50(tt)-54
Chương 50: Cử chỉ thân mật (2) Thấy cô rơi nước mắt, Hàn Đông Liệt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn Âu Thiển Thiển. Âu Thiển Thiển có một chút bối rối, nhưng lại làm vẻ bình tĩnh khẽ mỉm cười nói: "Có thể là do vui mừng, anh cũng biết, suy nghĩ của bệnh nhân rất nhạy cảm." Hàn Đông Liệt hoàn toàn không tin tưởng lời của cô nói..., nhưng cũng không để ý tới, bởi vì đối với anh mà nói, chuyện của người khác không có liên quan gì đến anh. Âu Thiển Thiển từ từ đẩy anh đến bên giường, sau đó cô cũng ngồi ở bên giường, mở miệng nói: "Cô Lý, chúng tôi ở phòng bệnh bên cạnh, bởi vì anh ấy cảm thấy rất nhàm chán, cho nên đến tìm cô tâm sự!" Cô đã gọi điện thoại trước cho Three, sửa đổi toàn bộ tư liệu của chị ấy, bây giờ chị ấy tên là Lý Tĩnh, một cô gái hai mươi bốn tuổi, không cha không mẹ, không người thân bạn bè, một cô gái đáng thương. Cô khẽ mỉm cười, sau đó vươn tay, Âu Thiển Thiển liền làm dấu trước mặt cô ấy, cô làm dấu hai chữ ‘xin——chào’ Âu Thiển Thiển vui vẻ gật đầu một cái, sau đó dùng tay kéo Hàn Đông Liệt đang thất thần, đột nhiên anh khôi phục vẻ bình thường, lịch sự nói: "Xin chào, cô Lý, tôi tên là Hàn Đông Liệt!" Cô nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đẹp như trăng lưỡi liềm, vui vẻ cười. Mười lăm năm không gặp, mặc dù có xem qua hình của anh ấy, nhưng mà thật sự anh ấy rất đẹp trai, đôi mắt anh tuấn, lỗ mũi anh tuấn, đôi môi anh tuấn, mỗi bộ phận trên người anh ấy đều là anh tuấn như vậy, cũng giống như khi còn nhỏ, làm cô say mê sâu sắc, ngắm thế nào cũng không đủ. Trước khi chết có thể gặp được anh ấy thật tốt, chỉ cần như vậy nhìn cô, cô đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cho dù lập tức chết, cũng không sao. --- --------- Âu Thiển Thiển thấy hai người không nói chuyện, vội vàng kéo áo của anh, nói nhỏ: "Nói chuyện đi." Gương mặt Hàn Đông Liệt lộ vẻ khó xử, hé miệng, nhưng lại không biết phải nói gì, im lặng cả buổi, mới lúng túng nói: "Cô Lý, trông cô rất đẹp, rất giống như một ngôi sao, tôi có cảm giác rất quen thuộc, chỉ là mặt của cô bị làm sao? Tại sao phải dán kín? Bị thương sao? Có cần mời bác sĩ xem một chút?" Cô hơi ngạc nhiên, tay từ từ mò khóe mắt trái của mình, sau đó vừa cười một tiếng vừa lắc đầu một cái. Đột nhiên, Âu Thiển Thiển dùng sức bấm một cái lên cánh tay của anh, kề sát lỗ tai của anh nói: "Nếu không mở bình thì làm sao biết trong bình có gì, gương mặt đối với một cô gái rất quan trọng." Chỉ là, nếu anh nói lời quan tâm, Tiểu Thiển nhất định sẽ rất vui vẻ. Nhưng là tại sao, lòng của cô có chút đau đớn. Hàn Đông Liệt hung ác nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô gái chết tiệt, em muốn chết sao?" Lại dám bấm anh, quá vô lễ. "Anh. . . . . ." Âu Thiển Thiển còn muốn nói điều gì đó, nhưng ống tay áo lại bị ai đó bắt lấy, cô quay đầu nhìn chị gái, cô ấy nhìn cô lắc đầu một cái. Trừng mắt liếc anh một cái, sau đó cô mặt mày hớn hở cùng Âu Tiểu Thiển nói chuyện phiếm, hoàn toàn không để ý đến anh, mặc dù cô rất muốn để cho hai người có không gian riêng, nhưng là đang diễn trò, không thể để cho anh phát hiện, tuyệt đối không thể. Một giờ qua đi. . . . . . Hai giờ. . . . . . Ba giờ. . . . . . Hàn Đông Liệt nhìn họ nói chuyện không ngừng, nhàm chán ngáp một cái: "A. . . . . ." Hai người cùng nhau nhìn về phía anh, Âu Thiển Thiển có chút khẩn trương mở miệng hỏi: "Anh cảm thấy mệt mỏi sao? Có cần nghỉ ngơi một chút không?" Nhìn thấu sự quan tâm của cô, Hàn Đông Liệt khẽ cười lắc đầu một cái, nói: "Tôi không sao, hai người tiếp tục nói chuyện đi, chỉ là tôi muốn mượn bả vai của em một chút!" Anh nói xong, liền tựa đầu của mình vào trên vai của cô, nhắm hai mắt, gương mặt hạnh phúc nói: "Tôi ở đây ngủ một chút là được rồi." Anh thân mật cử động, khiến Âu Thiển Thiển kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Âu Tiểu Thiển đang nằm trên giường, trên mặt của cô ấy rõ ràng lộ ra sự đau lòng, hai mắt hơi rũ xuống, nước mắt trong suốt ở hốc mắt chớp động, một giọt nước mắt rơi xuống.
Chương 51: Cảm giác quen thuộc (1) Âu Thiển Thiển thấy nước mắt của chị, cô cũng đau lòng đến không thể hô hấp được, cô dùng sức cắn môi dưới của mình, đưa tay chạm vào nước mắt trên gò má của chị, nước mắt của chị rất là lạnh, lạnh đến đáy lòng của cô biến thành nỗi đau sâu hơn. “Thật xin lỗi!” Cô nói không nên lời, chỉ là giật giật môi, dùng môi ngữ nói xin lỗi chị. Tiểu Thiển nhìn môi của em gái, nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Thật ra thì nên nói thật xin lỗi phải là cô mới đúng, cô lại có thể đưa ra một yêu cầu ích kỷ như vậy. Hơn nữa, trong mười lăm năm này, Thiển Thiển vì cô bị bệnh mà bỏ ra nhiều như vậy..., cô ấy vốn có thể bỏ cô mà đi, họ căn bản cũng không phải là chị em ruột, cô ấy có thể tự tìm cho mình một cuộc sống hạnh phúc, nhưng cô ấy không có làm vậy, cho dù là không có tiền, không có ăn, có lúc giống như tên ăn xin ở trên đường, cô ấy cũng chưa bao giờ bỏ lại cô bệnh nhân này. Em gái của chị, nên nói thật xin lỗi . . . . . . Là chị! Hai người lẳng lặng đối diện nhìn nhau truyền lại cảm giác áy náy của mình, mà lẳng lặng trong không gian lại vang lên một tiếng ngáy nho nhỏ, Hàn Đông Liệt nằm ở trên vai của cô, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, hơn nữa ngủ rất say sưa, khóe miệng còn mang theo nụ cười. "Hàn Đông Liệt? Hàn Đông Liệt. . . . . ." Âu Thiển Thiển nhỏ giọng kêu anh, dò xét xem anh có thật là ngủ thiếp đi hay không. Hàn Đông Liệt không có bất kỳ đáp lại nào, vẫn như cũ mà ngủ. Âu Thiển Thiển nhẹ nhàng lấy tay nâng đầu của anh lên, sau đó từ từ di chuyển để cho anh nằm ở bên giường, nhìn mặt của anh, cô khẽ mỉm cười một cái, sau đó ngẩng đầu hướng về phía chị nói: "Em đi ra ngoài trước!" Cô đột nhiên cả kinh, bắt được ống tay áo của em gái, dùng sức lắc đầu một cái. Âu Thiển Thiển lấy tay của chị xuống, cười nói: "Không có chuyện gì, chị hãy yên tâm đi, hãy quý trọng thời gian ở cùng một chỗ với anh ấy, không được khóc nữa, phải vui vẻ cười, anh ấy vừa khen chị đẹp, cho nên không thể khóc, biết không? Nhắc với chị một chút, anh ấy đối với em như vậy, đó là bởi vì em là Âu Thiển Thiển, anh ấy bởi vì em là Âu Thiển Thiển, cho nên mới như vậy, chị hiểu chưa? Không cho phép khóc!" Cho tới bây giờ cô cũng không có lừa gạt chị, nhưng mà bây giờ chỉ cần chị có thể vui vẻ, cô thà làm một tên lường gạt, một người có tội. Cô ấy rũ mắt nhìn Hàn Đông Liệt, gật đầu cười. Âu Thiển Thiển xoay người, từng bước từng bước đi ra khỏi phòng, Cô rất vui vẻ, hai người bọn họ có thể gặp mặt, có thể ở cùng nhau trong một căn phòng, cô rất vui vẻ. Nhưng rất kỳ quái, mỗi một bước đi của mình, tâm cô lại cảm thấy đau đớn, là vì cái gì đây? Chẳng lẽ lòng của cô không tốt sao? Cửa phòng nhẹ nhàng bị đóng lại, Tiểu Thiển nhìn không chớp mắt Hàn Đông Liệt nằm ở bên giường, cô đưa tay từ từ đến gần mặt của anh, nhưng lại không dám đụng vào. Cô sợ vừa đụng nhẹ sẽ làm anh tỉnh lại, cô sợ quấy rầy anh ngủ. Cô hé miệng, cố gắng dùng nhiều sức, nhưng một chữ cũng nói không ra, cô muốn gọi tên của anh, lần cuối gọi tên của anh, tuy nhiên cô đã không thể, cô đã hoàn toàn không thể nói chuyện rồi. Cô đã cảm thấy cô sẽ nhanh chóng chết đi, nghĩ đến sẽ giống mẹ, sẽ chết ở trên giường bệnh lạnh lẽo này. . . . . . Nhưng mà cho dù chết cũng không còn quan hệ gì, thật là không sao rồi! Chợt Hàn Đông Liệt nhíu mày một cái, đầu cũng nhẹ nhàng di chuyển, sau đó đột nhiên mở mắt, nhìn đến mình nằm ở giường, anh ngồi thẳng lên, hốt hoảng hỏi:"Cô ấy đâu? Cô ấy đi đâu?" Cô kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không nghĩ tới anh tỉnh lại nhanh như vậy, Âu Thiển Thiển vừa mới rời đi mà thôi, anh liền tỉnh lại lập tức. Là cô đã đánh thức anh sao? Hay bởi vì anh cảm thấy mình gối đầu lên không phải là Thiển Thiển? "Cô ấy ở đâu? Cô nói đi, nói nhanh một chút đi. . . . . ." Anh hốt hoảng nắm bả vai của cô ép hỏi, nhưng mà chợt anh nghĩ tới cô không thể nói chuyện. "Thật xin lỗi" Anh xin lỗi, buông tay ra, sau đó dựa vào bánh xe phụ trên ghế đứng lên, vội vàng khập khễnh đi về phía cửa, mà đi tới cửa, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu lại cau mày hỏi: "Lý tiểu thư, chúng ta đã từng gặp qua ở đâu?"
Chương 52: Kết quả kiểm tra (1) Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, hoảng hốt lắc đầu. Không được, cô không thể để cho anh nhận ra mình, không thể cho anh biết thân phận thật của cô, cô muốn trong lòng anh vẫn cất giữ hình ảnh đáng yêu lúc còn nhỏ của mình. Cô quay mặt đi, không để cho anh nhìn thấy cô đã không nhịn được mà rơi nước mắt, thật ra thì cô cũng rất vui vẻ, ít nhất anh cũng không có quên cô. . . . . . Hàn Đông Liệt nhìn phản ứng kỳ quái của cô, nhíu thật chặt lông mày nói: "Xấu hổ? Là tôi quá mạo muội? Coi như tôi chưa nói qua, hôm nào tôi sẽ trở lại thăm cô, gặp lại!" Nói xong, anh liền vội vã đi ra ngoài. Cô từ từ quay đầu trở lại, không có một bóng người nhưng cửa phòng mở rộng, nhớ tới câu nói cuối cùng của anh: “Hôm nào tôi lại tới thăm cô!” Anh có thể đến được sao? Bọn họ còn có cơ hội gặp mặt sao? Cô đưa tay vuốt phía trên khóe mắt trái đang được băng bó của mình, sau đó từ từ kéo xuống một viên bảo thạch màu đen trên da thịt trắng noãn của mình. Bảo thạch màu đen xinh đẹp sáng bóng, còn sáng bóng hơn trên mặt Âu Thiển Thiển lúc nãy. . . . . . Hàn Đông Liệt đi trên hành lang bệnh viện, nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng của cô, tâm tình của anh thay đổi điên cuồng, kể cả chân vẫn còn bó bột cũng hoàn toàn không cảm thấy đau. "Cô gái chết tiệt, đã chạy đi đâu?" Anh phẫn nộ mắng, dùng sức đấm vào vách tường trắng như tuyết. Một y tá mặc áo đồng phục màu trắng nhìn thấy anh đang bị thương mà đi trên hành lang, vội vàng đến đỡ lấy anh nói: "Tiên sinh, chân của anh còn đang bó bột, không thể đi lại, anh ở phòng bệnh số mấy, tôi đưa anh trở về phòng." "Cút ngay, đừng đụng đến tôi!" Anh dùng lực hất tay cô y tá ra, tiếp tục không ngừng đi, không ngừng tìm.
Chương 52: Kết quả kiểm tra (2) "Tiên sinh, anh không thể như vậy được, anh phải trở về phòng bệnh nghỉ ngơi mới được!" Y tá khuyên lần nữa, đưa tay muốn ngăn cản anh. Nhưng Hàn Đông Liệt đột nhiên xoay người, hai mắt lạnh lẽo hung ác nhìn y tá, cô bị sợ đến hoảng hốt lui về sau hai bước. "Điện thoại di động, đưa di động cho tôi!" Hàn Đông Liệt vươn tay ra lệnh . Y tá bị vẻ mặt tức giận của anh mà ngã trên mặt đất, hai tay run rẩy lấy điện thoại di động ra, đưa về phía anh! Hàn Đông Liệt nhận lấy, nhanh chóng nhấn liên tiếp dãy số, sau đó đặt ở bên tai, điện thoại vang lên thật lâu, nhưng thật may là đường dây được nối rồi. "Cô gái chết tiệt, em đã chạy đi đâu, thừa dịp tôi ngủ liền chạy đi, em muốn chết sao?" Anh đột nhiên rống to, cả hành lang vang lên âm thanh của anh. Âu Thiển Thiển ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ Mạnh khoa phụ sản, từ trong điện thoại truyền ra lửa giận của anh, lỗ tai bị chấn động, ‘ong ong’ vang lên. Cô thở dài nói: "Tôi không có trốn, tôi chỉ đi toilet mà thôi, Hàn Đông Liệt, anh thật nóng nảy, tính tình không thể sửa đổi một chút sao? Không cần không có việc gì đã làm ầm lên!" Kỳ quái, sao anh lại tỉnh nhanh như vậy? Tiểu Thiển đâu? Anh sẽ không giấu chị ở đâu chứ? "Toilet? Tốt, tôi đi tìm em!" Trong lòng của Hàn Đông Liệt vô cùng lo lắng, chỉ cần cô rời khỏi tầm mắt của anh, anh sẽ không tự chủ được mình, cảm thấy vô cùng khủng hoảng. Cô đã từ trên người anh lấy được thứ cần tìm, cô đã không có lý do gì ở lại bên cạnh anh rồi, cho nên anh chỉ có thể lấy cái chết để giữ lấy cô, nếu như cô lại chạy trốn, anh thật không biết phải làm thế nào, những ngày trong mười lăm năm qua, anh đã nhẫn nại đến cực hạn. "Cái gì? Chớ có nói đùa, đây chính là toilet nữ, anh đừng. . . . . ." Âu Thiển Thiển nói được một nửa, bác sĩ Mạnh đã cầm một phần tài liệu đi tới trước mặt cô nói: "Cô Âu, đây là kết quả kiểm tra của cô, cô không có mang thai!"
Chương 53: Tình thế nghịch chuyển (1) "Cái gì?" Âu Thiển Thiển lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tay buông lỏng, điện thoại di động rơi trên mặt đất, mà trong điện thoại còn vang lên tiếng của Hàn Đông Liệt: "Cô gái chết tiệt, em làm sao vậy? Mau nói chuyện đi. . . . . . Đáng chết, trả lời tôi nhanh một chút. . . . . ." Bác sĩ Mạnh thấy phản ứng của cô, lo lắng hỏi thăm: "Cô Âu, cô không sao chứ?" "Bác sĩ mới vừa nói gì? Lặp lại lần nữa!" Âu Thiển Thiển nắm chặt hai tay của bác sĩ, sắc mặt hốt hoảng nhìn bác sĩ Mạnh. "Cô Âu, cô trước hết bình tĩnh một chút, hãy nghe tôi nói, tôi đã thay cô kiểm tra qua, mà kết quả kiểm tra là cô không có mang thai, cô yên tâm, tôi cũng đã kiểm tra thân thể của cô, cũng không có bệnh gì, cho nên cô có thể mang thai bình thường." Bác sĩ Mạnh an ủi cô, cố gắng ổn định tâm tình của cô. Âu Thiển Thiển từ từ buông lỏng tay, gương mặt vẫn như cũ tràn đầy thất vọng. Không có mang thai, như vậy tức là cô làm những chuyện kia toàn bộ uổng phí, nhiệm vụ không có hoàn thành, lời hứa với chị cũng không có hoàn thành, thì ra là cô quanh đi quẩn lại lại trở về điểm bắt đầu. Buồn cười, thật sự là. . . . . . Rất buồn cười! "Cô Âu, cô không sao chứ?" Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô, bác sĩ Mạnh lại lo lắng hỏi thăm. Âu Thiển Thiển lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói: "Tôi không sao!" Nói xong, cô liền từng bước từng bước đi ra ngoài. Bác sĩ Mạnh cúi đầu nhìn điện thoại di động trên đất, vội vàng nhặt lên nói: "Cô Âu, điện thoại di động của cô!" Âu Thiển Thiển hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của bác sĩ, chỉ là chạy về phía trước, vẫn chạy. Bác sĩ Mạnh cầm điện thoại di động bất đắc dĩ thở dài, nhưng đột nhiên trong điện thoại di động truyền ra giọng nói của Hàn Đông Liệt: "Anh là ai?" Bác sĩ đột nhiên cả kinh, sau đó đặt điện thoại ở bên tai, nói: "Xin chào, tôi ở bệnh viện xx, bác sĩ khoa phụ sản, Mạnh Hiểu Quân." "Bác sĩ Mạnh?" "Đúng vậy!" "Tôi là ông xã của Âu Thiển Thiển, chuyện mọi người vừa nói tôi nghe không rõ, bác sĩ có thể nói cụ thể với tôi một lần nữa không? Tôi rất lo lắng cho cô ấy." "Tốt, thật ra thì mấy ngày trước bà xã của anh đến chỗ tôi làm kiểm tra chi tiết, hôm nay đã có kết quả kiểm tra, bà xã của anh không có mang thai." "Không có mang thai, đây là thật sao?" "Đúng vậy." "Vậy thì tốt quá, cám ơn anh, bác sĩ Mạnh." "Tút - tút" một tiếng ngắt cuộc gọi, bác sĩ Mạnh nghi ngờ nhìn điện thoại. Kỳ lạ thật, tại sao khi cô ấy nghe tin này thì khóc đến tội nghiệp, mà người đàn ông này nghe xong lại vui vẻ nói “Vậy thì tốt quá”, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ người đàn ông này muốn vứt bỏ người phụ nữ của mình? Hàn Đông Liệt cúp điện thoại, vẻ mặt tức giận nhưng trong nháy mắt chuyển thành vẻ mặt vui vẻ. Cô ấy không có mang thai, đó chính là lý do để cô ấy không rời khỏi mình, hơn nữa chỉ cần để cho cô ấy không mang thai, cô sẽ ở bên cạnh mình cả đời rồi! Âu Thiển Thiển, lần này tôi sẽ không mắc mưu của em dễ dàng như vậy, tôi sẽ giữ em bên cạnh cả đời. Khóe miệng gian ác, anh nói: "Cô y tá, trả điện thoại di động lại cho cô, hơn nữa nhờ cô mang xe lăn đến đây giúp tôi, đưa tôi đến phòng bệnh số 402, cám ơn!"
Chương 54: Điều kiện (1) Khi Âu Thiển Thiển trở lại phòng bệnh số 402 thì trời tối, cô đi vào phòng bệnh thấy Hàn Đông Liệt đang nửa nằm ở trên giường, nhàn nhã uống một ly trà, đột nhiên cô cảm thấy tò mò, tại sao anh bình tĩnh như vậy, cư nhiên không nổi giận. "Cô gái chết tiệt, không phải nói đi rửa tay sao? Tại sao trễ như vậy mới trở về?" Giọng nói của anh như thường, nhưng vẻ mặt rất khác thường. "À, bởi vì tôi đột nhiên có chút gấp chuyện gấp, cho nên. . . . . ." "Không cần giải thích!" Hàn Đông Liệt đột nhiên ngắt lời của cô, sau đó đặt một cái điện thoại di động ở bên giường, nói tiếp: "Đây là do bác sĩ Mạnh mang đến." Âu Thiển Thiển kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại di động: "Anh. . . . . . Cũng biết rồi hả ?" Hàn Đông Liệt buông lỏng cười một tiếng nói: "Ừ, tôi biết rõ chuyện em không có mang thai, nhưng tôi không ngờ chuyện này làm cho em bị đả kích lớn như vậy, em muốn sinh con cho tôi sao? Tại sao vậy? Có thật là chỉ vì nguyện vọng của cha mẹ?" "Nếu không thì anh cho rằng tôi còn có nguyên nhân gì?" Âu Thiển Thiển hỏi ngược lại, muốn dò xét xem anh biết bao nhiêu. Đôi mắt Hàn Đông Liệt lạnh lẽo nhìn cô, anh thật không ngờ một cô gái xinh đẹp như thế lại là Thiên quốc gia Thiên sứ thợ săn, tại sao cô lại gia nhập cái tổ chức này? Rốt cuộc trong mười lăm năm này cô đã trải qua những chuyện gì? Anh thật muốn biết toàn bộ, toàn bộ về cô! Nhẹ nhàng hít một hơi, khôi phục diện mạo tà ác nói: "Nếu như tôi biết nguyên nhân, tôi cũng sẽ không hỏi cô rồi !" Thật sự là vậy phải không? Trong lòng Âu Thiển Thiển nghi vấn. "Chỉ là. . . . . ." Hàn Đông Liệt lại đột nhiên mở miệng nói: "Tôi có thể đồng ý với em, cho em một quả đứa bé, nhưng mà . . . . . trước tiên, em phải nghe tôi, tất cả đều phải nghe theo tôi vô điều kiện, như thế nào?" "Anh đang nói điều kiện với tôi? Anh cho rằng tôi sẽ đồng ý với anh sao?" Âu Thiển Thiển cau mày. "Em sẽ!" Hàn Đông Liệt khẳng định nói: "Nhất định em sẽ đồng ý với tôi, nếu như em dám nói một chữ không, tôi sẽ kêu bác sĩ đến làm phẫu thuật cho tôi, tôi sẽ khiến em cả đời cũng không thể hoàn thành tâm nguyện, dù sao căn bản tôi không có ý định có con." Anh nói xong, nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt tà mị nhìn ra bốn phía, uy hiếp nói: "Nếu không, tôi thấy chết cũng là một lựa chon tốt, nơi này là lầu sáu, có thể ngã chết người chứ?" Âu Thiển Thiển hung hăng nhìn anh chằm chằm, người đàn ông này dám dùng thủ đoạn này để uy hiếp cô, làm phẫu thuật? Buộc ga-rô (ngăn sinh nở) sao? Còn nói muốn chết? Anh là phụ nữ sao? Làm gì cũng luôn muốn chết muốn sống để uy hiếp cô? Không sinh con, anh sẽ không sợ làm cho Hàn Nguyên và anh trở mặt nhau sao? Con cháu duy nhất của nhà họ Hàn cư nhiên chưa từng nghĩ tới có con, những lời như vậy mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của toàn thế giới thôi. Người đàn ông này, từ đầu đến cuối anh tuyệt đối là một kẻ điên! Hàn Đông Liệt thấy cô không nói lời nào, có chút phiền não mà nói: "Tôi không có kiên nhẫn chờ em từ từ suy tính, tôi đếm tới ba, nếu như em. . . . . ." "Tôi đồng ý với anh!" Âu Thiển Thiển đột nhiên trả lời, gương mặt hoàn toàn ung dung. Thật ra thì từ lúc vừa mới bắt đầu cô đã có nghĩ tới, dù như thế nào cũng không sao, chỉ cần có thể hoàn thành tâm nguyện của chị là tốt rồi, cho dù chết, dù xuống địa ngục, cô đều không do dự mà đồng ý. Người đàn ông này mặc dù tính tình ác liệt, nhưng như đã nói, lời hứa nhất định sẽ thực hiện. Anh nói sẽ cho cô một đứa bé, nhất định sẽ. Hàn Đông Liệt hướng về phía cô cười hả hê, đưa ra một cái tay, giống như vương giả nói: "Tới đây, bảo bối của tôi." Âu Thiển Thiển nhìn ánh mắt của anh, từng bước từng bước đi đến gần anh, đi tới bên giường mới vừa dừng bước, Hàn Đông Liệt đột nhiên đưa một tay kéo cô vào trong ngực, đột nhiên hôn lên môi của cô. Vừa hôn, còn vừa hài hước hỏi: "Câu trả lời vừa rồi của em, là bởi vì muốn có đứa bé, hay là lo lắng tôi thật sự sẽ chết?"
--------_______________________-----------
Cảm ơn bạn đã đọc truyện của mình
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro