C116 - Lần này, con hoàn toàn tự nguyện
Lai Phúc vội vàng chuẩn bị hành trang cho Hoàng Thượng xuất cung. Thái Hậu hận không thể đi theo Hoàng Thượng đến tướng quân phủ, nhưng dù sao bà cũng cố kỵ thân phận của mình, vì thế đành lệnh Từ Quân Nguyện làm bạn thánh giá.
Tay Giang Tỉnh chơi bùn được Tiểu Tùng Tử rửa sạch sẽ, lại sai người sắp xếp thay một thân thường phục, sau đó được Lai Phúc đỡ lên xe ngựa. Khi hai người không chú ý, con ngươi ngây dại của Giang Tỉnh bỗng nhiên bình thường, vừa vặn bị Từ Quân Nguyện nhìn thấy. Từ Quân Nguyện ngầm hiểu, nói: "Ta và Hoàng Thượng ngồi cùng xe ngựa là được."
Trên đường đến tướng quân phủ, Lai Phúc cùng Tiểu Tùng Tử ở bên ngoài đánh xe, Từ Quân Nguyện và Giang Tỉnh ngồi ở bên trong. Tiếng vó ngựa vừa đủ để át tiếng hai người nói chuyện thì thầm với nhau.
"Hoàng Thượng không khỏi quá tin vi thần." Từ Quân Nguyện bất đắc dĩ nói, "Thế nhưng không báo trước cho vi thần biết, không sợ vi thần nói thật cho Thái Hậu hay sao?"
Giang Tỉnh nói: "Không phải ngươi vẫn luôn đứng ở phía trẫm à. Còn nữa, mặc dù ngươi ăn ngay nói thật với Thái Hậu, Thái Hậu cũng chưa chắc tin ngươi."
Từ Quân Nguyện giả than một tiếng: "Sự anh minh của Hoàng Thượng toàn tâm đều vào việc cưới Lâm tướng. Nếu Hoàng Thượng ở trên triều chính cũng như thế, quả thật là phúc của Đại Du."
"Vậy cũng phải chờ trẫm cưới y về rồi tính tiếp." Giang Tỉnh không chút để ý nói, "Nhưng mà, trẫm vẫn khá tò mò, vì sao ngươi lại luôn giúp chúng ta?"
Từ Quân Nguyện thản nhiên nói: "Bởi vì mệnh số của Giang công tử là làm chủ thiên hạ, ngôi vị cửu ngũ. Thần đã có may mắn nhìn thấy thiên cơ, đương nhiên muốn trợ giúp Giang công tử một tay. Nói không chừng khi long nhan thiên tử vui vẻ, có thể hạ lệnh tu sửa chùa Trường Sinh một phen —— Nói thật thì, thiện phòng mà thần bế quan tu hành, vẫn có chút nhỏ."
Giang Tỉnh xùy nói: "Chỉ có vậy?"
"Chỉ có vậy." Từ Quân Nguyện mỉm cười nói, "Hoàng Thượng không cần xem trọng vi thần. Suy cho cùng, vi thần chỉ là một người tu hành mà thôi."
Giang Tỉnh cười nhẹ, lười nói nhiều với Từ Quân Nguyện. Chuyện ma quỷ kiểu này chỉ có kẻ ngốc có một không hai mới tin. Năm năm, Từ Quân Nguyện một chút cũng không thay đổi, chung quy là một người khó đoán.
Nhưng dù thế nào, mục đích của hắn cũng đã đạt được. Mấy hôm trước Thái Hậu còn tìm mọi cách ngăn cản hắn dính lấy lão bà, hôm nay đã chủ động đưa hắn đến nhà lão bà rồi, không uổng công hắn chơi bùn, thiếu chút nữa xây thêm một cái Hưng Khánh Cung.
Sau khi tin Lâm Thanh Vũ ốm đau truyền ra, không ít quan viên gửi danh thiếp đến, muốn đến phủ thăm bệnh, đều bị ngăn trở về, quà tặng đưa đến phủ cũng bị trả lại hết.
Khi Thiên tử tọa giá ngừng ở cửa tướng quân phủ, y đang chuẩn bị ổ cho hai bé cổ trùng để qua mùa đông.
Cũng không biết có phải bị Giang Tỉnh ảnh hưởng hay không, thế nhưng y thích loại tháng ngày nhàn nhã như này. Không cần tới triều, không cần nhọc lòng quốc sự, cũng không cần gặp mặt quan viên muôn hình muôn vẻ trên quan trường. Khi nhàn tới mức không có việc gì, thì đọc y thư, phối dược, đôi lúc lại luận cổ với thần y Nam Cương, hoặc là đi Thái Y Thự dạy học, so với việc làm thủ phụ tể tướng còn thích hơn nhiều.
Nghỉ ngơi mấy ngày, y đối với hai chữ "Cá mặn" cũng có cái nhìn mới. "Cá mặn" cũng không phải là ăn không ngồi rồi, mà là không bị ngoại lực bức bách chèn ép, thời gian có được cũng có thể tự chi phối. Thứ Giang Tỉnh ham mê là chơi và ngủ, chỉ cần không cho hắn chơi ngủ thì hắn sẽ mệt; còn y ham mê y thuật, nếu muốn y bỏ y thuật, đi nhọc lòng với việc khác, y cũng sẽ mệt.
Nói như vậy, y cũng rất muốn làm một con cá mặn. Đáng tiếc, giữa y và Giang Tỉnh phải có người đi nhọc lòng chuyện "Ngoại lực", người còn lại kia mới có thể làm cá mặn không có vướng bận.
"Thanh Vũ." Lâm mẫu bưng một chén tổ yến đi đến, "Nào, mẫu thân mới hầm xong, con nếm thử đi."
Lâm mẫu nghe nói trưởng tử bị bệnh, cố ý đến tướng quân phủ thăm bệnh. Sau khi Lục Vãn Thừa chết bệnh, Lâm Thanh Vũ cũng từng bệnh nặng một hồi. Mắt thấy sắp tới ngày giỗ của Cố tướng quân, bà thật sự không yên lòng.
Cũng may Lâm Thanh Vũ chỉ bị phong hàn, không hẳn đến nỗi nằm trên giường. Lâm mẫu không biết Lâm Thanh Vũ vì sao phải nói dối là bệnh nặng, nhưng y làm như vậy khẳng định có thâm ý gì đó. Bà và phu quân từ trước đến nay sẽ không can thiệp quyết sách của trưởng tử.
Lâm Thanh Vũ cười nhẹ: "Làm phiền mẫu thân rồi."
Lâm mẫu hiện giờ là mẫu thân của tể tướng, cũng có cáo mệnh trong người, ngày tháng trôi qua giống như mọi ngày, luôn muốn làm gì đó cho nhi tử. Có một số việc, vẫn nên báo trước cho người nhà một tiếng thì hơn.
Lâm Thanh Vũ uống hai ngụm, nói: "Mẫu thân."
Lâm mẫu vừa thấy vẻ mặt của Lâm Thanh Vũ, liền biết y có chuyện muốn nói, ôn nhu hỏi: "Sao vậy."
Lâm Thanh Vũ cân nhắc tìm từ nói: "Con...... con muốn thành thân lần cuối."
Lâm mẫu ngẩn người, nhớ tới nguyên nhân Lâm Thanh Vũ phải gả lần hai, khẩn trương nói: "Có ai muốn cưỡng ép con sao?" Lâm Thanh Vũ cười lắc đầu: "Không phải. Lúc này, con hoàn toàn tự nguyện."
Không phải vì thánh chỉ, cũng không phải vì muốn trốn người mơ ước y. Y chân tình thực lòng, muốn cùng Giang Tỉnh kết tóc làm phu thê lần nữa.
Lâm mẫu kinh ngạc lại khó hiểu. Tính tình trưởng tử bà rất rõ ràng, đối với người ngoài lãnh tình lãnh tâm, nhưng lại ôn nhu với người mình quan tâm. Lục Vãn Thừa và Cố Phù Châu hiển nhiên đều từng được y để ở trong lòng, không biết người mới kia là ai, làm thế nào chen chân vào hai vị tiền nhiệm, khiến y nói ra bốn chữ "Hoàn toàn tự nguyện" này.
Mà khi bà nhìn Lâm Thanh Vũ trong lúc lơ đãng toát ra nhu tình hiếm thấy, tâm cũng mềm xuống. Bà vẫn không hỏi nhiều, chỉ nói: "Đã là người con tâm nguyện, vậy ta nghĩ Lục tiểu hầu gia và Cố đại tướng quân cũng sẽ không để ý." Hai người này tôn trọng Lâm Thanh Vũ, bà đều thấy hết.
Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Đúng vậy."
Mẫu tử hai người nói chuyện, nghe bên ngoài truyền đến tiếng Hoan Đồng: "Phu nhân, Hoàng Thượng tới!"
Lâm mẫu cả kinh: "Hoàng Thượng sao lại tới tướng quân phủ?"
Lâm Thanh Vũ cười khẽ: "Con cũng không biết. Đi xem thôi."
Lâm Thanh Vũ mang theo cả gia đình đến cửa tiếp giá. Nhìn thấy Giang Tỉnh, y ho nhẹ, quỳ xuống hành lễ, giọng nói suy yếu: "Vi thần tham kiến Hoàng Thượng."
Trong phút chốc, u ám trong mắt Giang Tỉnh tái hiện tia sáng, Lâm Thanh Vũ nhìn thấy thì trong lòng buồn cười —— kỹ thuật diễn như thế, y tự thấy mình không bằng.
"Thừa tướng ca ca," Trước mặt mọi người, Giang Tỉnh ôm chặt eo Lâm Thanh Vũ, ngữ khí mang cười, "Trẫm bắt được ngươi rồi."
Lâm Thanh Vũ tận lực khiến mình thoạt nhìn có vẻ kinh ngạc: "Hoàng Thượng?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ có Từ Quân Nguyện than thở nói: "Đây chính là ý trời."
Lai Phúc thấy thế, vội vàng phái người hồi cung bẩm báo Thái Hậu. Thái Hậu nghe xong, trong lòng ngũ vị tạp trần. Quốc sư không nói sai, Lâm Thanh Vũ chính là giải dược duy nhất của Hoàng Thượng. Cả buổi, bà thở dài một tiếng: "Hoàng Thượng khỏe là được. Chuyện khác, ai gia cũng không quản được."
Lần này bà chấp nhận sự thật. Chỉ cần chứng thất hồn không tái phát, Hoàng Thượng muốn dính lấy ai thì cho hắn dính.
Lúc sau, Thái Hậu truyền lời tới tướng quân phủ, kêu Lâm Thanh Vũ dọn vào cung dưỡng bệnh, lại bị Lâm Thanh Vũ lấy chuyện "Ngoại thần không được ngủ lại trong cung" uyển chuyển từ chối. Thái Hậu không thể hiểu được, Lâm Thanh Vũ ngủ lại trong cung cũng không phải một hai ngày, lúc này lại nói cung quy ra có dụng ý gì. Lâm Thanh Vũ không muốn tiến cung, Hoàng Thượng lại không tách khỏi y được, vậy chỉ có thể để Hoàng Thượng ở tướng quân phủ, chuyện này chẳng phải còn trái quy củ hơn sao.
Mấy ngày sau, tin tức thiên tử liên tiếp đến thăm tướng quân phủ lan truyền nhanh chóng. Trước đây những người có phê bình kín đáo với Lâm Thanh Vũ, không ít người giác ngộ, thì ra không phải Thừa tướng đi quá giới hạn, mà là thiên tử dây dưa với thê tử của thần tử.
Lúc này, Giang Tỉnh ở trong phủ Cố đại tướng quân, đầu gối lên đùi "Thê của thần tử", nghe Tiểu Tùng Tử nói lời đồn trong kinh xong, nói: "Cũng đến lúc rồi, nên tiến hành bước tiếp theo."
Lâm Thanh Vũ nói: "Tiểu Tùng Tử, đi mời Thẩm công tử tới."
Tiểu Tùng Tử ứng theo, lại nghe thấy Hoàng Thượng hỏi hắn: "Trước kia ngươi tìm Thẩm công tử thế nào?"
Tiểu Tùng Tử nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thẩm công tử trụ ở một tòa viện trong kinh thành, nô tài vẫn phái người đến đó tìm hắn."
Giang Tỉnh tâm huyết dâng trào: "Thanh Vũ, ngươi dưỡng trong phủ lâu vậy rồi có buồn chán không, ra ngoài đi dạo chút nhé? Coi như là bái phỏng bạn tốt."
Bạn tốt...... Thẩm Hoài Thức quả thật coi như bạn tốt của hai người bọn họ.
Lâm Thanh Vũ gật đầu, phân phó Viên Dần chuẩn bị lễ thăm bạn.
Hai người thay đổi xiêm y, ngồi xe ngựa ra cửa. Biệt viện của Thẩm Hoài Thức ở vị trí hẻo lánh, dù là cưỡi ngựa cũng cần nửa canh giờ. Tới nơi rồi, Giang Tỉnh bước xuống xe ngựa trước, xoay người vươn tay. Lâm Thanh Vũ nắm tay hắn xuống xe, đánh giá tòa viện trước mắt.
Đây là một trạch viên cổ xưa, như là nơi dân chúng hơi giàu có một chút sẽ ở. Chỗ này tránh xa dòng người ồn ào náo động, cũng hợp với tính tình Thẩm Hoài Thức trầm mặc ít lời.
Tiểu Tùng Tử đang muốn tiến lên gõ cửa, liền nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói tuyệt vọng lại điên cuồng:
"Ta vì ngươi mà ngay cả giang sơn cũng không cần, mệt nhọc ở nơi quỷ quái này hai năm, chỉ vì gặp ngươi một lần, vậy mà ngươi thậm chí một ánh mắt cũng không chịu cho ta! Vậy thì cũng thôi đi, ngươi còn muốn chạy? Ngươi lại muốn đi đâu —— Thẩm Hoài Thức, ngươi rốt cuộc coi ta là gì? Một con chó thay ngươi giữ nhà hay sao!" (Ai đây? Tiêu Tranh?)
Lâm Thanh Vũ cùng Giang Tỉnh liếc nhau, biểu tình trên mặt đều có chút một lời khó nói hết.
"Đừng nói nữa," Thẩm Hoài Thức bình tĩnh nói, "Có người tới."
Dứt lời, nội trạch liền an tĩnh lại. Không lâu sau, cửa bị mở ra, Thẩm Hoài Thức thấy mấy người, không kinh ngạc chút nào: "Thuộc hạ tham kiến Hoàng Thượng, Thừa tướng đại nhân."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sao ngươi biết là chúng ta?"
Thẩm Hoài Thức nói: "Tiếng bánh răng xe ngựa của Hoàng Thượng khác với các loại xe ngựa khác —— Hoàng Thượng, Lâm tướng, mời vào bên trong."
Hai người đi vào sân, ngoại trừ Thẩm Hoài Thức thì không thấy ai khác. Thẩm Hoài Thức mời bọn họ vào trong sảnh, pha một tách trà, nói: "Nơi này chỉ có trà thô, Lâm tướng có lẽ uống sẽ không quen."
Lâm Thanh Vũ tiếp nhận chung trà, cầm nắp hớt hớt qua: "Vừa rồi, ta nghe thấy có người nói ngươi phải đi. Ngươi muốn đi đâu?"
Giang Tỉnh thuận miệng nói: "Còn có thể đi đâu, hắn muốn về Tây Bắc."
Thẩm Hoài Thức mím môi: "Cố đại tướng quân đi rồi, Võ tướng quân phụng mệnh trấn thủ Tây Bắc. Ta trở về hẳn là có thể giúp đỡ hắn."
Lâm Thanh Vũ như suy tư gì đó: "Ta vốn định để ngươi trùng kiến Thiên Ngục Môn, nhưng nếu ngươi khăng khăng muốn đi......"
Thẩm Hoài Thức ngạc nhiên: "...... Trùng kiến Thiên Ngục Môn?"
"Tuy nói Tạ Mẫn và Thiên Cơ Doanh chỉ nguyện trung thành với thiên tử, nhưng có chuyện cung biến của Hề Dung trước đây, ta vẫn không tin được bọn họ. Ta hy vọng sau khi Thiên Ngục Môn trùng kiến có thể cạnh tranh lại, thậm chí thay thế."
Giang Tỉnh vui đùa nói: "Đúc lại vinh quang của Thiên Ngục, với ngươi là đạo nghĩa không thể chối từ."
Lâm Thanh Vũ đột nhiên nói vậy, Thẩm Hoài Thức chưa chuẩn bị sẵn sàng. Hắn suy nghĩ, chần chờ nói: "Hoàng Thượng, Lâm tướng, có thể để thuộc hạ suy xét thêm mấy ngày không?"
"Đương nhiên có thể. Ngươi muốn đi hay là ở lại, do chính ngươi quyết định." Ý Lâm Thanh Vũ chỉ, "Không cần suy xét vì bất luận kẻ nào."
Giang Tỉnh nói: "Đúng rồi, lần này chúng ta đến đây, có một chuyện muốn nhờ ngươi."
Ngày giỗ Cố Phù Châu hôm ấy, trong cung mời cao tăng chùa Trường Sinh tụng kinh cầu phúc cho Cố Phù Châu, để an ủi vong linh. Đám người Ngô Chiến, Võ Quốc công, Thẩm Hoài Thức, Lý Sàn được Thái Hậu cho phép, cùng đi vào Thái Miếu xem lễ dâng hương cho Cố Phù Châu.
Lâm Thanh Vũ là thê tử của Cố Phù Châu, lại là người nhà duy nhất của hắn, ngày quan trọng như vậy mà bị bệnh không thể đến được. Xong việc, Lý Sàn đề nghị mấy người bọn họ cùng đến tướng quân phủ vấn an Thừa tướng. Một mình hắn đi, Lâm tướng chắc sẽ không gặp hắn, nhưng nhiều người tâm phúc đi cùng nhau như vậy, Lâm tướng có lẽ sẽ cho chút mặt mũi.
Thẩm Hoài Thức ngẩng đầu nhìn tuyết bay loạn đầy trời, trầm giọng nói: "Ngày này một năm trước, cũng ở một ngày tuyết như này Đại tướng quân......"
Mấy người tâm tình trầm trọng, nhìn nhau không nói gì.
Thẩm Hoài Thức lại nói: "Hôm qua, ta lại mơ thấy tướng quân. Tướng quân hỏi Lâm tướng, hỏi y một năm nay sống có tốt không. Hắn không muốn nhìn thấy Lâm tướng vì tưởng niệm hắn thành bệnh, cô độc sống quãng đời còn lại."
Ngô Chiến kích động, lung tung chỉ vào chính mình nói: "Ta, ta cũng mơ thấy! Tướng quân muốn chúng ta đánh vào thủ đô Tây Hạ, cắt lưỡi Tây Hạ Vương xào lên nhắm rượu uống!"
Thẩm Hoài Thức nói xong thì chuẩn bị nói tiếp, nhưng không biết nên nói cái gì. Do dự một lát, hắn nói: "Haizz...... Cảnh trong mơ của ta rất chân thật, như là báo mộng."
"Ta mơ chân thật hơn." Ngô Chiến một đại nam nhân mà lại đỏ hốc mắt, "Nhất định là tướng quân trở về thăm ta......"
Võ Quốc công tựa hồ cảm thấy giấc mơ của Thẩm Hoài Thức càng như là báo mộng, nói: "Một năm rồi, hiếu kỳ của Lâm tướng đã qua, chúng ta cũng nên hoàn thành di nguyện của Phù Châu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro