C75 - Hôm nay là ngày đẹp trời gì mà thầy lang Lâm đến đón ta tan tầm vậy?

Qua năm mới, thân thể hoàng đế vẫn như cũ, chứng đau đầu khi tốt khi xấu. Ông ta tuổi lớn, lăn lộn mấy năm nay, uống thuốc còn nhiều hơn trà, gần đây lại cố gắng xử lý triều chính, người rõ ràng thấy già hơn trước, thái dương một mảnh hoa râm; cho dù khi chứng đau đầu không phát tác, thì cũng là bộ dáng xám xịt mất tinh thần.

Long thể của Hoàng đế liên quan đến giang sơn xã tắc, tất nhiên là không thể qua loa. Ngoại trừ Lâm Thanh Vũ, Chử Chính Đức cùng Lâm Nhữ Thiện cũng sẽ định kỳ thỉnh mạch bình an cho hoàng đế. Tiền triều có hậu phi mua chuộc thái y, có tiền lệ mưu đồ hành thích vua, nên hoàng đế sẽ không tín nhiệm bất cứ thái y nào. Lâm Thanh Vũ khai phương thuốc cho ông ta, đều sẽ đưa cho Thái Y Viện xem trước, sau khi xác nhận không có vấn đề ông ta mới được dùng.

Hoàng đế như vậy, Thái Tử cũng thế. Đáng tiếc, chính thân thể bọn họ không biết cố gắng, dù cẩn thận chăm sóc đến mấy cũng không có khởi sắc gì lớn.

Đại niên mùng năm, Hề Dung mang lễ tới tướng quân phủ chúc tết. Đến cũng chỉ có một người là hắn, Tiêu Giới đã có tước vị thân vương trong người, nếu giống như quá khứ đến phủ Đại tướng quân làm khách, không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu chú ý của ngự sử ngôn quan. Tiêu Giới đối với Cố Phù Châu sùng kính có thêm, lại thích gặp vị mỹ nhân đại phu kia, hắn muốn đến, nhưng Hề Dung không cho hắn tới.

Lâm Thanh Vũ không quan tâm Tiêu Giới, Hề Dung tới là được. Lúc này đây, y mời Hề Dung ngồi cùng bàn uống trà, Hề Dung cũng không cự tuyệt.

Lâm Thanh Vũ nói: "Lễ ta tặng cho Vương gia, Hề quản gia có thích?"

"Nếu là không thích, sao lại cố ý đến phủ bái tạ."

Lâm Thanh Vũ khách khí nói: "Ta còn tưởng rằng Hề quản gia chỉ tới chúc tết."

"Ta rất tò mò, phu nhân làm thế nào khiến Nam An Hầu cùng Hoàng Hậu mở miệng." Hề Dung nâng chén trà, nhẹ nhấp một ngụm, cười nói, "Quả nhiên là trà ngon."

"Chỉ cần đưa lễ đến, Hề quản gia cần gì phải để ý lễ từ đâu mà có."

"Ta chỉ muốn biết, có phải ta có thể cho rằng, Hoàng Hậu và Nam An Hầu đều đứng về phía Vương gia hay không?"

Hề Dung đã đem lời nói rõ, Lâm Thanh Vũ không nói tiếp, chỉ nói: "Hề quản gia chỉ cần tận tâm phụ trợ Vương gia, khiến Vương gia trọng hoạch thánh tâm. Còn những người khác, đều đã có người khác nhọc lòng giúp."

"Người khác" là ai, Hề Dung trong lòng hiểu rõ. Hắn nhìn ra được, Lâm Thanh Vũ muốn làm người khống chế đại cục, hắn cùng Tiêu Giới không thể nghi ngờ chỉ là hai quân cơ trong tay y. Sau khi việc hoàn thành, hai quân cờ này là bỏ hay lưu lại, ai cũng không biết.

Nói chuyện cùng Lâm Thanh Vũ, không khác gì bảo hổ lột da. Nhưng nếu muốn đạt thành mục đích, hắn không còn cách nào khác.

Huống chi, ai là hổ còn chưa biết.

Hề Dung mặt giãn ra mỉm cười: "Có lời này của Lâm đại phu, ta cùng Vương gia an tâm rồi."

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Hề Dung liền đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, Hề Dung hỏi: "Tướng quân cùng phu nhân tặng Vương gia đại lễ như thế, ta hôm nay mang đáp lễ sợ là không đủ. Không biết mong muốn của tướng quân, là binh, hay là quyền? Còn thỉnh phu nhân báo cho, sau này Vương gia sẽ thực hiện hứa hẹn."

Lâm Thanh Vũ nói: "Hề quản gia yên tâm, tướng quân hắn chỉ muốn làm người phú quý rảnh rỗi không ai dám chọc."

"Vậy phu nhân ngươi thì sao?"

"Ta?" Lâm Thanh Vũ đã không còn suy nghĩ tới vấn đề này. Y làm nhiều chuyện như vậy, phần lớn là xuất phát từ tự bảo vệ chính mình. Nếu Tiêu Tranh cùng hoàng đế chưa từng mơ ước y, cũng chưa từng ép sát Cố Phù Châu từng bước, y đại khái sẽ không đi đến bước này.

Sau khi việc thành, Cố Phù Châu có thể thực hiện ước mộng, làm một cá mặn ăn no chờ chết, cho dù thật sự muốn đi làm thái giám cũng không phải không thể. Vậy y thì sao, y muốn cái gì.

Nghĩ đến《 Xuân nhật yến 》mùng một ngày ấy, Lâm Thanh Vũ rất nhanh liền có đáp án. "Ta muốn trong lòng không vướng bận nghiên cứu y thuật; thêm nữa...... làm bạn bên cạnh tướng quân."

Mưu phản là tội lớn tru di cửu tộc, Cố Phù Châu và Lâm Thanh Vũ mạo hiểm như vậy, phí nhiều tâm tư như thế, Hề Dung vốn tưởng rằng bọn họ muốn một nửa giang sơn của Tiêu thị. Đổi lại là bình thường, hắn chỉ cho rằng Lâm Thanh Vũ chẳng qua là đang lấy lời khách sáo có lệ với hắn. Nhưng khi hắn nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Thanh Vũ lơ đãng lộ ra tia ôn nhu, lại tin vài phần.

Hề Dung hoài nghi nói: "Chỉ đơn giản như vậy?"

Lâm Thanh Vũ cười nhẹ: "Chỉ đơn giản như vậy."

Tiễn Hề Dung xong, Lâm Thanh Vũ gọi "Hoan Đồng", nhưng tiến đến hầu hạ lại là Hoa Lộ. Lâm Thanh Vũ kêu nàng đến phòng bếp truyền lời, chặt đầu một con dê, đem thịt dê thái ra trước, buổi tối tướng quân muốn ăn thịt dê nướng trên nồi đồng. Lời Cố Phù Châu đêm qua nói trước khi ngủ, y vẫn nhớ kỹ. Thịt dê là vật đại bổ, có tác dụng bổ trung ích khí, thích hợp ăn vào mùa đông.

Hoa Lộ ứng thanh "Vâng", Lâm Thanh Vũ thuận miệng hỏi: "Hoan Đồng đâu?"

Hoa Lộ nói: "Hoan Đồng bị phong hàn nặng hơn, cả ngày hôm nay đều nghỉ ngơi trong phòng."

Lâm Thanh Vũ giữa mày hơi chau: "Đã bị phong hàn, sao không tìm ta xem bệnh."

"Ai biết được ạ." Hoa Lộ nhún nhún vai, "Có thể hắn không muốn phiền đến thiếu gia."

Lâm Thanh Vũ tìm được Hoan Đồng trong thiên phòng. Tiểu tư thân cận giống như hắn thường sẽ ở cách nhà chính rất gần. Lâm Thanh Vũ đối đãi với Hoan Đồng không giống hạ nhân khác, tướng quân phủ phòng nhiều chủ ít, Hoan Đồng cũng không cần ở cùng hạ nhân khác.

Lâm Thanh Vũ gõ cửa, nghe được một tiếng "Mời vào", thì đẩy cửa vào trong. Hoan Đồng đang nằm trên giường, thấy là thiếu gia nhà mình tới, vội vàng muốn đứng dậy, lại không biết động tới vết thương chỗ nào, trên mặt nhăn lại, kêu rên nói: "Thiếu, thiếu gia."

"Đừng nhúc nhích." Lâm Thanh Vũ đi đến mép giường, mu bàn tay đặt lên trán Hoan Đồng, "Đây không phải phong hàn. Ngươi đến tột cùng là làm sao."

Hoan Đồng mặt căng đến đỏ bừng, ấp úng: "Là không cẩn thận té bị thương."

"Vậy sao ngươi lại nói là phong hàn." Lâm Thanh Vũ hờ hững, "Biết nói dối ta rồi?"

"Ta không có!" Hoan Đồng biết không lừa được thiếu gia, chịu đau nói, "Chính là hôm qua lúc ở phòng bếp, không cẩn thận bị dê đá......"

"Đá chỗ nào?"

Hoan Đồng ai oán cúi đầu nhìn hạ thân. Lâm Thanh Vũ hiểu ra, buồn cười: "Đau không?"

Hoan Đồng gật gật đầu: "Đau, ta cho rằng mình sắp chết đến nơi rồi."

Đây đúng là đau đớn mà nam tử bình thường khó có thể chịu được. "Cởi quần ra, ta nhìn xem."

Hoan Đồng từ nhỏ đi theo Lâm Thanh Vũ, theo lý thuyết ở trước mặt y không có gì phải thẹn thùng. Nhưng ở trong mắt Hoan Đồng, thiếu gia chính là tiên nhân, hắn không muốn để thiếu gia nhìn thấy thứ không sạch sẽ, do do dự dự mà không chịu cởi. Cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Vũ lạnh mặt, hắn mới cởi quần ra.

Lâm Thanh Vũ dùng gậy sạch đẩy ra, hơi chạm vào. Hoan Đồng "sh-" mà hít hà một hơi, hai chân run không ngừng. Hắn thật sự rất đau.

Hoan Đồng bị dê đá không nhẹ, miệng vết thương lại vừa hồng vừa sưng, cần phải dùng thuốc.

Lâm Thanh Vũ nhìn đến tâm như nước lặng. Quả nhiên, thân thể người khác đối với y mà nói chính là một miếng thịt. Chỉ có thân thể Cố Phù Châu, sẽ làm y bỏng tay.

"Ta quay lại kêu người đưa thuốc cho ngươi, bôi mấy ngày tiêu sưng sẽ không có việc gì." Lâm Thanh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Giờ nào rồi?"

Hoan Đồng nói: "Hẳn là sắp đến giờ Thân."

Vậy cách giờ Cố Phù Châu hồi phủ còn sớm. Lâm Thanh Vũ nghĩ nghĩ, kêu Viên Dần chuẩn bị xe. Viên Dần hỏi: "Phu nhân muốn đến Thái Y Thự?"

"Không, ta đến quân doanh."

Quân doanh kinh thành ở ngoại ô mười dặm, là thiết kỵ doanh bảo hộ an toàn cho kinh thành. Cố Phù Châu có danh hào dụng binh như thần, lại không chịu lên chiến trường, hoàng đế đành để hắn ở thiết kỵ doanh luyện binh, cũng coi như vật tẫn kỳ dụng*.

*Vật tẫn kỳ dụng: Vật dùng đúng chỗ, tận dụng hết khả năng.

Lâm Thanh Vũ vẫn là lần đầu tiên tới quân doanh, vừa xuống xe ngựa liền cảm giác được vài tầm mắt sắc bén nhìn về phía mình. Một thủ vệ đeo đao ngăn y lại: "Người tới là ai?"

Mã phu nói: "Vị này chính là tướng quân phu nhân."

"Phu nhân?" Thủ vệ nhìn Lâm Thanh Vũ từ trên xuống dưới. Hắn nghe nói phu nhân Đại tướng quân là mỹ nhân, nam tử trước mắt đích xác xứng được với hai chữ mỹ nhân, ngồi xe ngựa cũng là xe ngựa tướng quân phủ. Thủ vệ được huấn luyện bài bản, mặc dù biết người này chính là tướng quân phu nhân, nhưng vẫn chiếu theo quy củ làm việc: "Còn thỉnh phu nhân tiến hành nhận diện khuôn mặt trước."

"Nhận diện khuôn mặt?" Lâm Thanh Vũ ngạc nhiên nói, "Đó là cái gì."

"À, chính là người quen mặt có thể vào, người lạ mặt phải đăng ký trước, rồi thông báo cho Đại tướng quân."

Khi Lâm Thanh Vũ đăng ký, đã có người thông truyền cho Cố Phù Châu. Y vừa buông bút, liền nghe thấy thanh âm quen thuộc: "Thanh Vũ."

Cố Phù Châu ở quân doanh và Cố Phù Châu ở nhà hoàn toàn khác nhau, tóc dài buộc chặt không để rơi một sợi, hình dáng như điêu khắc, thân hình đĩnh bạt; khi đi nhanh về phía y, áo choàng đỏ sậm phía sau bay phấp phới.

Cố Phù Châu đứng yên trước mặt Lâm Thanh Vũ, cúi đầu nhìn y: "Sao đột nhiên lại đến đây."

Lâm Thanh Vũ biết Cố Phù Châu phải giả ngầu ở quân doanh kinh thành. "Ta tới đón tướng quân hồi phủ."

Nếu là ở trong phủ, Cố Phù Châu giờ phút này hẳn là đã cười đến khóe miệng toe toét, nhưng lúc này hắn lại không có phản ứng quá lớn, chỉ có một đôi mắt cất giấu ý cười: "Ta còn nửa canh giờ nữa mới có thể về, ngươi đi theo ta trước."

Lâm Thanh Vũ đi theo Cố Phù Châu vòng quanh quân doanh. Y khí chất thanh lãnh, dung mạo lại minh diễm tuấn mỹ, sự tương phản này luôn làm người ta khó cưỡng lại sức hút, vô luận ở nơi nào đều có cảm giác tồn tại cực lớn. Quân doanh phần lớn là hán tử cao lớn thô kệch, ngày thường sao có thể nhìn thấy mỹ nhân như vậy, dù ai cũng muốn nhìn nhiều thêm, nhưng bọn họ kính sợ Đại tướng quân, dẫn tới đối với tướng quân phu nhân cũng là kính sợ có thêm, chặt chẽ thu liễm ánh mắt.

Cố Phù Châu mang Lâm Thanh Vũ đi vào trong trướng, sau khi vẫy lui người khác lập tức lộ nguyên hình, lôi kéo tay Lâm Thanh Vũ ngồi xuống, cười hì hì nói: "Hôm nay là ngày tốt gì, Lâm đại phu vậy mà tới đón ta tan tầm. Chẳng lẽ là mượn tên của ta tới kiểm tra?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Hoan Đồng bị dê đá, ta nghĩ tới ngươi."

"Hả? Hai cái này có liên quan gì sao." Cố Phù Châu kỳ quái nói, "Ta cũng không bị dê đá."

Lâm Thanh Vũ mỉm cười không nói. Y nhìn quanh trướng, thấy bên trong cũng ra dáng ra hình, hỏi: "Thường ngày ngươi ở đây làm gì."

"Cho ngựa ăn, cử tạ, ngủ."

Lâm Thanh Vũ hiểu rõ: "Tóm lại chính là không làm chính sự."

"Không thể nói như vậy." Cố Phù Châu cầm lấy áo lông chồn của Lâm Thanh Vũ không chút để ý mà thưởng thức, "Ta cũng có cống hiến cực lớn cho thiết kị doanh."

"Tỷ như?"

"Ủng hộ sĩ khí, làm một ngọn đèn sáng khi chúng tướng sĩ xuống tinh thần." Cố Phù Châu khoanh tay mà đứng, biểu tình nghiêm túc nói, "Nói cho bọn họ, chỉ cần càng liều mạng luyện binh, long ỷ của Hoàng Thượng mới có thể ngồi càng thoải mái; chỉ ăn quân lương ít đi một chút, đồ trang sức của Quý phi mới có thể càng hoa lệ. Đường mờ mịt lại xa xôi, nam nhi Đại Du ta không sợ khổ, không sợ mệt, cho chính mình một cơ hội, cũng chính là cho Đại Du một cơ hội. Đời người như bóng câu qua khe cửa, trẻ trung không nỗ lực, già đầu sẽ ân hận. Là người ai cũng muốn lười biếng, nhưng chỉ cần nỗ lực, sẽ có một ngày có thể chiến thắng lười nhác. Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền......"

"Chính mình làm không được việc lại kêu người khác làm." Lâm Thanh Vũ cảm thấy không đáng cho những tướng sĩ ngưỡng mộ Cố Phù Châu, "Người tha hương hèn mọn."

"Hết cách rồi, ai bảo nam nhi nhiệt huyết đều thích nghe mấy cái này." Cố Phù Châu nói một lèo, có chút khát nước. Trong quân doanh không có trà cụ, chỉ có túi nước. Cố Phù Châu mở túi uống một ngụm, hỏi Lâm Thanh Vũ: "Ngươi uống không?"

Lâm Thanh Vũ tiếp nhận túi nước, lấy khăn lau miệng túi, đang muốn uống, túi nước lại bị Cố Phù Châu đoạt về.

Lâm Thanh Vũ nghi hoặc mà nhìn hắn. Cố Phù Châu lại ngửa đầu uống một ngụm, đem túi nước nhét vào tay Lâm Thanh Vũ, không cho từ chối nói: "Uống."

Lâm Thanh Vũ nhìn chằm chằm miệng túi, ở góc độ Cố Phù Châu nhìn không thấy cong môi: "Ta giờ hình như hết khát rồi."

"Lâm đại phu ngay cả gián tiếp chạm môi bản tướng quân cũng không muốn?" Cố Phù Châu cười lạnh nói, "Thế nào, sợ bỏng miệng hả."

Lâm Thanh Vũ gật gật đầu: "Có hơi."

Cố Phù Châu tức đến bật cười, lần đầu tiên bày ra dáng vẻ bá đạo trước mặt Lâm Thanh Vũ: "Hôm nay ngươi nhất định phải uống nước này Lâm Thanh Vũ, không uống đừng hòng đi."

Lâm Thanh Vũ nâng mày: "Nếu ta muốn chạy, tướng quân vẫn muốn cản ta?"

Cố Phù Châu giơ tay, không đợi Lâm Thanh Vũ phản ứng, trâm cài tóc không ngờ lại bị người này gỡ xuống. Bên ngoài đều là người của thiết kỵ doanh, Lâm Thanh Vũ đương nhiên không thể để tóc xõa mà đi ra ngoài.

Trâm cài tóc quay một vòng quanh mấy ngón tay của Cố Phù Châu, được hắn cầm chắc trong lòng bàn tay: "Uống xong sẽ trả lại cho ngươi."

Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu: "Sao ngươi thích lấy trâm cài của người khác vậy hả—— là thói quen hình thành khi ngươi ở quê?"

"Là thói quen hình thành bên cạnh ngươi." Cố Phù Châu lạnh lùng nói, "Chạm vào chỗ khác của ngươi sợ ngươi mắng ta là đồ háo sắc, ta chỉ có thể chiếm tiện nghi trên tóc ngươi."

Không phải dưỡng thành thói quen ở bên cạnh cô nương khác là được. Lâm Thanh Vũ lấy túi nước, ngửa đầu uống một ngụm, hỏi: "Hài lòng chưa?" Y cũng không biết gián tiếp đụng vào có ý gì.

Cố Phù Châu hài lòng, lại không hoàn toàn hài lòng, muốn cười nhưng không cười: "Lâm đại phu vậy mà còn ghét bỏ ta."

Lâm Thanh Vũ an ủi hắn: "Không ghét bỏ ngươi, nói giỡn với ngươi thôi."

"Thật sự?"

"Nếu ta ghét bỏ ngươi, sao đồng ý cho ngươi lên giường của ta?"

Cố Phù Châu liền bị thuyết phục. Hắn giúp Lâm Thanh Vũ một lần nữa búi tóc: "Lâm đại phu cũng biết nói giỡn rồi." Hắn cố ý hỏi, "Học cùng ai?"

Lâm Thanh Vũ không muốn nói đáp án mà Cố Phù Châu muốn nghe: "Đương nhiên là học cùng Hoan Đồng. Hoan Đồng luôn thích nói giỡn, tướng quân không phải không biết."

Cố Phù Châu cười nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi đâu phải tới đón phu quân tan tầm đâu Lâm đại phu, ngươi tới đây là muốn tức chết phu quân của ngươi ở quân doanh đúng không."

Canh giờ vừa đến, hai người liền cùng dẹp đường hồi phủ. Trên xe ngựa, Lâm Thanh Vũ cùng Cố Phù Châu nói chuyện Hề Dung tới cửa. Cố Phù Châu tổng kết nói: "Hiện giờ, hậu cung của chúng ta có Hoàng Hậu, văn thần có Nam An Hầu, võ tướng có một đống lớn, Hề Dung và Tiêu Giới cũng lên thuyền, có thể nói là vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu đông phong*."

*Vạn sự câu bị, chỉ khiếm đông phong: Vạn sự đủ cả, chỉ thiếu gió đông/ mọi việc đã chuẩn bị xong, thứ còn lại chỉ là cơ hội.

Lâm Thanh Vũ bổ sung một câu: "Bên cạnh hoàng đế có ta."

Cố Phù Châu hiểu ý Lâm Thanh Vũ, nhắc nhở y: "Bên cạnh Hoàng đế không chỉ có một thái y ngươi, những kẻ khác cũng không phải ăn chay."

Lâm Thanh Vũ nói: "Ta muốn động đến hoàng đế, đương nhiên sẽ không động tay trong chén thuốc."

Cố Phù Châu nhớ lại đoạn thời gian này thứ mà Lâm Thanh Vũ vùi đầu nghiên cứu: "Ngươi muốn dùng cổ?"

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Chử Chính Đức đối với cổ chỉ biết một ít, nếu trong cơ thể hoàng đế có một con kỳ cổ, có lẽ sẽ không bị ông ta phát hiện."

Cố Phù Châu hơi cân nhắc: "Thật ra ta cảm thấy, mấu chốt vẫn nằm ở Tiêu Tranh."

"Ý gì?"

"Chỉ cần Tiêu Tranh không xứng làm Thái Tử, dù ngươi không dùng cổ trên người hoàng đế, hoàng đế cũng sẽ phế hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro