Ngoại truyện 20

Kỳ thi cuối kỳ của Giang Tỉnh cũng là kỳ thi chung của toàn thành phố, hắn đứng nhất toàn trường, đứng thứ hai toàn thành phố, chỉ ít hơn người đứng nhất toàn thành phố một điểm. Hắn miễn cưỡng hài lòng với thành tích này, không uổng công đêm giao thừa rồi còn làm bài tập. Lâm Thanh Vũ lại không hài lòng: "Sao chỉ đứng thứ hai?"

Giang Tỉnh biện hộ cho mình: "Đứng đầu thành phố hình như là học bá học lại ở trường bên cạnh, người ta học nhiều hơn em một năm......"

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Ngụy biện. Nếu lúc em làm bài tập có thể chuyên tâm hơn một chút, đừng có hôn anh thì làm gì đến nỗi này."

"...... Đừng nói chuyện này nữa." Giang Tỉnh rút bảng điểm từ trong tay Lâm Thanh Vũ, "Sắp đến Tết rồi, anh muốn chúng ta đón Tết âm lịch đầu tiên ở hiện đại thế nào?"

Còn một học kỳ nữa là phải thi đại học, học sinh lớp 12 nghỉ đông chỉ có mười ngày. Ngày nghỉ bắt đầu từ ngày thứ hai trước tết, mùng bảy tết phải quay lại đi học, ngay cả Tết Nguyên Tiêu cũng chỉ có thể trải qua ở trường. Cố tình Tết Nguyên Tiêu lại là ngày kỷ niệm của hắn và Lâm Thanh Vũ —— bọn họ đã ở bên nhau 5 năm rồi.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Người hiện đại thường ăn tết thế nào?"

Giang Tỉnh nói một đống, dán câu đối xuân, làm vằn thắn, ăn cơm tất niên, xem xuân vãn, phát lì xì...... Ngoại trừ xem xuân vãn, phong tục không khác Đại Du là bao.

Ba Giang Tỉnh đã ba năm không về nước ăn tết, ông bà ngoại hắn, cô dì chú bác mỗi người gọi một cuộc, thậm chí gọi mấy cuộc liền thúc giục Giang Tỉnh đến nhà họ ăn tết, dì hắn còn nói chỉ cần hắn tới sẽ lì xì cho hắn một cái hồng bao lớn. Nghĩ đến Lâm Thanh Vũ và Thẩm Hoài Thức đều không phải người thích náo nhiệt, Giang Tỉnh không sợ những lời "Vừa đe dọa vừa dụ dỗ" của trưởng bối, uyển chuyển từ chối.

Ba nam sinh chụm lại cùng nhau ăn tết coi như là một cuộc chiến nho nhỏ. Gì giúp việc cũng về nhà, cơm tất niên bọn họ chỉ có thể tự giải quyết. Lâm Thanh Vũ và Giang Tỉnh một người là thiếu gia cổ đại, một người cũng xem như là thiếu gia hiện đại, cả đời chưa vào bếp mấy lần. Thẩm Hoài Thức xung phong nhận việc, nói hắn có biết nấu ăn một chút.

Giang Tỉnh hiếu kỳ nói: "Thiên Ngục Môn còn biết dạy ám vệ cách nấu cơm à?"

Thẩm Hoài Thức gật đầu: "Khi ám vệ ra ngoài làm nhiệm vụ, màn trời chiếu đất là chuyện bình thường, bọn tôi không thể để mình chết đói được."

"Không phải các anh sẽ mang theo lương khô tùy thân à."

Thẩm Hoài Thức cười nói: "Một người thì đúng là như thế. Nhưng đôi lúc sẽ có chủ nhân đi cùng, cũng không thể để chủ nhân gặm lương khô với bọn tôi được."

Lâm Thanh Vũ và Giang Tỉnh trao đổi ánh mắt, bọn họ không hẹn mà cùng nhớ tới vị chủ nhân Thẩm Hoài Thức đã từng đi theo. Lâm Thanh Vũ nói: "Xuống bếp ở hiện đại tiện hơn ở Đại Du nhiều. Tôi và Giang Tỉnh có thể giúp anh."

Bọn họ cùng đến trung tâm thương mại mua hàng tết. Trước khi đi dạo trung tâm thương mại, Giang Tỉnh mua ba cốc trà sữa trước. Ba nam sinh cao lớn tay cầm trà sữa, mua quần áo mới và giày mới sau đó mới đi dạo siêu thị.

Chiếc xe mua sắm bị nhét đầy đồ ăn vặt, mỗi loại trái cây đều lấy một ít. Những nhà bán hàng vì lo nghĩ cho mấy người chỉ biết ăn không biết nấu, nên các nguyên liệu món ăn đã được chế biến sẵn, ngay cả dầu muối cũng đóng gói liều lượng hết sẵn cho khách.

Lâm Thanh Vũ nói: "Thế này cũng khá đơn giản. Anh cảm thấy anh cũng biết nấu cơm."

"Vậy anh hạ mình nấu ăn nhé?" Giang Tỉnh nói, "Thanh Vũ suốt 5 năm qua, hình như anh chưa từng xuống bếp nấu ăn cho em bao giờ, tốt xấu gì em còn nấu cho anh ăn rồi."

"Này có gì khó." Lâm Thanh Vũ không để bụng, "Cứ giao cho anh là được."

Lâm Thanh Vũ quyết tâm tự tay nấu đồ ăn cho Giang Tỉnh, vì thế từ chối sự giúp đỡ của Thẩm Hoài Thức. Y mở đồ ăn đóng gói ra, rơi vào trầm tư với một đống nguyên liệu có sẵn. Y biết đầu tiên là đổ dầu ăn, nhưng sau đó là gì nhỉ? Đồ ăn nhiều như vậy nên cho gì vào nồi trước đây.

Lâm Thanh Vũ bó tay, đành phải xin giúp đỡ của Giang Tỉnh và Thẩm Hoài Thức đang dán giấy cắt hoa lên cửa sổ. Giang Tỉnh nói: "Thường thì trên bao bì đều có hướng dẫn cách nấu từng bước ấy, anh nhìn thử xem."

Lâm Thanh Vũ vẻ mặt cứng đờ chớp mắt một cái, nói: "Được."

Giang Tỉnh không quá yên tâm, kêu Thẩm Hoài Thức đến phòng bếp xem thử. Liếc mắt qua, Thẩm Hoài Thức không thấy ai, hắn còn đang nghi hoặc, đột nhiên phát hiện Lâm Thanh vũ đang ngồi trong góc.

Chỉ thấy Lâm Thanh Vũ đang ngồi xổm bên thùng rác, nghiêng đầu, mày nhăn, cố gắng phân biệt chữ trên bao bì đã bị y ném vào thùng rác.

Thẩm Hoài Thức mơ hồ hiểu ra.

Nghiêm túc dựa theo các bước, món ăn được làm ra có vẻ ngoài và hương vị không tồi, Giang Tỉnh lại đổ một túi sủi cảo nước lớn, ba người ăn cơm tất niên xem xuân vãn.

Lâm Thanh Vũ là người kinh thành, cũng coi như là người phương bắc, ăn tết không thể thiếu chính là sủi cảo. Y kẹp sủi cảo mới ra nồi còn đang bốc hơi nóng, muốn ăn lại ngừng, cuối cùng đưa tới miệng Giang Tỉnh: "Giang Tỉnh, thổi giúp anh."

Thẩm Hoài Thức bừng tỉnh đại ngộ. Giang Tỉnh thường xuyên cảm thán "Vợ mình sao lại đáng yêu thế này", hắn vẫn luôn không hiểu —— Lâm Thanh Vũ lạnh lùng, rực rỡ, cao cao tại thượng, sao có thể dùng hai chữ "Đáng yêu" để hình dung Lâm Thanh Vũ được.

Mà hiện tại, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một mặt đáng yêu của Lâm Thanh Vũ. Điều này có phải chứng minh rằng, hắn đã là người gần gũi nhất với Lâm Thanh Vũ hay không.

Giang Tỉnh không có hứng thú xem xuân vãn lắm, chỉ xem cho có, còn hai người đến từ Đại Du lại xem cực kỳ chăm chú. Xem đến đoạn biểu diễn phong tục dân tộc, Lâm Thanh Vũ nghe thấy tiếng nhị hồ, nghĩ tới một chuyện: "Giang Tỉnh."

"Hử?"

"Em nói, khi còn nhỏ mẹ em bắt em học hai loại nhạc cụ, một cái là nhạc cụ truyền thống, còn cái kia là nhạc cụ phương Tây. Vậy ngoài nhị hồ ra, thì nhạc cụ thứ hai là gì?"

Giang Tỉnh cười nói: "Anh đoán xem."

Lâm Thanh Vũ rất là cạn lời: "Lúc trước tên của em phải để anh đoán, giờ nhạc cụ phương Tây cũng muốn anh đoán? Em không thể nói thẳng cho anh à."

"Không thể." Giang Tỉnh nói đạo lý rõ ràng, "Mấy thứ em am hiểu, giờ mà nói cho anh, sau này còn tạo bất ngờ cho anh kiểu gì. Cả đời còn quá dài. Anh ngẫm lại xem, lúc chúng ta bảy tám chục tuổi, em đột nhiên bộc lộ tài năng trước mặt anh, có phải anh cảm thấy rất ngạc nhiên, rất bất ngờ hay không?"

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Không."

Lâm Thanh Vũ là người có lòng hiếu kỳ, Giang Tỉnh không chịu nói cho y, y đành phải nghĩ cách tìm ra đáp án. Xem xuân vãn xong, ba người trở về phòng. Giang Tỉnh nhìn thấy Lâm Thanh Vũ cầm máy tính bảng bôi bôi vẽ vẽ, hỏi: "Bảo bối đang làm gì thế."

Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói: "Anh đang đoán rốt cuộc em còn biết nhạc cụ nào."

Giang Tỉnh liền cười: "Anh có cần nghiêm túc vậy không."

"Có." Lâm Thanh Vũ nhìn một loạt nhạc cụ phương Tây, "Nếu như mẹ em ép em chọn hai loại, với đức hạnh của em, quá khó em nhất định sẽ không chọn, có thể loại trừ kèn clarinet, dương cầm; tiếp theo, em chỉ cần có thể ngồi thì tuyệt đối sẽ không đứng, bởi vậy nếu đứng diễn tấu nhạc cụ em sẽ không chọn; còn nữa, quá nặng em sẽ càng không học......"

Giang Tỉnh: "......"

Lâm Thanh Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy tay Giang Tỉnh đang ôm một cái hộp quà, hỏi: "Đó là cái gì."

Giang Tỉnh nói: "Chị họ biết em đang yêu đương, nên nói muốn có quan hệ tốt với em dâu trước, đây là quà năm mới chị ấy tặng anh."

Lâm Thanh Vũ bị dời đi lực chú ý: "Tặng anh?"

"Đúng thế, mở ra thử xem?"

"Được."

Giang Tỉnh mở hộp quà, nhìn một cái sau đó lập tức khép lại. Lâm Thanh Vũ nghi ngờ nói: "Sao thế."

Mặt Giang Tỉnh lộ vẻ xấu hổ: "Đồ chị ấy tặng đều là đồ con gái thích." Hắn không nói rõ với người nhà vợ mình là nam sinh, mọi người đều cho rằng hắn đang hẹn hò với con gái.

"Không sao." Lâm Thanh Vũ nói, "Dù sao cũng là tâm ý của người ta, để anh nhìn xem."

Bùi Chỉ Kỳ ra tay cực kỳ hào phóng với em dâu tương lai, tặng một bộ son và một bộ đồ. Giang Tỉnh nói: "Chẳng trách chị ấy đột nhiên hỏi em chiều cao cân nặng của anh......"

Lâm Thanh Vũ vốn tưởng rằng Bùi Chỉ Kỳ tặng một chiếc áo dài màu xanh, vừa mở ra mới phát hiện kiểu dáng quần áo có một phong cách riêng, thắt eo xẻ tà, y chưa từng thấy ở Đại Du hay hiện đại bao giờ.

Giang Tỉnh "Chậc" một tiếng: "Đúng là chỉ có chị ấy biết chơi. Thanh Vũ, đây là sườn xám."

"Sườn xám?" Lâm Thanh Vũ vuốt ve mũi thêu tinh xảo trên sườn xám, "Mang vẻ đẹp vừa cổ điển vừa hiện đại, không tệ."

Giang Tỉnh cười nói: "Chẳng lẽ anh muốn mặc?"

Lâm Thanh Vũ hỏi lại: "Em có muốn anh mặc không?"

Giang Tỉnh sửng sốt, hầu kết lăn lên xuống: "Không có...... nhưng nếu anh muốn mặc, em cũng......"

Lâm Thanh Vũ khẽ cười một tiếng: "Cất đi trước đã."

Xem đồ xong, Lâm Thanh Vũ cầm một thỏi son mở ra, vừa hay là một thỏi màu đỏ. "Đây là son mà con gái hiện đại dùng à." Lâm Thanh Vũ vẽ lên tay một vạch, ngửi thử son xem dùng chất liệu và hương liệu gì, "Cái này nếu có thể mang về Đại Du, chắc chắn sẽ được các cô gái săn đón."

Giang Tỉnh bừng tỉnh từ ảo tưởng mỹ nhân mặc sườn xám, nói: "Son thì cả con trai cũng dùng được. Anh muốn thử chút không?"

Lâm Thanh Vũ nghĩ nghĩ: "Cũng được, để anh thử xem." Dù sao cũng không phải lần đầu tiên y dùng son.

Giang Tỉnh nói: "Em giúp anh."

Lâm Thanh Vũ đối mặt với Giang Tỉnh, đôi môi khẽ nhếch, đợi son môi chạm vào. Động tác Giang Tỉnh nhẹ nhàng cẩn thận, chỉ tô một lớp nhạt, nhưng màu này quá đỏ, chỉ tô một lớp mà đã làm cho môi Lâm Thanh Vũ đỏ như anh đào.

Giang Tỉnh đột nhiên nhớ tới lần thứ ba hắn động phòng hoa chúc cùng Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ mặc áo cưới đỏ thẫm, môi cũng nóng bỏng như lửa thế này.

Lâm Thanh Vũ nhận thấy ánh mắt chăm chú nóng bỏng của Giang Tỉnh. Y còn chưa kịp nói gì, Giang Tỉnh đã hôn lên đôi môi vừa tô son của y.

Nụ hôn này mang theo hương vị nguy hiểm thuộc về nam sinh trưởng thành. Lâm Thanh Vũ bị ôm lên giường, áo trên bị kéo lên, bàn tay nam sinh không ngừng cọ xát ở eo y, y duỗi tay đẩy, lại bị nắm lấy.

"Em chỉ ôm thôi, không làm gì khác." Giang Tỉnh nói được một nửa, cảm thấy không đúng lắm, lại bổ sung một câu: "Tuy những lời này có vẻ hơi giống lừa anh lên giường, nhưng em thật sự có thể nhịn được, tin em."

...... Xong đời, sao càng nói càng giống tra nam.

"Không liên quan đến em." Lâm Thanh Vũ quay đầu đi, nhẹ giọng nói, "Anh sợ người nhịn không được lại là anh."

Giang Tỉnh hô hấp căng thẳng, không hề nói nhiều lại hôn thêm lần nữa.

Năm mới mùng một, Lâm Thanh Vũ và Giang Tỉnh đều thay quần áo mới. Đều là áo hoodie cùng kiểu dáng, chỉ có màu là khác, Lâm Thanh Vũ màu trắng, Giang Tỉnh màu đen. Lâm Thanh Vũ lấy lì xì đã chuẩn bị tốt trước đó, đưa cho Giang Tỉnh: "Tiền mừng tuổi."

Giang Tỉnh có chút ngoài ý muốn: "Cho em?"

"Giờ anh lớn tuổi hơn em, cho nên anh mừng tuổi cho em."

Giang Tỉnh nhận lì xì, cười nói: "Dày ghê ha."

"Là anh tự kiếm."

"Anh kiếm thế nào?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Giờ anh kiếm thế nào, đương nhiên là dựa vào mặt rồi. Hôm triển lãm Hán phục anh bị chụp ảnh, có một số người kinh doanh muốn mua bản quyền những bức ảnh đó của anh."

"Lớn lên đẹp trai quả nhiên có cơm ăn." Giang Tỉnh nói, "Nếu em đã cầm lì xì của anh rồi, thì cũng nên chúc tết anh."

"Em chúc đi."

Giang Tỉnh lui về phía sau hai bước, cúi người chắp tay: "Nhất nguyện lang quân thiên tuế, nhị nguyện thiếp thân thường kiện."

Lâm Thanh Vũ mỉm cười, đáp lễ nói: "Tam nguyện như đồng lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến."

Bọn họ để tóc ngắn, mặc trang phục hiện đại, nhưng vẫn giống khi ở Đại Du hành lễ đối bái.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro