Chương 13 Bản thiết kế vĩnh cửu. End.

Thứ Sáu. Ngày Kỷ Niệm Thứ Bảy.

Thành An thức dậy với cảm giác nặng trĩu. Căn phòng ngủ quen thuộc bỗng trở nên lạnh lẽo và trống trải lạ thường. Giường ngủ đã không còn hơi ấm của Hải Đăng. Chiếc áo sơ mi trắng tinh mà nó định mặc hôm nay để tạo bất ngờ cho Đăng vẫn nằm yên trên mắc áo. Hôm nay, nó không còn ý nghĩa gì nữa.

An bước vào phòng tắm, nhìn hình ảnh mình trong gương. Đôi mắt hơi sưng, quầng thâm nhàn nhạt tố cáo một đêm mất ngủ và những giọt nước mắt lặng lẽ. Nó dùng nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt, cố gắng xua đi sự uể oải và nỗi buồn đang đè nặng.

Trước khi rời khỏi nhà, Thành An đi ngang qua góc làm việc của Hải Đăng. Các bản vẽ vẫn ngổn ngang, chiếc máy tính vẫn nằm im. An tự nhủ, có lẽ Đăng chỉ bận rộn đến mức quên ăn quên ngủ. Có lẽ công việc lần này thực sự nghiêm trọng. Nhưng lý trí thì thầm, rằng ngay cả trong những dự án căng thẳng nhất, Hải Đăng cũng chưa bao giờ hoàn toàn phớt lờ nó như thế này.

An nhìn chiếc hộp quà gốm sứ đã gói cẩn thận, màu xanh ngọc bích, nằm yên trên bàn bếp. Nó trở nên lạc lõng và vô duyên một cách đáng thương. Thành An thở dài, nó không thể mang nó đến quán được. An quyết định nhét nó vào sâu trong ngăn tủ, cố gắng chôn vùi một ngày kỷ niệm đáng lẽ phải là niềm hạnh phúc.

"An 's Corner" sáng nay vẫn đông đúc như thường lệ. Tiếng xay cà phê rào rào, tiếng trò chuyện rôm rả, và hương thơm nồng nàn của Arabica lan tỏa khắp không gian. Thành An khoác lên mình nụ cười chuyên nghiệp, nhiệt tình hỏi han khách hàng và pha chế những ly cà phê hoàn hảo.

Nhưng trong lòng nó, mọi thứ đều trống rỗng. An liên tục kiểm tra điện thoại, dù biết rõ sẽ chẳng có tin nhắn nào từ Hải Đăng. An hy vọng một cuộc gọi lúc nghỉ trưa, một tin nhắn ngắn ngủi "Anh xin lỗi, anh sẽ về muộn em yêu". Dù chỉ là một câu nói vụng về thôi cũng đủ để trấn an nó.

Nhưng không có gì cả. Im lặng tuyệt đối.

Người quản lý quán, Lan, thấy Thành An có vẻ thất thần, cô bé khẽ khàng hỏi: "Anh An, anh không sao chứ? Trông anh có vẻ mệt mỏi."
Thành An cố nặn ra một nụ cười: "Anh không sao đâu. Tối qua ngủ không ngon giấc thôi. Em cứ lo cho quầy đi nhé."

Buổi chiều trôi qua chậm chạp như kéo dài vô tận. Hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm màu cam đỏ lên tấm biển hiệu 'An 's Corner'. Mọi người bắt đầu tan ca, hối hả trở về với tổ ấm của mình. An nhìn những cặp đôi tay trong tay đi ngang qua cửa kính quán, lòng nó càng thêm quặn thắt.

Thành An nhớ lại kỷ niệm một năm yêu nhau, Hải Đăng đã bí mật dùng chính tiền tiết kiệm của mình để mua cho anh một chiếc máy xay cà phê thủ công mà nó luôn mơ ước.
An nhớ lại kỷ niệm ba năm, họ cùng nhau đi phượt xuyên Việt, dừng chân ở một bãi biển vắng, nắm tay nhau ngắm bình minh.

An nhớ lại kỷ niệm năm năm, Hải Đăng tổ chức một buổi tiệc nhỏ bất ngờ ngay tại quán, mời tất cả bạn bè thân thiết đến chúc mừng.
Và bây giờ là bảy năm.

Thành An khóa cửa quán, bước ra đường phố đã lên đèn. Nó từ chối lời mời đi ăn tối của Lan, chỉ muốn về nhà.
Khi cánh cửa căn hộ đóng lại, sự trống rỗng ập đến Thành An như một cơn sóng thần. Căn phòng khách ngăn nắp, chiếc ghế sofa rộng, ánh đèn vàng dịu nhẹ... tất cả đều trở nên xa lạ. An không hề bật tivi, không bật nhạc, chỉ có tiếng tĩnh lặng vây bọc lấy anh.

An bước vào bếp, nơi đáng lẽ nó phải đang chuẩn bị món ăn kỷ niệm. An mở tủ lạnh, thấy một vài nguyên liệu đã mua sẵn cho món bánh kem. Khuôn mặt nó bỗng nhiên méo mó.

Đáng lẽ tối nay phải là một bữa tiệc ấm cúng.
An ngồi thụp xuống sàn, dựa lưng vào cánh tủ lạnh lạnh buốt. Rút điện thoại, lần cuối kiểm tra. Không có cuộc gọi, không tin nhắn. Chỉ có hình ảnh Hải Đăng đang mỉm cười, nụ cười mà anh đã không thấy trong mấy ngày nay.

Nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Ban đầu là những giọt nóng hổi lặng lẽ, rồi dần chuyển thành tiếng nấc nghẹn ngào, dữ dội. Thành An lấy tay che miệng, cố gắng không để tiếng khóc làm đau tai mình.

An gục mặt vào đầu gối, khóc nức nở như một đứa trẻ. Nước mắt nóng hổi thấm ướt cả ống quần. Tiếng nấc của nó vang vọng trong căn hộ vắng lặng, một âm thanh cô độc đến đáng thương.
Dù tự nhắc nhở bản thân không biết bao nhiêu lần là không nên suy nghĩ nhiều như thế, rằng Hải Đăng chỉ quá bận rộn lo toang công việc bồn bề nên mới quên thôi, nó không được tạo thêm áp lực cho anh.

Nhưng nó không thể ngừng khóc được. Nó khóc đến khi cả người run lên, vai nhói đau, và cổ họng khô rát.

Đúng lúc đó, giữa tiếng nấc đứt quãng của anh, một tiếng "cạch" nhỏ vang lên từ phía cửa ra vào.
Tiếng khóa cửa bật mở. Thành An giật mình. Nó không kịp lau nước mắt, chỉ kịp ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe ngập nước nhìn về phía hành lang.
Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, bóng người cao lớn của Trần Hải Đăng xuất hiện. Anh không còn mặc đồ công sở nhàu nhĩ mà là một bộ vest đen lịch lãm, tay cầm một bó hoa Baby trắng khổng lồ.

Hải Đăng đứng sững lại ở cửa, nhìn thấy người yêu đang co ro dưới đất, nước mắt giàn giụa. Vẻ mặt anh thoáng chút đau lòng.

Thành An nhìn anh, ánh mắt đầy sự giận dỗi và uất ức. Anh chưa kịp lên tiếng trách móc, chưa kịp hỏi tại sao, thì Hải Đăng đã đặt bó hoa sang một bên, bước thẳng đến chỗ anh, quỳ một chân xuống.

Anh nắm lấy tay Thành An, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên gò má anh, và mở ra một chiếc hộp nhung màu xanh đậm.

Thành An nhìn chằm chằm vào Hải Đăng, mọi lời trách móc, mọi câu hỏi "tại sao anh lại làm thế" đều nghẹn lại trong cổ họng. Đôi mắt anh vẫn còn ngấn nước, đong đầy sự hoang mang, tủi thân và cả một chút hy vọng mong manh.

Hải Đăng quỳ một chân trên sàn nhà lạnh lẽo, vẻ mặt anh vừa nghiêm túc, vừa ẩn chứa sự dịu dàng vô bờ bến. Anh không nhìn vào chiếc nhẫn đang nằm trong hộp, mà chỉ tập trung hoàn toàn vào Thành An. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng lướt trên má An, lau đi vệt nước mắt cuối cùng.

"Anh xin lỗi, tình yêu của anh," giọng Hải Đăng trầm ấm, nhưng nghe rõ sự hối lỗi chân thành. "Anh xin lỗi vì đã làm em đau lòng, xin lỗi vì đã khiến em phải khóc một mình vào đúng ngày đặc biệt nhất của chúng ta."

Thành An lắc đầu nguầy nguậy, cảm xúc lẫn lộn khiến anh không nói nên lời. Nó chỉ muốn hét lên rằng anh đã sợ hãi biết bao, An đã nghĩ rằng bản thân thật sự là cục phiền phức khổng lồ của anh.

Hải Đăng hít sâu một hơi, bàn tay anh siết nhẹ tay An, ánh mắt anh giờ đây chỉ còn ánh lên tình yêu nồng nàn, rực cháy như ngọn lửa. Anh đưa chiếc hộp nhung ra phía trước, để ánh đèn vàng từ đèn chùm phản chiếu lấp lánh lên viên kim cương đơn giản nhưng tinh tế.

"Nguyễn Thành An của anh," Hải Đăng bắt đầu, giọng anh nghe rõ từng chữ, "7 năm qua, em đã biến mọi góc trong cuộc đời anh thành một 'An 's Corner' nơi bình yên nhất, nơi duy nhất anh luôn khao khát và muốn quay về."

"Anh không hề quên ngày kỷ niệm của chúng ta. Anh bận... anh đã cố tình bận rộn," Đăng nói, ánh mắt anh lướt qua góc làm việc, "Anh bận thiết kế chiếc nhẫn này, bận hoàn thiện những sắp xếp cuối cùng để chuẩn bị cho một tương lai vững chắc hơn, một 'bản thiết kế' cuộc đời có em đứng ở vị trí trung tâm."

Anh dừng lại một chút, như thể để Thành An cảm nhận trọn vẹn từng lời anh nói.
"Em biết không? Anh là kiến trúc sư, anh giỏi sắp xếp mọi thứ. Nhưng từ khi gặp em, em đã trở thành 'cấu trúc' hoàn hảo nhất mà anh không cần phải thay đổi hay chỉnh sửa bất cứ điều gì. Em là ngôi nhà, là tổ ấm, là nơi anh thuộc về."

"Sự lạnh nhạt vừa qua... đó là một thử thách nhỏ, một sự ích kỷ của anh. Anh muốn xem nếu thiếu anh, dù chỉ vài ngày, em có nhớ anh nhiều như anh nhớ em không. Nhưng nhìn thấy em khóc thế này, anh biết anh đã sai rồi. Anh không thể sống thiếu nụ cười của em dù chỉ một giây."

Hải Đăng ngước nhìn Thành An, đôi mắt anh chứa đựng vô vàn lời thề ước:
"Nguyễn Thành An, em đồng ý trở thành mảnh ghép vĩnh cửu trong 'bản thiết kế' cuộc đời anh, trở thành gia đình của anh, và là ánh sáng duy nhất dẫn lối anh về nhà không?"
"Em sẽ cưới anh, mãi mãi?"

Thành An sững sờ, cảm xúc vỡ òa. Sự tủi thân, đau đớn, giận hờn vừa rồi tan biến không còn chút dấu vết nào, thay vào đó là niềm hạnh phúc bùng nổ, không thể kiểm soát. Nó bật khóc lần nữa, nhưng đây là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và vui sướng tột độ.

"Anh... anh đáng ghét!" Thành An nói trong tiếng nấc, vừa khóc vừa cười. An đưa tay đánh nhẹ vào vai Hải Đăng. "Em ghét anh! Em đã nghĩ..."

"Suỵt..." Hải Đăng đặt ngón tay lên môi An. "Đừng nói nữa. Chỉ cần trả lời anh thôi, An. Em có đồng ý không?"

Thành An gật đầu lia lịa, nước mắt và nước mũi tuôn ra không ngừng, một hình ảnh không được hoàn hảo cho lắm nhưng lại chân thật và đáng yêu vô cùng. "Đồng ý! Em đồng ý! Em đồng ý, Đăng à!"

Hải Đăng mỉm cười rạng rỡ, nụ cười mà Thành An đã chờ đợi suốt mấy ngày qua. Nụ cười ấy ấm áp, dịu dàng, đủ để sưởi ấm cả căn phòng lạnh lẽo.
Anh nhẹ nhàng rút chiếc nhẫn ra khỏi hộp, cẩn thận đeo vào ngón áp út của Thành An. Chiếc nhẫn vừa vặn, lấp lánh, như một lời hứa không thể phá vỡ.
Hoàn tất nghi thức, Hải Đăng đứng dậy, kéo Thành An vào lòng, ôm anh thật chặt.

"Anh yêu em, An. Mãi mãi là yêu em. Đừng bao giờ nghi ngờ điều đó."

Thành An vòng tay qua cổ Hải Đăng, vùi mặt vào hõm vai anh, cảm nhận mùi hương quen thuộc, sự ấm áp thân thuộc đã bị thiếu vắng mấy ngày qua. "Em cũng yêu anh, Hải Đăng. Yêu anh rất nhiều. Nhưng từ giờ trở đi... không được phép làm em khóc vì những chuyện thế này nữa đâu!"

"Anh hứa. Đây là lần cuối cùng anh dùng nước mắt của em để tạo ra bất ngờ. Từ giờ trở đi, chỉ có hạnh phúc và nụ cười thôi."

Hải Đăng nâng cằm Thành An lên, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn sâu, chứa đựng tất cả sự nhớ nhung, hối lỗi và tình yêu cuồng nhiệt của 7 năm. Nụ hôn này không chỉ là lời chúc mừng cho ngày kỷ niệm, mà còn là lời thề hẹn cho một hành trình mới, một cuộc sống chung mà họ đã chính thức thiết kế cho nhau.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng vằng vặc chiếu sáng, chiếc nhẫn trên tay Thành An lấp lánh, báo hiệu một chương mới, một bản thiết kế vĩnh cửu vừa được ký kết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro