C103 - Đến gặp huynh, đương nhiên phải chạy
Từ Quân Nguyện vừa nhận lấy bút tích của Giang Tỉnh đưa, bên ngoài đã truyền đến thông báo: "Thái Hậu giá lâm ——"
Từ Quân Nguyện nói: "Giang công tử...... Không đúng, hiện tại nên tôn xưng Giang công tử một tiếng 'bệ hạ'."
Trên mặt Giang Tỉnh quả thật viết mấy chữ "Ngươi nói nhảm nhiều quá".
"Vi thần biết bệ hạ nóng vội, nhưng không thể để Thái Hậu nảy sinh nghi ngờ, rước lấy phiền toái không cần thiết, vẫn mong bệ hạ hãy nhẫn nại."
Đây là đang nhắc nhở hắn không nên vứt bỏ thiết lập tính cách của Tiêu Ly quá nhanh. Giang Tỉnh gật đầu, chỉ về hướng cửa, ý bảo Từ Quân Nguyện đừng lề mề, đi nhanh lên.
Từ Quân Nguyện lại nói: "Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định sẽ mau chóng đem 'thư nhà' của bệ hạ đưa đến tận tay Lâm đại nhân."
Từ Quân Nguyện vừa dứt lời, Thái Hậu được Lai Phúc nâng vội vàng chạy vào: "Ly Nhi ——!"
Giả làm một chiến thần đại tướng quân có lẽ còn hơi khó, nhưng giả ngu thì quá bình thường. Giang Tỉnh thu hồi biểu tình trên mặt, cúi đầu không nói lời nào, gần như đã thành công một nửa.
Thái Hậu nắm tay Giang Tỉnh, phát hiện trên người hắn lạnh đến dọa người: "Mau đem chậu than tới —— đây đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp, sao Hoàng Thượng lại chạy đến Cần Chính Điện?"
Tú Kiều ma ma đem sự tình xảy ra một năm một mười nói cho Thái Hậu, Giang Tỉnh nghe thấy thì hận không thể nói thay bà ta. Cũng may chờ bà ta nói xong, Tiểu Tùng Tử bổ sung một câu: "Hoàng Thượng hình như là tới tìm Lâm đại nhân."
Thái Hậu vội nói: "Vậy sao còn không mau mời Lâm đại nhân tiến cung!"
Rất tốt, hắn chỉ có thể tin tưởng Tiểu Tùng Tử.
Từ Quân Nguyện tự biết Thái Hậu tạm thời sẽ không để hắn đi, nhìn Giang Tỉnh liếc mắt một cái, nói: "Vậy vi thần lập tức sắp xếp người đi mời."
Thái Hậu ra lệnh các ma ma dẫn Giang Tỉnh đi tắm rửa thay y phục, và sau đó không ngạc nhiên mà chuyển hướng về phía Từ Quân Nguyện: "Quốc sư, Hoàng Thượng đây là......?"
Từ Quân Nguyện giải thích: "Hoàng Thượng có thể làm ra phản ứng đối với bên ngoài, đây là chuyện tốt. Cảm xúc kích động, còn tốt hơn không có cảm xúc."
Thái Hậu nhất thời vui mừng quá đỗi: "Ý Quốc sư là, chứng thất hồn của Hoàng Thượng bắt đầu có chuyển biến tốt?"
Từ Quân Nguyện lại cười nói: "'Vĩ tú cửu tinh, con vợ cả cư chính, hồn về cố thể, nhất thống giang sơn'. Thái Hậu, những lời này của vi thần, xác thật là do thần xem hiện tượng thiên văn mà biết được."
Thái Hậu kích động khó khống chế: "Ai gia mong chờ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ được một ngày này......"
Tắm rửa xong, Giang Tỉnh thay một kiện long bào mới. Hắn đứng ở trước gương, đánh giá thiếu niên trong gương. Tiêu Ly lớn lên thật sự quá giống với bản nhân hắn, nhưng hình như thấp hơn khi hắn mười bảy tuổi, cũng gầy hơn một chút, chắc là bởi vì trước kia chơi bùn nhiều.
Thái Hậu còn muốn ở bên cạnh nhi tử, nhưng Giang Tỉnh tắm rửa xong liền đi ngủ. Thái Hậu dù sao tuổi đã cao, lăn lộn như vậy, trên mặt khó nén mệt mỏi. Từ Quân Nguyện khuyên nhủ: "Thần sẽ ở Hưng Khánh Cung trông coi bệ hạ, Thái Hậu phượng thể quan trọng, chi bằng về Từ An Cung nghỉ ngơi trước?"
"Không được," Thái Hậu nói, "Ai gia sẽ nghỉ ở thiên điện một lát. Hoàng Thượng nếu tỉnh, các ngươi lập tức tới thông báo cho ai gia."
Thái Hậu vừa đi, Từ Quân Nguyện lại mượn cớ để tống khứ cung nữ thái giám đi chỗ khác, Giang Tỉnh lập tức xốc chăn ngồi dậy. Hắn rốt cuộc có thể ngẫm lại xem đợi lát nữa làm thế nào dỗ Lâm Thanh Vũ. Hắn tạm thời không thể mở miệng, chỉ có thể viết lời mình muốn nói xuống giấy.
Hắn viết không hề có kết cấu, nghĩ đến cái gì liền viết cái ý, Đại Du không có dấu chấm câu cũng quên mất, chứ đừng nói là logic. Hắn sợ chữ quá nhỏ, Lâm Thanh Vũ nhìn không rõ, nên viết chữ đến to hơn, một tờ giấy Tuyên Thành chỉ đủ cho hắn viết một câu.
Từ Quân Nguyện nói hắn mất giọng chỉ là tạm thời, bởi vì thân thể này chưa từng mở miệng cho nên trong khoảng thời gian ngắn không thể thích ứng. Nếu thật là như vậy, có phải hắn có thể thông qua luyện tập để phát ra tiếng không?
Nội quan đưa tin trong cung vô cùng lo lắng chạy tới tướng quân phủ, nói với Viên Dần ý đồ chính mình đến. Viên Dần nói: "Công công chờ một lát, giờ ta lập tức đi bẩm báo cho phu nhân."
Nửa canh giờ trước, Lâm Thanh Vũ về tới tướng quân phủ. Một năm này, Lâm Thanh Vũ đêm khuya về phủ là chuyện thường thấy, Viên Dần cũng không cảm thấy kỳ lạ. Ông theo thường lệ nghênh Lâm Thanh Vũ vào phủ, hỏi Lâm Thanh Vũ muốn dùng bữa khuya hay không, Lâm Thanh Vũ gật đầu nói có.
Hết thảy đều giống với ngày thường.
Khi Hoan Đồng đưa bữa khuya đến, nhìn Lâm Thanh Vũ bình tĩnh lục tung mọi thứ, hỏi: "Thiếu gia, người đang tìm cái gì thế?"
"Hộp." Lâm Thanh Vũ ngữ khí như thường, "Hộp cất nhẫn, đựng thư nhà để ở chỗ nào."
"Ồ, ở đây mà." Hoan Đồng cảm thấy có chỗ nào đó cổ quái. Hắn không kịp nghĩ nhiều, lấy hộp gấm tới đưa cho Lâm Thanh Vũ. Đợi đến khi Lâm Thanh Vũ tiếp nhận, một trận hàn ý leo lên sau lưng Hoan Đồng.
Hắn biết loại cảm giác kỳ dị cổ quái này là cái gì rồi —— thiếu gia nhà hắn đã gặp qua là sẽ không quên, sao có thể không nhớ đồ quan trọng để chỗ nào được.
Động tác Lâm Thanh Vũ mở hộp gấm vẫn như cũ không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh. Rốt cuộc tìm được đồ muốn tìm, y lộ ra một nụ cười nhạt, nói: "Ngươi xem, hắn đã đáp ứng ta rồi."
Hoan Đồng hoảng sợ nói: "Thiếu gia?"
"Hắn viết giấy cam đoan cho ta rồi." Lâm Thanh Vũ chắc chắn nói, "Hắn sẽ không gạt ta."
Hoan Đồng càng ngày càng hoảng: "Thiếu gia, người đang nói gì vậy?"
Lâm Thanh Vũ lại như không nghe được lời hắn nói, hoặc là nói, y cố tình trốn tránh tất cả hiện thực, đắm chìm trong một thế giới hư vô khác: "Một giấc mộng mà thôi...... Chỉ là một giấc mộng mà thôi." Thần sắc y đột nhiên biến đổi thành hung ác vặn vẹo, nhưng dung nhan lại quỷ lệ tinh xảo như cũ, "Hắn làm sao dám gạt ta!"
Hộp gấm ngoại trừ giấy cam đoan, còn có nhẫn cầu hôn Giang Tỉnh đưa cho y, và từng phong thư một năm này hắn viết cho y.
Lâm Thanh Vũ cầm lấy phong trên cùng. Trong tin Giang Tỉnh ủy khuất nói mình đói lắm, ăn không đủ no, nói hắn muốn ăn bánh hoa mai nhạc mẫu làm. Ở trong tin cuối cùng, Giang Tỉnh dặn dò hắn phải ăn cơm đầy đủ, ngủ thật ngon.
Ăn cơm...... Giang Tỉnh muốn hắn ăn cơm đầy đủ.
Lâm Thanh Vũ đi về phía cạnh bàn, cầm lấy điểm tâm trên bàn nhét vào trong miệng. Một miếng còn chưa nuốt xuống, lại nhét thêm một miếng khác vào. Hoan Đồng vội vàng ngăn cản y: "Thiếu gia!"
Lâm Thanh Vũ hai tròng mắt đỏ đậm, nhưng làm thế nào cũng không chảy ra giọt nước mắt nào. Nước mắt y, đã cạn khô trong mộng rồi.
Viên Dần vừa vào phòng nhìn thấy chuyện trước mặt, dù đã trải qua nhiều thăng trầm như ông cũng bị hoảng sợ: "Phu nhân?"
Lâm Thanh Vũ cố gắng nuốt xuống đồ trong miệng, lòng bàn tay nhẹ cọ qua khóe miệng, như không có việc gì nói: "Sao thế."
Viên Dần không dám nhìn thẳng Lâm Thanh Vũ, cúi đầu nói: "Người trong cung tới, mời người tiến cung diện thánh. Nội quan còn mang theo một phong thư tới."
Nghe được hai chữ "Phong thư", Lâm Thanh Vũ thân hình hơi lảo đảo, được Hoan Đồng đỡ đứng vững.
Người trong cung muốn nói cho y chuyện gì...... Là chuyện liên quan đến Tây Bắc?
Lâm Thanh Vũ nghe thấy mình nói: "Lấy tới đây."
Giấy viết thư giao tới tay y, y đột nhiên ghê sợ, ghê sợ muốn nôn ra, thậm chí có một loại xúc động muốn xé tin. Nhưng lỡ như, lỡ như là thư nhà của Giang Tỉnh thì sao.
Lâm Thanh Vũ lông mi loạn run, run rẩy mở phong thư ra.
Một hàng chữ quen thuộc ánh vào mi mắt: Một câu y mặc niệm không biết bao nhiêu lần, cùng với cái tên kia khắc vào đáy lòng y.
Trong trí nhớ hỗn loạn vẩn đục, một giọng nói vang lên trong đầu y: "Chúng ta có thể ước định một cái ám hiệu, nếu ta không chết, xuyên thành người khác, chúng ta dựa ám hiệu này nhận ra nhau, được không?"
Lâm Thanh Vũ trên mặt lộ ra biểu tình mờ mịt cùng kinh hãi không bình thường, y bình tĩnh đến mức khiến người khác sợ hãi, hô hấp một lần nữa trở nên dồn dập, như bỏng cháy, thiêu đốt thần chí y đến trống rỗng.
Viên Dần lo lắng nói: "Phu nhân?"
"Chuẩn...... chuẩn bị xe." Lâm Thanh Vũ giống như trong mộng, trong mắt mơ hồ, hoảng hốt nói, "Ta muốn tiến cung."
Là ngươi sao.
Nếu là ngươi, nhất định phải là ngươi...... Xin ngươi, nhất định phải là ngươi.
Xe ngựa chỉ có thể dừng ở cửa cung. Lâm Thanh Vũ xuống quá gấp, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên dẫm phải vạt áo chính mình. Nếu không phải tình huống đặc thù, ở trong hoàng cung không được chạy nhanh. Nhưng y không quan tâm.
Tựa như ngày hội Thượng Nguyên năm ấy, y ra sức xuyên qua đám đông chen chúc, nhào vào ngực Giang Tỉnh.
—— Lâm đại phu chạy cái gì.
—— Tới gặp ngươi, đương nhiên phải chạy.
Y nhìn cung điện to lớn cách y càng ngày càng gần.
Y nghe được một tiếng "Lâm đại nhân tới", y đã tới tẩm cung hoàng đế.
Thiếu niên ăn mặc huyền sắc long bào nhìn về phía y. Trên mặt thiếu niên vốn u ám tĩnh mịch một lần nữa toả ra ánh sáng chói lọi, đôi mắt sáng ngời như sao, phảng phất như có thể nói chuyện, cất giấu nỗi niềm yêu thương bất tận.
Đôi mắt thiếu niên và Giang Tỉnh trong mộng dần dần dung hợp. Giờ khắc này, Lâm Thanh Vũ cảm giác mình như được người khác vớt ra từ đáy hồ sâu lạnh băng.
Khi hai người bốn mắt đối nhau, miệng thiếu niên gian nan bật ra hai chữ: "Thanh, Vũ."
Đây là hai chữ duy nhất hắn biết nói.
Lâm Thanh Vũ ngơ ngẩn mà nhìn hắn.
Giang Tỉnh muốn nói thêm, nhưng không có cách nào phát ra tiếng. Hắn chỉ có thể lấy ra lời hắn viết trước đó, một tờ lại một tờ giơ lên cho Lâm Thanh Vũ xem:
【 Thanh Vũ! Thanh Vũ!!! 】
【 Ta là Giang Tỉnh!!! 】
【 Ta về rồi!!! 】
【 Ta không phải tra nam!!! 】
【 Ta không ngủ với ngươi xong rồi chạy!!! 】
【 Ta rất nhớ ngươi......】
【 Ta rất thích ngươi......】
【 Ta yêu ngươi. 】
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro