Vụ bí ẩn người đàn ông bốc hơi

- I –


VỤ BÍ ẨN NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỐC HƠI (1)


ALFRED HITCHCOCK: Tôi hết sức kính trọng các tác giả viết truyện trinh thám. Dù sao, cũng nhờ họ mà tôi thực hiện được mấy cuốn phim. Tuy vậy, tôi không cảm thấy dễ chịu với họ. Họ có đầu óc tưởng tượng hoạt động quá dữ và hơi rùng rợn. Nhưng khi một tác giả tiểu thuyết trinh thám bị dính vào một trong những trò phát minh của chính mình, thì, như các bạn sẽ thấy, có những chuyện kỳ lạ xảy ra.

Đúng là không thiếu gì chỉ dẫn. Nhưng liệu các bạn có thu thập các chỉ dẫn kịp thời để giải: "Vụ bí ẩn người đàn ông bốc hơi"?

Từ lúc biết đọc, Jeff Landrun say mê truyện trinh thám, bất cứ loại truyện gì. Ít nhất, cậu cũng tưởng vậy.

Nay, cậu được làm quen với một thể loại mà cậu hoàn toàn không thích: loại truyện mà chính cậu là một trong các nhân vật.

Hay đúng hơn, là một trong các nạn nhân...

Jeff tuyệt vọng gặm sợi dây trói tay người cùng số phận với mình. Jeff đang khiếp sợ, nhưng không chịu thú nhận điều này.

Cậu bé gặm sợi gai cũng được mười phút rồi, hy vọng tháo được nút cột, và cảm thấy nút đang lỏng dần.

- Nhanh lên, Jeff!

Đó chỉ là tiếng thì thầm, bởi vì không được để cho gã đàn ông đang canh bên ngoài nghe thấy.

- Ta không còn nhiều thời gian.

Jeff không trả lời. Mở miệng là mất đi một giây. Jeff hơi tròn trịa, nhưng không chậm chạp: nỗ lực hăng hái như một chú chó săn, cậu tiếp tục gặm sợi dây, mặc dù môi và lưỡi bị trầy do cà vào dây gai thô. Dây bị ướt đẫm nước miếng đã trở nên đỡ nhám và đỡ trơn hơn. Jeff tức giận cắn răng nanh vào đây.

Và cậu cảm thấy dây lỏng ra.

- Giỏi quá! Giọng kia nói. Cố thêm một chút nữa.

Jeff kéo. Nút dây đang tháo ra.

Nhưng trước khi cậu bé kịp làm nhiều hơn, tên cai ngục bước vào. Hắn bước thẳng đến chỗ Jeff và người kia dang nằm dưới đất, ngay chân tủ sách. Hắn cúi xuống hai người...

Jeff cảm thấy tim như muốn ngừng đập. Bây giờ, câu chuyện hoang đường mà Jeff bị dính vào sắp đến hồi kết thúc...

- II -

VỤ BÍ ẨN NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỐC HƠI (2)

Câu chuyện đã bắt đầu nơi lẽ đương nhiên nó phải bắt đầu: tại đại hội các Nhà văn trinh thám Mỹ.

Tổ chức này tập hợp phần lớn các nhà văn trinh thám Mỹ.

Suốt nhiều năm, Jeff đọc truyện trinh thám mà không hề bận tâm suy nghĩ xem những người viết truyện trinh thám có mặt mũi ra sao. Nếu có nghĩ đến họ, Jeff tưởng tượng họ như những nhân vật kỳ quặc sống trong những ngôi nhà hẻo lánh, đeo kính dày cộm, suốt ngày ngồi trước cái máy đánh chữ và thỉnh thoảng rời khỏi ghế để qua tủ sách tham khảo một quyển sách cũ kỹ nào đó về chất độc hiếm có.

Nên Jeff hết sức ngạc nhiên khi biết rằng chính thầy dạy văn của cậu, ông Howard Matthews, lại viết truyện ngắn trinh thám.

Thầy Matthews có mái tóc vàng, cặp mắt nâu tinh nghịch không hề cần đến loại mắt kính nào. Xưa kia, ở trường, thầy từng vô địch môn nhảy cao. Vợ thầy là một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp và thầy có ba cô con gái nghịch ngợm. Trong lớp thầy hay kể chuyện vui.

Ngay khi biết rằng một số truyện từng làm cho mình có cảm giác đặc biệt rùng rợn hơn bất cứ truyện nào khác, được người ký với bút danh "Zébédée Mohr", thật ra lại do thầy Matthews sáng tác, Jeff quyết định rằng chính cậu cũng có thế viết truyện.

Jeff bắt tay vào việc ngay và phát hiện công việc này khó khăn hơn cậu nghĩ. Nhưng do tính kiên trì, sau một tháng, Jeff cũng hoàn thành một thứ gần giống truyện ngắn. Mặc dù cậu cảm thấy tác phẩm mình chưa hoàn chỉnh lắm, Jeff vẫn đưa cho thầy văn xem và kết quả cuối cùng là thầy Matthews mời Jeff đi theo thầy đến New York dự đại hội các nhà văn trinh thám Mỹ.

Thế là Jeff lên đường, khá hồi hộp.

Jeff rất ngạc nhiên khi thấy rằng một tổ chức nhà văn trinh thám cũng giống như bất cứ tổ chức nào khác. Có người cao, người nhỏ, người mập, cả người có râu. Tất cả đều có vẻ tử tế. Tuy nhiên khi nghe vài cuộc hội thoại giữa họ, trong đó họ bàn về những phương pháp giết người mới và thủ tiêu xác chết - ta muốn chạy đi báo cảnh sát ngay.

Cái thích thú nhất đối với Jeff là gặp mặt những nhà văn mà từ trước chỉ nghe tên. Erle Stanley Gardner - người cha của nhân vật Perry Mason lừng danh - hóa ra là một luật sư, cao to vạm vỡ. Ông kể cho Jeff rằng thời còn trẻ ông đã chứng minh được sự vô tội của một thân chủ người Hoa. Ông đã dành được lòng tin của toàn bộ cộng đồng Hoa và từ đó có kinh nghiệm mà sau này ông dùng để viết truyện.

Ellery Queen, cũng một nhà văn nổi tiếng, hóa ra là tên hai người viết chung. Jeff quên đi tên thật của họ và thầm đặt một ông là Mr. Ellery, ông kia là Mr. Queen.

Còn Merlini vĩ đại, không hề tên Merlini và là người viết sách về ảo thuật, vẫn là một nhà ảo thuật thật, bởi vì khi bắt tay Jeff, tay ông nắm lại trong tay Jeff! Merlini vĩ đại nghiêm túc nhận xét rằng Jeff bắt tay mạnh quá và yêu cầu Jeff trả lại bàn ta giả cho ông. Rồi ông rút ra khỏi túi một chiếc khăn tay, biến thành quả trứng và bắn ra hàng mét ruban màu.

Đúng lúc đó, người ta thông báo rằng ở phòng bên cạnh, một chuyên gia cảnh sát New York sẽ thuyết trình về cách nhận dạng mẫu máu. Jeff nghĩ rằng chủ đề này có thể hấp dẫn, nhưng thầy Matthews kéo tay lôi Jeff đến cầu thang dẫn xuống nhà hàng Pháp rất ngon ở tầng trệt.

- Thầy viết truyện phiêu lưu trinh thám Jeff à - thầy Matthews giải thích - và thầy không cần những thông tin kỹ thuật đến mức đó. Mặt khác, thầy nghĩ em sẽ thích gặp ông Harley Newcomb. Ông ta đang uống cà phê dưới đó.

- Harley Newcomb à!

Jeff thường nghe ba nhắc đến cái tên này! Ông Landrun cũng là một độc giả hâm mộ ông Newcomb.

- Đó là tác giả viết chuyện luôn luôn xảy ra trong một căn phòng đóng kín, phải không thầy?

- Phòng khóa, hoặc niêm phong. Hoặc trong những chỗ khác, mà dường như không thể nào thực hiện tội ác được. Newcomb là nhà văn xuất sắc. Ông ta chỉ thích một thứ trên đời: Viết. Thậm chí rất khó mời ông đến dự đại hội như thế này hoặc làm cho ông gặp gỡ bạn bè. Em nhìn kìa: ông ta đang ngồi đằng kia. Vẫn đang viết!

Cuối phòng, Jeff nhìn thấy một người đàn ông nhỏ bé tóc bạc trắng dài thòng, ngồi trong góc và đang viết nguệch ngoạc trong quyển sổ.

- Ủa, đó là người thuê nhà của chú Tom Higgins mà! Jeff thốt lên.

- Đúng. Ông ta gần như là hàng xóm của ta ở Laketown. Nhưng ông không gặp gỡ ai hết, vì ông không muốn người ta biết chính ông là Harley Newcomb danh tiếng. Ông sợ bị quấy rầy trong công việc viết sách.

Lúc hai thầy trò đến gần, Harley Newcomb ngước mắt lên và nhìn hai người qua cặp kính gọng vàng kiểu xưa.

- Ủa! Chào Howardt! Ông nói. Hình như trên kia, tôi có nhìn thấy anh rồi.

- Đúng, anh Harley à - thầy Matthews vừa nói vừa giới thiệu Jeff. Anh vẫn viết đấy hả? Thầy hỏi thêm - và chỉ quyển sổ.

- Tất nhiên, tất nhiên rồi! Nhà văn kêu. Cả hai ngồi xuống đi. Đã đến lúc tôi phải dừng. Tôi mắc cái tật xấu là đi đâu cũng viết.

Ông vỗ vỗ quyển sổ và cúi ra phía trước.

- Quyển thứ năm mươi của tôi! Ông hãnh diện nói. Hơn nữa là quyển bí ẩn nhất mà tôi chưa bao giờ viết.

- Xét chất lượng những quyển trước, thì chắc là hay lắm, anh Harley à!

- Tình huống thế này - người đàn ông nhỏ nói, mắt sáng long lanh sau cặp kính. Nhân vật chính ở một mình trong biệt thự. Biệt thự bằng đá; tường nhà rất dày; nền đất bằng xi-măng. Không có ống khói. Nhân vật chính gọi điện thoại cho một người bạn để báo rằng mình đang thực hiện những cuộc thí nghiệm phù thủy. Trong quyển sách cổ xưa, anh đã tìm được một phương pháp phù phép để làm cho người ta biến mất. Đột nhiên, anh ta la lên "Cứu với, cứu với! Tôi bị thu nhỏ...". Điện đàm bị cắt đứt.

Nhà văn cười khúc khích nhìn Jeff.

- Rồi sao? Ông hỏi. Cháu nghĩ anh ta bị gì?

- Thưa bác, cháu không biết - Jeff trả lời. Chủ đề khá dễ sợ. Trừ phi đó là trò đùa?...

- Trò đùa! Harley Newcomb giật mình phản đối. Truyện của bác luôn luôn nghiêm túc. Sau đó, là thế này. Người bạn đến biệt thự cùng với cảnh sát. Cửa nhà bị khóa từ bên trong. Có những tấm ván bị đóng đinh trên tất cả các cửa sổ, đóng đinh từ bên trong. Người ta dùng rìu đập phá cửa và thấy cửa cũng bị bịt kín bằng những tấm ván đóng đinh. Toàn bộ ngôi biệt thự đã được đóng kín mít từ bên trong: một con chuột cũng không thể ra được. Không có cửa sập, không có cửa mật. Nhưng người đàn ông đã biến mất hoàn toàn. Ông ta đã bốc hơi từ một căn phòng mà không thể ra được!

- Trời? Jeff chưng hửng kêu. Bác Newcomb ơi, bác lấy đâu ra những ý như thế này?

- Khắp nơi - nhà văn vừa đáp vừa cất sổ vào túi áo. Ý này, bác lấy được từ một cuộc nói chuyện với một người quen. Đó là cách đây... Chờ một chút... Hôm nay là ngày hai mươi mốt, hôm đó là mùng một: vậy bác viết được ba tuần rồi. Chắc là sẽ viết xong cuối tháng.

Ông vội vàng đứng dậy.

- Tôi phải về - ông nói. Tôi vừa mới có ý mới. Chắc là tôi sẽ viết suốt đêm. Tháng tới, mời anh Matthews đến thăm tôi, cùng anh bạn trẻ này nữa.

Nói xong, người đàn ông tóc bạc bỏ đi thật nhanh.

- Ta cũng phải về thôi Jeff ơi - Thầy giáo nói. Ta phải đi xe đến hai tiếng lận.

Trên đường đi về, Jeff nói liên tục về những gì đã nghe và thấy được tối hôm đó. Hấp dẫn quá!

- Thầy Matthews ơi - Jeff hỏi - thầy nghĩ em có viết nổi một truyện sẽ được đăng không ạ?

- Tất nhiên là được, Jeff à, nếu em chịu khó bỏ ra nhiều năm để học nghề. Nhiều nhà văn bắt đầu viết sớm lắm. Robert Bloch, mà em đã thấy, tác giả quyển "Loạn tâm thần", bắt đầu nghề viết lúc mười bảy tuổi. Rồi dĩ nhiên là em biết chuyện "Frankenstein".

- Em biết. Chuyện hay quá! Em có xem phim trên truyền hình.

- Dù rất khó tin, nhưng câu chuyện do một thiếu nữ mười chín tuổi viết. Vậy em thấy đó, em cũng có cơ hội.

Suốt phần đường còn lại, Jeff tự hỏi xem mình có thật sự có thiên hướng viết truyện trinh thám hay chỉ có thiên hướng làm một độc giả thôi. Cũng may cho cậu, Jeff không biết cậu sắp trải qua một cuộc phiêu lưu bí ẩn, hoang đường hơn tất cả những chuyện đã đọc

- III -

VỤ BÍ ẨN NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỐC HƠI (3)

Tuần tiếp theo sau đại hội, Jeff không có thời gian đọc sách. Ngoài học hành, Jeff còn lo việc bán buôn hằng năm của Hội Thể Thao. Cuộc bán buôn này, dùng để gây quỹ cho Hội, luôn luôn diễn ra ngoài thành phố, trong một kho thóc. Hàng ngàn người đến đó để mua bất cứ một cái gì, từ cái tủ lạnh cũ cho đến đôi giày trẻ con. Nhưng cần phải nhắc mọi người chuẩn bị đồ cho, rồi sau đó ghé lấy, tất cả phải làm trước mấy tuần lễ.

Jeff đã thăm dò xong khu vực được giao. Người ta hứa sẽ cho quần áo, sách, dụng cụ cũ, đài radio, bàn ghế hư, hai tủ lạnh và thậm chí ba bó rơm. Các tài xế xe tải sẽ lo chở những món đồ nặng nhất, nhưng thầy Matthews có hứa với Jeff là ngày thứ bảy thầy sẽ lái xe đến giúp chở những thứ còn lại.

Phía sau xe và cốp xe được chất thùng carton chứa quần áo, giày dép đủ số chân và đủ hình dáng, vật dụng và sách vở. Rồi hai thầy trò lên đường đi đến nông trang của Tony Higgins. Tony sở hữu kho thóc rộng và trống duy nhất gần thành phố, nên cuộc bán buôn luôn diễn ra tại nhà ông.

Lúc xe rẽ vào con dường dẫn lên kho thóc, Jeff nhớ đến nhà văn được giới thiệu. Harley Newcomb, sống trong ngôi nhà nhỏ do Tonny xây.

- Không hiểu ông Newcomb viết xong quyển sách chưa? Jeff nói.

- Có lẽ xong rồi - thầy Matthews trả lời. Ông đã nói cuối tháng sẽ viết xong và hôm nay là ngày ba mươi rồi. Ông có mời chúng ta ghé thăm. Ta có thể sang nhà ông khi dỡ hàng khỏi xe xong, nếu ông viết xong quyển sách, thì chắc có nhiều chuyện hay để kể lắm. Ông ta từng quen với Conan Doyle, "cha đẻ" của Sherlock Holmes.

Sau khi chạy vòng qua bụi cây, xe dừng lại trong sân nông trang nơi Tony Higgins sống với vợ. Sân đầy bụi; nhà cửa như sắp sập đổ. Hai con dê cột ở góc kêu be be khi thấy khách đến. Còn chủ nông trang, một người đàn ông vạm vỡ, ngoài tứ tuần, mặc bộ áo liền quần cũ sờn và có mái tóc không biết đến thợ hớt tóc từ lâu, ngước mắt lên, ra hiệu chào.

Tony Higgins đang cưa một phiến gỗ, mà dường như ông sẽ dùng để nâng mái một nhà chái, che chiếc xe tải thời tiền sử của ông. Hiện tại, góc mái đang tựa trên một khúc gỗ quá ngắn, còn chính khúc gỗ tựa trên cái kích chiếc xe tải, mà cái kích không đạt được đủ chiều cao cần thiết nếu không có cái đế gồm vài viên gạch.

Nếu suy nghĩ kỹ, tất cả cho thấy nguyên nhân tại sao kho thóc của ông Higgins luôn trống rỗng và sẵn sàng cho cuộc bán buôn hàng năm của hội. Thật vậy, Tony không thích cực nhọc. Nên từ lâu ông không còn chăm lo đất đai nghiêm túc nữa. Do đó, ông không có gì để cất vào kho thóc cả.

- Chào - ông nói và từ từ đứng thẳng người dậy. Hôm nay trời đẹp...

- Rất đẹp - thầy Matthews thừa nhận. Jeff và tôi chất hàng vào kho thóc được không?

- Cứ tự nhiên - Tony đáp. Nếu không có việc quan trọng cần làm, tôi đã giúp hai người rồi.

Thầy Matthews nháy mắt với Jeff.

- Tụi này thấy rồi, anh Tony à!

Thầy giáo và Jeff bắt đầu khiêng thùng carton vào kho thóc, trong đó vẫn còn mùi rơm và mùi bụi bặm. Những người đi gom góp đồ đã ghé qua trước hai thầy trò rồi, nên trong kho đã có một núi đồ đạc linh tinh sẽ phải chọn lọc lại để chuẩn bị cho cuộc buôn bán.

- Năm nay, Tony sẽ lãi to! Thầy Matthews cười nhận xét.

Thay vì trả tiền thuê kho thóc cho ông Higgins, Hội Thể Thao bỏ lại cho ông tất cả những gì không bán được. Luôn còn lại một số quần áo cũ, dụng cụ, đài radio cũ, đôi khi cái máy giặt còn sửa được, giường, bàn ghế, v.v.

- Không hiểu ông Tony làm gì với đồng đồ phế thải còn lại - Jeff vừa nói vừa đi lấy cái thùng khác trong xe. Thầy có nghĩ chú ấy bán lại được không?

- Tất nhiên - thầy Matthews nói. Tony thích ngồi một chỗ sửa một cái máy cũ hơn là làm ruộng. Vợ ông ta vá quần áo cũ và họ cũng bán lại được. Có lúc họ may mắn và trúng mánh! Đôi khi có người cho quần áo đẹp, cũ xưa. Không ai chịu mua. Khi đó, Tony cất bỏ trên tầng nóc. Mà mọi giám đốc đoàn kịch nói đều biết rằng, nếu cần tìm y phục, thì có nhiều cơ may tìm thấy ở đây. Tony đòi một giá cũng khá. Những khoản thu nhập nhỏ nhỏ này giúp ông sống. Ông ta coi vậy chứ không ngờ, nhưng hàng xóm đều biết ông đánh hơi được một đồng đô la cách xa hai kilômét!

Khi chất đồ xuống xe xong, ông Higgins vẫy tay tạm biệt hai thầy trò.

- Nếu không bận tôi đã giúp một tay rồi - ông nói.

- Chúng tôi sẽ còn trở lại! Thầy Matthews vừa nói vừa rồ máy xe. Còn bây giờ - thầy quay sang nói với Jeff - ta hãy vòng qua bụi cây này ghé thăm ông Harley Newcomb.

Theo đường bộ, ngôi biệt thự nhỏ nằm cách xa bốn trăm mét. Nhà nằm cách biệt, có cây cối xung quanh; cách ly trong rừng như vậy bảo đảm sự cô độc cần thiết cho nhà văn.

- Thầy Matthews ơi - Jeff kêu, khi xe chạy trên lối đi - thầy xem kìa! Thùng thơ ông ấy đầy tràn!

- Hừm! Đúng.

Hai thầy trò xuống xe và thầy giáo quay lại nhìn thùng thư đầy nhóc báo và tạp chí đến nỗi nắp thùng hé mở.

- Sữa nữa! Ông ấy cũng không lấy - Jeff nhận xét.

Thầy Matthews thấy ba chai sữa đầy đặt trước cửa.

- Có lẽ ông ấy đi vắng - thầy giáo nói. Ta cứ đến gõ cửa thử.

Thầy bước trên đường mòn rải sỏi dẫn đến cửa vào ngôi nhà, là một kiến trúc nhỏ bằng đá kiên cố. Thầy gõ cửa.

Không có trả lời. Thầy gõ thêm lần nữa.

- Jeff ơi, em thử nhìn qua cửa sổ xem sao! Thầy nói.

Jeff tiến lại gần một cửa sổ và cố nhìn vào bên trong. Jeff kêu lên ngạc nhiên, khiến thầy Matthews chạy đến.

- Có ai đã đóng đinh những tấm ván trên cửa sổ, từ bên trong, mỗi tấm ván cách nhau khoảng hai centimét. Khi nhìn qua khe hở, chỉ thấy có bóng tối và không có dấu hiệu gì của ông Newcomb hết.

Thầy Matthews và Jeff đi vòng qua nhà, nhà chỉ có một tầng trệt. Tất cả các cửa sổ đều bị bít kín từ bên trong. Cửa chính và cửa sau đều bị khóa.

- Jeff - thầy Matthews ra lệnh - em chạy đi tìm ông Tony Higgins đi! Em dặn ông ta lấy chìa khóa và cái rìu theo. Có thể ta sẽ phải phá cửa. Thầy sợ có chuyện xảy ra.

Thầy giáo chưa nói xong, Jeff đã chạy rồi. Cậu chạy qua cái gara. Xe của ông Newcomb đang đậu trong đó, vậy là nhà văn chưa đi khỏi đây.

Jeff lần theo đường mòn. Cậu băng qua khu rừng nhỏ, bước dọc theo cái hồ, vượt qua con suối nhỏ rồi chạy vào sân sau nông trang của Tony. Bầy gà kêu cục tác bỏ chạy.

- Chú Higgins ơi! Jeff la lên. Nhanh lên! Nhanh lên! Ông Newcomb biến mất rồi.

Tony Higgins đứng thẳng người dậy, nhanh nhẹn đáng kinh ngạc.

- Biến mất? Không trả tiền nhà à? Ông ta không có quyền làm thế.

- Chú có thể lấy chìa khóa và rìu theo được không? Xin chú đi nhanh ạ.

Ông chủ nông trang cũng hoảng sợ lây, cầm vội cây rìu và đi ngay.

- Tôi có chìa khóa trong xâu rồi - ông ta vừa nói vừa khoe một xâu chìa khóa vĩ đại, đủ mọi hình dáng và đủ mọi kích thước. Tên viết lách bị gì vậy?

- Chúng tôi không biết. Toàn bộ ngôi nhà bị đóng ván kín mít từ bên trong.

Cả hai cùng chạy - thật ra ông chủ nông trại chạy không được nhanh lắm - đến ngôi biệt thự nhỏ.

Thầy Matthews đang cố nhìn qua một cửa sổ.

- Vẫn không thấy ông ấy - thầy thông báo. Tony à, anh hãy cố mở cửa ra.

- Khỏi cần nói, tôi sẽ làm ngay - ông Higgins nói. Trong hợp đồng có ghi là không được bỏ đi mà không trả tiền thuê nhà trước.

Ông lục trong xâu chìa khóa to tướng và cuối cùng tìm ra một chìa khóa đút vào ổ khóa cửa. Ông kéo tay cầm thật mạnh, nhưng cửa không mở ra.

- Không bình thường! Ông chủ nông trại càu nhàu. Cửa không nhúc nhích. Xem này: có đinh lòi ra.

Ông chỉ mấy mũi đinh. Đến lượt Jeff nhìn thấy mũi đinh nhọn hoắt lòi ra khỏi cánh cửa.

- Có lẽ ông ấy đóng đinh cả cánh cửa - Jeff giả thiết.

- Nói cách khác, phải đập phá cửa - thầy Matthews nói.

- Ê! Khoan đã! Higgins phản đối. Cửa tốn nhiều tiền lắm.

- Ta phải vào chứ. Có chuyện xảy ra với Harley Newcomb. Rõ ràng thế. Tony à, anh gặp ông ta lần cuối cùng là lúc nào?

- Lần cuối cùng hả?

Ông chủ nông trang gãi cằm và nhíu mày cố gắng nhớ lại.

- Chắc là tháng rồi... Cách đây khoảng sáu tuần. Ông ấy điện thoại báo rằng ống nước bị rò rỉ. Vì ông không thích bị quấy rầy, nên tôi không bao giờ ghé ông nếu ông không gọi điện yêu cầu.

- Sáu tuần à? Còn chúng tôi đã gặp ông ấy ở thành phố, cách đây mười ngày. Dường như ông ấy không lấy thư, lấy sữa từ một tuần lễ rồi.

- Khoan đã... Ba chai sữa. Ông ấy uống hai ngày một chai. Vậy là sáu ngày. Đúng, gần một tuần, ông Matthews à.

- Vậy là dường như có chuyện xảy ra với ông, ba ngày sau khi ông về. Có thể ông ấy ở bên trong, bị bệnh hay là... Dù sao cũng phải vào. Tony, anh hãy đập một ô kính cửa sổ. nếu không muốn đập phá cửa.



- Thôi được. Một tấm kính vẫn rẻ hơn một cánh cửa. Ông Higgins nói.

Ông bước lại gần cửa sổ đầu tiên và dùng cán rìu đập vỡ một ô kính. Rồi ông nện vào mấy tấm ván gỗ dày nằm ở phía sau. Sau khoảng một chục cú đập, ván bắt đầu vỡ.

- Ván đóng chặt quá - ông nhận xét giữa hai lần đập. Nhưng sắp nứt rồi. Có một đầu đã sút đinh. Bây giờ, nếu đẩy, là có thể vào được bên trong. Mời ông Matthews vào trước.

- Được - thầy giáo nói - anh hãy đẩy mấy tấm ván ra.

Trong khi ông chủ nông trang đẩy mấy tấm ván và giữ chúng, thầy Matthews chui vào bên trong. Rồi thầy kéo mấy tấm ván về phía mình, để cho lỗ hở rộng ra, sao cho Jeff và Tony cũng có thể vào được.

Bên trong tối om, bởi vì tất cả các cửa sổ đều có ván gỗ đóng đinh kín mít. Jeff chớp mắt để làm quen với bóng tối. Thầy Matthews gọi thật lớn:

- Harley!... Ôi! Harley ơi!

Không có tiếng trả lời.

- Ta hãy bật đèn lên cho sáng! Thầy giáo đề nghị.

Thầy bấm công tắc đèn. Không có gì xảy ra cả. Vẫn tối om. Nhưng do mắt quen rồi, Jeff nhìn thấy một bộ sưu tập mặt nạ quỷ quái Châu Phi treo trên tường. Giống như có những con quỷ giận dữ nhìn Jeff. Toàn bộ một bức tường phủ đầy sách. Chính giữa của một kệ trống không có ba đầu lâu người, một lớn, một trung bình và một nhỏ đang mỉm cười trên đó một cách rùng rợn.

- Tôi không thích chuyện này tí nào - Tony Higgins hạ giọng nói. Thật đấy, tôi không thích tí nào.

- Đi! Có thể ông ấy ở trong phòng ngủ - Thầy Matthews nói.

Thầy bước vào phòng. Ngoài nhà bếp nhỏ và nhà tắm, không còn căn phòng nào khác. Tony Higgins bước theo. Jeff nhìn thấy hai cây đèn cầy và bật quẹt lửa trên bàn. Jeff châm hai đèn cầy và đưa lên cao để nhìn cho rõ.

Ngọn lửa chập chờn làm cho những hình bóng kỳ lạ chạy trên tường nhà. Phía trên hai cây lao đặt chéo nhau, các mặt nạ trên tường như đang nhăn nhó cười.

Vẫn cầm hai đèn cầy cao, Jeff đến gần một cái bàn viết lớn, trên đó có máy đánh chữ. Gần máy là một quyển sách to đang mở. Rõ ràng đó là một quyển xuất bản rất xưa, và nội dung bằng tiếng la-tinh. Jeff không hiểu tiếng la-tinh, nhưng đọc được những gì đánh máy trên tờ giấy nằm trong máy đánh chữ.

Vỏn vẹn chỉ có một dòng như sau:

"Cứu với! Cứu với! Tôi bị thu nhỏ..."

Chỉ có thế thôi. Nhưng làm Jeff nổi da gà.

- Thầy Matthews ơi! Jeff kêu bằng một giọng yếu ớt.

Thầy giáo và Tony Higgins bước ra khỏi phòng ngủ.

- Không có ai hết - thầy Matthews nói - và các cửa sổ đều bị đóng đinh giống mấy chỗ kia.

- Tôi nghĩ - ông chủ nông trang nói - rằng chắc chắn kẻ đóng đinh mấy tấm ván này trên cửa sổ và cửa vẫn còn bên trong. Thậm chí con mèo cũng không ra được.

- Nhưng Harley Newcomb đã ra rồi! Thầy giáo nói lại. Jeff, cám ơn em chiếu sáng cho chúng ta. Nhưng sao em xanh quá vậy...

- Có có bức thông điệp trên máy - Jeff nói cà lăm. Và... và quyển sách nữa. Sách cổ bằng tiếng la tinh...

Thầy Matthews đọc mấy từ đánh máy, rồi xem quyển sách.

- Phải, đây là tiếng la-tinh - thầy nói. Quyển sách này ít nhất cũng bốn trăm năm tuổi. Thầy không hiểu hết mọi từ, nhưng sách nói về... nói về phép, về công thức thần bí làm cho người biến mất.

Jeff nuốt nước miếng khó khăn. Đúng như Jeff sợ.

- Thầy sẽ gọi cảnh sát - Thầy Matthews nói.

Thầy bước đến máy điện thoại, cầm ống nghe lên rồi quay số. Thầy chờ một chút rồi nhìn dây điện.

Dây bị cắt.

- Có kẻ đã cắt dây điện thoại và tháo cầu chì! Thầy Matthews buồn rầu nhận xét.

Đột nhiên, thầy nhìn xuống đất, phía sau cái ghế nơi đáng lẽ nhà văn đang ngồi đánh máy, Jeff cũng nhìn theo. Dưới đất có một vết to màu đỏ hình thù không đều đặn.

- Máu... - Jeff hổn hển nói.

- Không phải - thầy Matthews nói. Mực đó. Chai bị đổ đây này. Mực khô rồi, chứng tỏ chuyện này xảy ra cách đây mấy ngày, có lẽ là một tuần. Nhưng em hãy nhìn ở đây vết đế giày... Như thể ông Harley đứng dậy khỏi ghế, rồi bỏ chạy.

- Vết khác đây nữa này - Tony nói sau khi lấy đèn cầy của Jeff và cúi xuống đất xa cách đó hai mét. Thêm một vết khác nữa. Và một vết nữa. Thêm hai vết nữa. Tất cả có sáu vết. Ông Matthews, ông hãy nhìn thử và nói tôi có bị ảo giác không.

Jeff và thầy Matthews cũng cúi xuống nhìn những vết màu đỏ, do một người đã giẫm vào mực đỏ ướt để lại.

Đột nhiên, Jeff cảm thấy tóc như dựng đứng trên đầu...

Vết chân đầu tiên là của một người bình thường. Vết thứ nhì không có gót chân: chỉ phần trước đế giày in dưới đất, như thể người đó đang chạy. Nhưng nó đã nhỏ hơn so với vết thứ nhất.

Còn những dấu chân còn lại, thì giảm dần, dấu chân dường như của em bé.

- Ông ta chạy trốn! Tony Higgins nói, giọng đã trở nên trầm và khàn. Ông ta chạy về phòng trốn và càng nhỏ dần trong khi chạy. Và sau đó... ông đã biến mất. Bốc hơi!

Ba người nhìn nhau và Jeff phải hết sức cố gắng để giọng nói không bị run.

- Thầy Matthews ơi - Jeff nói. Thầy còn nhớ câu chuyện mà ông Newcomb đã kể ở đại hội không? Có một người bị nhốt trong nhà và bị biến mất trong khi làm ảo thuật. Câu chuyện... câu chuyện đã thành sự thật!

ALFRED HITCHCOCK: Tôi có làm phiền các bạn không? Tôi nghĩ mình phải báo cho các bạn biết rằng một chỉ dẫn có ý nghĩa về vụ bí ẩn Người đàn ông bốc hơi đã được cung cấp cho các bạn. Đúng là những chĩ dẫn tinh tế thật. Nếu các bạn không hề biết làm cách nào một người có thể ra khỏi một căn nhà đóng từ bên trong hay về một công thức làm phép cổ xưa có thể làm cho một người nhỏ dần cho đến khi biến mất hẳn, thì các bạn đừng nản lòng! Cảnh sát cũng không tài giỏi gì hơn các bạn.

Đúng là cảnh sát hiếm khi có cơ hội điều tra về loại bí ẩn như thế này.

- IV -

VỤ BÍ ẨN NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỐC HƠI (4)

Thầy Matthews ra nông trang để gọi điện thoại cho cảnh sát, trong khi Tony và Jeff ở lại canh gác trước ngôi nhà trống không. Không ai muốn ở lại bên trong. Tony lầm bầm vài câu về sự vô lương thiện của ông Newcomb, biến mất không chịu trả tiền nhà, nhưng cũng không nỡ thật sự nổi giận. Nhiều lần, ông đi vòng vòng nhìn chằm chằm ngôi nhà và lắc đầu như thể sẽ tìm ra được một cánh cửa mà trước đây chưa bao giờ thấy. Jeff đi theo ông, nhưng nhìn cũng vô ích. Ngôi nhà vẫn y như xưa: bằng đá kiên cố, có mái che, và không hề có dấu vết cạy cửa.

Chẳng bao lâu, thầy Matthews quay về cùng xe cảnh sát. Ngay khi hiểu ra vấn đề, cảnh sát gọi về đồn bằng điện đài trên xe và ít lâu sau, năm chiếc xe cảnh sát chạy đến cùng lúc và cảnh sát mặc quân phục xâm chiếm ngôi nhà.

Cảnh sát tháo những tấm ván mà Tony đã làm tróc đinh, nhưng để y nguyên phần còn lại để chụp hình và xem xét thỏa thích. Thế là Jeff có dịp theo dõi một cuộc điều tra của cảnh sát thật cho đến tối.

Cảnh sát gõ tường bằng búa, để tìm cửa mật, kéo các tấm ván phủ cửa sổ, bò trên mái nhà để kiểm tra xem gạch ngói có bị xê dịch hay không.

Cánh sát biết được rằng các tấm ván bị đóng đinh trên cửa vào và cửa số xuất xứ từ ván nằm phía sau gara mà Tony chưa xây xong. Đinh cũng được lấy từ một cái hộp bỏ gần đống ván. Búa cũng được lượm tại đó: Tony bỏ đó phòng trường hợp có ngày ông lại muốn làm gara cho xong. Vậy là bất kỳ một ai cũng có thể sử dụng dụng cụ và vật tư đó. Phía này cũng không có dấu vết gì.

Cuộc điều tra vẫn không tiến triển. Rõ ràng là không ai có thể ra khỏi một ngôi nhà đã trở nên kín mít, kể cả một con mèo. Nhưng Harley Newcomb đã biến mất. Cảnh sát rất mong tìm ra một cánh cửa mật hay một cửa sập trên mái nhà, nhưng không có. Tony Higgins liên tục kêu rên:

- Tôi đã nói với các anh là không có cửa mật hay cái gì như thế. Tôi biết mà, vì chính tôi đã tự tay xây dựng cái nhà này, cùng với Gioe Caruso, công nhân của tôi, cách đây năm sáu năm. Tường thì bằng đá tốt, vữa xi-măng tốt, nền đất bằng bê tông tốt, mái nhà tốt chưa bao giờ bị dột. Và ngay khi nhà xây xong, là ông Newcomb đến ở cho đến nay. Tôi chưa bao giờ bị rắc rối với ông ta. Chưa lần nào. Vậy mà bây giờ ông ta bốc hơi mất, mà không chịu trả tiền nhà! Đáng nhẽ phải cấm mấy trò phù phép ảo thuật.

Cảnh sát không hài lòng với giải thích này, nhưng không tài nào tìm ra dấu vết nào của Harley Newcomb. Nếu nhà văn lừng danh không bốc hơi mất, như Higgins khẳng định, thì sự mất tích của ông ấy càng bí ẩn thêm...

Cuối cùng cánh sát thừa nhận rằng Harley Newcomb đã cố tình biến mất, để tự quảng cáo cho mình, nhưng không ai tin. Nhất là thầy Matthews.

- Họ nói bậy, Jeff à - thầy tuyên bố khi đưa cậu bé về nhà. Harley rất ghét quảng cáo. Ông cố gắng tránh quảng cáo phô trương.

- Vậy thầy nghĩ rằng... công thức ma thuật đã thật sự có tác dụng à?

- Chắc chắn là không có chuyện đó đâu! Thầy giáo trả lời bằng một giọng không tự tin lắm. Nói thật, thầy cũng không biết nghĩ sao nữa. Chúng ta biết được rất nhiều nếu có ý nào về cách ông ấy đã ra khỏi được ngôi nhà hay về cách mà thi thể của ông - thầy không thích nói về ông Newcomb tội nghiệp thế này chút nào - đã được mang ra.

- Thầy nghĩ...

- Thầy không biết. Thầy hy vọng là không. Nhưng có thể. Dù sao, thầy biết chắc một điều, người chịu trách nhiệm về chuyện này không phải Harley mà là một kẻ khác. Tuy nhiên, theo thầy biết ông ấy không hề có kẻ thù.

- Có thể ông ấy thử ứng dụng cái ý mà ông đã nói - Jeff giả thiết. Ông ấy muốn kiểm tra cho chắc là làm được và ông ấy bị thương.

- Nếu vậy, chúng ta đã tìm thấy một dấu vết gì đó, một chỉ dẫn nào đó rồi. Thầy cảm thấy chóng mặt quá. Ta hãy về ngủ, qua một đêm đầu óc sẽ sáng suốt hơn. Em biết là cảnh sát không tìm ra được quyển tiểu thuyết mà ông ấy đang viết. Cảnh sát có gọi về New York, và nhà xuất bản nói là chưa nhận được gì. Em có hiểu như vậy nghĩa là thế nào không?

- Dạ... dạ không - Jeff trả lời. Dường như em không hiểu.

- Có nghĩa là bản thảo đã bị đánh cắp. Mà đánh cắp bản thảo truyện trinh thám chưa viết xong có thể giúp ích được gì?

- Dạ phải, em không thấy có lợi gì.

- Thầy cũng không thấy. Trừ phi bản thảo đó có chứa bí mật về sự mất tích của Harley Newcomb... Tới nhà em rồi đó Jeff. Ngày mai, thứ hai, thầy sẽ gặp lại em ở trường. Có thể cảnh sát sẽ phát hiện điều gì đó.

- V -

VỤ BÍ ẨN NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỐC HƠI (5)

Nhưng đến thứ hai, cảnh sát cũng chưa tìm ra gì. Harley Newcomb vẫn chưa xuất hiện lại. Cảnh sát khăng khăng giữ nguyên giả thiết cũ: nhà văn muốn tự quảng cáo. Thái độ của giới báo chí khác hẳn. Báo chí New York cũng như báo chí địa phương đăng phóng sự và hình ảnh gán một vẻ phù thủy cho toàn bộ chuyện này. Các dòng tít lớn đầy ẩn ý:

PHẢI CHĂNG MỘT NHÀ VĂN LỚN ĐÃ BIẾN MẤT?

KHI SỐNG LẠI TÌNH TIẾT TIỂU THUYẾT CỦA MÌNH. MỘT NHÀ VĂN BIẾN MẤT KHỎI MỘT NGỒI NHÀ ĐÓNC KÍN MÍT

MỘT NHÀ VĂN BỊ THU NHỎ MỘT TRĂM PHẦN MỘT TRĂM NHỜ MỘT CÔNG THỨC PHÙ THỦY CỔ XƯA

Quyển sách cổ về phép phù thuỷ bằng tiếng La-tinh, ba cái đầu lâu trên kệ, các mặt nạ và cây lao, tất cả đều rất ăn ảnh. Những bản tường thuật của báo chí tha hồ nói bóng nói gió về những sự việc lạ lùng và quỷ quái xảy ra trong ngôi nhà.

Báo đăng hình mấy dấu chân nhỏ dần, hình bức thông điệp đánh máy thậm chí hình Jeff, thầy Matthews và Tony Higgins.

Jeff kể đi kể lại cuộc phiêu lưu của mình cho bạn bè.

Ai cũng tò mò, nên rất nhiều người dân thành thị Laketown và thậm chí dân New York kéo đến xem ngôi nhà. Cảnh sát buộc phải phái một cảnh sát để điều khiển giao thông và một cảnh sát khác canh gác trước nhà và ngăn cản những kẻ hiếu kỳ lấy đồ đạc đi làm lưu niệm.

Ông Higgins tiến hành tuần tra với cây súng săn:

- Nếu ông ta không trở về trả tiền nhà cho tôi - ông tuyên bố - thì tất cả những gì nằm trong nhà sẽ thuộc về tôi. Không ai được lấy gì đi hết. Kể cả một cái đinh.

Ba ngày sau, báo chí chuyển sang nói chuyện khác. Còn cảnh sát, không tìm ra được gì, một lần nữa lại núp sau giả thiết quảng cáo ban đầu. Nhưng người ta vẫn đến tham quan "ngôi nhà bí ẩn" như được gọi bây giờ.

Tony Higgins, luôn lanh lợi khi có cơ hội kiếm chút tiền, nhờ một người em họ giúp đặt cái bảng to viết như sau:

GIÁ MỘT ĐÔ LA

QUÝ KHÁCH HÃY THAM QUAN

NGÔI NHÀ BÍ ẨN

CÓ TIẾNG KÊU CỨU

DẤU CHÂN ĐỎ

VỤ BÍ ẨN THẾ KỶ

CHỈ MỘT ĐÔ LA!

Ngoài ra, ông Higgins làm thêm một cầu thang nhỏ để khách có thể leo lên dễ dàng lên cái lỗ nhỏ trong cửa sổ. Phần còn lại được giữ y nguyên. Người anh họ canh gác bên trong, để ngăn chặn các vụ trộm; còn chính ông Higgins thì đứng gác bên ngoài và thu một đô la mỗi kẻ hiếu kỳ.

Đến cuối tuần, hàng xóm ước tính có lẽ ông Higgins kiếm được ít nhất hai trăm đô la và lắc đầu khâm phục trước sự lanh lợi của ông.

Dần dần, sự kích động của công chúng lắng giảm, nhưng Jeff, dù có bận bịu đến mấy, vẫn liên tục nghĩ đến sự bốc hơi kỳ lạ của ông Newcomb. Dù sao Jeff cũng có tham gia một phần vào việc phát hiện sự mất tích, tại sao cậu không thử giải vụ bí ẩn được đặt ra?

Jeff nhớ đến một chỉ dẫn. Một chỉ dẫn mà cậu đã quên mất, mà cảnh sát chưa biết.

Ngày hôm đó, sau khi tan trường, Jeff lấy xe đạp đến gặp viên trung úy cảnh sát đang điều tra vụ án này.

- Ông Newcomb - Jeff giải thích - có nói chuyện với thầy Matthews và chính cháu về quyển sách mới mà ông đang viết và có nói rõ đã lấy được ý từ một cuộc nói chuyện với một người quen. Thậm chí ông Newcomb đã cho biết ngày nói chuyện là mùng một.

- Chú thấy không - Jeff nói tiếp - Nếu chú tìm ra người đã cung cấp cho ông Newcomb ý để viết truyện, thì có thể sẽ biết được cách ông Newcomb biến mất khỏi ngôi nhà.

Trung úy mỉm cười độ lượng.

- Cám ơn cháu có ý muốn giúp cảnh sát các chú - ông nói. Nhưng cháu hãy nghe rõ đây. Cách ông Newcomb biến mất giống y như cách nhân vật chính trong sách sẽ biến mất. Đúng không?

- Dạ phải - Jeff gật đầu.

- Vậy thì rõ ràng đây là một kế hoạch nhằm thu hút sự chú ý của công chúng đến quyển sách sắp xuất bản. Một trò quảng cáo, chỉ có vậy thôi.

- Nhưng quyển sách cũng biến mất - Jeff nói thêm. Sách không có trong nhà và nhà xuất bản chưa nhận được.

- Bởi vì ông Newcomb, đang ở một nơi nào đó, vẫn tiếp tục viết cho xong - Trung úy cảnh sát trả lời. Cháu sẽ thấy. Một ngày nào đó, khi sách được in, ông Newcomb sẽ tái xuất hiện để gặt lấy thành quả mưu mẹo quảng cáo. Người ta cứ hay bày trò này trò kia để được lên báo, phiền lắm.

Jeff ra về, buồn rầu nhưng chưa tin. Jeff đi gặp thầy Matthews, thầy đang sửa bài, và cậu trình bày suy nghĩ của mình.

- Em nghĩ hay lắm, Jeff à - Thầy giáo khen. Thầy quên mất điểm này. Nhưng vì ta biết chính xác ngày nói chuyện, và vì ta biết rằng Harley Newcomb hầu như không bao giờ đi đâu hết, trừ ngày mùng một hằng tháng, ngày mà ông ra phố để mua sắm, thì chính em có thể tìm ra được người nào đã gợi cho ông ấy viết sách và ý đó là gì. Nếu biết được bằng cách nào ông ta ra được ngôi nhà, thì như giải được toàn bộ vụ bí ẩn. Em có thể đi hỏi đây đó một cách tự nhiên, mà không gây chú ý.

- Nhiều người nghĩ rằng ông Newcomb đã thật sự bốc hơi mất, rằng ông ấy đã bị thu nhỏ một trăm phần trăm - Jeff nói. Vì dấu chân.

- Thầy biết, nhưng phần thầy, thầy vẫn không tin mấy trò phù thuỷ. Chúc em may thắn nhé. Nếu biết được gì, nhớ cho thầy biết.

Jeff lấy xe đạp chạy về hướng thành phố. Ai có thể nhớ được một cuộc nói chuyện diễn ra cách đây gần sáu tuần?

Jeff đến gặp ông Martino là người bán thực phẩm khô, người thường xuyên cấp hàng cho ông Newcomb. Ông Martino là một người Ý vui tính. Ông lắng nghe những câu hỏi của Jeff.

- Chú và ông ấy có nói chuyện không hả? Ông Martino hỏi lại. Có, có chứ, chú và ông ấy đã nói chuyện. Ông ấy nói ông đang vội lắm, ông muốn về nhà viết, ông có ý mới. Giật gân. Bây giờ, cháu có hiểu rõ được gì không Jeff?

- Lúc đó là mấy giờ ạ? Jeff vội vàng hỏi.

Rõ ràng là ông Newcomb đã có ý trong đầu trước khi đến cửa hàng thực phẩm khô.

- Sau khi ăn trưa. Khoảng ba giờ, ba giờ rưỡi. Khó nói.

- Cám ơn chú nhiều! Jeff nói, rồi chạy đi tiếp.

Sau đó, Jeff ra bưu điện, nơi ông già Rogers, ốm và trọc đầu, mất khá nhiều thời gian mới hiểu được câu hỏi của Jeff.

- Hừm! Cuối cùng ông già gãi tai nói. Bác đã thấy ông nhà văn lần cuối cùng là lần nào nhỉ? Xem nào, xem nào... Dường như ông nhà văn có gửi thư bảo đảm... Để bác xem sổ.

Jeff chờ, tim đập thình thịch, trong khi ông Rogers lật sổ sách.

- Đây, đây rồi. Mùng một tháng vừa qua. Lúc một giờ ba mươi.

- Ông nhà văn có nói với bác về những gì ông ấy đang viết hay đại loại như vậy không ạ?

Ông già bưu điện lắc đầu, khiến cặp kính gọng vàng tuột xuống khỏi mũi.

- Ông ấy vội lắm. Ông ấy muốn gửi thư này thật nhanh. Người nhận là một nhà sách ở New York, chuyên về mấy loại sách cũ gì đó.

- Cháu cảm ơn bác! Jeff nói và hấp tấp tiếp tục cuộc điều tra.

Nếu không lầm, thì chính ngày hôm đó, ông Newcomb đã đặt mua quyển sách trò phủ thủy mà người ta tìm thấy trên bàn ông. Nói cách khác, ông ấy đã nắm được cái ý viết và đang tập hợp các yếu tố để khai thác ý đó. Vậy là ông đã nói chuyện với ai đó sớm hơn trong buổi sáng. Nhưng với ai?

Jeff ghé qua nhà sách, nhà thuốc, công ty điện thoại, nơi ông Newcomb đi thanh toán các hóa đơn. Khắp nơi đều trả lời với Jeff rằng ông Newcomb rất vội. Ông ấy khuyên ông bán sách lấy sách của ông ngay khi được xuất bản: sách sẽ hay hơn những quyển trước. Ông bán sách gặp ông Newcomb lúc mười một giờ sáng.

Jeff không biết đi gặp ai nữa. Cậu đã đến tất cả những người mà ông Newcomb thường gặp. Có thể nhà văn đã gặp ai đó ngoài đường? Một người không thể nào tìm lại được?

Jeff nản lòng đi về nhà. Cha mẹ Jeff đi ăn cơm khách. Jeff ăn tối một mình, làm bài, rồi đi ngủ sớm.

Nằm trong bóng tối, hai tay chắp sau ót, Jeff vẫn suy nghĩ. Ông Newcomb đã nói chuyện với ai ngày hôm đó, khi mà ý nghĩ tuyệt hay đã nảy ra trong đầu ông? Ông có thể gặp người nào trong thành phố nữa?

Đột nhiên, Jeff ngồi bật dậy.

- Tất nhiên? Jeff la lên. Hiển nhiên quá. Chắc chắn là ông ấy.

Không suy nghĩ thêm, Jeff vội vàng mặc quần áo. Còn một hai tiếng nữa, cha mẹ Jeff mới về tới nhà. Jeff xé một trang sổ tay ra, viết nguệch ngoạc:

Con buộc phải ra ngoài nhưng con sẽ về sớm. Ba mẹ đừng lo. Con hôn ba mẹ.

Jeff đặt miệng giấy trên giường, bước ra khỏi phòng đóng cửa lại, không nghĩ rằng khi thấy cửa phòng đóng, cha mẹ cậu sẽ tưởng cậu đã ngủ và sẽ không đọc được lời nhắn của con.

Jeff lấy xe đạp, bật đèn pha, đạp thật nhanh về hướng nhà thầy Matthews, nhà thầy ở ngoài thành phố.



Khi đi ngược trên lối đi dẫn đến biệt thự, Jeff thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng. Thầy đang ngồi ở bàn, bận chữa bài kiểm tra luận văn hằng tháng. Có lẽ cô Matthews và ba đứa bé đã ngủ rồi. Jeff gõ nhẹ vào ô kính cửa sổ. Thầy Matthews lại gần cửa sổ, nhận ra khách và mời Jeff vào nhà.

- Thầy Matthews ơi - Jeff hổn hển nói - em nghĩ là em biết được ông Newcomb đã nói chuyện với ai ngày hôm đó và lấy được ý viết sách.

- À! Thầy Matthews kêu. Chiều nay em đã hỏi ra được gì hả?

- Không được gì hết, nhưng em đã suy luận. Thưa thầy Matthews, em cần hỏi ông Tony Higgins một câu hỏi. Thầy đi với em bây giờ được không ạ?

- Bây giờ à? Trễ lắm rồi.

- Dạ phải, nhưng nếu em nghĩ đúng, thì ta sẽ nắm được chỉ dẫn còn thiếu! Em sẽ không ngủ được nếu không biết là em đúng hay sai.

- Thầy hiểu - Thầy Matthews mỉm cười nói và mặc áo vào. Nếu vậy thì không còn gì phải do dự; ta hãy đến gặp Tony, và em sẽ hỏi câu hỏi của em. Nhưng em đừng mong ông ta nhớ được một chuyện đã xảy ra cách đây hơn một tháng.

Hai thầy trò lên xe ôtô đi đến nông trang của Tony Higgins. Thầy giáo rất muốn hỏi xem ý của Jeff là gì nhưng cậu bé quá xúc động và quá muốn dành bất ngờ cho thầy, nên thầy Matthews không đặt câu hỏi trực tiếp. Thầy chỉ hỏi:

- Em nghĩ có người đã đến gặp Harley Newcomb ngày hôm đó và nhờ Tony chỉ đường đi à?

- Không hẳn vậy - Jeff đáp.

Jeff rất muốn tiết lộ cho thầy biết suy nghĩ của cậu nhưng cũng muốn làm cho thầy bất ngờ. Nên cậu im lặng.

Khi đến gần nông trang, hai thầy trò nhìn thấy đèn sáng phía bên biệt thự nhỏ của nhà văn.

- Thầy Matthews ơi! Jeff la lên. Có ai trong nhà, vào giờ này!

- Đúng. Thầy giáo nói và rẽ xe vào lối đi. Chắc là Tony. Chắc là ông ấy đang biến đổi biệt thự thành viện bảo tàng, để cho khách tham quan suốt mùa hè. Ông ấy sẽ kiếm được khá nhiều...

Thầy Matthews dừng xe lại. Hai thầy trò xuống xe. Jeff cố nén sự nôn nóng. Qua cửa sổ, hai thầy trò nhìn thấy Tony Higgins, vẫn mặc bộ áo liền quần, đang đi qua đi lại trong nhà.

- Tony ơi! Thầy Matthews gọi. Vào nhà được không?

Ông chủ nông trang ra cửa sổ, nhìn ra ngoài, chớp mắt để nhìn cho rõ.

- Một đô la một người! Ông thông báo. Đàn ông, đàn bà, trẻ con, giá như nhau... Ô! Ông Matthews đó hả? Thầy và Jeff. Thôi, được. Các người có quyền vào miễn phí.

- Ông tử tế quá.

Thầy chui qua cửa sổ, Jeff đi theo.

- Sao, sáng kiến của anh thế nào, hả Tony? Thầy Matthews hỏi. Nghe nói khách du lịch đến đông lắm.

- Cũng khá, cũng khá lắm. Nhưng phải coi chừng họ, không cho họ lấy cái gì đi hết. Mệt lắm.

Jeff tò mò nhìn xung quanh. Rất ít thay đổi so với ngày mà vụ bí ẩn được phát hiện, Tony chỉ đặt mấy tấm kính bảo vệ các dấu chân đó và giăng dây dọc theo tủ sách và xung quanh dấu chân, để không cho khách đến gần. Ngoài ra, ông cũng thay đổi vị trí các đầu lâu người, xưa kia nằm trên kệ. Nay có một đầu lâu bên cạnh máy đánh chữ, một đầu khác trên quyển từ điển dày của ông Newcomb, còn đầu thứ ba vẫn ở chỗ cũ. Cuối cùng, ông Higgins treo thêm một hai mặt nạ đặc biệt quỷ quái.

- Tôi có bố trí lại một chút - Tony nói khi thấy hai khách nhìn xung quanh. Để cho hay hơn. Tôi muốn cho khách du lịch thấy đáng đồng tiền bát gạo.

- Thế lỡ ông Newcomb trở về thì sao? Thầy Matthews hỏi.

- Ông ta sẽ không trở về - ông chủ nông trang nói không do dự. Ý tôi nói là nếu muốn về, ông ta đã về rồi. Tôi sẽ nói cho anh biết chuyện gì xảy ra: công thức làm phép bị hỏng, và giờ này ông nhà văn đã bốc hơi mất tiêu rồi.

- Hy vọng là không phải vậy - thầy giáo trả lời. Nhưng Jeff muốn hỏi anh cái này. Em hỏi đi, Jeff. Em cần biết gì, thì cứ hỏi chú Tony này.

Jeff phân vân một lúc. Đột nhiên, Jeff cảm thấy một mình muốn tìm ra lời giải vụ bí ẩn thật là ngốc nghếch quá. Nhưng câu hỏi sắp bật ra khỏi miệng và Jeff không nén lại được.

- Thưa chú Higgins, chú đã nói chuyện với ông Newcomb hôm mùng một tháng rồi, phải không ạ?

Thầy giáo tiếp lời ngay:

- Tất nhiên là Tony! Anh đã nói là nhiều tuần rồi không gặp ông Newcomb, nhưng ngày hôm đó, anh đã nói chuyện với ông ấy. Anh là chủ nhà, không thể nào anh quên thu tháng tiền nhà!

- Và khi nói chuyện với ông ấy, chú đã cho ông ấy một cái ý để viết sách mới - Jeff nói thêm. Chỉ có chú là có thể làm chuyện này, vì khi đến thành phố, ông ấy đang chuẩn bị viết sách rồi.

Khuôn mặt rám nắng của Tony sậm lại và giận dữ. Mắt ông sáng lên và miệng ông gồng lên.

- Có chứ. Tôi đã cho ông ta một ý nghĩ. Buổi sáng tôi đến để nhận tờ ngân phiếu. Ông ta đi vòng vòng trong nhà cứ như một thú bị nhốt. Ông ta nói: "Tôi phải viết một cuốn sách, mà không có ý". Ông ta cần một cách thức độc đáo để ra khỏi một căn phòng bị khóa. "Tôi sẽ trả năm trăm đô la cho một cái ý", ông ta nói với tôi thế.

Khi nói chuyện, mặt ông chủ nông trang đỏ dần lên và mắt ông thật dữ dằn. Hai bàn tay to rộng mở ra nắm lại. Jeff nghe nói là có khi Tony Higgins rất nóng, nhưng đây là lần đầu tiên, Jeff thấy ông ta như thế.

- Thế là anh đã cho ông ta một ý hay à? Thầy Matthews điềm tĩnh nói, như để xoa dịu ông chủ nông trang.

- Khỏi phải hỏi, dĩ nhiên là tôi cho ông ta một ý! Một ý hết sức độc đáo. Đúng, thưa anh. Một ý thượng hạng. Ông ta nói là ông ta suy nghĩ, nhưng chắc có ai dùng rồi. Vì nghề ông ta phải biết mấy chuyện này, nên tôi bỏ qua. Rồi cuối tháng, tôi ghé qua để hỏi ông ta nghĩ sao về cái ý của tôi, thì tôi thấy ông ta đang đánh máy. Tôi liếc qua thử, thì thấy ông đang khai thác ý của tôi! Khai thác triệt để. Tôi đòi năm trăm đô la và ông ta trả lời cái ý đó chỉ đáng có năm chục thôi.

- Thế rồi anh làm gì, hả Tony? Thầy Matthews hỏi nhẹ nhàng hơn nữa, trong khi Jeff lo sợ thấy cơn giận đang tăng của ông chủ nông trại.

- Tôi đòi năm trăm! Tony gầm lên. Ông ta trả lời là vô lý. Thế là tôi cho ông ta thấy có vô lý hay không.

- Sao? Thầy giáo hỏi, cố làm cho ông chủ nông trại bớt giận.

- Thì tôi cũng sẽ cho các người thấy! ông Higgins hét lên.

Trước khi thầy Matthews chưa kịp né, nắm đấm của Tony đánh trúng cằm thầy, khiến thầy ngã lăn xuống đất.

Nhanh lên, cần tiếp viện. Jeff phóng ra cửa sổ, nhưng Tony nắm dây nịt cậu bé, quăng cậu xuống đất.

Cậu bé ngất đi trong vài phút.

- VI -

VỤ BÍ ẨN NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỐC HƠI (6)

ALFRED HITCHCOCK: Giỏi lắm, Jeff ơi! Dù sao Jeff cũng thật đáng khen, vì đã nghĩ ra rằng người mà ta thường gặp mùng một hàng tháng là chủ nhà ta đang ở.

Thế còn các bạn. Các bạn biết tính hà tiện của Tony Higgins, các bạn có nghĩ rằng hắn ta không thể nào bỏ qua mùng một mà không đi đòi tiền sao?

Nếu các bạn đã nghĩ ra, thì chắc các bạn đã đi khá xa rồi. Chắc là các bạn đã biết bí mật biệt thự đóng kín mít, bí mật người đàn ông bốc hơi và dấu chân đỏ. Chúng tôi đã cấp cho các bạn quá nhiều chỉ dẫn rồi mà...

Tuy nhiên có thể các bạn vẫn còn đang nghĩ sai.

Có một điểm rõ ràng: đáng lẽ Jeff phải tiết lộ những suy luận cho thầy Matthews trước, vì dường như tên Tony âm mưu một cái gì đó khá dễ sợ cho Jeff và thầy giáo...

Các bạn hãy đọc tiếp, rồi các bạn sẽ biết. Đồng thời các bạn có thể kiểm tra xem suy luận của các bạn có chính xác hay không.

- VII -

VỤ BÍ ẨN NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỐC HƠI (7)

KẾT LUẬN

Jeff, vẫn còn ngơ ngác, mở mắt ra. Phải mất vài giây Jeff mới hiểu ra mình đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra. Rồi cậu thử ngồi dậy, nhưng bị té ngã và kêu "Ái!". Đầu Jeff đau nhức. Cổ tay cổ chân cũng đau. Đầu đau, do bị đụng lúc té; cổ tay đau, vì bị cột ra sau lưng; cổ chân đau vì bị cột một sợi dây thô.

Jeff đang nằm dưới đất, ngay bên cạnh kệ sách. Thầy Matthews nằm bên cạnh, cũng bị trói.

- Jeff ơi, em có bị thương không? Thầy lo lắng hỏi.

- Em không sao. Chính Tony Higgins đã trói thầy và em như thế này à?

- Trói chặt như hai khúc giò - Thầy Matthews đáp. Hắn trói, rồi ra đi, bảo là sẽ quay lại.

- Thầy, thầy nghĩ hắn sẽ làm gì ta? Jeff hỏi, cố tỏ ra dũng cảm.

- Thầy không thích dự đoán thử. Nếu hắn là người đàng hoàng, thầy có thể thử nói chuyện. Nhưng hắn không đàng hoàng tí nào. Em có thấy hắn tức giận như thế nào lúc kể rằng ông Newcomb không chịu đưa tiền cho hắn.

- Dạ em thấy - Jeff nói.

- Thầy sẽ thử. Nhưng thầy nghĩ hắn sẽ không chịu nghe. Jeff ơi, thầy đã cố gắng hết sức để làm cho nút cột dây tay thầy lỏng ra một chút. Nếu thầy quay lưng lại, em có thể cố làm tiếp bằng răng.

- Em sẽ cố, thưa thầy.

Thầy giáo lăn qua bên hông và Jeff vặn vẹo mình cho đến khi nhìn thấy được ngay trước mặt hai tay bị trói của thầy Matthews. Tony đã thắt một cái nút thật chặt và Jeff lo sợ kế hoạch sẽ không thành công, nhưng đó không phải là lý do để mất thời gian. Jeff nắm một khúc dây giữa hai hàm răng, rồi bắt đầu gặm, giống như con chó con đùa giỡn với chiếc dép.

Răng Jeff rất trơn: sợi dây làm trầy môi cậu. Jeff làm thử một lần nữa. Lần này, Jeff có thế hơn. Jeff tuyệt vọng đang kéo khúc dây, thì tiếng chân bước nặng nề vang lên bên ngoài.

- Higgins quay về!

Tuy nhiên, hắn không vào. Hắn đẩy xe cút kít. Nghe tiếng sỏi kêu dưới bánh xe. Tony dừng lại. Có tiếng kim loại, sau đó là tiếng gõ đục, trên gỗ. Rồi một hồi sau là tiếng lách cách bất ngờ: tiếng kích xe.

- Hắn làm gì vậy? Jeff thì thầm.

Hai tù nhân đang nằm đối mặt với tường và không thể thấy gì qua cửa sổ mở.

- Thầy không biết, Jeff à. Em cứ cắn tiếp đi. Có thể ta sẽ đủ thời gian để kịp tự giải thoát.

Jeff quyết liệt làm tiếp công việc gặm dây. Phía bên ngoài, tiếng lách cách vẫn vang lên, chậm chạp và đều đặn. Cái kích đang lên. Rồi có tiếng động mới: tiếng phiến gỗ kêu rít kèm theo như tiếng lách cách.

Chuyện gì đang xảy ra? Jeff hoàn toàn không biết được. Jeff vẫn đang nhai dây. Năm phút trôi qua, rồi mười phút nữa. Cuối cùng, Jeff cảm thấy dây lỏng được một chút.

- Nhanh lên Jeff ơi! Thầy giáo thì thầm. Chắc không còn bao nhiêu thời gian đâu.

Tiếng lách cách và kêu rít đã chấm dứt. Tony Higgins đang bước đi phía bên ngoài.

Môi và lưỡi Jeff bị rát phồng. Nhưng bây giờ, dây ướt không còn trơn và dễ cắn hơn. Jeff kiên quyết cắn vào nút dây rồi kéo mạnh. Jeff cảm thấy đầu dây đang ra.

- Tốt lành! Thầy Matthews khuyến khích. Cố thêm một tí nữa thôi...

Jeff cắn dây lần cuối, nút sút hẳn ra. Đúng lúc đó, Higgins nhảy xuống nặng nề từ cửa sổ, và bước đến chỗ hai tù nhân.

Thầy Matthews vội vàng lăn trên lưng để giấu hai bàn tay gần như đã được tự do.

Jeff cũng làm theo. Ông chủ nông trang đáng sợ cúi xuống hai thầy trò:

- Hai người thế nào rồi. Tôi sẽ chăm lo cho hai người...

Jeff hầu như không nghe gì, ánh nhìn Jeff đang dán vào một trong bốn gốc của căn phòng, đang ở độ cao mà đáng lẽ nóc nhà phải dựa trên tường. Do căn phòng không có trần nhà, nên thấy rõ sườn mái và Jeff kinh ngạc thấy mái nhà đã được nâng lên khoảng ba mươi centimét. Thấy rõ một khe hở rộng giữa bờ mái và bờ tường nhà.

Thầy Matthews cũng nhận thấy và bắt đầu nói chuyện ngay để câu giờ:

- Vậy ra đây là bí mật của anh? Thầy kêu. Tony ơi, anh khôn lắm. Không có cửa mật. Chỉ có mái nhà mà ta nâng lên một chút, đủ cho một người có thể chui qua khe hở, sau khi đóng đinh mấy ván gỗ trên cửa và cửa sổ từ bên trong. Rồi hạ mái nhà xuống, thế là tất cả có vẻ bình thường. Đáng lẽ chúng tôi phải nghĩ ra được. Tất nhiên là mái nhà luôn luôn có vẻ như được gắn chắc trên căn nhà mà nó che phủ, nhưng có khi nó nằm cố định nhờ chính trọng lượng của nó...

Mưu mẹo của thầy thành công một lúc.

Tony Higgins cười khẩy.

- Chính xác - hắn nói. Gioe, công nhân của tôi, đã làm toàn bộ phần bê tông. Gioe là thợ hồ giỏi. Còn tôi làm phần sườn. Khi làm đến cái góc này, thì tôi bị thiếu đinh. Lên thành phố kiếm đinh khác thì mệt quá. Nên tôi để nguyên như thế này. Tôi nghĩ cái kích xe tải sẽ nâng các phiến gỗ lên dễ dàng, và tôi đã nghĩ đúng. Đó là ý mà tôi cung cấp cho ông Newcomb. Vậy mà ông ta dám nói là ý vô lý!

Một lần nữa, nét mặt hắn sậm xuống vì tức giận.

- Nhưng bây giờ, ông ta không còn nói thế nữa. Tôi đã lừa được mọi người, kể cả cảnh sát.

- Anh đã đánh lừa tất cả chúng tôi - thầy Matthews thừa nhận. Nhưng còn mấy dấu chân nhỏ dần? Anh làm cách nào?

- Dễ. Tôi có đủ loại giày dép, đủ kích cỡ, còn lại từ mấy cuộc bán. Tôi nhúng vào mực đỏ và in dấu chân. Và tôi đánh máy bức thông điệp. Báo chí kể bao nhiêu thứ về người đàn ông bốc hơi!

Hắn phá lên cười.

- Cả đời tôi chưa bao giờ thấy trò nào vui như thế. Mọi người đến, nặn óc tìm lời giải...

- Một lời giải hết sức đơn giản - thầy giáo thừa nhận. Nhưng anh định làm gì Harley Newcomb?

- Ông ta vẫn còn trên tầng nóc nhà tôi, tôi luôn khóa kỹ, vì trong đó có mấy bộ quần áo tôi cất giữ. Cuốn sách có ý truyện ăn cắp của tôi cũng trong đó với ông ta. Tôi chờ thử xem có ai đoán ra rằng chính tôi đóng đinh tất cả, chui ra qua khe hở dưới mái và hạ mái nhà lại chỗ cũ? Do không ai đoán ra nên giờ tôi có thể thực hiện kế hoạch!

Hắn nói câu cuối cùng này bằng một giọng lạnh lùng, đầy đe dọa đến nỗi Jeff rùng mình.

- Anh nghe tôi này, Tony - thầy Matthews nói. Hiện anh chưa làm tổn hại gì nghiêm trọng ông Newcomb và chúng tôi. Anh hãy thả chúng tôi ra, anh hãy thả ông Newcomb ra. và anh sẽ không bị tội gì nhiều.

- Thả các người ra à? Higgins chưng hửng hỏi lại. Các người đã biết bí mật của tôi và sẽ làm hỏng mọi việc của tôi hết à? Bộ tưởng tôi điên hả?

- Tony à, anh hãy suy nghĩ trước khi...

- Tôi suy nghĩ xong rồi - ông chủ nông trang gầm hét lên. Lúc đầu, tôi chỉ định giấu ông Newcomb một thời gian để ông ta thấy giá trị của cái ý tôi cung cấp cho ông ta và dạy cho ông ta một bài học là không được lừa người khác. Nhưng rồi mấy người hiếu kỳ bắt đầu đến tham quan ngôi nhà bí ẩn và tôi hiểu là không thả được ông Newcomb. Nghĩ xem. Không đầy một tuần, tôi đã kiếm được bốn trăm đô la. Chẳng lẽ làm hỏng vụ kinh doanh này sao!

- Tony, anh nghe này...

Ông chủ nông trang bắt thầy Matthews im lặng bằng cách hét thật lớn.

- Chính anh phải nghe tôi! Newcomb không có quyền làm cạn mỏ vàng của tôi. Cả hai người cũng vậy. Không được, ông thầy giáo ơi. Trái lại, các người sẽ tiếp tế cho nó. Khi người ta lại tìm thấy ngôi nhà bị đóng kín mít một lần nữa, khi người ta dùng rìu phá cửa để vào, khi người ta phát hiện cả hai người bên trong, thì đó thật sự là vụ bí ẩn lớn nhất thế kỷ. Anh có dám cá là tôi sẽ kiếm được một trăm đô la một ngày không? Một tuần, được khoảng một ngàn.

- Ý anh nói sao khi nói "khi người ta phát hiện cả hai"? Thầy Matthews hỏi.

Jeff cũng muốn đặt câu hỏi như thế và cảm thấy miệng khô đi và rùng mình dọc theo sống lưng, khi thấy Tony chìa ra hai sợi dây có nút thòng lọng ở đầu.

- Ý tôi nói là người ta sẽ phát hiện hai người treo cổ ở mấy cái xà trên đầu kia - Tony trả lời. Cũng không thể nào biết được hai người vào nhà bằng cách nào, ai đã treo cổ các người và làm thế nào thế nào thủ phạm chui ra khỏi nhà. Đúng là một mỏ vàng cho suốt phần đời còn lại của tôi! Cả nếu như tôi muốn, cũng không thể nào thả các người đi bây giờ: sẽ mất quá nhiều tiền. Thôi, nói chuyện đủ rồi. Đến phiên ông thầy giáo trước nhé.

Hắn cúi xuống thầy Matthews, Jeff nhắm mắt lại để không thấy điều sẽ xảy ra tiếp theo đó.

Jeff thật là sai lầm, bởi vì do nhắm mắt, cậu không thấy thầy giáo, đang nằm trên đất, đột ngột kéo hai đầu gối về phía ngực rồi đá hai chân ra phía trước thật mạnh, mà không hề bị dây trói chân cản trở.

Tony Higgins nhận cú đá kinh khủng này thẳng vào ngực. Jeff mở mắt ra kịp thời để thấy ông chủ nông trang bị bắn về phía sau, đầu đập vào tường và ngã xuống đất, ngất xỉu.

Thầy Matthews ngồi dậy. Trong khi nói chuyện với Tony, thầy đã làm xong được công việc của Jeff. Thầy rút con dao xếp ra khỏi túi, cắt dây trói chân và chạy ra cột tay chân tên Higgins lại bằng hai nút dây thòng lọng mà hắn đã cẩn thận chuẩn bị.

Một lát sau, Jeff cũng được tự do. Cậu chóng mặt vì nỗi khiếp sợ vừa qua.

- Trời ơi! Jeff nói khi hoàn hồn. Vậy là Higgins định treo...

- Đúng - thầy Matthews vừa nói vừa xoa hai cổ tay cho máu tuần hoàn trở lại. Nếu kế hoạch hắn thành công, thầy dám chắc hắn sẽ cho làm hình nộm giống hai chúng ta và hắn sẽ treo thay vào chỗ ta để làm cho khách du lịch rùng mình trong suốt những năm sắp tới. Thầy nghĩ là không một ai giải nổi vụ bí ẩn. Mưu mẹo hắn đơn giản, nhưng thật là quỷ quyệt.

- Chỉ vì muốn có một ngôi nhà bí ẩn! Để có tiền mà khỏi phải lao động.

- Thầy nghĩ Tony không bình thường khi đụng đến tiền bạc. Kiếm được nhiều tiền quá dễ dàng làm hắn mất trí. Cũng may là hắn cúi xuống chỗ thầy như lúc nãy, bởi vì nếu không, thầy sẽ không đánh thắng nổi hắn. Thầy đặc biệt có sức mạnh ở đùi và bắp chân và hắn đã cho thầy cơ hội dùng cơ bắp.

Tony Higgins dần dần tỉnh lại. Hắn hít thở và vẫn còn run. Thầy Matthews cảnh giác theo dõi hắn.

- Jeff à, thầy biết em chưa có bằng lái, nhưng em đã biết lái xe. Lần này, thầy cho phép em lấy xe thầy chạy xuống thành phố. Em hãy yêu cầu ba em gọi điện thoại cho cảnh sát. Thầy sẽ ở lại giữ Tony. Ba em có thể chở em trở về đây và hai cha con giải thoát cho ông Newcomb đang ở trên tầng mái nhà Higgins. Chắc là ông ấy sẽ rất vui khi gặp em.

- Dạ em đi ngay, thưa thầy! Jeff vừa nói vừa leo qua cửa sổ.

Khi chui ra ngoài, Jeff quyết định cậu sẽ không bao giờ viết truyện trinh thám; cậu chỉ đọc thôi. Jeff cho rằng các nhà văn phải chịu quá nhiều mạo hiểm

- VIII -

VỤ BÍ ẨN NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỐC HƠI (8)

ALFRED HITCHCOCK: Tony Higgins hiện được Nhà nước nuôi ăn ở miễn phí, khiến hắn thích thú. Nhất là từ khi người ta giải thích với hắn về những khoản thuế hắn phải đóng, nếu có thu nhập một ngàn đô la một tuần, điều này khiến hắn suy nghĩ rất nhiều.

Harley Newcomb đã đi Anh Quốc. Ở đó, mái nhà được giữ cố định trên các tầng nhà có niên tuổi mấy thế kỷ. Các bạn biết không, ông Newcomb không tin tưởng những ngôi nhà hiện đại nữa.

Còn phần các bạn, các bạn hãy ghi nhận rằng trong vụ án này, chúng tôi đã chơi rất đẹp.

Chúng tôi đã cho các bạn biết Tony yêu thích tiền đến mức nào về chúng tôi đã nói rõ rằng chính hắn là chủ của ngôi nhà Harley Newcomb đang ở. Nên các bạn có thể dễ dàng quy ra rằng hắn nói láo khi cho biết ngày mà hắn đã gặp ông Newcomb lần cuối.

Chúng tôi có đề cập đến những đôi giày nhiều số chân khác nhau mà Tony Higgins có và thậm chí chúng tôi đã chỉ cho các bạn xem cái kích nâng một mái nhà nữa. Nếu bạn đã suy ra được rằng Tony là người mà ông Newcomb đã nói chuyện hôm mùng một, thì các bạn có thể làm trợ lý bất đắc dĩ cho cảnh sát. Nếu các bạn đã từ đó kết luận hắn là tác giả vụ mất tích, thì các bạn sẽ được đề cử là trợ lý sĩ quan cảnh sát. Nếu các bạn giải được luôn vụ bí ẩn các dấu chân nhỏ dần, thì các bạn có thể là cảnh sát điều tra bậc khá. Trong trường hợp các bạn đã khám phá bí mật mái nhà và cái kích, thì các bạn hãy tự phong mình là cảnh sát trưởng ngay. Trái lại, nếu các bạn đã bỏ qua những điểm này... Hả? Các bạn nói sao? Chính cảnh sát cũng không để ý đến à? Tôi biết. Thật là đáng trách.

Lúc kết thúc vụ bí ẩn Người đàn ông bốc hơi này, tôi nghi nhiều bạn sẽ khá thất vọng vì thật ra phép phù thủy không đóng vai trò nào hết. Đó là một bài học tốt cho các bạn này. Các bạn hãy nhớ rằng không có trò phù thủy nào hết và những trò ảo thuật đáng kinh ngạc nhất luôn luôn được giải thích bằng một cách hết sức đơn giản.

Bây giờ, tôi phải chào tạm biệt các bạn. Mong các bạn đã thích thú với chuyến dạo chơi ngắn vào xử sở bí ẩn và lo sợ. Ngoài ra, tôi hy vọng các bạn sẽ nghiêm túc khi giữ kín lơi giải của ba vụ bí ẩn này. Như đã nói trong lời mở đầu: Các bạn đã bỏ công đọc sách của tôi, bạn bè của các bạn chỉ việc làm theo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro