C58 - Muốn được an ủi, muốn được ôm~~~
Muốn Thẩm Hoài Thức nhanh chóng biết được chuyện về Thiên Ngục Môn, tên đồ tể ở Từ Châu Tô Thành kia chính là mấu chốt. Người này dùng tên giả là Chu Vĩnh Tân, theo lời Cố Phù Châu nói, hắn là nội ứng Thiên Ngục Môn cài vào Thiên Cơ Doanh. Chu Vĩnh Tân cực kỳ giỏi che giấu tung tích, mãi cho đến khi Thiên Ngục Môn bị diệt cũng không bại lộ.
Trong thảm án Thiên Ngục Môn, chỉ còn hai người sống sót là Thẩm Hoài Thức và Chu Vĩnh Tân. Chu Vĩnh Tân đã từng nghĩ đến việc báo cho Thẩm Hoài Thức biết chân tướng, nhưng nháy mắt lại thấy Thẩm Hoài Thức gia nhập Thiên Cơ Doanh. Hắn nản lòng thoái chí, không dám tiếp tục ở lại Thiên Cơ Doanh, nên trong một lần làm nhiệm vụ đã giả chết để thoát thân, sau đó mai danh ẩn tích, trở thành một đồ tể bình thường không đáng chú ý.
Chu Vĩnh Tân biết được toàn cảnh sự tình, ở trong《 Hoài không biết quân 》, hắn nói hết tất cả cho Thẩm Hoài Thức trước một ngày Tiêu Tranh đăng cơ. Mà điều Lâm Thanh Vũ cần phải làm là đẩy ngày này xảy ra sớm hơn, càng nhanh càng tốt.
Sau khi Thẩm Hoài Thức có được ngọc bài Thiên Ngục Môn, cũng muốn nhanh chóng chạy tới Từ Châu tìm được chủ nhân ngọc bài. Nhưng Tiêu Tranh không chịu để hắn rời kinh, vì vậy việc này bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Lâm Thanh Vũ nghĩ để Trương Thế Toàn dẫn người tới kinh thành. Nhưng Chu Vĩnh Tân là người cẩn thận, không chịu tùy tiện vào kinh. Hắn có võ công trong người, Trương Thế Toàn chỉ là một người làm ăn sao có cách bắt được hắn.
Cố Phù Châu nói: "Việc này giao cho ta, ta phụ trách đưa hắn tới kinh thành."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ngươi định làm thế nào."
"Ta đương nhiên có biện pháp của ta." Cố Phù Châu cười nói, "Chức Đại tướng quân của ta cũng không phải vô dụng."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ngươi không phải à?"
Cố Phù Châu như bừng tỉnh từ trong mộng: "Hình như ta vô dụng thật."
Kinh thành đến Từ Châu đường xá xa xôi, đi đi về về ít cũng phải mười ngày nửa tháng. Mấy ngày này, Cố Phù Châu thường bị Hoàng Thượng Hoàng Hậu lấy các loại lý do triệu vào cung. Ngoại trừ Thất công chúa, hắn còn bị bắt đi gặp cháu gái Thừa tướng, nữ nhi Binh Bộ thượng thư, cháu gái của Thái Tử tẩy mã...... Tóm lại, tất cả đều là nữ tử nhà văn thần.
Dư độc Cố Phù Châu đã giải, vốn nên chạy về Ung Lương chủ trì chiến cuộc. Lần trước Cố Phù Châu đánh bại Tây Hạ, Tây Hạ phải nghỉ ngơi lấy sức, bây giờ đã sẵn sàng ra trận. Tuy Triệu Minh Uy không giống Cố Phù Châu có thể bách chiến bách thắng, nhưng cũng là tướng soái có tài. Có hắn đóng giữ biên cương, trong thời gian ngắn Tây Hạ không dậy nổi sóng gió gì. Lúc này hoàng đế ngược lại cũng không vội, để hắn ở kinh thành thêm chút thời gian, giải quyết chuyện chung thân đại sự trước.
Nếu Cố Phù Châu đang ở kinh thành, thân thể cũng tốt, thì phải đến thượng triều thảo luận chính sự giống với các võ tướng khác. Ngày tháng nhàn nhã không được bao lâu, hắn lại về với cơn ác mộng nước sôi lửa bỏng. Thế cho nên Lâm Thanh Vũ ở Thái Y Thự đã bận muốn chết rồi, còn phải nghe hắn oán trời trách đất, xả nước đắng trong lòng.
Tàng Thư Lâu, Lâm Thanh Vũ xuyên qua từng kệ sách, trả lại từng cuốn y thư đọc xong vào chỗ cũ. Cố Phù Châu nhắm mắt lẽo đẽo đi theo phía sau y: "Thanh Vũ à, ta thật sự không chịu nổi nữa rồi."
Lâm Thanh Vũ nhìn cũng không nhìn hắn: "Lại làm sao."
"Sáng sớm hôm nay, gà vừa gáy ta đã bị Viên Dần gọi dậy. Tiếp theo chính là tảo triều, nghị sự ở Cần Chính Điện, nghe một đống vô nghĩa. Vất vả lắm mới đến giờ ăn trưa, bọn họ không cho ta hồi phủ ngủ trưa, còn bắt ta cùng với cháu cố của các lão Hàn Lâm Viện theo Hoàng Hậu nghe kịch —— bắt lừa xay bột cũng không vất vả như thế." Cố Phù Châu đau khổ che mặt, "Người trung niên vốn rất dễ rụng tóc, ta nghi nếu cứ tiếp tục thế này, ta thật sự hói mất."
Tuy biết không có tác dụng gì, nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn là mang tính tượng trưng mà khuyên hai câu: "Trời sắp giáng sứ mệnh cho ai, thì người đó nhất định sẽ chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác, lúc này ngươi mới đến đâu cơ chứ." Cuốn 《Điểm mấu chốt của ngoại khoa 》này hẳn là đặt ở tầng cao nhất, y với không tới nên đi tìm thang.
Cố Phù Châu lấy cuốn《 Điểm mấu chốt của ngoại khoa 》từ trong tay Lâm Thanh Vũ, giơ tay ném sách tới vị trí chính xác: "Đạo lý ta đều hiểu, nhưng ta không muốn nghe."
Trả sách xong, Lâm Thanh Vũ ngồi xuống cạnh bàn, mở một cuốn kết luận mạch chứng năm xưa ra: "Vậy ngươi có thể cáo ốm."
"Đó không phải tội khi quân sao."
"Dù sao ngươi phạm tội khi quân cũng không ít."
Cố Phù Châu ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Vũ, chậm rì rì nói: "Thanh Vũ à, ta nói cho ngươi mấy cái này, không phải muốn nghe ngươi giảng đạo lý, cũng không phải muốn ngươi đưa ra biện pháp giải quyết."
Lâm Thanh Vũ khó hiểu: "Vậy ngươi muốn cái gì."
Cố Phù Châu thành thật mà nói: "Muốn được an ủi, muốn được ôm ôm."
Lâm Thanh Vũ: "......"
"Ôm thì ngươi nhất định một cái cũng không cho, thế thì tốt xấu gì an ủi ta chút đi." Cố Phù Châu nằm bò trên bàn, sống không còn gì luyến tiếc, "Ta thật sự mệt mỏi quá."
Lâm Thanh Vũ nhìn bốn phía, lúc này là giờ giới nghiêm, trong Tàng Thư Lâu chỉ có bọn họ. Trừ y ra, không có ai thấy bộ dáng cá muối của Cố Phù Châu, may thể diện của Cố đại tướng quân vẫn có thể bảo tồn.
Lâm Thanh Vũ quả thật không muốn ôm, nhưng an ủi thì có thể. Tay Cố Phù Châu tùy ý đặt trên bàn, Lâm Thanh Vũ đem tay mình, nhẹ nhàng úp lên.
Vẻ ngoài ba mươi, nhưng nội tâm mười tám Cố Phù Châu hai mắt hơi trợn to.
Lâm Thanh Vũ cảm giác được tay Cố Phù Châu dần trở nên cứng đờ, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch, nhẹ nhàng nói: "Nhịn một chút. Đợi kế hoạch của chúng ta thành công, sẽ để tân đế ban cho ngươi một chức quan nhàn nhã. Không cần lên triều, không cần thảo luận chính sự, bổng lộc còn không thấp. Mỗi ngày ngươi muốn ngủ bao lâu thì ngủ, tỉnh rồi thì uống rượu ngắm hoa, ném thẻ vào bình rượu, nghe kịch, mệt thì ngủ tiếp —— được không?"
Cố Phù Châu vừa rồi lời lẽ còn hùng hồn, giờ phút này chỉ nghẹn ra một chữ: "Được."
Lâm Thanh Vũ buông tay ra, lại sờ tóc Cố Phù Châu: "Sẽ không hói đâu, yên tâm." Cố Phù Châu còn chưa tới kịp nói gì, Lâm Thanh Vũ lại nói, "Ngay cả hói thì ta cũng sẽ nghĩ cách làm nó mọc lại."
Tay Cố Phù Châu không biết nên để chỗ nào, cũng không muốn lộ vẻ mình mất bình tĩnh trước mặt Lâm Thanh Vũ, cật lực duy trì sự hài hước, trêu đùa: "Nếu ngươi thực sự có năng lực này, ngày nào đó đến quê của ta, nhất định có thể phất nhanh trong một đêm."
Đối mặt với sự giục hôn của hoàng đế, Cố Phù Châu chỉ có thể thoái thác theo lệ. Hắn nói, so với nữ tử kinh thành đẹp đẽ quý giá, càng thích nữ tử Giang Nam dịu dàng hơn; đợi Hoàng Hậu tuyển mấy khuê tú Giang Nam cho hắn, hắn lại nói mình yêu thích nhất chính là nữ tử Tây Bắc hào sảng.
Cố Phù Châu cứ kéo dài như thế, kéo tới khi Chu Vĩnh Tân vào kinh. Dẫn Chu Vĩnh Tân vào kinh chính là binh lính tướng quân phủ. Những binh lính này thân thủ bất phàm, lại trung thành tận tâm với Cố Phù Châu, là người đáng để tín nhiệm.
Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu gặp được vị đồ tể này trong phủ của mình, người có thể nghịch chuyển nhân sinh của Thẩm Hoài Thức. Chu Vĩnh Tân hơn ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, cảm giác tồn tại cực kì thấp, người bình thường nhìn qua một cái là sẽ quên.
Chu Vĩnh Tân cũng là người từng trải qua sinh tử, dù bị ép đưa tới kinh thành, nhưng khi đối mặt với bọn họ vẫn rất đúng mực, thậm chí còn cười thành tiếng: "Không ngờ một kẻ giết lợn như ta, trước khi chết còn có mỹ nhân và tướng quân đưa tiễn. Không lỗ, không lỗ!"
"Chết?" Cố Phù Châu ngồi trên ghế rộng làm bằng gỗ đàn hương, thần sắc lãnh đạm, lộ rõ khí chất của người có địa vị cao, "Sao ngươi cảm thấy mình sẽ chết?"
Chu Vinh Tân nói một cách thờ ơ: "Tướng quân ngàn dặm xa xôi đưa ta về kinh thành không phải là vì chuyện Thiên Cơ doanh hay sao."
Lâm Thanh Vũ nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi có vẻ cũng đã sẵn sàng để chết. Nếu vậy thì lúc Thiên Ngục môn bị diệt ngươi nên trung tâm tuẫn theo chủ. Còn trốn làm gì."
Sắc mặt Chu Vinh Tân khẽ biến: "Sao ngươi biết ta là người Thiên Ngục Môn!"
Lâm Thanh Vũ cười khẩy: "Dù cho ngươi không tuẫn theo chủ thì cũng có thể ở lại Thiên Cơ Doanh tìm cơ hội báo thù. Nghe nói người trong Thiên Ngục Môn các ngươi đều là tử sĩ. Bây giờ xem ra cũng chỉ có vậy thôi."
Chu Vinh Tân cười to: "Ngay cả thiếu chủ Thiên Ngục Môn còn đầu quân cho Thiên Cơ Doanh thì một người như ta có thể làm gì!"
Cố Phù Châu nói: "Thẩm Hoài Thức không đầu hàng theo địch, hắn chỉ tin lời Thái tử, hắn cho rằng Thiên Ngục Môn bị kẻ thù giang hồ liên hợp diệt môn. Hắn còn cho rằng là Thái tử cứu hắn."
Chu Vinh Tân sững sờ: "Chuyện này là sự thật?"
"Ta có thể sắp xếp cho ngươi và Thẩm Hoài Thức gặp mặt." Lâm Thanh Vũ nói, "Bây giờ hắn đang ở trong Thiên Cơ Doanh đồng thời là ám vệ bên cạnh Thái tử, có thể làm được nhiều chuyện hơn ngươi."
Ba năm trước Chu Vinh Tân đã từng muốn nói cho Thẩm Hoài Thức biết chân tướng nên bây giờ không chút do dự: "Được, ta nguyện gặp mặt thiếu chủ một lần, nói rõ sự thật một năm một mười cho hắn biết!"
"Một năm một mười?" Lâm Thanh Vũ cười lạnh, "Nói cho hắn biết sự thật để làm gì? Để hắn biết hung thủ ra tay với Thiên Ngục môn là Hoàng thượng, còn Thái tử trước khi xuống tay với Thiên Ngục Môn thì mềm lòng đổi ý? Ngươi biết thiếu chủ nhà ngươi là người thế nào mà, với tình nghĩa của hắn đối với Thái tử thì những chuyện này có là gì. Chỉ sợ hắn nghe cái gọi là sự thật của ngươi xong, sau khi chật vật đau khổ cuối cùng lại lựa chọn buông tay tha thứ, tiếp tục phụng sự cho Thiên Cơ Doanh và Thái tử."
Cố Phù Châu nhìn dung nhan rực rỡ, nụ cười lạnh lùng của Lâm Thanh Vũ, lửa trong tim như được đốt bừng lên.
"Ngươi phải nói cho Thẩm Hoài Thức biết những chuyện này không liên quan gì đến Hoàng đế. Là Tiêu Tranh vì vị trí Thái tử của mình, vì bày tỏ lòng trung thành với Hoàng thượng nên đã chủ động dâng tính mạng cả Thiên Ngục Môn." Lâm Thanh Vũ cúi người, thì thầm bên tai Chu Vinh Tân, "Đây mới là sự thật, ngươi hiểu không."
Đôi mắt của Lâm Thanh Vũ giống như một hồ nước lạnh không đáy, gần như có thể nhấn chìm tất cả. Con ngươi của Chu Vinh Tân dần tan rã, ngoan ngoãn đáp: "Đã hiểu."
"Tốt lắm." Lâm Thanh Vũ đứng dậy, dặn dò Hoan Đồng dẫn Chu Vinh Tân lui xuống.
Cố Phù Châu nhìn y: "Từ khi nào Lâm thái y học được cách bóp méo kịch bản thế."
"Cái này cần phải học sao," Lâm Thanh Vũ không để ý, "Không phải chỉ cần nhúng tay vào là được à."
Lúc Cố Phù Châu đọc "Hoài bất thức Quân" cũng thấy lạ, trong giai đoạn đầu rõ ràng Tiêu Tranh rất coi trọng vị trí Thái tử, trong lúc đó hắn còn chưa yêu Thẩm Hoài Thức thì cớ sao lại mềm lòng với Thiên Ngục Môn. Sau này Cố Phù Châu mới hiểu, tác giả muốn viết cho bọn họ một kết thúc có hậu nên đương nhiên sẽ không viết quá tuyệt tình, tiện cho Tiêu Tranh sau này dễ tẩy trắng — ngươi nói huyết hải thâm thù sao? Không thể nào, không phải cuối cùng Tiêu Tranh đã hối hận rồi ư, chính Hoàng đế là người lệnh Thiên Cơ Doanh ra tay nên hai người họ bên nhau chẳng có vấn đề gì cả.
Nhưng Lâm Thanh Vũ hiểu rõ quyển sách này. Y hoàn toàn phá hỏng điểm tẩy trắng đó, cũng bóp chết cái cớ để Thẩm Hoài Thức mềm lòng.
Lâm Thanh Vũ nói: "Ta đi tắm đây."
"Ban ngày ban mặt đi tắm?" Cố Phù Châu nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, "Ngươi vừa cách Chu Vĩnh Tân gần như vậy, là làm gì với hắn?"
"Ta thả cổ trên người hắn, phòng ngừa hắn nói lung tung, xáo trộn kế hoạch của chúng ta." Giọng Lâm Thanh Vũ lạnh lùng, "Nếu sau khi Thẩm Hoài Thức nghe xong mấy chuyện này, mà vẫn không thể hạ thủ được với Tiêu Tranh, vậy thì hắn không xứng làm người nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro