65-69

Chương 65: Lập tức cho em Editor: Cua Rang Me Âu Thiển Thiển dùng hai tay đẩy anh ra, bước đến gần anh, đôi mắt lộ ra vẻ tức giận nói: "Hàn Đông Liệt, tôi nói cho anh biết, tôi đã không giống cô gái của mười lăm năm trước nữa, anh đừng nghĩ sẽ làm ảnh hưởng đến tôi!" "Em chính là người phụ nữ của tôi, phải nghe lời của tôi!" Hàn Đông Liệt tức giận rống. "Tôi không phải người phụ nữ của anh, không đúng không đúng không đúng. . . . . ." Âu Thiển Thiển ra sức giãy giụa, nhưng vẫn không thể thoát được anh. "Cô gái chết tiệt, là em tự đâm đầu vào chỗ chết!" Hàn Đông Liệt tức giận hầm hừ, dùng thân mình giữ thân thể của cô thật chặt, tức đến đôi môi rung rung, anh dùng sức hôn lên môi của cô, cổ của cô! Âu Thiển Thiển không ngừng né tránh, đong đưa đầu muốn né tránh nụ hôn của anh, nhưng anh lại bá đạo làm cho cô không thể né tránh được. Tại sao lại như vậy? Tại sao anh muốn đối xử với cô như vậy? Nếu như không phải vì muốn đứa bé, cô cũng không cần phải cam kết, anh là tên lường gạt, tên lường gạt, tên lường gạt. . . . . . "Hàn —— Đông —— Liệt ——" Đột nhiên cô cố sức gào thét tên của anh, trong hốc mắt đột nhiên nước mắt tuôn trào, cô nghẹn ngào nói: "Tôi hận anh. . . . . . Tôi hận anh. . . . . ." Nghe được giọng nói của cô, Hàn Đông Liệt đột nhiên dừng động tác, thấy nước mắt trong hốc mắt của cô, anh mới tỉnh táo phát hiện mình đã làm chuyện gì. Tại sao anh lại giống như cầm thú muốn chiếm đoạt thân thể của cô? Tại sao anh lại ép buộc cô? Rõ ràng chính anh muốn bảo vệ cô thật tốt, bảo vệ cô. . . . . . Vậy mà anh. . . . . . Rốt cục anh đang làm gì? Lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, an ủi: "Đừng khóc!" Chẳng biết tại sao, nghe được âm thanh dịu dàng của anh, Âu Thiển Thiển lại càng khóc lớn tiếng hơn, giống như một đứa bé, vừa đánh trước ngực của anh, vừa nói: "Anh đã không muốn cho tôi một đứa con, cũng không cần đụng vào tôi, không cần gặp mặt tôi, anh là tên khốn kiếp. . . . . ." Anh là người mà chị thích nhất, anh phải là chồng chưa cưới của chị, mà nằm ở dưới người chỉ là chị, cũng chỉ là chị, hoàn toàn không phải cô. Có lẽ anh không biết, mỗi lần anh cùng cô kết hợp, cô đều nghĩ đến chị, đều cảm giác được mình rất ghê tởm. Thấy cô không ngừng khóc, lòng của Hàn Đông Liệt đau như có kim đâm. Ngón tay lạnh lẽo không ngừng lau nước mắt trên mặt của cô, cũng không ngừng nói: "Không cần khóc nữa, đừng nữa khóc, không cần khóc nữa. . . . . ." Nước mắt của cô đối với anh mà nói là quý như trân châu, cho nên anh giống như người bảo vệ trân châu mà bảo vệ nước mắt của cô, thế nhưng anh lại chọc cô khóc, mỗi một lần đều là như vậy, vốn là anh luôn luôn chọc cô khóc. . . . . . "Không cần khóc nữa. . . . . . Van xin em. . . . . ." Anh ôm ôm, hai cánh tay không ôm chặt lấy cô, chỉ dịu dàng ôm cô vào trong ngực, mà Âu Thiển Thiển cũng không còn giãy giụa nữa, chỉ tựa đầu vào ngực của anh, không ngừng khóc thút thít. . . . . . Bàn tay của Hàn Đông Liệt vuốt ve sau ót của cô, âm thanh êm dịu, nhưng lại bi thương nói: "Nếu như em thật sự muốn một đứa con, tôi liền cho em. . . . . ." Chỉ là, nếu quả như thật có đứa bé. . . . . . Em, còn có thể rời đi sao? Xin đừng rời đi, tôi chỉ muốn giữ em ở bên cạnh mà thôi!
Chương 66: Một mình sao? Editor: Cua Rang Me ~~~~~ Ba ngày sau, tại bữa tiệc ….. Đèn thủy tinh xinh đẹp, nhiều món điểm tâm ngọt bắt mắt, hai ly đế cao hợp thành tháp sâm banh, lại thêm âm nhạc nhè nhẹ, tô đậm không khí buổi tiệc. Nam, nữ trang phục lộng lẫy, năm ba vây lại cùng một chỗ, trò chuyện vui vẻ. Mà Tuyết Nhi mặc một bộ đồ công chúa, đầu đội một cái nón nho nhỏ, chân mày nhíu chặt nhìn cửa chính màu trắng. Tại sao còn chưa tới? Rõ ràng đã nói nhất định sẽ tới, hơn nữa hôm nay cô cũng đã gọi điện thoại nhắc nhở anh, tại sao anh Đông Liệt còn chưa tới đây? "Cạch ——" một tiếng, đột nhiên cửa chính màu trắng từ từ mở ra, một nam một nữ xuất hiện ở cửa. Hàn Đông Liệt mặc một bộ âu phục màu đen, sắc mặt lạnh lẽo, trông giống như một vị đế vương ở nơi nào, mà bên cạnh anh, Âu Thiển Thiển mặc một bộ lễ phục dài màu trắng, tay thân mật kéo anh, gương mặt mang theo ý cười, xinh đẹp động lòng người. Hai người một đen một trắng, từ từ bước đi tới đại sảnh, khi nhìn kỹ, bọn họ trông giống như là đi trên thảm đỏ tân hôn vậy, thật là làm cho người ta hâm mộ. "Anh Đông Liệt!" Tuyết Nhi vui vẻ gọi anh, chạy thật nhanh đến trước mặt của anh, kéo hai tay nắm tay của Âu Thiển Thiển ra khỏi anh, sau đó nghiêng người, dùng sức chen vào giữa, xô Âu Thiển Thiển sang một bên. "Thiển Thiển. . . . . ." Hàn Đông Liệt vừa lên tiếng, Tuyết Nhi lập tức chen vào đối diện với Âu Thiển Thiển nói: "Cô Âu, hôm nay là tiệc sinh nhật của tôi, cô sẽ không để ý để anh Đông Liệt làm bạn trai của tôi chứ?" Âu Thiển Thiển khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Dĩ nhiên là …… không ngại!" "Vậy cám ơn cô nha!" Cô nhếch lông mày, hả hê nói xong, liền lôi kéo Hàn Đông Liệt vừa đi vừa nói: "Anh Đông liệt, em dẫn anh đi gặp mấy người bạn, đi theo em!" Hàn Đông Liệt quay đầu lại nhìn Âu Thiển Thiển, cô bày ra vẻ mặt như thế, là để cho anh vô cùng tức giận. Cô tự nhiên tặng ông xã của mình làm bạn trai cho người khác, cô gái chết tiệt này, là cô đang cố ý chọc giận anh sao? Đột nhiên, anh dùng lực hất Tuyết Nhi, nhíu mày lạnh lùng nói: "Cô mới vừa nói là tiệc sinh nhật ư? Sinh nhật của cô không phải tháng sau sao?" "Ah?" Tuyết Nhi kinh ngạc nhìn anh, cũng không tức giận, ngược lại còn vui vẻ nhào tới trong ngực của anh, nói: "Anh Đông Liệt ca ca, anh nhớ sinh nhật của em ư, ha ha ha, em rất vui mừng nha!" Mỗi lần sinh nhật, đều là cô ta phải nhắc nhở trước, anh mới nhớ tới, thì ra là anh vẫn luôn nhớ, thật là làm cho cô rất vui mừng. Lần nữa đẩy cô ra, Hàn Đông Liệt không nhịn được nói: "Đến cùng là cô muốn làm cái gì?" Tuyết Nhi nháy nháy mắt, giả bộ vô tội nói: "Không có nha, em chỉ là muốn nói trước sinh nhật mà thôi!" Hàn Đông Liệt nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta, anh đã sớm nhìn ra cô ta còn có mưu đồ khác. Thở dài một hơi: "Thôi, tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, chân của tôi vẫn chưa có hoàn toàn bình phục, tối đa cũng chỉ có thể ở lại đây một tiếng nữa thôi." "Được!" Tuyết Nhi giảo hoạt cười một tiếng, một tiếng ư, dư dả rồi ! Ở chỗ khác Âu Thiển Thiển đứng một mình trong đại sảnh, trong tay cầm một ly rượu đỏ, nhưng một hớp cũng không có uống, chỉ nhìn vào chất lỏng màu đỏ trong chén, có chút hoảng hốt. Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc vang lên ở bên tai của cô: "A nha a nha, cô gái xinh đẹp, một mình sao?"
Chương 67: Anh em nhà họ Tư Editor: Cua Rang Me ~~~~~ Âu Thiển Thiển quay đầu, kinh ngạc nhìn anh ta nói: "Đúng, đúng là anh? Hoa hoa công tử* ?" Lần trước ở nhà hàng Tây đụng phải hoa hoa công tử, không ngờ sẽ gặp phải anh ta lần nữa, cô nhớ Hàn Đông Liệt đã từng gọi anh ta là "Thừa Vũ" . "A nha!" Hoa hoa công tử cố làm ra vẻ vui mừng nói: "Không ngờ em còn nhớ rõ tôi nha, làm tôi cảm thấy thật là vinh hạnh!" Đột nhiên anh ta đột nhiên cúi đầu, đưa tay nắm lấy tay cô, sau đó nhẹ nhàng hôn trên mu bàn tay của cô, nói: "Rất vui gặp được em lần nữa, cô Âu Thiển Thiển!" "Anh biết tôi?" Âu Thiển Thiển hỏi. Hoa hoa công tử buông tay cô ra, đột nhiên dùng ngón tay nâng cằm của cô, kéo gần khoảng cách, nhìn mặt của cô nói: "Bây giờ còn ai không biết em chứ? Gương mặt này của em đã lên trang đầu rất nhiều tạp chí nha, vợ sắp cưới bí mật của Hàn Đông Liệt!" Ra là như vậy. Âu Thiển Thiển chợt hiểu ra, lui về phía sau một bước dài, giữ một khoảng cách với anh ta, cô mỉm cười nói: "Vừa rồi thật rất thất lễ, thật xin lỗi!" Hoa hoa công tử cười, nói: "Không sao, bởi vì em là một cô gái xinh đẹp, cho nên tôi tha thứ em!" Âu Thiển Thiển đổ mồ hôi, người đàn ông này quả thực có tiêu chuẩn của một hoa hoa công tử, một bộ dáng thân sĩ, nhưng nói tới nói lui về sự dịu dàng, có chút làm cho người ta chán. "Đúng rồi, sao em ở đây một mình vậy? King đâu? Cậu ta vứt bỏ em sao? Hay là muốn ở chung một chỗ với tôi?" Anh ta đùa bỡn nói. Âu Thiển Thiển không để ý đến anh ta đùa giỡn, chỉ là đôi mắt nhìn về một chỗ nói: "Hôm nay anh ấy là bạn trai của người khác, làm sao có thời gian theo tôi chứ!" Cô hoàn toàn không có ý thức được, giọng nói chuyện của mình có đến mười phần ghen tức. Hoa hoa công tử nhìn theo tầm mắt của cô nhìn về phía Hàn Đông Liệt cùng cô gái bên cạnh, lầm bầm lầu bầu nói: "A, là Tuyết Nhi a!" "Anh biết cô ta?" Âu Thiển Thiển lại một lần nữa tò mò hỏi. Suy nghĩ kỹ một chút thì cô biết cô ta tên là Tuyết Nhi, còn dòng họ và thân phận của cô ta thì cô đã không hỏi, rốt cuộc cô ta là người thế nào? Hoa hoa công tử đảo mắt nhìn cô, nói với một bộ dáng bình thản: "Dĩ nhiên tôi biết cô ấy, cô ấy là em gái của tôi!" Lại nữa! Âu Thiển Thiển dùng sức đánh anh ta một cái, không nhịn được nói: "Anh không cần gạt tôi, tôi sẽ không tin tưởng anh nữa, nói dối vô cùng!" "Tôi không có lừa em, cô ấy đúng là em gái của tôi, Tư Cầm Tuyết Nhi, không tin em có thể hỏi tất cả mọi người ở đây một chút, bọn họ cũng đều biết chúng tôi là anh em!" "Tư cầm Tuyết Nhi? Vậy anh chính là Tư Cầm Thừa Vũ?" Âu Thiển Thiển không thể tin được nhìn anh ta. "Đúng vậy, tôi là Tư Cầm Thừa Vũ!" Hoa hoa công tử thản nhiên trả lời. Thì ra bọn họ chính là anh em nhà họ Tư, Âu Thiển Thiển còn nhớ rõ tài liệu trong Thiên quốc gia, nhà họ Tư và nhà họ Hàn là hai đại gia tộc không phân cao thấp, mà Tư Minh lúc ba mươi lăm tuổi đã chịu nỗi đau mất vợ là Cầm Hân Nhi, bởi vì quá mức nhớ nhung người vợ của mình, cho nên họ hai đứa bé đặt thành Tư Cầm, hơn nữa theo lời đồn đãi, con trai trưởng nhà họ Tư thông minh hơn người, chỉ số thông minh gần 200, mà con gái thứ và nhà họ Hàn âm thầm kết thông gia. . . . . . Hoá ra là như vậy a! Không trách được Tuyết Nhi sẽ đối với cô như vậy, nếu như cô không xuất hiện, vị trí con dâu nhà họ Hàn này, nhất định là của cô ta! Thế nhưng với trí thông minh cao gần 200 của con trai trưởng nhà họ Tư, có phải có chút không giống với lời đồn đãi hay không? "Anh..." Âm thanh ngọt ngào của Tuyết Nhi đột nhiên vang lên, lúc Âu Thiển Thiển hoàn hồn, Hàn Đông Liệt đã đứng ở trước mặt của cô rồi.  Chương 68: Tại sao anh ta biết Hàn Đông Liệt thấy sắc mặt Âu Thiển Thiển có chút khác thường, nhỏ giọng quan tâm hỏi: "Em làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?" Âu Thiển Thiển khẽ mỉm cười, hồi phục thần thái, lễ phép nói: "Cảm ơn anh Hàn quan tâm, tôi không sao!" Anh Hàn? Nghe gọi như vậy, Hàn Đông Liệt tức giận, nhìn cô chằm chằm, cô cố ý sao? Rõ ràng đã cảnh cáo cô nhiều lần, phải gọi anh là Liệt, nhưng cô vẫn nhiều lần không nghe lời anh, lại còn dám gọi hắn là anh Hàn! Người phụ nữ đáng chết—— Hai người bên này rùng mình, mà bên cạnh hai anh em lại giảo hoạt cười. Tuyết Nhi kéo cánh tay Thừa Vũ, nhỏ giọng nói bên tai của anh ta: "Anh, chuyện anh đã đồng ý với em, anh nhất định phải làm đó, nếu không em sẽ cho cha biết, để cho cha bắt anh trở về công ty làm việc!" Trong nháy mắt mặt Thừa Vũ đen đi, cũng bởi vì thông minh cho nên từ nhỏ đã bị cha bắt đi học mỗi ngày, học này học kia, học một đống gì đó, hơn nữa khi anh mười sáu tuổi cha bắt anh ta vào làm việc trong công ty, giao rất nhiều việc cho anh ta làm, tuổi thơ cùng tuổi xuân tốt đẹp của anh ta, bị chôn vùi ở trong tay cha anh ta, khó khắn lắm mới trưởng thành, nên anh ta liền trốn nhà đi, trốn khỏi cha anh ta, anh ta không muốn bị bắt trở về lần nữa. Cuộc sống của anh ta đang tốt đẹp, ăn ăn uống uống, vui đùa với người đẹp, đây chính là đại lý tưởng của anh ta. Khẽ thở dài một hơi, anh ta nhỏ giọng nói: "Anh biết rồi, em yên tâm đi!" "Hắc hắc, em cũng biết anh là đáng tin nhất!" Tuyết Nhi trộm cười, ôm cánh tay Hàn Đông Liệt thật chặt, nói: "Anh Đông liệt, một lúc nữa chúng ta cùng cắt bánh sinh nhật có được không?" Hàn Đông Liệt dời ánh mắt đến Tuyết Nhi, buồn buồn nói: "Đây là sinh nhật của em, tự em cắt đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô ấy, lát nữa tôi sẽ tới tìm em!" Anh nói xong, liền hất tay của cô ra, nắm tay Âu Thiển Thiển, bá đạo hướng phòng rửa tay đi. "Chờ một chút!" Đột nhiên Thừa Vũ lên tiếng, bắt một tay khác của Âu Thiển Thiển, nói: "Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô Âu, có thể để cho tôi nói chuyện trước không?" Hàn Đông Liệt quay đầu, tức giận nhìn anh ta chằm chằm nói: "Bỏ tay cậu ra!" Đây chính là bà xã của anh, không ai được chạm vào cô ấy hết, mới vừa thấy anh ta đùa giỡn, chạm tay vào cằm của cô ấy, anh liền hận không thể lập tức xông lại đánh anh ta một quyền, không nghĩ tới anh ta lại còn dám đụng vào cô ấy nữa lần. Thật là to gan! Âu Thiển Thiển trừng mắt nhìn hai người bọn họ, nhất thời không biết phải nói gì, nhưng cô lại thấy Tuyết Nhi dùng ánh mắt ghen tị nhìn cô chằm chằm, cô đắc ý, chợt cô rất muốn đi cùng Hàn Đông Liệt, muốn chọc tức cô ta! Nhưng cô vừa qua sang Thừa Vũ, đang định mở miệng muốn nói ‘buông ra’, thì đột nhiên Thừa Vũ lại gần cô, nhỏ giọng nói ở bên tai của cô: "Âu Thiển Thiển, ở Thiên Chi Quốc là Thiên Sứ thợ săn, nhiệm vụ của lần này là sinh cho Hàn Đông Liệt một đứa con, tiền thưởng mười tỷ. . . . . ." Đột nhiên Âu Thiển Thiển cả kinh, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn anh ta: "Làm sao anh biết. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, Thừa Vũ liền đã đặt ngón trỏ lên môi của cô, che miệng lại, cười hì hì nói: "Cô Âu, có hứng thú nói chuyện với tôi trước không?"
Chương 69: Cố chủ Toàn bộ sự chú ý của Âu Thiển Thiển đều bị Thừa Vũ hấp dẫn, cô muốn biết ngay lập tức, tại sao anh ta lại biết thân phận của cô? Là ai nói cho anh ta biết ? Anh ta còn biết được bao nhiêu nữa? "Được, tôi nói chuyện với anh trước!" Cô không quay đầu mà trực tiếp tránh khỏi tay Hàn Đông Liệt, hoàn toàn quên lãng anh. Hàn Đông Liệt căm tức nhìn hai người từ từ cách xa tầm mắt của anh, anh tức giận bước đi muốn đuổi theo, nhưng Tuyết Nhi vội vàng bắt lấy cánh tay của anh nói: "Anh Đông liệt, bây giờ phải cắt bánh, anh đi cùng em có được không?" "Cùng em cắt bánh đi, em cũng có chuyện muốn nói với anh, chuyện rất quan trọng, đi thôi, đi thôi. . . . . ." Tuyết Nhi lôi anh, kéo anh đi một hướng khác. . . . . . . Âu Thiển Thiển đi theo Thừa Vũ vào một phòng ở lầu hai, trong không gian chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người. Âu Thiển Thiển nhịn không được lòng hiếu kỳ, đánh vỡ sự yên lặng nói: " Tại sao anh lại biết những điều này, là ai nói cho anh biết !" Trên mặt Thừa Vũ mang nụ cười tinh nghịch, anh ta đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Tài liệu về các thành viên Thiên Chi Quốc là cơ mật, ngoại trừ người của Thiên Chi Quốc thì không ai có thể biết được, nhưng cũng có một vài người có thể biết được những thông tin này, không phải em cũng biết đó là ai ư?" Âu Thiển Thiển cau chặt mày, cô không hiểu lời nói của anh ta, có người có thể biết được? Là có ý gì? "Anh cứ nói thẳng ra, tôi không thích quanh co lòng vòng!" Dáng vẻ cô bị đông cứng lại, cảnh giác cao độ. Nếu như lý do anh ta biết thân phận của cô không hợp lý, vậy thì cô cần phải trừ khử anh ta, mặc dù nhiệm vụ của cô không phải là giết người, nhưng trong trường hợp cần thiết, nhất định cô phải ra tay, bởi vì tài liệu cơ mật của Thiên Chi Quốc không cho phép được tiết lộ ra ngoài, cho dù là nguy hiểm tính mạng, cũng không thể tiết lộ bất cứ một tin tức nào. Thừa Vũ nhìn thấy cô cảnh giác, theo thói quen hơi nheo mắt lại, cười tà ma một tiếng, sau đó đi vào bên trong quầy ba, rót một ly Coktai, đẩy ly rượu tới mép quầy ba nói: "Làm gì mà nghiêm túc vậy, thả lỏng uống chút rượi đi, tôi không phải là người xấu!" Âu Thiển Thiển đi tới trước mặt anh ta, cầm chặt ly rượu, chợt, cô nhanh chóng đập bể ly rượu, cầm miếng thủy tinh bén nhọn chỉa vào cổ họng của anh ta, ép hỏi: "Nói, anh rốt cuộc làm sao mà biết, nếu như anh nói thêm một câu vô nghĩa nữa, tôi sẽ giết anh ngay lập tức!" "Ồ ồ ồ ô. . . . . ." Gương mặt Thừa Vũ thong dong, anh ta cười châm biếm nói: "Không ngờ cô Âu cũng có lúc đáng sợ như vậy, thật sự là đã cho tôi mở rộng tầm mắt rồi, nhưng, cô nghĩ là cô có thể hạ thủ giết tôi sao?" "Anh cho rằng tôi không dám?" Âu Thiển Thiển để phiến thủy tinh ở cổ họng của anh ta, máu tươi từ trên cổ anh ta rỉ ra. Thừa Vũ không kinh hoảng, mà là tà ma cười nói: "Cô Âu, cô như vậy là đang gây nguy hiểm cho cố chủ, như vậy tôi có thể nói lại với boss của cô, nói rằng đang cô làm việc bất lợi cho tôi không?" "Cố chủ? Anh nói Anh là. . . . . ." Âu Thiển Thiển kinh ngạc nhìn anh ta, vội vàng thu tay về. Từ trong túi âu phục Thừa Vũ lấy khăn tay ra, lau vết máu rỉ ra trên cổ, cười nói: "Không sai, tôi là người bỏ ra mười tỉ thuê Thiên Sứ thợ săn đến gần Hàn Đông Liệt, sinh con cho cậu ta, chỉ là... Tôi không nghĩ Thiên Sứ thợ săn lại là một mỹ nhân, tôi cũng có điểm hối hận. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro