Chap 20


Chapter 20

Tin này đã nhanh chóng được lan truyền khắp trường...

Có vẻ như Andre không những là 1 thằng quậy phá bình thường mà còn là 1 thằng cực kì nổi tiếng...

Hình như hôm nay Andre đi...mà cũng chẳng biết đi đâu nữa...không quan tâm tới thằng dở hơi đó...dính vô nó chỉ thêm rắc rối...- con bé lầm bầm 1 mình trong phòng.

Ngoài cửa sổ, phía xa xa...một chiếc máy bay cất cánh...

Có lẽ đó là chiếc máy bay chở thằng dở hơi ấy...

Con bé nhìn theo...cho đến khi những vệt khói trắng mờ dần...mờ dần trên bầu trời...

Đó là 1 ngày mưa.

Sau đó ít lâu nó cũng đi.

1 mình.

Vì trên máy bay người ta không cho dùng laptop nên con bé ngồi nghĩ ngợi lung tung...nó nhận thấy dạo này mình rất yếu đuối...mà nó không thích làm 1 người yếu đuối...nhưng tại sao nó lại trở nên yếu đuối thế này??? Đúng là nhàn cư vi bất thiện.

Bỗng nhiên có cái gì đang đập đập vào tay nó...

Con bé quay lại...

Và nhận ra...

Đó là cái tay của thằng con trai đang ngồi cạnh nó. Chủ nhân của cái tay ấy đang cười với nó 1 nụ cười hết sức...ngu ngốc (ặc, nụ cười quyến rũ của con nhà người ta)

- Xin lỗi, cô có cái gì để đọc không? – vẫn đang cười rất hiền.

Con bé lắc đầu.

- Pardon, vous avons un journal? – tưởng nó ko biết tiếng Anh, thằng con trai xài tiếng Pháp.

Con bé tiếp tục lắc đầu.

- Dispénseme, tienne usted una revista ? – thằng kia cũng chưa chịu dừng, chơi tiếng Tây Ban Nha.

Candy lắc đầu típ.

Hình như đến đây thì thằng kia đã bó tay vì hết tiếng, nó cười thêm phát nữa rồi quay mặt đi.

Con bé cười thầm : ngu thiệt.

Sau đó Candy phát hiện thấy thằng đó cứ thỉnh thoảng lại lấm lét nhìn nó...đồ quái dị...

Và cậu con trai kia đúng là thỉnh thoảng có nhìn nó thật, là vì nó thấy buồn cười vì chẳng có người Châu Âu nào lại ko biết tiếng Anh hay tiếng Pháp...

Xuống máy bay, con bé đi 1 mạch ra cổng đón taxi về khách sạn, không quên nặn ra 1 nụ cười để thằng kia thôi nhăn nhở.

Mai là hội thảo. Cần phải chuẩn bị 1 chút...

Buổi hội thảo diễn ra sôi nổi.

Con bé phát biểu rất máu, nó thích nhất khi nói về Quyền tự do ngôn luận và Quyền bất khả xâm phạm về thư tín của công dân..

Lúc ra về, có người kéo tay nó lại.

Là cái đứa nhăn nhở Candy đã gặp trên máy bay.

- Cô nói tiếng Anh rất tốt mà...

- Et je peux parler français aussi. – nó thản nhiên.( và tôi cũng nói đc tiếng Pháp lun)

- Y español... (còn tiếng TBN...)

- Sí. ( ờ )

- Sao hôm qua cô nói tiếng gì cô cũng lắc đầu?

- Thì anh đòi cái gì để đọc, tôi không lắc đầu rồi lấy cái gì để mà đưa cho cậu?

- Ặc, hóa ra là ý không có... - mặt thằng con trai mới quen xìu xuống...

Candy nhìn mặt nó, ngán ngẩm...thần kinh!

- Tôi đi nhé!

- Đi đâu?

- Đi về, ở lại đây chờ người ta đuổi rồi mới chịu à?

Nó bỏ đi, thằng bé sau lưng gãi đầu...một thằng bé đẹp trai...

Bây giờ Candy đang ở Quiberon. Đến thăm anh nó đúng như kế hoạch (âm mưu thì đúng hơn)

- Oh là la ma soeur! (ố là la, em gái của tôi!) – anh trai nó mừng rỡ.

- Bonsoir frère, ça va? (chào anh, anh khỏe chứ hả?) – nó tươi cười.

- Em gái yêu quý...lâu lắm rồi mới thấy em...

- Tại grand père nên em không thèm qua đây nữa.

- Sao vậy?

- Anh ơi... - mắt con bé long lanh – anh nói với grand père đi...em không muốn cưới chồng sớm mà lại kiểu như vậy đâu.

- À, chuyện đó giải quyết xong rồi, bé Candy yên tâm. – anh nó tươi cười.

- Hả?

- Khó khăn đã được giải quyết, chúng ta mới kí được 1 hợp đồng máu lắm, với tập đoàn khách sạn L'Antonio. Ba mẹ qua Pháp là vì chuyện đó đó!

- Nghĩa là...

- Nghĩa là em không được làm cô dâu nữa.

Biết vậy không mò mặt qua đây...dù vậy, con bé không khỏi mừng rỡ...có thể...cái thời hạn 1 năm đó cũng được hủy bỏ.

- Anh à, em đi dạo chút, tối nay cho em ngủ lại đây há!

- Ờ, anh sẽ lấy tiền phòng rẻ thôi.

- Ặc, thiệt là kinh khủng!

- Em nghĩ em có nhìu cơ hội ngủ lâu đài lắm hả?

- Vậy em sẽ tới nhà grand père! Lè!!!!

Con bé le lưỡi,ngúng nguẩy bỏ đi, anh trai nó nhìn theo cười thật hiền...

Đang đi dạo, Candy lại bị đập vai.

Nó quay lại.

Lại là cái thằng kia.

- Gì vậy?

- Chúng ta lại gặp nhau! – thằng nhóc tươi cười.

- Ờ, hay quá há...

- Cô đi du lịch hả?

- Không, anh trai tôi là Tử tước vùng này...

- Ồ...vậy cô là Công nương rồi... - thằng nhóc làm bộ ngạc nhiên

- Chắc vậy... - Candy cũng cười.

- Cô muốn đi đâu chơi không?

- Cũng được...tôi đang rảnh.

Thằng nhóc dắt Candy đi khắp nơi, đến công viên, đến quảng trường nơi có chim bồ câu, mỗi khi có người chạy lại thì hàng ngàn con chim bồ câu vỗ cánh bay lên, phủ kín cả 1 khoảng trời...

Đến chiều, thằng nhóc đưa Candy về lâu đài (nơi ở của anh trai Candy – Vincent)

- Trong hội thảo tôi đã biết cô tên Candy rồi, nhưng mà tôi chưa biết họ... - thằng nhóc ngập ngừng.

- Candy Akira Spencer.

- Còn tôi là Kevin Jack Marco de Antonio.

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro