C118 - Đầu óc của trẫm không chịu được kích thích, mẹ đừng ép trẫm

Ngày giỗ Cố Phù Châu vừa qua, Lâm Thanh Vũ lành bệnh quay về triều đình. Chúng thần phát hiện, lần này Thừa tướng trở về không giống với trước đây. Nói ngắn gọn là, Thừa tướng hóa lười rồi.

Lâm tướng không hề thức khuya dậy sớm như trước, bận bận rộn rộn nữa. Chuyện nhỏ y kêu Nội Các quyết định, có đại sự mới lộ mặt. Nhưng ngược lại là Hoàng Thượng, sau khi khỏi bệnh được Quản thái phó dạy dỗ, việc học tiến bộ thần tốc, chỉ mới hơn một năm đã không khác gì hoàng tử bình thường. Thời gian hắn xuất hiện ở Cần Chính Điện ngày càng nhiều, lúc lâm triều cũng không phát ngốc mệt rã rời nữa. Khi triều thần có việc thượng tấu, Lâm tướng đều sẽ ném cho Hoàng Thượng: "Bệ hạ, ngươi thấy thế nào."

Nhiều dấu hiệu cho thấy, Hoàng Thượng tự mình chấp chính đã không còn xa. Quả nhiên, không lâu sau lam phê Nội Các trên tấu sớ đã biến thành châu phê của thiên tử.

Hoàng Thượng tự mình chấp chính, quần thần trong cung càng hiếm khi thấy Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ không tiến cung, Hoàng Thượng chỉ có thể xuất cung đi dính y. Thái Hậu nhìn nhi tử từng ngày chạy ra bên ngoài, khiến lời đồn đãi bay đầy trời, nhịn không được gọi Lâm Thanh Vũ tới, nói: "Thanh Vũ, không thì ngươi ở lại cung đi, ở thiên điện Hưng Khánh Cung như trước."

Lâm Thanh Vũ nói: "Xin hỏi Thái Hậu, thần lấy thân phận gì ngủ lại trong cung?"

Thái Hậu nhất thời nghẹn lời: "Chuyện này......"

"Trước kia Hoàng Thượng tâm trí không đủ, thần bất đắc dĩ mới vượt quy củ đại lý triều chính. Hiện giờ Hoàng Thượng đã tự mình chấp chính, tuổi thần lại quá trẻ, thân là người đứng đầu quan lại nên lòng có sợ hãi, mong Thái Hậu chuẩn cho thần từ chức Thừa tướng, chọn người khác nhậm chức."

Lâm Thanh Vũ gần đây chậm trễ việc triều chính Thái Hậu mắt cũng thấy, y xin từ chức, Thái Hậu không ngoài ý muốn chút nào. Bà không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, chỉ hỏi: "Nếu ngươi từ chức Thừa tướng, thì vẫn sẽ ở lại kinh thành đúng không?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Thần muốn du lịch tứ phương, tìm thuốc hay khắp thiên hạ."

"Chuyện này tuyệt đối không được!" Thái Hậu nóng nảy, "Hoàng Thượng không thể rời khỏi ngươi!"

Lâm Thanh Vũ lãnh đạm nói: "Đó là chuyện của Hoàng Thượng, không phải chuyện của thần. Nếu thần nhất quyết muốn đi, Thái Hậu muốn ép thần ở lại hay sao."

Thái Hậu đôi mắt u ám. Đối với bà mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn thân thể của Hoàng Thượng, nếu Lâm Thanh Vũ không đi, vậy bà chỉ có thể ép.

Nhưng, bà phải ép thế nào? Chẳng lẽ giam người trong cung? Không thể, Lâm Thanh Vũ cực có uy vọng trong quân, bà làm như vậy sẽ chỉ khiến quân thần ly tâm.

Thái Hậu phát sầu đủ việc, mời Giang Tỉnh đến thương nghị việc này.

Giang Tỉnh vừa nghe Lâm Thanh Vũ phải đi, lập tức khẩn trương nói: "Mẫu hậu, trẫm không thể rời khỏi Thừa tướng......"

Thái Hậu nắm tay hắn vỗ vỗ, trấn an nói: "Mẫu hậu biết, không phải mẫu hậu đang nghĩ cách giúp con sao."

Giang Tỉnh suy nghĩ, nói: "Thừa tướng nói y ở lại cung là vượt quy củ, vậy để y danh chính ngôn thuận ở trong cung bồi trẫm."

Thái Hậu muốn nói lại thôi: "Ly Nhi, con...... Con thích Thừa tướng sao?"

Giang Tỉnh cười đến mi mắt cong cong: "Thích, thích nhất."

Thái Hậu cắn chặt răng, bất chấp nói: "Thị quân nam phi ở triều ta xuất hiện phổ biến, ngay cả phụ hoàng con trong hậu cung cũng có mấy người. Tuy rằng có lỗi với Vãn Thừa và Cố tướng quân, nhưng......"

Giang Tỉnh ý cười hơi thu lại: "Thừa tướng không thể làm thị quân, cũng không thể làm nam phi, phải làm Hoàng Hậu."

Thái Hậu trừng lớn hai mắt: "Hoàng Hậu?! Ly Nhi, con lại, lại phát bệnh sao!"

"Người bình thường có thể cưới nam thê, sao trẫm không thể lập nam hậu?" Giang Tỉnh cười như không cười, "Mẫu hậu đã quên rồi sao, chuyện này còn là do người xin thánh chỉ từ phụ hoàng. Nếu không phải lúc trước người cưỡng ép Thừa tướng gả cho biểu ca làm nam thê, thì Đại Du làm sao có nam thê được."

Bốn chữ "Tự làm tự chịu" rơi loảng xoảng khiến Thái Hậu ngây ngốc, một hồi lâu mới vội la lên: "Hoàng Thượng là vua của một nước, sao có thể giống bá tánh tầm thường! Nam nhân không thể sinh con, Hoàng Thượng lập nam hậu, chính là không có con chính thất."

"Con chính thất hay con vợ lẽ trẫm đều sẽ không có. Mẫu hậu nói vậy chắc cũng biết, trẫm là đoạn tụ, còn là đoạn tụ không được với nữ tử." Giang Tỉnh buồn bã nói, "Mẫu hậu, đầu óc trẫm không chịu được kích thích, người không nên ép trẫm."

Thái Hậu: "......"

Giang Tỉnh bày ra bộ dáng đáng thương hề hề, vẻ mặt như đang nói "Nếu mẫu hậu không đồng ý trẫm liền phát bệnh cho mẫu hậu xem". Thái Hậu đau lòng không thôi, tưởng tượng đến bộ dáng nhi tử khi thất hồn, đạo lý luân lý cái gì cũng bị bà vứt ra sau đầu. Bà lo lắng sốt ruột nói: "Dù cho ai gia có đồng ý, những võ tướng ngôn quan đó sẽ tiếp thu thế nào? Hoàng Thượng làm thế nào để lấp kín miệng thiên hạ?"

Giang Tỉnh biết Thái Hậu bị thu phục cũng được rồi, cười nói: "Chuyện này mẫu hậu không cần lo lắng. Tiền lệ cưới quả phụ ở tiền triều cũng không phải không có, thậm chí còn có người đoạt con dâu làm Quý phi, lập hậu phi của phụ thân làm Hoàng Hậu. Trẫm chẳng qua chỉ muốn cưới biểu tẩu đang thủ tiết mà thôi, không có vấn đề gì."

Thẩm Hoài Thức suy xét xong, cuối cùng lựa chọn ở lại kinh thành. Chính như Thánh Thượng nói, đúc lại vinh quang Thiên Ngục Môn, là đạo nghĩa hắn không thể chối từ. Lâm Thanh Vũ cũng nói, chỉ cần hắn muốn về Tây Bắc, lúc nào hắn cũng có thể trở về.

Hiện giờ, Thẩm Hoài Thức được tự do ra vào hoàng cung, trở thành cận thần Giang Tỉnh tín nhiệm nhất. Thậm chí Giang Tỉnh còn nói cho Thẩm Hoài Thức tên thật của mình. Nhưng nói cho rồi cũng vô dụng, Từ Quân Nguyện tốt xấu gì cũng gọi hắn một tiếng "Giang công tử", vậy mà Thẩm Hoài Thức chỉ biết dùng kính ngữ gọi hắn. Giang Tỉnh muốn nghe người khác gọi tên của mình, chỉ có thể đi tìm Lâm Thanh Vũ.

Sau khi Giang Tỉnh tự mình chấp chính, để giải quyết thời kì thiếu hụt quan viên trong triều, không ai kế tục, nên hắn mở thêm khoa cử. Sau khi khoa cử kết thúc, Giang Tỉnh mở tiệc chiêu đãi tân khoa tiến sĩ ở Quỳnh Lâm Yến. Trong bữa tiệc đều là thanh niên tài tuấn, Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa ba người ngồi cách thiên tử gần nhất, có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo thiên tử.

Sau khi các học sĩ thi đình thì đây là lần đầu tiên vào cung, câu nệ thận trọng, không dám nhìn kỹ, chỉ dám cả gan giương mắt nhìn khi thiên tử ban rượu.

Chỉ thấy thiếu niên thiên tử một thân huyền sắc long bào đẹp đẽ quý giá, giữa tuấn mỹ lại lộ ra sự sắc bén của ngôi cửu ngũ, phong lưu tiêu tán, thẳng thắn thanh lãnh. Chỉ nhìn một cái, liền biết thế nào là là "Thiếu niên", thế nào là "Thiên tử".

Mà ngồi bên cạnh hắn, vị Thừa tướng đại nhân lại làm cho bọn họ hiểu rõ một người thế nhưng lại có thể vừa thanh lãnh vừa minh diễm, hoặc nhân đoan trang. Tân tấn Thám Hoa lang là tài tử đệ nhất Giang Nam, sinh ra có một tướng mạo cực đẹp, nhưng khi nhìn thấy hai người này, cũng không khỏi tự biết xấu hổ.

Rượu quá ba tuần, trên vai Lý Sàn trầm xuống, Võ Quốc Công say chuếnh choáng Võ Quốc dựa vào bờ vai của hắn: "Sàn à, ngươi thấy Thám Hoa lang kia thế nào?"

Lý Sàn khách quan đánh giá: "Phong lưu tài tử, tài mạo song tuyệt."

"Anh hùng ý kiến giống nhau!" Võ Quốc công vui mừng mà vỗ vỗ Lý Sàn, vỗ đến mức Lý Sàn thiếu chút nữa phun đồ ăn trong bụng ra, "Bổn công đã điều tra rồi, Thám Hoa lang còn chưa có hôn phối. Ngươi cảm thấy, hắn có xứng đôi với Lâm tướng không?"

Lý Sàn không chút do dự: "Không xứng. Thám Hoa tuy tốt, nhưng sau này cũng chỉ đến Hàn Lâm Viện, Ngự Sử Đài để rèn luyện. Lâm tướng là người đứng đầu quan lại, thân phận địa vị hai người sao có thể xứng đôi?"

Thẩm Hoài Thức biết lại đến lúc hắn nói dối, mở miệng nói: "Ta nghe nói, Lâm tướng hình như đang cố ý từ quan."

Lý Sàn kiên quyết nói: "Vậy thì vẫn không xứng."

Ngô Chiến lại qua đây xem náo nhiệt, nghe được đối thoại của bọn họ, nói: "Thế Trạng Nguyên thì sao? Tuy rằng lớn lên không bằng Thám Hoa, nhưng dù sao cũng là Trạng Nguyên."

Lý Sàn lắc đầu: "Cũng không thể."

Ngô Chiến thô thanh thô khí nói: "Vậy ngươi nói ai thì được, ai được hả......"

Lý Sàn trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Thánh Thượng."

Mấy người đều sửng sốt. Ngô Chiến còn tưởng rằng Lý Sàn đang nói đùa, ha ha nói: "Hoàng Thượng tuy rằng thích Lâm tướng thật, nhưng nhất định không phải kiểu thích kia đâu." Nói xong, hắn nghĩ đến gương mặt Lâm Thanh Vũ, không xác định lắm, "Chắc là không phải đâu, Hoàng Thượng không phải là trẻ con sao."

Lý Sàn bất đắc dĩ nói: "Hoàng Thượng đã tự mình chấp chính, sao còn là trẻ con được." Lý Sàn hướng lên cao nhìn lại, "Hoàng Thượng hắn, đã sớm trưởng thành rồi."

Thẩm Hoài Thức trầm ngâm nói: "Luận theo địa vị, xác thật chỉ có Hoàng Thượng mới có tư cách cưới Lâm tướng. Nhưng thê tử của Hoàng Thượng, chính là Hoàng Hậu mà."

"Hoàng Hậu thì làm sao?" Ngô Chiến toàn mùi rượu, hét lên, "Người mà Cố đại tướng quân coi trọng, không có tư cách làm Hoàng Hậu ư?"

Thẩm Hoài Thức nói: "Ngô tướng quân ăn nói cẩn thận, đây là trong cung."

Giang Tỉnh xa xa nhìn mấy người ghé vào cùng nhau, gọi Tiểu Tùng Tử tới, thấp giọng nói vài câu. Sau khi Quỳnh Lâm Yến kết thúc, đám người Ngô Chiến được mời đến Cần Chính Điện diện thánh.

Giang Tỉnh nói: "Trẫm có một chuyện, cần chư vị ái khanh hiệp trợ."

Mấy người cùng kêu lên nói: "Chúng thần chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực, phân ưu giúp bệ hạ."

Giang Tỉnh vẫn luôn tò mò mấy thần tử này làm cách nào mà nói chuyện đồng đều như thế: "Không dối gạt các ái khanh, trẫm muốn lập Lâm tướng làm hậu."

Thẩm Hoài Thức:...... Tới rồi.

Lý Sàn:...... Quả nhiên.

Những người khác: Hả!!!

"Trẫm đã biết được di nguyện của Đại tướng quân lúc sinh thời từ Thẩm Hoài Thức. Đại tướng quân vì nước hy sinh thân mình, công trạng vĩ đại, trẫm sao có thể nhẫn tâm để hắn chết không nhắm mắt." Giang Tỉnh ánh mắt nặng nề, "Trẫm nguyện ý thay Đại tướng quân chiếu cố Lâm tướng. Trong thiên hạ, cũng chỉ có trẫm, mới có thể bảo hộ Lâm tướng cả đời."

Ngô Chiến cảm động suýt khóc: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng......"

Võ Quốc công lão lệ tung hoành: "Phù Châu dưới suối vàng có biết, chắc chắn cũng sẽ mỉm cười."

Lý Sàn tâm tình có chút phức tạp, nhưng phần nhiều là một loại thoải mái nhẹ nhõm. Đúng vậy, chỉ có thiên tử mới có thể bảo hộ Lâm tướng cả đời. Hắn hỏi: "Xin hỏi Hoàng Thượng cần chúng ta làm gì?"

Giang Tỉnh nói: "Thừa tướng là người trọng tình trọng nghĩa, nên đến giờ còn chưa quên được Cố đại tướng quân. Trẫm hy vọng các ngươi có thể nghĩ cách giúp trẫm thuyết phục Lâm tướng, để y đồng ý lời cầu thú của trẫm."

Sau khi vào hạ, Tây Bắc truyền đến tin tức tốt. Võ Du Viễn dẫn dắt quân Chinh Tây thâm nhập vào giữa lòng Tây Hạ, công phá vô số thành, Tây Hạ bị ép phải cử sứ giả đi cầu hòa. Khi mọi người đang bàn tán chủ chiến hay chủ hòa ồn ào túi bụi, thì Lâm tướng đang ở Thái Y Thự cùng thần y Nam Cương đỡ đẻ cho một con thằn lằn độc.

Độc tích sinh hạ năm sáu quả trứng, Lâm Thanh Vũ đem chúng chôn dưới cát đặc chế đã chuẩn bị tốt trước đó, lại đút thằn lằn mẹ ăn vài thứ. Làm xong chuyện, Lâm Thanh Vũ rửa tay, một lần nữa đeo nhẫn cưới Giang Tỉnh tặng y.

Nam Cương thần y thấy thế, nói: "Mỗi ngày Thừa tướng đều đeo lên tháo xuống mười mấy lần, không thấy phiền sao?" Thần y đôi mắt thâm thúy, có một nét phong tình đặc trưng của dị vực, nhìn qua trông như nam tử mới hai mươi tuổi trẻ, nhưng trên thực tế tuổi có thể đã bằng ông của Lâm Thanh Vũ.

"Đúng là có chút phiền." Lâm Thanh Vũ một lần nữa đeo nhẫn vào ngón áp út, "Nhưng ta nguyện ý phiền."

Lâm Thanh Vũ trở lại tướng quân phủ, vừa xuống xe ngựa liền thấy đám người Thẩm Hoài Thức Ngô Chiến đứng ở cửa nhà mình, thần sắc khác nhau lại nóng lòng muốn thử.

Lâm Thanh Vũ giả bộ như không hiểu, mời bọn họ vào trong phủ, hỏi: "Sao vậy."

Ngô Chiến từ trước đến nay đều đi thẳng vào vấn đề, có chuyện nói thẳng: "Thừa tướng, ngươi có muốn tái giá không?"

"Không muốn." Lâm Thanh Vũ giữa mày nhiễm tức giận, "Ý của Ngô tướng quân là gì, Đại tướng quân mới đi không bao lâu, mà ngươi đã muốn bản tướng tái giá?"

"Không không không, không phải ý của ta." Ngô Chiến vội vàng nói, "Đây là ý của Đại tướng quân."

Lâm Thanh Vũ sửng sốt: "Ý của Đại tướng quân?"

Gạt người nhiều, kỹ thuật diễn của Thẩm Hoài Thức bị bắt thăng hạng: "Thừa tướng, ý nguyện của Cố đại tướng quân lúc sinh thời, chính là ngài có thể tìm lương duyên khác, nắm tay làm bạn, vượt qua quãng đời còn lại."

Lâm Thanh Vũ có chút động dung: "Đại tướng quân, quả thật nói như vậy?"

"Đúng thế." Võ Quốc công nghiêm túc nói, "Chết không nhắm mắt cũng không phải là chuyện đùa. Quốc sư cố ý nói cho chúng ta biết, chính là trở thành cô hồn dã quỷ, không được chuyển thế luân hồi."

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Y nói giả thần giả quỷ, các ngươi cũng tin y?"

Ngô Chiến tận tình khuyên bảo: "Kỳ thật là Hoàng Thượng muốn cưới Thừa tướng. Hoàng Thượng lớn lên đẹp, từ nhỏ đã thích dính ngươi, ngươi gả cho hắn chính là Hoàng hậu một nước. Chuyện này, cũng không lỗ."

"Hoàng Thượng......?" Lâm Thanh Vũ mở to hai mắt, sắc mặt đột nhiên biến đổi, "Là ai dạy Hoàng Thượng mấy chuyện này. Hoang đường cực điểm."

Lý Sàn thử nói: "Lâm tướng, ta thấy Hoàng Thượng đối với ngươi cũng là một mảnh chân tình. Ngài hẳn là cũng có vài phần tình nghĩa với Hoàng Thượng......"

Ngô Chiến liên tục gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy. Thừa tướng, chúng ta biết ngươi không muốn tái giá. Nhưng vì Đại tướng quân, mong ngươi hãy thương xót, suy xét thử xem."

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt, trầm mặc thật lâu sau, rất miễn cưỡng nói: "Nếu là di nguyện của Đại tướng quân, ta sẽ suy xét việc này."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro