chương 3-4-5
Người phụ nữ với khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sáng như hai viên kim cương, vẻ đẹp thanh lịch. Lông mi cong dài nhỏ hiện lên "Ngược lại chữ bát (八)" phẫn nộ cau chặt, kiểu tóc chẻ giữa hai bên che khuất một phần gò má của cô, làm cho gương mặt tròn nhìn có vẻ như dài nhỏ, mà viên đá quý màu đen đính trên góc mắt trái của cô, chợt sáng chợt tối, lóe sáng bí ẩn. Cô mở đôi chân thon dài, mạnh mẽ bước tới, đi nhanh đến chỗ Hàn Đông Liệt. Đứng ở trước mặt của anh, cô không nói hai lời, gọn gàng, nâng cao tay tát cho anh một cái "Bốp ——" thanh âm vang dội quanh quẩn bên tai tất cả mọi người, không khí yên lặng cả kinh. "Hàn Đông Liệt, anh xứng đáng với tôi sao? Rõ ràng đã hứa hôn với tôi, còn ở nơi này hiển nhiên tổ chức "Buổi tiệc Tuyển vợ", anh vội vã tìm một mối quan hệ mới như vậy sao?" Cô phát ra giọng nói kinh người, làm cho yến hội náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh! Vị hôn thê? Hàn Đông Liệt rõ ràng đã có vị hôn thê? Hơn nữa ngay buổi tiệc do nhà họ Hàn sắp xếp đột nhiên xuất hiện, thậm chí trước mặt cả ngàn khách cho anh một bạt tai? Chuyện gì đang xảy ra? Vị hôn thê bí ẩn này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hàn Đông Liệt ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, các biểu hiện lạnh lùng ban đầu lập tức bị phá vỡ: "Cô là…..." Không đợi anh nói xong, cô mượn ly Champagne của Anna để lại, dùng sức hất vào khuôn mặt đẹp trai của anh, hét to: “Hàn Đông Liệt, tôi cho anh biết, đừng tưởng anh có tiền có thế thì không để phụ nữ vào trong mắt! Hôm nay, tôi Âu Thiển Thiển ngay ở chỗ ngày trịnh trọng tuyên bố, tôi muốn giải trừ hôn ước với anh, từ nay về sau, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời không qua lại với nhau!" Âu Thiển Thiển cầm ly đế cao trống trơn trong tay dùng sức đập xuống mặt đất, như là cách chứng minh bọn họ đoạn tuyệt quan hệ, sau đó thừa dịp anh vẫn còn sững sờ, rất nhanh quay người, đi nhanh về cửa chính! Gương mặt trắng nõn của cô bởi vì tức giận mà càng thêm trắng bệch, đôi mắt đau buồn nhấp nháy long lanh những giọt nước, vẻ mặt đau xót gần chết! Nhưng không ai nhìn thấy đôi môi run rẩy của cô khẽ cong lên nụ cười tà đắc ý. ... Như bão tố vừa đi qua còn lại tàn dư của nó, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn Hàn Đông Liệt, tuy trong lòng bọn họ có ngàn vạn nghi vấn, nhưng ai cũng không dám mở miệng, lặng im một mảnh... Giang Minh Húc thấy hắn ngơ ngác sửng sốt, cẩn thận kêu một tiếng: "King..." Nghe được thanh âm, lập tức Hàn Đông Liệt hoàn hồn, vội chạy ra ngoài cửa, nhưng bên ngoài là đêm đen như mực sớm đã không có một bóng người, chỉ có ánh sao trên bầu trời đang không ngừng lóe sáng! Là cô ấy! Cô ấy đã trở về, không hiểu sao cô biến mất mười lăm năm, vốn tưởng cô đã chết, lại có thể không báo trước đột nhiên xuất hiện! Người phụ nữ chết tiệt, mười lăm năm hận cũ tăng thêm thù mới, lúc này nên tính toán rõ ràng rồi chứ! Chương 4: Sớm đã đi Sáng sớm, cao ốc tập đoàn Hàn Thiên. Hàn Đông Liệt ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, anh nhìn trên máy vi tính những tấm ảnh chụp, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hình ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Âu Thiển Thiển. Trong đầu nhớ tới tối hôm qua cô dùng ánh mắt nhìn mình, chẳng biết tại sao, tâm lại có chút bối rối. "Cốc cốc cốc..." Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, quấy nhiễu suy nghĩ của anh. Anh nhẹ nhàng nhíu mày, lạnh lùng mở miệng: "Vào đi!" Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Giang Minh Húc mang một vẻ mặt bất cần đời đi tới. "Điều tra được chưa?" Anh hỏi. Giang Minh Húc đặt văn kiện trong lên bàn, cười nói: "Bởi vì thời gian có hạn, cho nên vẫn chưa tra được toàn bộ tư liệu cô Âu mất tích mười lăm năm trước, nhưng đã tra được nơi ở hiện tại của cô ấy." "Ở đâu?" "Đài Bắc... nhà họ Lam!" Nhà họ Lam? Tư liệu trong đầu Hàn Đông Liệt đang nhanh chóng tìm tòi: Lam Hạo Thành, chủ tịch tập đoàn Lam Thị, năm nay sáu mươi hai tuổi, vợ chết sớm, không có con cái, nghe nói ông ta gần đây bí mật nhận một cô con gái nuôi, chẳng lẽ... Hàn Đông Liệt đột nhiên "Rầm" từ trên ghế đứng lên, khí phách nói: "Đi, đi bắt người!" ※※※ Biệt thự nhà họ Lam. Bên ngoài hàng rào sắt màu trắng đậu khoảng mười chiếc xe màu đen Limousine, Hàn Đông Liệt dẫn đầu từ chiếc xe màu bạc Bentley đi ra, coi thường tòa biệt thự theo phong cách Châu Âu hiện đại này, tiêu sái hiên ngang đi tới, hơn hai mươi vệ sĩ theo sát phía sau, trực tiếp xông vào... "Tổng giám đốc Hàn? Nơi này thật ít khách đến, nhất là khách quý như cậu đây, nhà họ Lam không biết cậu hôm nay lại đột nhiên đến thăm, thật sự đón tiếp không chu đáo....." Lam Hạo Thành từ thư phòng đi ra, mặt đầy dáng tươi cười nhìn vào phòng khách vệ sĩ đứng thành hai hàng, lại đảo mắt, nhìn xem khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Đông Liệt, trên trán lập tức thoát ra một loạt mồ hôi. Không phải chưa từng thấy trường hợp như vậy, chỉ là nhân vật này lại là Hàn Đông Liệt, điều đó thực sự khác biệt. Hàn Đông Liệt nghiêm mặt, quét mắt nhìn kiểu dáng đại sảnh theo phong cách Châu Âu, lạnh lùng nói: "Minh Húc!" "Vâng!" Đi theo một bên Giang Minh Húc nhận được lệnh, vội vàng cười cùng tiến tới bên cạnh Lam Hạo Thành nói: "Ông Lam, tôi nghĩ sáng nay ông đã đọc báo đã thấy báo chí đưa tin rồi, tổng giám đốc Hàn của chúng tôi cùng cô Âu có chút ít chuyện hiểu lầm, cho nên hôm nay chúng tôi đột nhiên đến thăm là muốn cùng cô Âu giải trừ cái hiểu lầm nho nhỏ này, ông xem, có phải nên kêu cô Âu ra gặp mặt hay không?" Lam Hạo Thành dùng khăn tay không ngừng lau trán đổ đầy mồ hôi, khó xử mà nói: "Thiển Thiển sáng sớm hôm nay đã đi rồi!" "Đi rồi hả? Đi đâu vậy?" Lam Hạo Thành do dự một chút, nói: "Sân bay, con bé nói sự tình đã xong xuôi rồi, cho nên phải về Canada!" "Canada?" Hàn Đông Liệt rít lấy mấy chữ này, người phụ nữ chết tiệt, muốn chạy? Muốn đoạn tuyệt quan hệ? Không có cửa đâu cưng! Nếu anh không bắt được cô, thì anh không gọi Hàn Đông Liệt. ... Sân bay Đài Bắc Âu Thiển Thiển nhìn xuống cổ tay đeo đồng hồ tám giờ bốn mươi lăm phút, còn mười lăm phút đồng hồ cô lên máy bay rồi. Cô quay lại nhìn hướng cổng vào sân bay, vẻ mặt lo lắng cùng bất an. Chương 5: Vứt bỏ đi Đúng chín giờ, một phút một giây đều không kém, Âu Thiển Thiển đứng dậy đi nhanh vào khu cách ly, bỗng nhiên, sau lưng truyền đến âm thanh kinh ngạc, cô quay đầu, chứng kiến Hàn Đông Liệt mang theo một đám vệ sĩ áo đen khí thế hùng hổ đi thẳng đến chỗ cô. Cô sợ tới mức liên tiếp lui về sau, nhưng Hàn Đông Liệt không chùn bước khí thế tiến đến gần cô, hai mắt sắc bén chăm chú nhìn chằm chằm cô, giống như muốn ăn thịt người! "Muốn giải trừ hôn ước với tôi? Không có khả năng! Muốn bỏ chạy đến Canada? Càng không khả năng! Tôi cho em biết, đã xuất hiện, cũng đừng mong có thể chạy thoát khỏi tầm mắt của tôi, tôi mặc kệ mục đích em trở về là vì cái gì? Tóm lại hôm nay em không muốn theo tôi trở về cũng không thể!" Âu Thiển Thiển thối lui đến không chỗ thối lui, cố lấy dũng khí từng chữ từng chữ rống với anh: "Không — Nhưng — có thể — " "A..." Hàn Đông Liệt cười khinh miệt: "Cái này có thể không phải do em, Minh Húc..." "Vâng!" Giang Minh Húc nghe được mệnh lệnh, bước hai bước đi đến trước mặt Âu Thiển Thiển, lấy ra một tờ giấy đưa đến trước mắt của cô, nói: "Cô Âu, mời ký tên!" Âu Thiển Thiển tập trung nhìn vào, cái gì? Hợp đồng hôn nhân? Cô dứt khoát đoạt lấy, vò giấy thành một cục, ném đi: "Nằm mơ, tôi sẽ không ký đây này!" "Em không có quyền cự tuyệt!" Hàn Đông Liệt ném ra một câu nói kia, lại đột nhiên bước nhanh đến phía trước, xoay người ôm lấy eo nhỏ của cô, sau đó dùng lực quăng cả người cô lên vai…… bước đi! Âu Thiển Thiển hai chân bay lên không, kinh hoảng rống to: "Hàn Đông Liệt, anh muốn làm gì? Thả tôi ra, cái tên đàn ông vô lại này, thả tôi xuống... Cứu mạng, bắt cóc, nhanh lên giúp tôi báo cảnh sát, nhà anh ta chuyên buôn người....." Cô kiệt lực hô to, nhưng người xung quanh cũng chỉ là vây xem, thậm chí bảo vệ cũng bị ……những vệ sĩ chặn lại bên ngoài mất rồi.. Hàn Đông Liệt không để ý đến ánh mắt của bất kỳ ai, khiêng Âu Thiển Thiển đi nhanh đi ra sân bay, sau đó đi vào tòa cao ốc bên cạnh. Âu Thiển Thiển dùng sức đánh phía sau lưng của anh, nhưng lại như gãi ngứa cho anh, hoàn toàn không có tác dụng, cô tức giận hai tay hai chân không ngừng giãy dụa, dốc sức liều mạng rống to: "Hàn Đông Liệt, anh muốn dẫn tôi đi đâu? Anh thả tôi xuống, tôi sẽ không theo anh trở về cũng sẽ không ký cái hợp đồng vô lý đó, anh bỏ cái ý nghĩ đó đi, tôi nhất định phải giải trừ hôn ước với anh, chết cũng không muốn cùng với anh có bất kỳ liên quan gì!" Người đàn ông này đến cùng là muốn làm gì? Tại sao phải khiêng cô? Tại sao phải đi vào bên trong cao ốc? Vẻ mặt Hàn Đông Liệt lạnh lùng, hoàn toàn không quan tâm cô la hét cùng giãy dụa, chỉ là khiêng cô đi vào thang máy, đi tới tầng cao nhất, hơn nữa đi tới trên sân thượng! Trên sân thượng gió có chút lớn, thổi tóc của hai người xộn hoàn toàn không có hình dạng! Hàn Đông Liệt đứng tại lằn ranh sân thượng, lạnh lùng mà nói: "Nếu như em không ngoan ngoãn nghe lời của tôi, tôi lập tức ném em xuống!" "Nói, ký, hay không ký?" Khẩu khí của anh mang theo nồng đậm uy hiếp, tựa hồ còn lạnh lùng hơn gió ở sân thượng. Cái gì? Âu Thiển Thiển kinh ngạc ngay cả trái tim dường như ngừng đập! Anh, anh nói cái gì? Muốn, muốn ném cô xuống? Cho xin đi, tại đây ít nhất cũng hai mươi mấy tầng, chết người đó nha. "Hàn Đông Liệt, anh điên rồi, anh ném tôi xuống là ý đồ giết người, anh sẽ ngồi tù, anh sẽ bị phán tử hình." Âu Thiển Thiển bối rối uy hiếp anh, nhưng là khí thế lại bạc nhược yếu kém, như là lấy trứng chọi đá. Hàn Đông Liệt thấy cô vẫn kiên trì, xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tốt! Đột nhiên anh một tay bắt lấy sau lưng quần của cô, dùng sức kéo một cái, thân thể Âu Thiển Thiển ở trên vai anh đột nhiên thẳng băng, sau đó ba trăm sáu mươi độ ngã ra phía sau, vốn cô đang ghé trên vai của anh, thoáng cái liền biến thành ở trên cánh tay anh, thế giới hoàn toàn điên đảo! "Ký, hay không ký?" "A a a a a — tên điên, anh cái tên điên này, anh mau thả tôi xuống, a a a a — có ai không, cứu mạng —" Âu Thiển Thiển tuyệt vọng hô to, nhưng thân thể động cũng không dám động, sợ anh không cẩn thận buông tay một cái, cô từ đây té xuống, đi đời nhà ma! Hàn Đông Liệt biểu lộ như thường, nhưng thanh âm lại quyết tuyệt khiến người sợ hãi: "Tôi đếm tới ba, nếu như em còn không cho tôi một câu trả lời thỏa mãn, tôi sẽ buông tay!" "Một " "Hai " Âu Thiển Thiển nhìn thế giới điên đảo, nhìn lại dưới đỉnh đầu cách xa mặt đất gần một trăm mét, đột nhiên cảm giác được, tình cảnh này, rất quen thuộc, cảm giác này đã từng có một lần!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro