Chap 12
Chapter 12
Đúng như nó nghĩ, bụi cây này rất rậm. Nhưng mà không biết vì sao nó rớt luôn vô chỗ mấy khoảng lá trống...xuống đất...tay vẫn nắm chặt những quả dâu...
Mới định đứng dậy tìm cách leo lên, nó thấy chân mình nhức buốt...
Chỗ này cách xa Andre lắm rồi, nhưng nó vẫn cố gào lên gọi Andre.
- Andreeeeee!!!!!!!
- Andreeeeeeeee!!!!!!!!!
- Andreeeeee!!!!!!!!!!!!!!!!
Vô ích...miệng nó tuy to nhưng ko\hông phải cái loa để có thể vang vọng xa thế, mà Andre thì cũng chẳng tài nào nghe đc\ược nó giữa núi rừng rộng lớn như thế này.
Nó vẫn cứ gào...
Gào...
Gọi Andre...
Và dường như tiếng của nó ngày một yếu ớt...như ngọn đèn đang leo lét dần đi trước gió...
...Andre đi kiếm ở đâu về được mấy quả táo rừng thiệt to, thiệt tươi, nhìn ngon không chịu được.
Đã xế chiều, mảnh giấy nó để lại vẫn còn nguyên.
Tấm bạt nó trải ra chẳng có dấu vết gì giống như là con bé đã về...
Andre đâm lo...
Thằng nhóc bổ đi tìm.
Nhưng hướng nó đang đi là hướng ngược lại với con bé...dọc đường toàn là đá...thưa thớt...lác đác một vài con dê núi...
- Hay là con nhỏ thấy dê sợ quá chạy về rồi... - Andre nghĩ thầm.
- Nhưng mà dê không sợ nó thì thôi làm sao mà nó sợ dê được... - thằng nhóc tự nói tự bác...
Ai biểu hồi nãy lấy hết máy tính điện thoại gửi ở ga tàu...nếu không thì đỡ biết mấy... - nó tự trách mình...
Ráng chiều đỏ ối cả một vùng trời...vẫn chưa tìm thấy Candy.
Andre quay ngược lại, đi tìm hướng khác...
Nó đi theo con đường Candy đã đi...và nó tới chỗ cây dâu. Cái nhánh cây gãy vẫn còn mới lắm...hay con nhỏ leo lên đây rồi té xuống? Andre gọi Candy thiệt to:
- Candyyyyy!!!!!!!
- Candy!!!!!!!!!!!!!
Đáp lại nó là tiếng vọng lại từ 4 phía.
Hoàng hôn càng lúc càng đỏ rực.
Ai đó đã nói rằng, hoàng hôn – khi bầu trời nhuốm màu đỏ - là thời khắc họat động của ma quỷ...của cám dỗ...hoàng hôn đỏ...màu đỏ như của máu...
Chợt như nghĩ ra điều gì, Andre chạy lại chỗ cây, nhìn xuống phía bụi rậm. Nó đoán Candy đang ở đó...nhưng sao con bé không trả lời nó?
Rồi Andre cũng nhảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro