C78 - Ở quê của Cố Phù Châu cũng có nhiều người sống nội tâm, ít ham muốn
Sau nửa canh giờ, hai người trở lại xe ngựa, nhìn thấy Hoan Đồng cùng Hoa Lộ vai dựa vai ngồi bên ngoài xe. Hoan Đồng chỉ vào pháo hoa nở rộ, hưng phấn hô to; Hoa Lộ hai tay nâng mặt, an tĩnh mà thưởng thức cảnh đẹp, say mê xong lại nhịn không được nghĩ, nếu Lục tiểu hầu gia ở trên trời cũng có thể nhìn thấy Tết Thượng Nguyên phồn hoa thì tốt rồi.
Hai người một tĩnh một động, so sánh với nhau thì Hoan Đồng có vẻ không ổn trọng lắm. Hoan Đồng nhỏ hơn Lâm Thanh Vũ một tuổi, cũng gần nhược quán rồi, nhưng tâm tính vẫn như thiếu niên, không có lòng dạ tâm tư gì. Cố Phù Châu bằng tuổi Hoan Đồng, tuy rằng đại đa số thời điểm không đàng hoàng, nhưng lúc trầm ổn thì quyết không hàm hồ.
Tựa như hiện tại, hai người mới vừa biểu đạt tâm ý cho nhau, Cố Phù Châu tựa hồ không có kích động quá nhiều, dọc theo đường đi cũng không nói gì. Nếu không phải nghe rõ đáp án của hắn, Lâm Thanh Vũ còn cho rằng mình có phải hiểu lầm hay không —— có lẽ Cố Phù Châu không thích y đến vậy.
Lâm Thanh Vũ rất nhanh liền phủ định ý nghĩ này. Y không mù, Cố Phù Châu cùng y ở chung từng chi tiết y đều thấy. Y cũng không ngốc, sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri* —— Cố Phù Châu vì trở lại bên cạnh y có thể tự hạ độc chính mình, dù buồn ngủ cũng muốn đưa y đi làm, sáng sớm vào đông còn có thể lập tức bò dậy từ trong ổ chăn châm trà cho y. Nếu đây còn không phải thích, thì thiên hạ nào còn có tình nhân gì nữa.
*Chương trước.
Vậy thì, tại sao Cố Phù Châu lại an tĩnh như thế?
Mã phu thấy Lâm Thanh Vũ cùng Cố Phù Châu đi tới, nói: "Tướng quân phu nhân đã trở lại rồi, giờ muốn về phủ ạ?"
Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu liếc mắt một cái, Cố Phù Châu phản ứng chậm nửa nhịp mà há miệng thở dốc: "Về...... thôi."
Lâm Thanh Vũ mơ hồ hiểu ra một ít, không khỏi lén cười. Y dẫn đầu lên xe ngựa, khi hương thuốc thanh đạm rời xa, Cố Phù Châu lấy lại tinh thần, bắt lấy Hoan Đồng, vội vàng hỏi: "Ta trông thế nào?"
Hoan Đồng nghi hoặc nói: "Cái gì thế nào? Tướng quân nhìn bình thường như mọi khi mà."
Cố Phù Châu đau đớn kịch liệt nói: "Nhưng ta cảm thấy ta chính là tên ngốc, ngay cả đi đường cũng không đi kiểu này."
Hoa Đồng quan sát kỹ lưỡng Cố Phù Châu: "Tướng quân nói như vậy, ta thấy ngài đờ đẫn hơn thường ngày không ít."
Lưng Cố Phù Châu thẳng tắp, cả người càng cứng đờ hơn. Lúc này mã phu lại giáng cho hắn một kích trí mạng: "Vừa rồi ta nhìn tướng quân cùng phu nhân đi tới đây, tướng quân hình như là đi cùng tay cùng chân."
Cố Phù Châu: "......"
Thanh âm Lâm Thanh Vũ từ trên xe ngựa truyền đến: "Còn chưa lên?"
Cố Phù Châu hít sâu một hơi: "Tới đây."
Vào xe ngựa, âm thanh ồn ào bốn phía nháy mắt trở nên mơ hồ. Cửa đóng lại, không gian đất trời phảng phất chỉ còn lại có một không gian này. Cố Phù Châu ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Vũ, mã phu thét to một tiếng, xe ngựa liền chạy đi.
Hơi thở Lâm Thanh Vũ lại lần nữa quanh quẩn quanh thân Cố Phù Châu, Cố Phù Châu hầu kết lăn lăn, nói: "Thanh Vũ."
Lâm Thanh Vũ cúi đầu nhìn tay mình đặt trên đầu gối: "Ừm?"
"Ta vừa rồi nói muốn hẹn hò cùng ngươi, ngươi nghe được không?"
"Nghe được."
"Ngươi thật sự nghe được đúng không." Cố Phù Châu không quá yên tâm, muốn xác nhận lại, "Ta nói......"
"Ngươi nói 'Ta muốn, ta nguyện ý. Ta vừa ý ngươi đã lâu, lúc ta đọc sách đã vừa ý ngươi rồi, lúc ngươi chết ta hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà tác giả. Ta nguyện ý vì ngươi dậy sớm, vì ngươi đánh nhau, cùng ngươi đi bất cứ nơi nào ngươi muốn đi, tiền ta kiếm tất cả đều cho ngươi tiêu. Ta sẽ bảo hộ ngươi, ngay cả nửa đêm ngươi đánh thức ta ta cũng không tức giận gắt ngủ với ngươi; ta thích chờ ngươi, thích xem ngươi hạ độc, ta thích nghe ngươi nói chuyện, ta hy vọng ngươi vĩnh viễn vui vẻ...... Ta thích ngươi, ta muốn cùng ngươi ở bên nhau.'" Lâm Thanh Vũ một chữ cũng không thiếu mà thuật lại lời Cố Phù Châu nói, "Mấy câu này, ta tất cả đều nghe được."
Cố Phù Châu ngạc nhiên, khó có thể tin nói: "Không phải chứ, ta nói năng lộn xộn, không hề logic vậy à? Sao đang 'bảo hộ ngươi' lại là 'không tức giận gắt ngủ với ngươi', hai cái này thì có liên quan gì?"
Lâm Thanh Vũ lông mi nâng lên, nén cười nói: "Cái này phải hỏi ngươi chứ."
Cố Phù Châu rũ mắt, buồn bực nói: "Ta vừa rồi, thật sự một chút cũng không ngầu."
Lâm Thanh Vũ thời khắc không quên học lời ở quê Cố Phù Châu, hiếu kỳ nói: "'Ngầu' ý là soái sao?"
Cố Phù Châu gật gật đầu, tức giận với chính mình, thập phần hối hận: "Ài, ta cũng muốn biểu hiện thành thạo, chuyện trò vui vẻ, như vậy mới tương đối ngầu. Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta phải dùng thơ bày tỏ tâm ý cho ngươi thấy, diễn một màn phong nhã, lại nói một câu dí dỏm gây cười giảm bớt bầu không khí xấu hổ. Nhưng đây là lần đầu tiên ta tỏ tình, không có kinh nghiệm, ta mẹ nó quá khẩn trương." Cố Phù Châu thấp giọng cười cười, tiếng nói thấp thiết, "Ngươi đừng ghét bỏ ta nha Thanh Vũ, về sau ta sẽ nỗ lực ngầu hơn, không làm ngươi mất mặt. Nếu ngươi cảm thấy ta nói quá hỗn loạn, ta có thể tỏ tình lại một lần. Nhưng ngươi phải cho ta một chút thời gian chuẩn bị......"
"Không cần." Lâm Thanh Vũ giương khóe môi, "Ta cảm thấy vừa rồi rất tốt. Ngươi rất tuấn tú, ta rất thích."
Cố Phù Châu một trận hoảng hốt, hồi lâu mới nói: "Vậy ta, có được ngươi rồi sao?"
Lâm Thanh Vũ gương mặt ửng đỏ, nắm lấy tay Cố Phù Châu không biết nên đặt ở nơi nào: "Ừm, ngươi có được ta rồi."
Trong phút chốc, một cảm giác chấn động truyền khắp toàn thân Cố Phù Châu, tê liệt trái tim hắn, toàn bộ tứ chi, mỗi ngóc ngách toàn thân trên dưới của hắn.
Mà Lâm Thanh Vũ mới chỉ nắm tay hắn mà thôi.
Trước khi tỏ tình, hai người cũng từng nắm tay, thậm chí ôm rồi, ngủ rồi, hắn cũng không cảm thấy cháy bỏng giống bây giờ.
Đây là cảm giác yêu đương cùng người mình thích sao, có hơi...... sướng.
Bọn họ gần giờ Tý mới trở lại tướng quân phủ. Giờ quá muộn, mấy người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút mệt. Sau khi rửa mặt thay quần áo, Cố Phù Châu đứng rối rắm dưới giường tầng.
Ngày đầu tiên đính ước ngủ chung giường, có phải quá nhanh rồi không. Cố Phù Châu thử hỏi: "Vậy Thanh Vũ, ta đi lên ngủ nha?"
Lâm Thanh Vũ ngừng lại, gật đầu nói: "Được."
Đợi Cố Phù Châu lên giường, Lâm Thanh Vũ liền đem ánh nến thổi tắt. Trong phòng tối sầm xuống, chỉ có ánh trăng trong trẻo làm bạn với ánh đèn lồng dưới mái hiên hắt vào cửa sổ.
Một đêm này, Lâm Thanh Vũ tuy rằng mệt, lại không có buồn ngủ. Tầng trên vẫn luôn không có động tĩnh gì, nghĩ Cố Phù Châu khả năng đã sớm ngủ, y càng ngủ không được.
Chỉ mới lưỡng tình tương duyệt, thế nhưng lại khiến một người nam nhân như y giống như thiếu nữ hoài xuân, đêm trằn trọc khó ngủ. Một chữ tình này, quả nhiên không thể khinh thường được.
Lâm Thanh Vũ thẳng gần đến sáng mới ngủ. Trong lúc ngủ mơ, y nghe thấy có người đang gọi "Tướng quân", mở mắt ra vừa thấy, là Hoan Đồng đang kêu Cố Phù Châu rời giường.
Lúc trước đều do Lâm Thanh Vũ gọi Cố Phù Châu rời giường, hôm nay y dậy muộn, Hoan Đồng chỉ có thể căng da đầu vào gọi. Hoan Đồng không muốn đánh thức thiếu gia nhà mình, cho nên thanh âm ép rất thấp, kết quả không đánh thức được tướng quân, ngược lại nhiễu mộng của thiếu gia.
Lâm Thanh Vũ ngồi dậy: "Ngươi đi chuẩn bị quan phục cho tướng quân đi, để ta gọi hắn."
Cố Phù Châu bị Lâm Thanh Vũ đào ra từ trong ổ chăn, ngáp xuống giường. Hắn chú ý tới khí sắc Lâm Thanh Vũ không tốt lắm, buồn ngủ lập tức tiêu một nửa: "Thanh Vũ, tối qua ngươi ngủ không ngon sao?"
"Ừm."
Cố Phù Châu cúi đầu nhìn Lâm Thanh Vũ giúp mình mặc y phục, hỏi: "Vì sao ngủ không ngon?"
Lâm Thanh Vũ ngước mắt liếc hắn một cái: "Ngươi cảm thấy vì sao."
"Hóa ra không phải mình ta hoảng hốt bối rối." Một đêm qua đi, Cố Phù Châu tựa khôi phục bình thường. Chỉ thấy hắn khóe miệng nhếch lên nói: "Ta thấy Lâm đại phu bình tĩnh như vậy, một bộ dáng tâm lặng như nước, còn tưởng rằng chuyện đính ước với ngươi mà nói không là gì cả."
Lâm Thanh Vũ gương mặt nóng lên, nhịn không được phản bác: "Quả thật không tính là gì, ta cũng không bối rối bao nhiêu."
Cố Phù Châu căn bản không tin, cười đến vui mừng: "Ngươi bị mất ngủ, còn cãi bướng."
Lâm Thanh Vũ hờ hững: "Thấy ta mất ngủ, ngươi rất vui?"
"Nói thật, có hơi." Cố Phù Châu ăn ngay nói thật, "Nhưng ngươi vì ta mất ngủ lúc này còn được, về sau vẫn phải ngủ thật ngon."
"Đây là chuyện đương nhiên."
Cố Phù Châu mặc xong, Lâm Thanh Vũ theo thường lệ đưa hắn rời phủ. Trước khi lên xe ngựa, Cố Phù Châu đột nhiên hỏi y: "Người Đại Du các ngươi sau khi đính ước thường làm gì? Có phải tìm hoan mua vui không, đến mức không biết đất trời là gì?"
"Cũng không phải." Lâm Thanh Vũ lãnh đạm nói, "Dựa theo quy củ Đại Du, sau khi đính ước vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, phát sinh từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa, vui mà không dâm."
Cố Phù Châu trên mặt tươi cười ẩn đi: "Vậy ngươi cứ coi như ta chưa hỏi gì đi."
Lâm Thanh Vũ có chút buồn cười: "Mau lên xe, đừng để trễ giờ lâm triều."
Cố Phù Châu vẫn đứng không nhúc nhích, chậm rãi nói: "Không đúng, cái ngươi nói là quy củ trước khi thành thân của người Đại Du sau khi đính ước. Chúng ta nếu đã thành thân, sao còn phải 'phát sinh từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa, vui mà không dâm'?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Ngươi muốn thế nào."
Cố Phù Châu cười cười: "Nếu quy củ Đại Du không phù hợp, thì dựa theo quy củ ở quê ta đi."
Nói xong, Cố Phù Châu cúi xuống hôn, môi chạm nhẹ lên trán y.
Giống như chuồn chuồn lướt nước, chạm khẽ rồi tách ra.
Lâm Thanh Vũ chỉ cảm thấy giữa trán nóng lên, còn chưa kịp cảm thụ, hơi thở bao phủ trên người y thuộc về Cố Phù Châu đã nhạt đi.
Cố Phù Châu đứng thẳng người, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Thanh Vũ trấn định tự nhiên, phảng phất vừa rồi chỉ bị gió thổi một cái.
Cùng lúc đó, hai má trắng nõn của Lâm Thanh Vũ nhanh chóng nổi lên ửng hồng, mảnh lông mi dài cũng hơi hơi rung động.
Cố Phù Châu chỉ cảm thấy tim sắp tan ra, cười nói: "Không hổ là Lâm đại phu, bị hôn còn vân đạm phong khinh như thế. Không giống ta, tim sắp nhảy lên cổ họng rồi."
Lâm Thanh Vũ lấy lại bình tĩnh, nói: "Là ngươi quá kém."
Cho nên, ở quê Cố Phù Châu, phong tục sau khi đính ước chỉ là hôn một cái trên trán thôi sao, y còn tưởng sẽ làm nhiều thứ hơn. Là y suy nghĩ nhiều, xem ra người ở quê Cố Phù Châu cũng là người nội liễm thanh tâm quả dục.
Qua năm không bao lâu, Lâm Thanh Vũ nhận được tin Trương Thế Toàn từ Bắc Cảnh truyền tới, chuyện y muốn Trương Thế Toàn làm, đều đã làm xong.
Tin đồn Bắc Cảnh Vương phi là nam nhi, sau khi Bắc Cảnh Vương phát giác chân tướng giận dữ không thôi nhanh chóng truyền ra khắp Bắc Cảnh, đương nhiên cũng truyền vào tai ám vệ Thiên Cơ Doanh của Tiêu Tranh đang tìm kiếm Thẩm Hoài Thức ở Bắc Cảnh. Ám vệ Thiên Cơ Doanh ra roi thúc ngựa, đem việc này đến tai thiên tử.
Thiên Cơ Doanh báo cho hoàng đế thế nào, phản ứng sau khi hoàng đế nghe xong sẽ làm gì, Lâm Thanh Vũ không thể biết hết. Y chỉ biết, hoàng đế nổi giận, bệnh đau đầu tái phát, đã tới mức phải nằm trên giường dưỡng bệnh. Dù vậy, hoàng đế vẫn gọi Hoàng Hậu trước, đem chuyện này lên án mạnh mẽ một phen; sau đó suốt đêm triệu tập chúng thần tâm phúc, thương thảo chuyện Bắc Cảnh.
Tây Bắc chiến sự chưa dứt, quốc khố trống không lâu ngày, nếu lúc này Bắc Cảnh tái khởi dị tâm, triều đình còn lại hai mặt thù địch, lương bổng không đủ, binh lực không đủ, trong quân lại không có đại tướng, sao có thể ứng phó được. Duy nhất đáng ăn mừng chính là, trước mắt tin đồn chưa được chứng thực, và mới đây không lâu Bắc Cảnh Vương còn dâng một sổ con thỉnh an, trong đó không có gì khác thường.
Một cung nữ lại là nam nhi, việc này nếu là thật, Hoàng Hậu chủ lý lục cung khó thoát can hệ. Khi Lâm Thanh Vũ đi thỉnh an Hoàng Hậu, bà ta đang lo lắng chuyện này.
"Bổn cung đã tìm đọc hồ sơ Thượng Nghi Cục năm đó, thân phận Tĩnh Thuần không có gì không ổn. Việc này nếu chỉ là tin đồn, còn chọc Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, thậm chí hoài nghi bổn cung cai trị lục cung không nghiêm......" Hoàng Hậu nhắm mắt thở dài, "Vậy bổn cung thật là khổ mà không nói nên lời."
Lúc trước Cố Phù Châu có nói qua, năm đó Tĩnh Thuần sở dĩ có thể giấu trời qua biển, đều do Tiêu Tranh nhiều năm qua bảo hộ. Tiêu Tranh làm việc tích thủy bất lậu*, đương nhiên sẽ không dễ dàng để lại dấu vết. Cô cô chưởng sự năm đó bao che Tĩnh Thuần lấy thân phận nam nhi vào Thượng Nghi Cục vừa rời cung đã chết không rõ ràng.
*Tích thủy bất lậu: Một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở...
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Không có lửa làm sao có khói, Bắc Cảnh đã có tin đồn như vậy, thân phận của Tĩnh Thuần quận chúa có lẽ đúng thật là có nghi vấn. Bắc Cảnh Vương chậm chạp không phản ứng, khả năng chỉ là không muốn rút dây động rừng."
Hoàng Hậu nói: "Bổn cung đã sai người tra rõ việc này. Tĩnh Thuần vào cung đã là chuyện của mười mấy năm trước, nữ sử chưởng sự năm đó của Thượng Nghi Cục đã sớm rời cung gả phu, tìm được cần phí chút thời gian."
Lâm Thanh Vũ trong lòng biết việc này không thể nóng vội, liền tạm thời bỏ qua, nói: "Nương nương, Lục điện hạ gần đây sống tốt không?"
Nhắc tới hài tử của mình, Hoàng Hậu thần sắc ôn hòa vài phần: "Những tên nô tài từng hầu hạ Ly Nhi đều bị đánh cho tàn phế rồi ném ra ngoài, bổn cung tuyển một nhóm người mới đến Tấn Dương Viên, có vết xe đổ, bọn chúng hẳn là biết nên làm thế nào. Ngày hôm trước Lai Phúc đến Tấn Dương Viên xem Ly Nhi, nói nó lại cao hơn một chút, người cũng có tinh thần không ít."
Lâm Thanh Vũ cười: "Như vậy là tốt rồi."
"Tuy nói như thế, bổn cung trong lòng vẫn không bỏ xuống được." Hoàng Hậu nói, "Tấn Dương Viên không có thái y tốt, ngươi nếu rảnh rỗi, lại thay bổn cung đến nhìn nó một cái."
Lâm Thanh Vũ gật đầu đồng ý.
Lâm Thanh Vũ ra Phượng Nghi Cung, nhìn canh giờ sắp tới, liền đi đến Cần Chính Điện. Cố Phù Châu sáng sớm đã bị hoàng đế tuyên tiến cung thảo luận chính sự, giờ này chắc cũng sắp xong việc rồi.
Người làm việc ở Cần Chính Điện vừa lúc lại là Tiểu Tùng Tử. Hắn nhìn thấy Lâm Thanh Vũ còn thấy hơi kỳ quái: "Buổi sáng Lâm đại phu không phải đã thỉnh mạch cho Thánh Thượng rồi sao?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Ta không phải tới thỉnh mạch cho Thánh Thượng."
"Vậy thì......"
Khi hai người nói chuyện, cuộc thảo luận chính sự ở Cần Chính Điện đã kết thúc, ra ngoài trước chính là Thừa tướng, tiếp theo là Nam An Hầu. Nam An Hầu nhìn thấy Lâm Thanh Vũ, sắc mặt khẽ biến, đi đường vòng, như là có vài phần chột dạ. Cố Phù Châu đến cuối cùng mới ra, đối diện với ánh mắt Lâm Thanh Vũ, khóe miệng cong lên, đi nhanh về phía y.
"Phu nhân sao lại tới?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Đi ngang qua. Tướng quân nếu đã xong việc, muốn cùng ta hồi phủ?"
Cố Phù Châu nho nhã lễ độ nói: "Mời phu nhân."
Tiết Anh đưa quần thần ra điện nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi cảm thán: "Cố đại tướng quân đúng là phúc phận rất lớn."
Trong cung không tiện nói chuyện với nhau, lên xe ngựa, Lâm Thanh Vũ hỏi: "Cần Chính Điện hôm nay sao rồi?"
"Một đống vô nghĩa." Cố Phù Châu ngữ khí lười nhác, "Chuyện duy nhất hữu dụng chính là Tiêu Giới gom góp quân lương không tồi, hoàng đế khen hắn một phen, để hắn hiệp trợ Tiêu Tranh xử lý việc chính."
Lâm Thanh Vũ lại báo cho Cố Phù Châu những lời Hoàng Hậu nói: "Án của Tĩnh Thuần quận chúa, không có vật chứng, nhân chứng đã chết, nếu Bắc Cảnh Vương có tâm thế giấu diếm cho Tĩnh Thuần, việc này khó có kết luận."
Cố Phù Châu không chút để ý nói: "Muốn chứng cứ không phải đơn giản lắm sao. Thẩm Hoài Thức và Tiêu Tranh chính là nhân chứng."
"Thẩm Hoài Thức......" Lâm Thanh Vũ trầm ngâm nói, "Chỉ mong chúng ta có thể mau chóng tìm được tung tích của hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro