83-86

Chương 83: Biết trở lại Hàn Đông Liệt nhíu chặt chân mày, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Minh, anh đã cảm thấy anh ta rất khác người, không nghĩ tới anh ta lại là thích giết người như vậy, không trách được sao cô ấy lại sợ anh ta, sợ đến phát run. "Theo như anh nói, Lôi Minh cũng là người của Thiên Chi Quốc?" Khẩu khí của anh mặc dù là nghi vấn, ánh mắt lại khẳng định. "Không sai!" Three không dấu giếm nói: "Anh ta là sát thủ ma quỷ của Thiên Chi Quốc, có thể nói là một tên sát thủ ma quỷ chuyên giết người, và lần này anh ta nhận được nhiệm vụ là phải . . . . ." "Là cái gì?" "Giết Âu Thiển Thiển!" "Cái gì?" Hàn Đông Liệt kinh hãi. Chuyện gì anh cũng có thể tỉnh táo, duy chỉ có chuyện của cô, là anh hoàn toàn mất khống chế. "Anh không cần lo lắng!" Three chậm rãi nói, khóe miệng hơi kéo ra nụ cười tà ác: "Anh ta sẽ không làm thương tổn Thiển Thiển, tôi đoán có lẽ. . . . . . Mục tiêu của anh ta là anh!" "Tôi?" Tâm tình khẩn trương của Hàn Đông Liệt chợt hạ xuống, đối với anh mà nói, chỉ cần không phải là cô, thì tất cả đều không quan trọng. "Không sai, cho nên anh phải cẩn thận một chút, Lôi Minh cũng không phải là người dễ đối phó, ngàn vạn lần đừng để bị giết à!" Three nói giỡn, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hoảng sợ. Hàn Đông Liệt cũng không để ý an toàn của mình, anh nhìn nói: "Hôm nay anh tới, chính là muốn nói chuyện này cho tôi?" "Không sai!" "A. . . . . ." Hàn Đông Liệt cười khinh miệt một tiếng, nói: " Mặc dù tôi, Hàn Đông Liệt chỉ là một thương nhân, nhưng vẫn có năng lực tự bảo vệ mình, tôi sẽ không thể chết!" Anh còn phải bảo vệ người con gái anh yêu mến, sao có thể dễ dàng bị người khác hại? Chết hay sống, anh đều tự mình nắm giữ trong tay mình, không có ai có thể uy hiếp được anh. Three thấy anh kiêu ngạo như vậy, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó xoay người, vừa đi về phía cửa, vừa nói: "Nói tôi đã nói xong, anh tự mình bảo trọng, nếu không muốn để cho Thiển Thiển phải lo lắng!" Ném xuống những lời này xong, anh liền đóng cửa lại, không muốn ở lại trả lời những vấn đề dư thừa của anh ta . Hàn Đông Liệt ngồi trên giường ngây người, nghĩ lại câu nói cuối cùng của anh ta, ‘nếu không muốn để cho Thiển Thiển phải lo lắng’? Đây là ý gì? Lo lắng? Tại sao cô ấy lại lo lắng cho anh? Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, hai giờ cô ấy phải lập tức quay về rồi, tại sao bây giờ cô ấy vẫn chưa về tới? Lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số quen thuộc, nhưng trong điện thoại di động truyền ra là "Tút —— Tút ——" có chuông, những vẫn không có người nào nghe máy. Người con gái đáng chết, tại sao vẫn chưa về? "Cộp ——" Anh dùng sức ném điện thoại di động xuống đất, sau đó đứng dậy đi xuống giường. Trên đường, Âu Thiển Thiển đi lang thang mà không có mục đích, mặc cho mình hai chân tùy tiện bước, nhưng cuối cùng hai chân lại bước tới cửa bệnh viện. Cô nhìn tòa nhà của bệnh viện, từ đáy lòng cảm giác lan tràn, đây chính là vận mệnh sao? "Người phụ nữ chết tiệt, em còn biết trở lại sao!" Tiếng chửi rủa quen thuộc truyền vào tai cô, cô hơi quay đầu, thấy Hàn Đông Liệt mặc đồng phục bệnh nhân, ngồi trên xe lăn dừng ở cửa chính bênh viện, giống như đã đợi từ lâu!
Chương 84: Không khí mập mờ Âu Thiển Thiển cau mày, đi tới trước mặt anh, hung hăng nói: "Không phải đã bảo anh ở trong phòng nghỉ ngơi rồi sao, tại sao anh lại chạy đến đây? Anh không thể làm cho người khác không lo lắng được sao?" "Lo lắng?" Hàn Đông Liệt tức giận giương mắt nhìn cô: " Người lo lắng kia không phải là tôi sao? Không phải nói hai tiếng sao? Em xem giờ là mấy giờ rồi?" Trời đã tối, hơn nữa lại lạnh như thế, nhưng anh chấp nhận sẽ bị cảm mà ngồi cả buổi ở đây chờ cô! Âu Thiển Thiển cúi đầu tự nghĩ, thì ra là cô đã lang thang không mục đích quá một tiếng so với thời gian đã hẹn với anh. "Không phải là anh ở đây chờ tôi từ lâu chứ?" Cô kinh ngạc hỏi. "Khụ ~" Anh ho nhẹ một cái, nói: "Em cho là tôi điên rồi sao? Tôi cũng chỉ vừa mới đến dây thôi! Đúng rồi, rốt cuộc em chạy đi đâu, tôi gọi điện thoại, tại sao không nhận?" Đột nhiên anh nói sang chuyện khác, hi vọng che dấu được sự lúng túng đi. "Điện thoại? Anh có gọi điện thoại sao?" Âu Thiển Thiển tò mò lấy điện thoại di động ra, quả nhiên trên màn hình hiện lên hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ. Cô đang suy nghĩ nên hoàn toàn không nghe thấy chuông, thật sự là quá mất mặt Thiên Chi Quốc. "Cô gái chết tiệt, em. . . . . ." Hàn Đông Liệt nói được một nửa đột nhiên cảm thấy lỗ mũi ngứa ngứa, từ từ há to mồm, rồi hắt xì: "A. . . . . . hắt xì" "Anh không sao chứ!" Âu Thiển Thiển lo lắng nắm cánh tay của anh, lại phát hiện trên cánh tay của anh lạnh như băng . Anh vừa mới nói láo, nhất định là anh đã ở đây chờ cực kỳ lâu, trong đêm khuya lạnh như vậy lại đợi cô lâu như vậy, người đàn ông này. . . . . . Cô phải làm gì với anh mới tốt đây? "Liệt. . . . . ." Đột nhiên cô nhẹ giọng gọi anh, nhu nhu nói: " Ngày mai chúng ta xuất viện đi, về nhà nghỉ ngơi được không?" Ở bệnh viện quá phức tạp nên không an toàn, nếu như Lôi Minh ra tay thật, vậy thì anh quá nguy hiểm, không muốn anh gặp chuyện không may, nếu như anh xảy ra chuyện, chị nhất định sẽ đau lòng, mà cô. . . . . . Cũng sẽ đau lòng. "Về nhà? Tại sao?" Hàn Đông Liệt ngoài miệng hỏi, nhưng trong lòng biết rõ ràng, là bởi vì Lôi Minh? Three nói cô lo lắng chính là cái này sao? Nhưng tại sao cô lại lo lắng cho anh đây? Phải . . . . . Bởi vì thích anh sao? "Bởi vì tôi ghét bệnh viện!" Cô đẩy xe lăn, tìm một lý do đơn giản. "À, thì ra là vậy, vậy thì trở về đi, chỉ là. . . . . . Vấn đề vừa rồi em vẫn chưa trả lời tôi, nói mau, em đã đi đâu?" Anh nóng nảy hỏi. "Đi gặp một người bạn!" "Nam? Nữ?" "Nam!" ". . . . . ." Hàn Đông Liệt đột nhiên trầm mặc, sau đó dùng hai tay của mình giữ xe lăn dừng lại, cố gắng đứng lên, xoay người, hung hăng nhìn cô chằm chằm. "Chẳng qua là bạn bình thường mà thôi!" Âu Thiển Thiển vội vàng mở miệng giải thích. Nhưng Hàn Đông Liệt lại đột nhiên ôm cô vào ngực, hung hăng hôn lên môi của cô. Mà khi Âu Thiển Thiển ở trong ngực anh không có một chút giãy giụa, cô dùng hai tay ôm lấy anh, dùng thân thể ấm áp của mình sưởi ấm cho thân thể lạnh như băng của anh. Thôi để cho cô làm càn như vậy một lần đi, một lần thôi cũng được! Hai người ôm nhau mà hôn, thật lâu đều không tách ra, thời gian dường như cũng ngừng trôi, chỉ có môi cùng lưỡi hai người bọn họ quấn quít, không ngừng dây dưa. . . . . . Hàn Đông Liệt từ từ trở nên ấm áp, nhiệt độ hai người tăng lên, tạo ra không khí mập mờ . . . . . . "Bùm ——" Đột nhiên một tiếng súng vang lên, phá tan giây phút tốt đẹp.
Chương 85: Tao muốn mày chết Trong nháy mắt, một viên bạn bắn xuyên qua bả vai Hàn Đông Liệt, trên bả vai rắn chắc hiện lên một vết thương, máu đỏ từ từ chảy ra, bộ đồ bị nhuộm đỏ. Âu Thiển Thiển hoảng sợ trợn tròn mắt, nhìn máu không ngừng chảy xuống, thân thể bắt đầu run rẩy, cô vội vàng xoay người, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen nhánh. Là anh ta, nhất định là anh ta, chỉ có anh ta mới có bản lãnh đánh lén! Anh ta đã ra tay, anh ta muốn giết Hàn Đông Liệt thật. Làm sao bây giờ? Hiện tại cô phải làm sao? Hàn Đông Liệt quay đầu nhìn vết thương trên bả vai, anh không có cảm giác đau đớn, hơn nữa lại lấy tay che vết thương đang không ngừng chảy máu, rất bình thường nói: "Đi thôi, tôi không sao!" Âu Thiển Thiển thấy anh tỉnh táo, đột nhiên phát điên la anh: "Không sao? Anh lại còn nói không sao? Có người muốn giết anh đó, nếu như viên kia đạn lệch một chút xíu, sẽ bắn trúng tim anh, anh sẽ chết, anh sẽ bị giết chết. . . . . . Đừng bảo là không sao, đừng có biểu hiện không quan tâm như vậy, đừng có dùng vẻ mặt không sao cả nhìn tôi, không muốn. . . . . ." Thấy anh vì mình mà biểu hiện ra dáng vẻ như vậy, lòng của cô đau đớn, thấy anh vì mình mà nhẫn nại, cô cảm thấy rất áy náy. Là lỗi của cô, đều là lỗi của cô, hiện tại anh ở bệnh viện, anh sẽ bị thương, đều là bởi vì cô, nếu như cô không đến gần anh, anh cũng sẽ không bị như vậy, anh sẽ vẫn là Hàn Đại thiếu gia, cuộc sống có bao người hâm mộ. Là cô làm rối loạn rồi hại chết anh, cô đã nhìn người quan trọng nhất của mình chết ở trước mặt của mình đủ rồi. Đã nhìn đủ rồi. . . . . . "Thật xin lỗi. . . . . ." Cô khóc rồi ôm lấy anh, chợt nghĩ đến Lôi Minh đang ở gần đó, cô hoảng sợ đẩy anh ra. Nhưng Hàn Đông Liệt lại bắt được cô, rồi ôm lấy cô, ngẩng đầu lên, nhìn màn đêm đen nhánh, dưới bầu trời đêm anh nhìn người trên lầu cao kia, ngạo nghễ lộ ra nụ cười đắc ý. "Nha đầu chết tiệt, không cho phép khóc, tôi còn chưa chết, em khóc cái gì? Em yên tâm đi, tôi sẽ không chết sớm hơn em đâu, cho nên đừng nói là sát thủ, dù là Diêm Vương tới bắt hồn tôi, tôi cũng sẽ để cho hắn tay không mà về!" Bàn tay anh vuốt ve mái tóc dài của cô, bá đạo an ủi cô, cũng đồng thời hướng về phía trong bóng tối nhìn người kia. Đầu Âu Thiển Thiển dính vào lồng ngực của anh, nghe tim của anh đập, thình thịch từng cái một, nặng nề rồi lại chững chạc, làm cho người ta có cảm giác an tâm. Kể từ khi cô biết Lôi Minh đang ở gần đó, tâm thần không yên, nhưng không hiểu vì sao khi nghe thấy nhịp tim của anh, cô cảm thấy vô cùng an tâm, rất an tâm! "Mặc dù tôi cảm thấy ôm em như vậy rất thoải mái, nhưng hiện tại có chút lạnh, chúng ta nên đi vào nhanh một chút đi, nếu không sẽ cảm mạo!" Thái độ Hàn Đông Liệt biến chuyển, dịu dàng trêu ghẹo. "Dạ!" Âu Thiển Thiển ngẩng đầu lên, không hề lộ ra vẻ mặt lo lắng nữa, mỉm cười nhìn anh. . . . . . . Khu chung cư đối diện bệnh viện, Lôi Minh buông súng bắn tỉa xuống, hai tròng mắt trong đêm đen lộ ra ánh nhìn dã thú và tức giận, dùng sức vung tay lên, đập vỡ thủy tinh bên cạnh, mảnh kiếng bể lóe sáng rơi xuống đất, bàn tay anh ta cũng đầy vết thương và máu. Từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, anh ta hung tợn nói: "Hàn Đông Liệt, tao muốn mày chết!"
Chương 86: Tôi sẽ quay trở về Editor: Cua Rang Me Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Đông Liệt sẽ làm thủ tục xuất viện, hai người cũng không nói tới chuyện tối hôm qua, giống như là đang tránh né, nhưng mà giữa hai người, lại có vẻ biến hóa kỳ lạ. Trở lại biệt thự nhà họ Hàn, đẩy Hàn Đông Liệt ngồi trên xe lăn, mới vừa bước vào cửa liền thấy Tuyết Nhi nhào tới, thân mật ôm lấy Hàn Đông Liệt, nói: "Anh Đông Liệt, tại sao anh lại về nhà nhanh như vậy, nên ở lại bệnh viện thêm vài ngày mới đúng". Nói xong, cô ta lo lắng nhếch môi. "Tôi không thích ở lại bệnh viện!" Hàn Đông Liệt trả lời ngắn gọn, dùng sức đẩy cô ta ra, hỏi: "Tại sao cô còn ở đây?" Tuyết Nhi khanh khách cười cười, xấu hổ nói: "Bởi vì em biết anh thích nhất là cháo của dì Lan nấu, cho nên em tới tìm dì Lan học hỏi, muốn tự tay nấu cháo cho anh ăn!" Cô ta lộ ra bộ mặt của cô gái nhỏ, hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu lộ ra màu sắc. Thấy cô như vậy, Hàn Đông Liệt cũng không biết nói cái gì cho phải, cô ta giống với Âu Thiển Thiển lúc còn nhỏ, luôn luôn suy nghĩ cho anh, nhưng cô ta quan tâm và yêu thương anh, căn bản là hắn không có chấp nhận. Quay đầu nhìn về phía Âu Thiển Thiển, nhưng cô lại nhìn đi chỗ khác, cố ý né tránh anh. Trong lòng phiền muộn, anh nhíu mày. "Ah?" Tuyết Nhi bất ngờ lên tiếng, cô ta nhìn Âu Thiển Thiển nói: "Cô Âu, hôm nay cô không cần đi làm sao? Giống như người này đã mấy ngày không có đi làm?" Âu Thiển Thiển chuyển ánh mắt sang nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Tôi định đi làm, nhưng có người sẽ bắt tôi nghỉ!" Không cần suy đoán dư thừa, cũng biết là Hàn Đông Liệt giữ chặt cô không thả. "Nghỉ?" Tuyết Nhi nhìn Hàn Đông Liệt nũng nịu nói: "Anh Đông Liệt, sao anh lại dung túng cấp dưới như vậy? Nếu để cho bác Hàn biết anh công tư bất phân thì nhất định sẽ tức giận, để cô ấy đi làm nha... để em chăm sóc anh là được rồi!" "Chuyện của tôi không cần em quan tâm!" Hàn Đông Liệt trừng mắt nhìn cô ta. Tuyết Nhi không có chút sợ hãi, còn uy hiếp nói: "Em mặc kệ, cứ cho là bác Hàn không thể quản, nhưng nếu để cho bác biết anh bị thương, hơn nữa còn vào bệnh viện hai lần, anh nói thử xem bác Hàn và bác gái Thư Nhã có cấp tốc tới đây không, sau đó còn trách móc cô Âu chăm sóc không cẩn thận đấy?" "Tuyết Nhi ——" Hàn Đông Liệt hầm hừ kêu tên của cô ta, sự tức giận của anh đã đạt đến ranh giới cuối cùng. "Các người đừng tranh cãi nữa!" Âu Thiển Thiển đột nhiên chen ngang, bình thản nói: "Lát nữa tôi sẽ đi làm, cô ở đây chăm sóc anh ấy, để cho cô chăm sóc là tốt chứ gì!" Thật trùng hợp, hôm nay Lôi Minh cũng có đi làm, cô muốn gặp anh ta để hỏi chuyện tối hôm qua, tại sao chỉ nổ một phát súng? Tại sao không có nhắm vào tim, bỏ qua một cơ hội thật tốt như vậy. Hàn Đông Liệt tức nhìn cô, gầm nhẹ: "Tôi không cho phép!" Nếu như không được nhìn thấy cô, anh sẽ có cảm giác hoảng hốt, bởi vì cô luôn muốn rời đi, hình như chỉ cần anh không chú ý một chút, cô sẽ bỏ anh mà đi. Âu Thiển Thiển nhìn mắt của anh, đột nhiên lộ ra một nụ cười mê người, cúi người hôn lên môi anh, sau đó dịu dàng nói: "Anh yên tâm, em sẽ trở về!" Cô vừa dứt lời, nhân lúc anh vẫn còn thẩn thờ, cô xoay người đi nhanh ra cửa chính. Hai mắt kiên định nhìn về phía trước, chuyện của cô cùng Lôi Minh, nên xử lý thật tốt một chút rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro