chap 6 : sự tha thứ ?

Tiếng máy truyền dịch kêu tách tách đều đều trong hành lang trắng toát . Nga đứng dựa vào tường, vừa ngó vào phòng con, vừa ngẫm nghĩ xem chiều nên nấu món gì khiến con dễ nuốt hơn.

Tiếng bước chân phía sau khiến cô ngoảnh lại.

> Một gương mặt quen thuộc đến lạnh gáy.

Hắn – người đàn ông từng làm mẹ con cô sống không bằng chết – đang đứng cách đó vài bước. Áo sơ mi sộc sệch, mặt phờ phạc như chưa ngủ, tay cầm túi trái cây lủng lẳng.

Anh ta khựng lại.

> “Nga… Sao em… ở đây?”

Cô bình thản:

> “Tôi đưa con gái đi khám lại , bị ung thư xương.”

Giọng cô trơn tru, chẳng run lấy một chút. Dù gì , đó vẫn cha ba của con cô . Có lẽ, anh ta phải biết bệnh của con bé  

Hắn lúng túng:

> “anh… anh lên thăm bạn nằm đây. Cũng bị… giống vậy.”

“anh  xin lỗi em , xin lỗi con . Về tất cả…”

Nga mím môi. Một giây, hai giây.

> “Xin lỗi để làm gì? Anh tưởng tôi cần à?”

“Cuộc đời tôi và con gái đã phải gánh hậu quả từ cái gọi là ‘anh’ quá đủ rồi.”

“Giờ anh chỉ có thể làm một việc – cút khỏi đời tôi và con bé mãi mãi "

Giọng cô không to, nhưng như dao rạch từng thớ không khí.

Hắn lặng người. Nhìn cô thêm một lúc nữa. Không còn sự hung hăng, không dám thốt nửa lời.

Rồi quay đi.

---

Nga quay lưng vào tường, hít một hơi thật sâu. Bàn tay cô siết chặt túi cháo, cố ngăn cho đôi mắt không đỏ hoe.

> Đó là lần cuối cùng cô để người đó chạm vào ký ức của mình

Trời Sài Gòn dạo này thất thường, mới nắng đấy mà mưa sụt sùi ngay được. Trong phòng bệnh, ánh sáng lờ mờ rọi xuống gương mặt thiếu nữ gầy rộc, làn da xanh nhợt đến đáng sợ.

Nga ngồi bên giường, tay cầm chiếc khăn ấm lau trán cho con.

Mỗi ngày, con bé càng yếu hơn. Càng cười nhẹ hơn. Càng thở mỏng hơn.

Cô không khóc nữa. Khóc hoài cũng cạn nước mắt.

> “Con à...”

Giọng Nga nhỏ như tiếng muỗi, tay cô vuốt nhẹ tóc con.

“Mẹ hỏi con một chuyện. Nếu... mẹ tìm được ba con... con có muốn gặp ba không?”

Cô hỏi, mà không dám nhìn thẳng vào mắt con bé.

Người trên giường im lặng một lúc, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ – nơi có một chậu bông giấy đang héo dần vì gió thốc. Rồi nó quay sang nhìn mẹ, cười nhẹ:

> “Thôi mẹ ơi... Con không nhớ mặt ba ra sao rồi.”

“Gặp để làm gì nữa, mẹ?”

“Con chỉ muốn... ở bên mẹ thôi.”

Nga như bị ai bóp nghẹt lồng ngực.

Con gái cô — đứa nhỏ từng trốn sau lưng mẹ khi nghe tiếng ba đập cửa, đứa nhỏ từng ước có ba dắt đi công viên như bạn bè — bây giờ… chỉ muốn quên.

> Cô gật đầu, cười gượng.

Nhưng khi con đã ngủ, Nga cúi đầu xuống bàn, nắm chặt tay đến bật máu.

Không phải vì giận, không phải vì đau.

Mà là vì biết…

> con gái mình, thậm chí không muốn cho một sự tha thứ





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro