C111 - Giang công tử đang dần thích nghi với thân phận mới của mình
Trong bóng đêm không thể nhìn rõ thứ gì, nhưng Giang Tỉnh có thể tưởng tượng được vẻ mặt hiện giờ của Lâm Thanh Vũ. Hắn đứng dậy châm đèn, ánh sáng xuyên thấu qua màn lụa mỏng, chiếu lên long sàng một mảnh vàng nhạt ấm áp.
Giang Tỉnh ngồi xuống trên giường dạng hai chân, rồi vớt Lâm Thanh Vũ từ trong chăn ra, quan sát kỹ lưỡng vẻ mặt đối phương, quả nhiên mờ mịt bất lực như hắn tưởng tượng. Hắn ôm Lâm Thanh Vũ đặt trên đùi mình, từ phía sau ôm y, nói: "Đương nhiên là được rồi, ngươi muốn thích ta thế nào cũng được hết, ta còn cầu không được."
Lâm Thanh Vũ rũ mắt nói: "Nếu cách ông trời báo ứng ta chính là khiến người ta yêu thương chịu khổ......"
"Nếu đúng là như vậy, thì tại sao ông trời lại cho ta cơ hội chết đi sống lại làm gì? Trực tiếp để ta chết luôn không phải xong rồi sao."
Giang Tỉnh nói có vài phần đạo lý, nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn không yên lòng, nghĩ mà sợ nói: "Có phải nếu ta lại xấu xa hơn một chút, thì bọn họ sẽ thật sự cướp ngươi đi."
"Bọn họ? Ai cơ."
"Ta không biết." Lâm Thanh Vũ lẩm bẩm nói, "Bọn họ không có cách bắt được ta, nên mới đi khi dễ ngươi. Bởi vì họ biết, đây là cách tra tấn ta tốt nhất."
"Ngươi phải đổi góc độ mà nghĩ. 'Bọn họ' chính là thương tiếc nhìn ngươi bị tra tấn, nên mới lần lượt đưa ta về. Lần trước đưa ta đi Tây Bắc, khiến ngươi thương tâm khổ sở gần nửa năm; lần này trực tiếp để sau khi ta chết nháy mắt trở về kinh thành, vừa tỉnh là có thể tìm được ngươi." Giang Tỉnh như mới tỉnh từ trong mộng, "Trời đất Thanh Vũ à, ngươi chính là mỹ nhân được trời cao chiếu cố đó!"
Lâm Thanh Vũ lại hỏi: "Vì sao bọn họ lại chiếu cố ta?"
Giang Tỉnh ra vẻ suy tư: "Đại khái là bởi vì mấy năm trước ngươi có công tìm ra phương thuốc chữa bệnh dịch?"
Lâm Thanh Vũ lắc đầu: "Đó không phải công lao của một mình ta."
"Ngươi đã làm đủ tốt rồi." Giang Tỉnh nói với y, "Còn tốt hơn rất nhiều người."
Lâm Thanh Vũ cười cười, như bị dỗ tốt hơn một chút.
Giang Tỉnh nhẹ nhàng thở ra. Hắn buông lỏng biếng nhác, lại bắt đầu mệt rã rời: "Hơn nữa Quốc sư cũng nói rồi, thân thể của Tiêu Ly mới là bản thể của ta ở Đại Du. Hai người trước đó không phù hợp với ta, hồn không khớp thể, nên đương nhiên sẽ không lâu dài. Muốn trở lại thân thể của mình, chết nhiều thêm hai lần thì có sao, chuyện này cũng đâu liên quan gì đến ngươi."
Lâm Thanh Vũ suy nghĩ thật lâu, vẫn hạ quyết tâm: "Bất luận như thế nào, sau này ta sẽ ít làm chuyện xấu đi."
"Đừng mà bảo bối. Ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, nếu ngươi yêu đương với ta còn phải thay đổi bản thân, ta sẽ thành tra nam mất."
Giang Tỉnh quá hiểu Lâm Thanh Vũ, ác ý của Lâm Thanh Vũ trước nay đều sẽ không vô duyên vô cớ sinh ra. Hắn không cần Lâm Thanh Vũ áp chế bản năng, mà cần mấy tên ngốc quản tốt chính mình, ít tới trêu chọc lão bà nhà hắn đi.
Lâm Thanh Vũ quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: "Vậy nếu sau này có người tới trêu chọc ngươi và ta, ta vẫn có thể làm chuyện xấu với họ sao?"
"Đương nhiên có thể, ngươi muốn làm chuyện xấu gì với họ đều được hết." Giang Tỉnh đặt cằm lên vai Lâm Thanh Vũ, híp mắt nói, "Lúc trước ta là ma ốm Lục Vãn Thừa còn có thể giúp ngươi giải quyết hậu quả, hiện giờ đã là ngôi cửu ngũ, chẳng phải nên để ngươi cứ tùy tiện sao? Bảo bối cứ yên tâm mà bay nhảy, xảy ra chuyện ta sẽ gánh vác."
Lâm Thanh Vũ buồn cười: "Ta là quyền thần, ngươi là quân chủ bù nhìn, ngươi có thể giúp ta gánh vác cái gì hả?"
Giang Tỉnh nỗ lực khắc phục buồn ngủ, kiên nhẫn giải thích: "Một tên ngốc như Tiêu Giới ngồi trên long ỷ còn có thể khiến đám người Thôi Liễm, Thiên Cơ Doanh nguyện trung thành với hắn, huống chi là ta. Chỉ cần ngồi ở vị trí này, chuyện có thể làm thì rất nhiều."
Giang Tỉnh luôn có bản lĩnh khiến người khác an tâm. Tâm Lâm Thanh Vũ yên tĩnh không ít: "Giờ không còn sớm, ta về thiên điện ngủ đây."
Giang Tỉnh buồn ngủ không chịu được, ôm Lâm Thanh Vũ vào trong ổ chăn: "Tới cũng tới rồi, còn đi cái gì."
Lâm Thanh Vũ do dự: "Nếu ngày mai bị thái giám hầu hạ ngươi nhìn thấy......"
"Không sao, giờ người hầu hạ ta thân cận nhất chỉ có Tiểu Tùng Tử."
Lâm Thanh Vũ vốn cũng không muốn cùng Giang Tỉnh tách ra, nghe hắn nói như vậy, liền tìm một tư thế dễ chịu trong lòng ngực hắn, cuộn mình mà ngủ.
Ngày hôm sau, Tiểu Tùng Tử theo lẽ thường vào điện hầu hạ, kinh ngạc phát hiện Hoàng Thượng đã tỉnh. Càng làm cho hắn khiếp sợ chính là, phía sau màn giường mơ hồ còn có một bóng người.
"Hoàng......"
Giang Tỉnh giơ ngón tay lên: "Suỵt."
Tiểu Tùng Tử che miệng mình lại, trừng mắt lắc đầu, tỏ vẻ mình cái gì cũng không nhìn thấy. Hai người đi ra ngoại điện, Giang Tỉnh hỏi: "Hôm qua, sau khi Lâm đại nhân chủ trì tang lễ cho Cố tướng quân xong thì đi đâu."
Tiểu Tùng Tử nói: "Lâm đại nhân dẫn vài vị võ quan Võ Quốc công, Sử tướng quân còn có Thẩm công tử đến Đại Lý Tự."
Dẫn võ tướng và Thẩm Hoài Thức đến Đại Lý Tự, vậy chắc hẳn là vì chuyện lương thảo Giang Nam. Cho nên, hắn phí nhiều công phu vậy mới làm Lâm Thanh Vũ khôi phục bình thường, Hề Dung nói mấy câu lại kích thích Lâm Thanh Vũ đến mức nửa đêm không ngủ, nhào vào trong ngực cầu an ủi?
Được lắm.
Giang Tỉnh thay long bào, nói: "Đi gọi Thẩm Hoài Thức tới."
Thẩm Hoài Thức còn chưa tới, Từ Quân Nguyện đã tới cầu kiến trước. Hắn là hướng Giang Tỉnh xin thỉnh từ*.
*Thỉnh từ (请辞): ở đây mình nghĩ có 2 nghĩa là từ biệt và từ chức nên mình để nguyên.
"Hiện giờ bên cạnh Hoàng Thượng đã có người phò tá, nghĩ chắc đã không cần đến thần. Trong cung ồn ào náo động, bất lợi cho việc tu hành. Thần muốn về chùa Trường Sinh, dốc lòng cầu phúc cho Đại Du và Hoàng Thượng."
Giang Tỉnh nói: "Ngươi tới vừa lúc. Trẫm hỏi ngươi, theo như lời ngươi nói, trẫm giờ đang dùng thân thể của chính mình, vậy hồn phách hẳn là sẽ không chạy loạn nữa?"
Từ Quân Nguyện gật đầu nói: "Thưa Hoàng Thượng, theo lý nên là như thế."
Giang Tỉnh cũng đã nói như vậy với Lâm Thanh Vũ, nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn sẽ lo sợ không đâu. Khi tâm lý có vấn đề có thể dùng ngoại vật cho Lâm Thanh Vũ có một thứ để ký thác, có lẽ sẽ có chút hiệu quả.
"Ngươi có đồ gì linh tinh như 'Ngọc định hồn' không?"
"'Ngọc định hồn'?" Từ Quân Nguyện ngạc nhiên nói, "Đó là thứ gì."
Nói vậy thì chính là không có. Giang Tỉnh quét hai mắt Từ Quân Nguyện từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng trên ngọc bội bên hông y: "Lấy cái này đi."
Lúc này, Tiểu Tùng Tử dẫn Thẩm Hoài Thức đến: "Hoàng Thượng, Thẩm công tử tới."
Thẩm Hoài Thức biết được thân phận thật sự của thiên tử cũng đã vài ngày. Tiêu hóa lâu như vậy, hắn mới miễn cưỡng có thể hợp Cố Phù Châu hắn biết và thiếu niên thiên tử trước mắt làm một. Chuyện này cũng là do tính cách Giang Tỉnh quá mức mới lạ, đặc biệt là lúc hắn không cố ý che giấu, khiến người khác cảm thấy, thế gian khó tìm người thứ hai.
Thẩm Hoài Thức đang muốn quỳ xuống hành lễ, thì nghe thấy thiên tử nói: "Ngươi ở trước mặt trẫm không cần giữ lễ tiết. Nghe nói, Lâm đại nhân hôm qua dẫn các ngươi đến Đại Lý Tự."
Thẩm Hoài Thức gật đầu: "Đúng vậy."
"Y nói xử trí Hề Dung thế nào?"
"Lâm đại nhân nói giao cho chúng ta xử trí. Theo ý Ngô tướng quân thì, cho hắn nếm trải hết khổ hình Đại Du."
Giang Tỉnh không tán đồng: "Hề Dung ngay cả cung hình thủy hình còn chịu được, thì mấy thứ khác tính là cái gì. Đối phó với loại người như hắn, công tâm mới là thượng sách." (Công kích vào tư tưởng/ điểm chí mạng)
Thẩm Hoài Thức hỏi: "Hoàng Thượng có cao kiến gì?"
Giang Tỉnh cười nói: "Cao kiến thì cũng không hẳn, nhưng các ngươi có thể tham khảo một chút. Tỷ như, dẫn Hề Dung đến Tấn Dương Viên, ban ——" Giang Tỉnh dừng một chút, "Tự sát."
Từ Quân Nguyện tò mò: "Vì sao là Tấn Dương Viên."
Giang Tỉnh thuận miệng nói: "Nơi đó phong cảnh đẹp."
Đợi Từ Quân Nguyện hiểu được, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đây không giống tác phong của Giang công tử, mà giống như chuyện Lâm Thanh Vũ sẽ làm hơn.
Nghĩ lại thì, Giang công tử đang dần dần thích ứng thân phận mới của mình.
Cái gọi là ngôi cửu ngũ trong thiên hạ, nắm quyền sinh sát trong tay, tất cả chỉ nằm trong một ý niệm của hắn.
Nghe được trong điện truyền ra động tĩnh, Giang Tỉnh phất tay để hai người lui ra.
Lâm Thanh Vũ đang vấn tóc, thấy Giang Tỉnh tiến vào, hỏi: "Muộn lâm triều rồi, sao không gọi ta dậy."
Giang Tỉnh nói: "Ta cũng vừa mới tỉnh. Cho ngươi xem thứ này."
"Thứ gì?"
Giang Tỉnh mở tay ra, một chiếc dây ngọc bội rũ xuống: "Đây là ngọc định hồn trong truyền thuyết."
Lâm Thanh Vũ hồ nghi: "'Ngọc định hồn'?"
"Có ngọc này, hồn phách của ta sẽ dính chặt chẽ với thân thể này, sẽ không bay loạn khắp Đại Du nữa." Giang Tỉnh nói phét, "Nghe Từ Quân Nguyện nói, ngọc này chính là một khối linh thạch trên đỉnh núi Côn Luân, nhận đủ linh khí thiên địa, đã thành tinh......"
Lâm Thanh Vũ: "......"
Đêm qua y vừa nhắc tới chuyện này, hôm nay Từ Quân Nguyện đã chủ động đem đồ tới, nào có chuyện trùng hợp như vậy. Nhưng Giang Tỉnh đã nỗ lực muốn trấn an y như thế, y cũng không muốn làm Giang Tỉnh thất vọng.
Lâm Thanh Vũ cười khẽ: "Vậy thì, ta yên tâm rồi."
Mấy ngày sau, Tấn Dương Viên truyền đến tin tức, Hề Dung kháng chỉ không tuân, không chịu thắt cổ tự vẫn trong viên. Kéo dài nửa canh giờ, bị Sử Phái nhất kiếm phong hầu, máu tươi từ trong miệng, cổ hắn chảy ra, thấm vào đại địa, vườn đào cũng phảng phất kiều diễm thêm vài phần.
Nghe nói, trước khi chết hắn chỉ có một yêu cầu: "A Giới, đừng nhìn."
Sau khi Hề Dung chết ngày thứ hai, Tiêu Giới cũng theo đó điên rồi. Dùng từ "Điên" hình dung có lẽ cũng không quá chuẩn xác, hắn không khóc không nháo, cũng không có hành động quá khích nào, chỉ là trong mắt mất đi tia sáng, không nói một lời mà mặc người sắp xếp. Tựa như Tiêu Ly ngày trước, chỉ còn lại một khối thể xác tinh xảo.
Sau khi Lâm Thanh Vũ biết được, kêu Tiểu Tùng Tử đưa cho Tiêu Giới một lọ thuốc. Giang Tỉnh hỏi hắn: "Lâm đại nhân muốn làm chuyện xấu, hay là làm chuyện tốt?"
Lâm Thanh Vũ cười nhạt: "Hoàng Thượng không ngại đoán thử xem."
Tháng ba, cỏ mọc oanh bay, xuân về hoa nở. Mùa đông dai dẳng, cuối cùng cũng đã trôi qua.
Dưới sự dạy dỗ không ngừng của Thái Hậu, Thánh Thượng tuy nói vẫn không nhiều lắm, nhưng khi nói chuyện đã ngày càng lưu loát.
Hoàng tử bình thường có thể nói thì phải bắt đầu học chữ, tiếp theo là tứ thư ngũ kinh, sử học sách luận. Thái Hậu tận sức với Thánh Thượng, lại hiếm khi hỏi đến chuyện triều chính, chỉ còn duy nhất một mình Lâm Thanh Vũ dẫn theo tâm phúc kéo giang sơn của thiên tử lười như quỷ tiến về phía trước, cuối cùng còn bị đẩy lên vị trí Thừa tướng.
Lâm Thanh Vũ chưa từng thi công danh, kẻ hèn xuất thân thái y, thế nhưng có thể trở thành người đứng đầu quan lại ở độ tuổi này. Có người nói, là y dẫm lên hai vị vong phu mới đi được đến ngày hôm nay; có người nói y thủ đoạn lợi hại, không biết đã chuốc canh mê hồn gì cho tiên đế Thái Hậu; còn có người không đồng ý, kiên trì cho rằng Lâm Thanh Vũ dựa vào khuôn mặt.
Nhưng bất luận những người này lén nói bao nhiêu lời khó nghe, ngoài mặt đều phải cung cung kính kính gọi y một tiếng "Lâm tướng".
Một ngày, Lâm Thanh Vũ ngẫu nhiên đi ngang qua Thái Y Viện, thấy được không ít gương mặt mới. Những người này đều là y quan mới vào cung, có mấy người nhìn không khác tuổi y vào cung năm đó, hào hoa phong nhã, khí phách hăng hái.
Một vị y quan vừa đi vừa nhíu mày suy ngẫm trên đường, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, mà túi châm cứu rơi trên mặt đất cũng không phản ứng. Lâm Thanh Vũ khom lưng nhặt lên, nói: "Dừng bước."
Y quan kia nghe tiếng quay đầu lại, lọt vào trong tầm mắt chính là quan phục thanh sắc bên trên thêu tiên hạc, hướng lên trên là một khuôn mặt đoan diễm có một không hai, đẹp mà sắc bén.
Y quan kia ngơ ngẩn, nghe thái giám khụ hai tiếng mới tỉnh táo lại, vội vàng quỳ xuống: "Hạ, hạ quan tham kiến Thừa tướng đại nhân."
Trong cung, mặc quan phục có thể thêu tiên hạc, hơn nữa còn có một dung mạo như vậy chỉ có một người.
Lâm Thanh Vũ nhìn túi châm cứu trong chốc lát, đem trả lại. Y quan thụ sủng nhược kinh, run rẩy tiếp nhận, đỏ mặt nói: "Đa tạ Thừa tướng đại nhân."
Lâm Thanh Vũ thất thần một lát, nói: "Đi đi."
Quả nhiên so với chính vụ, y vẫn thích y thuật hơn. Đáng tiếc, từ khi Tiêu Giới bắt đầu đăng cơ, y đã không còn thời gian đi làm chuyện mình thích.
Lâm Thanh Vũ trở lại Hưng Khánh Cung, nhìn tấu sớ chồng chất như núi trên bàn, đột nhiên có chút mệt mỏi. Y cưỡng bách chính mình mở một phong trong đó ra, là sổ con Võ Du Viễn truyền từ Tây Bắc tới. Tấu sớ viết, đại quân Tây Bắc thuận lợi chiếm được một tòa đại thành của Tây Hạ. Đây là thành lớn duy nhất phía Đông Nam Tây Hạ, có mấy vạn dân khẩu. Bọn họ không muốn làm hại hàng binh và bình dân, nhưng hàng binh Tây Hạ lại âm thầm cấu kết với bình dân, mang đến không ít phiền toái cho quân Tây Bắc.
Võ Du Viễn tinh thông binh pháp, sau khi Cố Phù Châu chết nhanh chóng trưởng thành làm một viên đại tướng, nhưng hắn dốt đặc cán mai với đạo trị quốc, có thể dễ dàng đánh hạ một tòa thành, nhưng lại không biết cách thống trị một tòa thành như thế nào.
Lâm Thanh Vũ đề bút, đang muốn phê duyệt, bên ngoài truyền đến một tiếng: "Hoàng Thượng hồi cung ——"
Giang Tỉnh vẫy lui người khác, oán giận nói: "Vừa thoát khỏi Từ An Cung —— ngươi đang làm gì thế?"
Lâm Thanh Vũ ngữ khí lạnh nhạt: "Ta còn có thể làm gì."
Giang Tỉnh nhạy bén nhận thấy trong giọng nói Lâm Thanh Vũ mang theo oán khí. Hắn đi đến phía sau Lâm Thanh Vũ, ân cần nói: "Thừa tướng đại nhân vất vả rồi. Ta xoa bóp vai cho ngươi nhé?"
Lâm Thanh Vũ không ngăn cản Giang Tỉnh. Lực đạo Giang Tỉnh niết vai cho y vừa phải dễ chịu, thoáng giảm bớt một chút mỏi mệt. Sau một lúc lâu, y nói: "Chân cũng mỏi."
Giang Tỉnh liền đẩy tấu sớ ra, để trên bàn trống ra một khối nhỏ, ôm Lâm Thanh Vũ lên, tiện hầu hạ y.
Hầu hạ rồi hầu hạ, Giang Tỉnh sờ mỹ nhân Thừa tướng từ trên xuống dưới mấy lần. Quan phục trên người Lâm Thanh Vũ cũng bị xoa thành hỗn loạn. Thân thể Giang Tỉnh còn là thiếu niên khó tránh khỏi có chút rạo rực, lễ phép dò hỏi: "Thanh Vũ, ngươi có rảnh để ta chiếm chút tiện nghi không?"
Lâm Thanh Vũ vốn dĩ cũng không có tâm tư bận chính sự, y vươn tay, hỏi: "Ngươi muốn chiếm thế nào?"
Giang Tỉnh hô hấp căng chặt, cười nói: "Thừa tướng đại nhân, ngươi như vậy làm trẫm càng cứng hơn đó." Lâm Thanh Vũ tiếc hận: "Nhưng mà, thần còn một đống tấu sớ phải xem."
"Không sao, đợi lát nữa ta giúp ngươi xem."
Lâm Thanh Vũ không tin: "Ngươi sẽ xem?"
Giang Tỉnh thất thần nói: "Ta có thể thử xem."
Sau khi ngồi triều lý chính, Lâm Thanh Vũ mỗi ngày cầm bút, trên lòng bàn tay nổi lên một lớp chai tinh tế. Giang Tỉnh nhịn không được, hỏi: "Thanh Vũ, lần trước thuốc cao ngươi cho ta......"
Lâm Thanh Vũ vén mi mắt lên: "Ta giống như người lúc nào cũng mang theo thứ đó ư? Lần trước đưa đến tận tay ngươi thì ngươi không cần, giờ hết rồi, quá hạn không chờ."
Giang Tỉnh liền cười: "Không cần ngươi mang, về sau lúc nào ta cũng mang theo. Không có cũng được, lần này chơi cái khác trước." Nói xong, lại lần nữa cúi đầu về phía y.
Lâm Thanh Vũ đôi mắt trợn to, giọng nói phát run: "Ngươi......"
Tay y không biết nên đặt nơi nào, vô ý đụng phải tấu sớ bên cạnh. Tấu sớ chợt đổ xuống rơi rụng đầy đất.
Giang Tỉnh ngại trên bàn không tiện, lại ôm Lâm Thanh Vũ đến trên giường. Phù dung trướng ấm, tình hương bốn phía.
Khi Lâm Thanh Vũ bước xuống long sàng, sắc trời đã tối. Xong chuyện, y bị Giang Tỉnh quấn lấy ngủ một giấc, một ngày này cứ như vậy mà trôi qua. Nghĩ đến còn một đống việc chờ y xử lý, Lâm Thanh Vũ có chút hối hận, y không nên bỏ mặc chính sự không làm mà tuyên dâm giữa ban ngày với "Hôn quân". Tối nay, sợ là phải thức đến nửa đêm.
Lâm Thanh Vũ trở lại trước bàn, chỉ thấy tấu sớ rơi trên mặt đất không biết khi nào đã được nhặt lên, bày trên bàn một cách chỉnh tề.
Khi y và Giang Tỉnh ở cùng nhau, cung nhân không được cho phép thì nhất định không dám đi vào —— như vậy, là Giang Tỉnh dọn dẹp?
Lâm Thanh Vũ mở tấu sớ của Võ Du Viễn, bên trong viết ba chữ giống chữ của y: Chia để trị.
Y nhìn về phía người nào đó ngủ như chết trên giường, như suy tư gì đó.
Giang Tỉnh cá mặn lâu như vậy, đã đến lúc kéo hắn dậy làm chút chính sự rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro