Chap 13
Chapter 13
Cành cây cào xướt tay thằng nhóc...
Nhưng nó không cảm thấy đau lắm...vì đang ngồi 1 góc trước mặt nó là Candy William.
Quần áo xơ xác...đôi mắt rưng rưng...nó đang cố lao tới Andre...nhưng không được...cái chân sưng càng ngày càng to...con bé ú ớ nói gì đấy...nhưng chỉ là những tiếng khào khào...
Tội nghiệp con bé...
Andre bước tới, ôm nó vào lòng, vỗ vỗ lên vai an ủi nó...
Vai con bé rung lên nhè nhẹ...
Rồi con bé mở đôi mắt to tròn nhìn nó...chỉ vào cổ họng...rồi chỉ xuống chân.
Andre mở giày con bé ra...
Chỗ mắt cá chân...sưng to...bầm tím...
Thằng nhóc không nói gì, chỉ im lặng xoa xoa chân Candy, nhẹ nhàng...
Rồi nó thấy Candy đang mím môi, 2 tay con bé nắm chặt vào nhau...tưởng chừng như chỉ thả lỏng ra 1 chút thôi là nước mắt sẽ rơi xuống.
- Đau thì khóc đi, mắc mớ gì phải nín!
Con bé lắc đầu...
- Sao mà cậu thích chịu đựng vậy hả? Khóc đi, khóc sẽ bớt đau hơn đó!
Andre chợt nhớ lại, trước đây, thậm chí khi bị nó đánh, con bé cũng không khóc.
Candy vẫn lắc đầu.
Andre dỗ dành nó 1 hồi, rồi cõng nó đi lên.
Dọc đường, thằng nhóc im lặng chẳng nói tiếng nào.
Trời đã tối.
Đến chỗ hồi trưa trải bạt, tụi nó thấy đồ đạc vẫn còn nguyên.
Andre đưa cho Candy quả táo:
- Ăn đi cho lại sức. Chắc kêu gào quá nên nói không ra tiếng nữa chứ gì.
Con bé gật đầu.
- Có dâu nữa nè, ăn nhìu dô.
- Con gái mà sao lại trèo cây hả?
- Có ai biểu đi kiếm đồ ăn đâu, ai mượn lanh chanh chi hông biết...
Buổi tối...Uluru Mount rất lạnh...
Trời đầy sao...
Trên đỉnh núi, chỉ có 2 đứa nó...
Mọi khi chỉ có 1 mình Candy lải nhải ồn ào, nhưng bây giờ chỉ có Andre nói...
Candy dựa vào đá ngắm trời...
Andre vừa an ủi nó, vừa xoa xoa lên đôi chân...
Thằng nhóc không quen nói nhiều...
Nó ngay cả câu cảm ơn cũng không biết...
1 thằng thích đánh nhau thích ăn hiếp người khác...
Bây giờ đang nói những lời nhẹ nhàng...vụng về...nhưng rất dễ thương...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro