giận, cũng sẽ giữ vẻ mặt lạnh như băng, hơn nữa càng lạnh như băng thì cơn giận của anh càng lớn, nhưng nét mặt của anh bây giờ giống như một con sư tử, dữ tợn như muốn xé xác ai đó, giống như hận không thể phá hủy tất cả mọi thứ bên cạnh. Người phụ nữ kia trong lòng anh quan trọng đến vậy sao? "King..." Giang Minh Húc cẩn thận mở miệng: "Cậu sẽ không phải đã cùng thư ký Âu... Đã làm rồi hả?" Hàn Đông Liệt phẫn nộ, hai mắt hung hăng nhìn hắn, Giang Minh Húc lập tức câm miệng. Câu trả lời đều toàn bộ ghi lại trên mặt của anh. Cái này đều tại hắn, nếu như hắn không ở bên cạnh của Hàn Đông Liệt châm ngòi thổi gió, có lẽ mọi chuyện cũng không biến thành như vậy. Nhưng nếu chuyện này không có phát sinh thì sẽ có người cho hắn phần tư liệu này sao? Lại không biết được ai chủ động gửi tư liệu đến máy vi tính của hắn, đây thật sự là không quá mức trùng hợp? "Rầm -- " Đột nhiên lại có một tiếng vang thật lớn, có người mở cửa đi vào, người nọ đứng bên cạnh Giang Minh Húc, thở hổn hển mấy hơi thở, sau đó nhìn về phía Hàn Đông Liệt nói: "Tổng giám đốc, đã tra được hành tung của thư ký Âu rồi." Chương 38: Tôi sẽ giết anh Hàn Đông Liệt ánh mắt thâm thúy tràn ngập màu máu, môi mỏng có chút khẽ động, hung hăng nói: "Cô ấy đâu?" Hôm nay nhân viên kia bị anh bị hù đến phát run, run rẩy nói, "Vừa....vừa mới có một...có một người lái xe nói...nói buổi sáng thư ký Âu đã ngồi xe của hắn... Đi, đi tới biệt thự của nhà họ Lam." Tên nhân viên kia vuốt ngực của mình, thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng nói xong rồi, thật không dễ dàng! Biệt thự nhà họ Lam? Cô lại nhớ tới người đàn ông kia rồi hả? Xú nha đầu chết tiệt, mười lăm năm nay cô đều ở cùng một chỗ với người đàn ông đó sao? Trong lòng của cô hắn ta tốt hơn anh sao? "Minh Húc." Nét mặt của anh đột nhiên trở lại bình thường như băng lạnh vạn năm, khí phách nói: "Chuyện này tôi không muốn cùng bất luận kẻ nào nói ra nữa, tôi muốn cho chính miệng của cô ấy nói với tôi. Ra ngoài đi." "Vâng!" Biệt thự nhà họ Lam Hàn Đông Liệt và Three đối lập mà đấu với nhau, biểu lộ của hai người một bên thì cương quyết một bên là ôn nhu, nhưng bên trong ẩn chứa sát khí mười phần, đều không ai nhường ai. Hai mắt của Hàn Đông Liệt có chút nhíu lại, hung hăng nói: "Tôi biết rõ cô ấy đã trở về rồi, mau giao cô ấy ra!" Three cười, tạo ra bộ dáng nghi ngờ nói: "Tổng giám đốc Hàn, cậu nói ai trở về rồi hả? Thiển Thiển sao? Các cậu cãi nhau? Cô ấy bỏ đi? Vì sao cậu cho rằng cô ấy sẽ đến đây? Cô ấy cũng không phải tức giận sẽ về nhà mẹ đẻ, xem ra cậu làm vị hôn phu giống mà không biết gì về cô ấy a!" Anh ta nói quanh co nói đông nói tây là cố ý châm chọc anh. "Chớ cùng tôi nói nhảm đi, gọi cô ấy ra đây mau!" Hàn Đông Liệt gầm nhẹ, trong mắt phát bộ dạng khát máu. "Tôi đã nói rồi, cô ấy chưa trở về, nếu như cậu không tin, thì tự mình tìm đi." Three nở một cười trên mặt hiện ra bộ dạng đắc ý, nhưng mặt khác hận không thể một quyền đánh vào mặt của hắn, sau đó dạy dỗ hắn thật tốt, hắn dám cướp Âu Thiển Thiển từ tay của anh, lại để cho hắn vĩnh viễn cũng không thể thấy cô nữa. "Minh Húc, đi tìm." Hàn Đông Liệt ra lệnh. Mặc kệ bây giờ cô không còn ở trong căn biệt thự này, anh cũng muốn cẩn thận tìm một chút, mặc kệ là phép khích tướng hay là mưu kế của hắn, nếu như anh không tự mình xác nhận, anh cũng sẽ không hết hy vọng. Âu Thiển Thiển, nếu như em thật sự ở chỗ này, thì nên tự động xuất hiện, đây là cơ hội duy nhất tôi cho em! Hàn Đông Liệt trong lòng yên lặng nói. ... Hai giờ sau "King, không có!" Giang Minh Húc hồi báo . Hàn Đông Liệt lông mày thâm tỏa, đột nhiên bước đến trước mặt Three, dùng sức bắt lấy cổ áo của hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn mà nói: "Tôi cho anh biết, nếu để cho tôi biết anh giấu cô ấy đi tôi nhất định sẽ giết anh!" Three vẫn như cũ ôn nhu mỉm cười, vẻ mặt mang vẻ khinh thường cùng cười nhạo: "Nếu như cậu giết tôi, Thiển Thiển nhất định sẽ hận cậu cả đời." "Hận?" Hàn Đông Liệt cười nhạo nắm chặt cổ áo của anh, ghìm cổ của anh nói: "Nếu như là hận, tôi cũng muốn cô ấy cả đời đều ở lại bên cạnh tôi, mà đời này anh... chỉ có thể mơ tưởng đến chuyện cô ấy yêu anh!" Nói xong, anh buông cổ áo của Three ra, Three lui hai bước về phía sau hai bước, sau đó đứng vững lại, anh ấy mỉm cười sửa lại cổ áo của mình, nói: "Hàn tổng đi thong thả, không tiễn!" Chương 39: Thay đổi thân phận Bên ngoài biệt thự nhà họ Lam cách khoảng mười mét có một chiếc xe BMW màu đen, ngồi ở trong xe Âu Thiển Thiển mang kính râm màu đen nhìn theo Hàn Đông Liệt đi vào biệt thự. Từ lúc bắt đầu cô vẫn nhìn chằm chằm vào cổng lớn của ngôi biệt thự, nhìn chằm chằm hơn hai giờ, mới nhìn thấy anh từ bên trong đi ra. Cô đoán không sai, anh thật sự tìm tới, nhưng cho dù anh lục tung toàn bộ biệt thự, cũng không phát hiện, cô đang ở ngoài cửa nhìn anh. Cô thấy anh ngồi trên xe, sau đó nhìn xe lái đi qua cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt của cô, cô mới tháo kính râm xuống, mắt cô lộ ra ưu thương. Vốn cho là trên thế giới này ngoại trừ chính người con gái kia, Thiển Thiển và boss sẽ không còn có người thứ tư biết rõ thân phận của cô, nhưng không ngờ người đàn ông này lại nhận ra cô ngay lần đầu tiên anh gặp lại cô. Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Cô kế tiếp sẽ làm gì? Âu Thiển Thiển... Nếu như anh coi cô là Âu Thiển Thiển...thì mọi chuyện cô làm đều không có ý nghĩa gì! Cô buồn rầu ghé vào trên tay lái, nhớ lại đêm đó, cô khẩn cầu... "Tiểu Thiển, chị bị bệnh di truyền từ mẹ, về sau con của chị cũng có thể bị di truyền bệnh này, cho nên chị vì không muốn con của chị sẽ chịu khổ sở giống chị, chị quyết định sẽ không sinh con... Nhưng chị rất muốn sinh cho anh ấy một đứa bé, thật sự rất muốn sinh con cho anh ấy... Tiểu Thiển, nếu như chị nói, chị muốn em thay chị sinh con cho anh ấy, em có thể đáp ứng chị không? Hãy... Đáp ứng chị đi, hãy thay thế chị đi sinh con cho anh ấy, bất luận thế nào nhất định phải sinh con của anh ấy, bằng không thì chị chết cũng không nhắm mắt .. Đáp ứng chị... Van cầu em đáp ứng chị..." "Cảm ơn, cám ơn em đã đáp ứng yêu cầu ích kỷ của chị, thật sự cám ơn em... Từ hôm nay trở đi, em sẽ là Âu Thiển Thiển, chị chính là Âu Tiểu Thiển, nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ, bất luận khi nào, dù đối mặt chị, em cũng phải coi mình là Âu Thiển Thiển... em là Âu Thiển Thiển, em là vị hôn thê của anh ấy..." ... Cô ghé vào trên tay lái, hai bả vai không ngừng run rẩy, nước mắt tuôn rơi, dùng đôi môi đỏ hồng, không ngừng lừa gạt chính mình, "Tôi là Âu Thiển Thiển, tôi là Âu Thiển Thiển, tôi là Âu Thiển Thiển..." Mười lăm năm trước Âu Tiểu Thiển đã không còn tồn tại rồi, bây giờ cô là Âu Thiển Thiển, là vật thay thế chị gái hoàn thành tâm nguyện của chị ấy, cô biết rõ nhà họ Âu có ân tình với cô, đời này cô cũng không trả nổi, nhưng ít ra trước khi chị gái còn chưa chết, có thể cho chị ấy thấy con của Hàn Đông Liệt. Âu Thiển Thiển ngẩng đầu, dùng tay lau khô nước mắt trên mặt! Cô muốn dùng thân phận của Âu Thiển Thiển hoàn thành tất cả tâm nguyện chị gái. Liên tiếp vài ngày đều không có thể tra được chỗ của Âu Thiển Thiển, toàn bộ tập đoàn Hàn Thiên đều tối tăm phiền muộn mà Hàn Đông Liệt tính tình cũng càng ngày càng táo bạo, chỉ cần người tiến vào văn phòng tổng giám đốc, tuyệt đối sẽ bị anh quát mắng, thậm chí đã có người bị hại bị anh cho nghỉ việc. Giang Minh Húc đứng ngoài cửa phòng làm việc, hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa đi vào, "King, đây là cà phê của cậu!" Hàn Đông Liệt lông mày thâm trầm, hai mắt nhìn ra cửa sổ, nghe được âm thanh của Gianh Minh Húc, ghế dựa xoay tròn 180° đến trước bàn, hỏi: "Đã tìm được chưa?" "Tạm thời còn chưa tìm được!" Giang Minh Húc đặt cà phê lên bàn, chuẩn bị nghe chửi. "Đều là phế vật!" Hàn Đông Liệt dùng sức vỗ lên mặt bàn, vốn còn muốn tiếp tục mắng, nhưng khi nhìn đến ly cà phê ở trên bàn, anh không khỏi nhớ tới Âu Thiển Thiển, cô chỉ pha trà cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro